Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 494-2: Cùng Khanh Đoạn Tuyệt Quan Hệ (2)
ét mặt của Dương Phàm trở nên lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh xuống:
- Được! Hôm nay thần đến chính là muốn thông báo với điện hạ một tiếng, xin điện hạ vào đêm nay hãy chuẩn bị chu đáo, ngày mai chúng ta phải khởi hành từ rất sớm, điện hạ thân thể ngọc ngà, sẽ không chịu nổi sự xóc nảy của đường xá, chỉ có điều việc hộ tống phải do Dương mỗ sắp xếp, trên đường đi ắt không thể tránh khỏi cực khổ, tốt nhất là công chúa nên chuẩn bị thật đơn giản gọn nhẹ!
Dương Phàm quay lưng đi, một tay vung lên màn kiệu, đầu cũng không ngoái lại, nói:
- Tốt nhất công chúa nên đem ít vật dụng lại, đi xa hơn được một đoạn đường, thì càng cứu sống được nhìu mạng người! Trên trời có đức hiếu sinh, điện hạ xin người…cũng tích chút đức đi ạ!
Dương Phàm lạnh lùng nói rồi sau đó nghênh ngang mà đi, giọng nói của y lạnh lùng đến cả một tia tình cảm cũng không có, đến cả sự phẫn nộ cũng không chẳng thể nào cảm nhận được một phần, trận phẫn nộ này so với trước càng lạnh lùng khiến Thái Bình công chúa hết sức sợ hãi, bởi vì hắn càng ít phẫn nộ chứng tỏ hắn còn để ý đến nàng, nhưng bây giờ hắn bình tĩnh mà lạnh lùng đến như vậy, chỉ có thể chứng minh rằng giờ đây trong thân tâm của hắn đã không bao giờ còn có chỗ cho nàng nữa.
Những lời trò chuyện ở trong thùng xe đã truyền đến phía trước hết sức rõ ràng, phía trên chỗ ngồi ở phía trước của xe, Hứa Hậu Đức đã lẵng lặng ngồi ở đó, dường như chẳng nghe được câu nào, có một số chuyện thật sự không nên để hắn nghe được. Tiểu nha đầu Bạch y ngồi ở bên cạnh, ngoái đầu lại, dường như muốn hỏi hắn câu gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, tiểu nha đầu đã rất thông minh ngậm câm cái miệng lại.
Một tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa phi rất nhanh, Dương Phàm nghênh ngang mà đi.
Thái Bình công chúa ngồi ở bên trong thùng xe, lắng nghe tiếng vó ngựa, hai hàng lệ nóng liên tục chảy xuống.
***
Đêm đã khuya, bên trong Dương phủ vẫn còn đang bận rộn.
A Lang cùng nương tử đã phải rời khỏi Lạc Dương ngay lập tức, những thứ cần làm đã chuẩn bị không ít.
Khi được biết phải dời đến Trường An, Tiểu Man liền vội vàng tìm lại chủ hiệu của các cửa hàng, đưa ra một sắp xếp hết sức kỹ lưỡng, tuy rằng có phần gấp gáp, cũng ma mà mấy ngày nay Tiểu Man chuyên quản lý cửa hàng, dưới sự sắp xếp của Tiểu Man các cửa hàng từ lâu đã có được những bộ điều lệ hết sức hoàn hảo, chủ nhà tạm thời vắng mặt cũng không thể xãy ra bất cứ vấn đề gì.
Mặc dù vậy, chỉ là việc giải thích trên phương diện làm ăn, cũng kéo dài cho đến tận đêm khuya, cuối cùng thì các vị chủ hiệu đã ở Dương gia để dùng bữa tối, rồi đồng loạt ra về trước giờ giới nghiêm.
Khi trời đã dần tối, cửa hiệu xe của Tô thị còn mang một cỗ xe ngựa lớn, cỗ xe ngựa lớn này là do Dương Phàm đặt làm ở cửa hiệu của họ. Cửa hiệu xe Tô thị là một cửa hiệu tốt nhất trong hãng xe ngựa của Lạc Dương, bọn họ làm những cỗ xe ngựa lớn chạy đường dài, có thể thích hợp với nhiều loại đường, xe rắn chắc linh hoạt, hơn nữa còn thêm vào rất nhiều các kỹ thuật giúp giảm xóc.
Thế nên mới có danh hiệu “Du đại nương thuyền” cứ giống như cái tên Du đại nương vậy, danh hiệu của hãng xe ngựa này cũng giống với cái tên mệnh danh của ông chủ của họ vậy, đó có nghĩa là một loại thành tựu trong quá trình hành nghề của hãng xe Tô thị có tên gọi cửa miệng là “mõ xe”, bởi vị vị chủ nhân của hãng xe này mang họ Tô, gọi là Tô Mộc Ngư, cái tên “Tô Mộc Ngư này có đến cả trăm người đều gọi nhầm vì thế liền trở thành “xe mộc ngư”.
Chiếc xe mà Dương Phàm đã đặt làm là để tặng riêng cho phụ nữ có thai dùng, cho nên trong lúc mà Dương Phàm đặt xe thì đã cố ý chi thêm 3 công tiền, lại thêm vào hơn 3 điều vụ bắt buộc để khi chạy thì chiếc xe có thể chạy nhanh, an toàn, êm nhẹ mà không bị xóc nảy, bởi vì Dương Phàm có thân phận cao quý, hãng xe Tô thị không dám chậm trễ, đã từ rất lâu không tự mình cầm đao, Tô Mộc Ngư chỉ lo để cho đồ đệ làm việc còn bản thân thì quay trở về tự mình bắt tay vào việc chế tạo cỗ xe này.
Vì kỹ thuật chế tạo xe một cách thuần thục của hãng xe này, đồng thời chế tạo một cỗ xe chỉ cần mất khoảng 10 ngày, nhưng mà cỗ xe ngựa chạy đường dài do chủ hiệu Tô làm lại được ước chừng phải mất khoảng hai nửa tháng.
Cỗ xe được đưa đến cho Dương Phủ, chớ có tò mò mà lên xe thử, quả nhiên đúng như những gì đã dự đoán, hắn cố ý quay trở về xe bước từ trên bậc thềm qua trục quay, khẩu súng lục của xe là từ việc nghiền hết bên trên đến bên dưới của một khối đá mà thành, sẽ không hề có cảm giác có chấn động gì quá lớn. Phần đuôi sau của nó là một chiếc ghế ngồi cứng được làm từ da bò, mà bên trong thùng xe được lót một tấm thảm bằng da lông thật sự rất dày và mềm mại. có thể nói rằng nó rất là thoải mái.
Không chỉ có cỗ xe là tự chế, Dương Phàm còn ủy thác cho chủ hiệu Tô giúp hắn mua hai con ngựa được thuần hóa đã chạy quen ở đường Quan Trung. Tiểu Man nhìn thấy hai con ngựa này mới tin rằng chồng mình đã có dự định đưa mình đến Trường An từ sớm, chủ ý cũng đều không phải là xuất phát từ vụ án mạng giết người ở Lĩnh Nam mới đây mà ra. Nói như vậy, lần ra kinh của Dương Phàm lần này chưa chắc gì sẽ nguy hiểm như những gì cô suy nghĩ, bấy giờ thì Tiểu Man mới an tâm phần nào.
Dưới ánh nến, Dương Phàm và Tiểu Man ôm lấy nhau, khẽ nói:
- Mọi người trong nhà hãy ở lại đây đi, ngoại trừ Đào Mai và Dương tam tỷ ra, họ là hai người ở bên cạnh muội, muội thường quen sai bảo họ rồi. Ngoài ra, ta ra đi lần này, A Nô tiếp cũng không tiện để tiếp tục ở lại trong Hình bộ, ta để cô ấy đưa muội đi Trường An, như vậy xem như cũng có kẻ chăm sóc cho muội.
Tiểu Man khó hiểu nói:
- Bệ hạ mệnh cho huynh hộ tống công chúa đi Trường An, nếu như công chúa cũng đi Trường An như thế thì không phải là chúng ta cũng vừa may được đi cùng nhau rồi hay sao, sao lại phải căn dặn nhiều như vậy nữa chứ?
Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Không thể cùng đi được, Hoàng đế mệnh cho ta phải hộ tống công chúa, vì thế cả một hành trình bao giờ nghỉ trọ bao giờ lại đi, việc cảnh giới sắp đặt, quan địa phương tiếp đón..v..v..tất cả mọi công việc đương nhiên đếu do ta sắp xếp, thời gian khẩn cấp. Muội đang mang thai, không thể xóc nảy, ta sẽ để A Nô đưa muội đi từ từ.
Đối với quan hệ mơ hồ giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa, Tiểu Man ít nhiều gì cũng biết một chút, nàng khẽ thở một hơi dài, đáp lại một tiếng, chẳng nói thêm gì nhiều. Nàng là một phụ nữ thông minh, biết trong lòng trượng phu mình có rất nhiều phiền muộn vì thế cũng không muốn khiến huynh ấy phải thêm phiền não.
Dương Phàm nắm lấy tay nàng, khẽ cười và nói:
- Khi đến Trường An, muội hãy ngoan ngoãn chờ đợi, chỉ còn 4 tháng nữa là sẽ đến ngày muội sinh, ta nhất định sẽ đuổi kịp để về đến bên cạnh muội trước khi bảo bối của chúng ta ra đời.
Vừa nhắc đến đứa con, tâm trạng của Tiểu Man bỗng dưng tốt hẳn lên, nàng gật đầu một cách ôn tồn, sà vào lòng của lang quân, kể cả đuôi lông mày hay khóe mắt đều thể hiện sự ngọt ngào mà dịu dàng trong nụ cười của nàng.
Lúc này, bên ngoài cửa Đào Mai khẽ cất tiếng gọi:
- A Lang, gia đình của chúng ta có khách đến chơi khuya, hiện đang ngồi chờ ở ngoài sảnh.
- Cái gì?
Dương Phàm vừa nghe xong liền cảm thấy hết sức kỳ lạ, giờ này đã cấm đi lại vào ban đêm rồi, còn có ai có thể đến thăm được nữa kia chứ?
Dương Phàm vội vàng đi đến tiền sảnh, chỉ thấy có một người đang ngồi ở trên sảnh, vừa thấy Dương Phàm tiến lại thì liền đứng dậy ngay lập tức. Giữa sảnh ánh nến cháy sáng ngời, nét mặt của người nọ hiện ra vô cùng rõ ràng, Dương Phàm vừa thấy bộ dạng phong thái của người đó liền vô cùng bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Là ngươi!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan