Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển Iv – Vụ Án 16 – Chương 2
hương 2: Nha cùng Dược
Lại chết người!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ hoàn tất bữa trưa, Triển Chiêu không cam lòng xiên nốt hai viên xíu mại cầm trên tay vừa đi vừa cắn, ra khỏi nhà ăn chuẩn bị đi trừng gian trị ác.
Xe đến nơi tổ chức tang lễ, Bạch Ngọc Đường vừa bước xuống, đã bị một trận đèn flash máy ảnh nháy lia lịa làm cho sửng sốt.
Triển Chiêu trú trong xe nhìn ra bên ngoài, liếc xung quanh một cái – Nhiều phóng viên thật ấy.
Thì ra là chiếc xe quá mức khoa trương của Bạch Ngọc Đường mới dừng ở dưới, các phóng viên đã thi nhau nghĩ tới một đại nhân vật gì đó xuất hiện, bất chấp tất cả vừa mới tản ra vì vụ án, lúc này lại nhao nhao lên.
Có điều, lúc chứng thực được người từ sau cánh cửa xe bước ra, cả đống người không khỏi nhìn nhau thắc mắc – Cái người vô cùng anh tuấn này, là ai a?
Lạc Thiên cũng ra tới cửa, dẫn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tới hiện trường, trên đường nói sơ qua tình hình trước đó.
Ở cửa lớn, các phóng viên tụ tập cũng có không ít người của các tòa soạn chuyên tin tức xã hội, họ đều nhận ra Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Tuy cả hai cũng không tính là nhân vật công chúng gì gì cả, nhưng đội trưởng SCI với Bạch Cẩm Đường là anh em, này cũng đủ để Bạch Ngọc Đường có danh có tiếng. Triển Chiêu cũng vậy, trên đời này loại nam nhân nào được người người chào đón nhất? Là thiên tài cùng đẹp trai ấy, cả hai loại nam nhân này cơ bản đều có đủ tư cách để được chú ý nha.
Lúc hai người đột nhiên xuất hiện đã làm không ít phóng viên giật mình, là nơi làm tang lễ xảy ra cái gì sao, kinh động đến cả SCI, là liên hoàn sát thủ???
Tất cả mọi người đều ngầm nghe nói Bạch Cẩm Đường chính là Hung thần khắc số, tới nơi nào đó không làm đại sự tất làm thành đại án, quả nhiên tin đồn vô cùng xác thực!
“Răng rụng?” Triển Chiêu tò mò hỏi Lạc Thiên, “Răng vì sao lại rụng?”
Lạc Thiên lắc lắc đầu đưa cả hai tới chỗ Mã Hân – nhân chứng đầu tiên tận mắt chứng kiến sự việc, để cho Triển Chiêu hỏi. Người phụ nữ ấy chết ngay lúc cô đang ở gần đó, “Chính là uống được một ngụm nước thì ngã xuống chết. Nơi này đồ ăn là tự bản thân cần gì lấy đó, cũng rất nhiều người uống nước mà chẳng ai bị làm sao. Người phụ nữ ấy chết trong tay còn cầm một ly thủy tinh đựng nước có mùi lạ, mùi còn rất nồng nha.”
“Mùi nồng mà vẫn cầm lên uống sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.
“Em cũng thấy kì quái.” Mã Hân dường như cũng thắc mắc, “Người bình thường sẽ không có khả năng uống cái ly nước có mùi khó ngửi đến vậy!”
“Có loại độc có khả năng làm cho hàm răng của người ta trong nháy mắt rụng xuống hả?” Triển Chiêu hỏi Mã Hân.
Mã Hân lắc đầu quầy quậy, “Này em mới thấy lần đầu luôn đó, cả em và minh chủ đều đang sầu não đây.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái – Công Tôn cũng có lúc khó xử ư.
Triển Chiêu đưa tay sờ sờ cằm, “Nước này mùi vị rất khó ngửi…..”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, thấy mắt cậu hơi híp lại, ngón tay theo quy luật miết miết cằm, tựa hồ đã có manh mối.
Lạc Thiên cùng Mã Hân nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc – Sẽ không thần kì như vậy đi? Thế mà cũng nhìn ra manh mối?
Mọi người tới chỗ đặt thi thể.
Triển Chiêu trước tiên đến bên cạnh cái xác, ngồi xổm xuống, xem xét khoang miệng.
Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Có đầu mối gì không?”
Công Tôn buông tay, “Cần đem về giải phẫu đã.”
Bạch Cẩm Đường đen mặt nói với Bạch Ngọc Đường, “Nếu là đầu độc, hung thủ có thể là người có mặt ở đây hay không?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Cũng có thể, dù sao cũng không thể để bất cứ ai rời đi trước khi lấy lời khai.”
Bạch Cẩm Đường nhìn trời, cặp song sinh bước tới, “Leonard hình như đã rời đi rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Khụ khụ.”
Bạch Ngọc Đường chợt nghe thấy bên cạnh có người ho khan một tiếng, xoay lại thì thấy Công Tôn đang trừng mắt nhìn anh, “Cậu quản cái gì, đi mà quản con mèo đại nhân nhà cậu ấy.”
Bạch Ngọc Đường lúc này mới phát hiện, hiện trường không ít người nhìn về phía thi thể với vẻ mặt quái kị. Quay lại nhìn thì thấy Triển Chiêu ngồi xổm ở đó, cầm muỗng cà phê gõ gõ vào răng của thi thể…..Gõ một gõ, rụng một cái răng.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
Triển Chiêu mặc dù đôi lúc làm ra một số hành động mà không thèm cân nhắc, nhưng cậu cũng không phải không biết phân biệt nặng nhẹ ra sao, gõ gõ như vậy nhất định là có nguyên nhân …..Mặt khác, Bạch Ngọc Đường cũng có chút để ý, vì sao răng lại giòn, lỏng như rỗng ruột như vậy? Này là loại độc dược gì thế?
Lúc này, tựa hồ Triển Chiêu đã “Ngoạn” đủ, đứng lên, chậm rì rì đi tới một hướng.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo, hướng đó có Mã Hán, Triệu Hổ, cùng một vài cô gái.
“Cậu ấy có phát hiện?” Công Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, “Phỏng chừng không cần lưu lại tất cả khách viếng để thẩm tra rồi.”
“Có ý gì?” Bạch Cẩm Đường khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường cười, “Miêu nhi dường như đã biết hung thủ là ai, hoặc chính là có biện pháp ép hắn phải lộ mặt.”
Cặp song sinh chớp mắt một cái – Má ơi, thần thông a!
Triển Chiêu đến bên cạnh Mã Hán, nhưng không phải cùng Mã Hán hay Triệu Hổ trao đổi, mà là cùng đám Tề Nhạc, Trần Giai Di nói chuyện phiếm, “Thi thể kia là của ai vậy?”
“Cô ấy là Từ Hồng, là một chuyên gia trang điểm rất có tiếng.” Trần Giai Di trả lời.
Triển Chiêu gật gật đầu, đột nhiên hỏi ba cô gái, ”Nơi này không có ai giỏi võ thuật sao?”
Ba người sửng sốt.
“Giỏi võ thuật.” Trần Du khó hiểu.
“Ví dụ như diễn viên thế thân hay là thầy dạy võ ấy….”
“À!” Trần Giai Di gật đầu, “Có ba người, là….” Cô vừa định chỉ thì Triển Chiêu ngăn lại, hỏi, “Mọi người có ai mang thuốc theo không?”
“Thuốc gì?” Ba cô gái lại cùng nhau nghiêng đầu.
“Gì cũng được, là thuốc dạng bao con nhộng.”
“Em có.” Trần Du mở túi đeo bên người, “Thuốc trị cảm cúm được không ạ?”
Triển Chiêu lại ngăn cản, giữ ba cô gái đứng một bên rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho bọn Mã Hán, Triệu Hổ cùng Bạch Trì lại gần đó.
Sáu người khó hiểu đi qua, Triển Chiêu nhỏ giọng phân phó vài câu, cả sáu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó, Triển Chiêu xoay người trở lại chỗ Bạch Ngọc Đường, vừa bước, vừa chắp tay sau lưng giống như con mèo nhỏ quắp được con chuột lớn tha tới, liền hỏi, “Mất bao lâu?”
Triển Chiêu mỉm cười, vươn tay căn ngón, “Không vượt quá 3 phút!”
Bạch Ngọc Đường khiêu mi, tỏ vẻ mỏi mắt mong chờ.
Công Tôn và Bạch Cẩm Đường ở bên cạnh đều cảm thấy, không tưởng a….. Triển Chiêu thực sự là chỉ trong vòng 3 phút có thể bắt được hung thủ?
Bạch Ngọc Đường quan sát sáu người kia bắt đầu hành động, ba cô gái trước chia làm ba hướng khác nhau tách ra, Mã Hán, Triệu Hổ cùng Bạch Trì mỗi người theo sau một hướng, lơ đãng đi qua….Đột nhiên, chợt nghe Bạch Trì hô một tiếng, “Là ngươi!”
Nghe tiếng Bạch Trì, mọi người kinh ngạc! Soạt một cái đồng loạt quay đầu nhìn thì thấy Bạch Trì chỉ vào một người mặc tây trang đen, tóc húi cua, tuổi còn trẻ. Hắn đang đứng cạnh hòn non bộ, vừa thấy Bạch Trì chĩa vào mình thì đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Hắn quả nhiên có bản lĩnh, động tác rất nhanh nhẹn, nhảy vượt lên lan can rồi chạy như điên, bất quá, hắn có nhanh như thế nào chăng nữa thì Bạch Ngọc Đường cũng vẫn nhanh hơn, hai ba bước chẳng quản mang cả giày nhảy lên đuổi theo phía sau.
Hoa viên chướng ngại vật không ít, đều là những bụi cây được cắt tỉa xếp đặt điệu nghệ, còn có ghế cùng bồn hoa trải khắp.
Người nọ thẳng hướng lan can né, Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau, động tác linh hoạt khiến tất cả mọi người ở đó không khỏi há miệng.
Mục tiêu của kẻ kia hiển nhiên là nhảy khỏi lan can, chỉ tiếc trong chớp mắt hắn tung người ấy, Bạch Ngọc Đường đã nhảy lên trước, giữ tay vịn một cước đạp hắn trở về, khi tên đó đứng dậy được thì Mã Hán và Triệu Hổ đã đuổi tới nơi, áp lấy cho vào còng.
Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi Mã Hân xem đồng hồ chạy thế nào, “Bao lâu?”
“Một phút bốn mươi lăm giây (1:45).” Mã Hân ngẩng mặt nghiêm túc trả lời, trong mắt như không còn nhìn thấy nhân loại nữa mà là nhìn thấy thần tiên a.
Triển Chiêu tựa hồ không quá vừa lòng, “Chậc” một tiếng, “Trước đó, lần phá án nhanh nhất ghi lại được là một phút ba mươi giây (1:30), lần này chậm mất mười lăm giây lận, không có đạt được kỉ lục mới nha.”
Công Tôn đỡ trán, “Cậu làm sao mà biết hung thủ là hắn?”
Triển Chiêu hùng hồn trả lời, “Đoán!”
Mọi người thở dài – Quả nhiên.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã mang theo người trở lại.
Trần Giai Di nhận ra tên đó, nói với Triển Chiêu, “Hắn là Phan Kiệt, là một diễn viên thế thân, cũng là một giáo viên hướng dẫn của một phòng tập thể hình cùng một lớp dạy võ, rất quen thuộc với Thường Ngôn.”
Triển Chiêu gật gật đầu.
Triển Chiêu hỏi kẻ bị dẫn tới, “Ngươi tại sao muốn giết bà ấy?”
Phan Kiệt trầm mặc một lúc, đơn giản mở miệng, “Bà ta đáng chết.”
Triển Chiêu vuốt cằm, “Bà ấy làm chuyện gì xấu?”
Phan Kiệt không thèm đáp lại.
Bạch Ngọc Đường đưa hắn cho Mã Hán và Triệu Hổ mang về cảnh cục, án tử loại này không thuộc SCI, đem giao cho bọn Ngải Hổ thẩm vấn vậy.
Lúc này, Triệu Trinh từ từ bước tới, đến bên cạnh Triển Chiêu chìa tay ra, bên trong là ba vỏ viên con nhộng, chính là thuốc viên cảm cúm sáu người kia dùng đem đi lừa gạt
Tất cả mọi người khó hiểu.
Triệu Trinh hỏi Chiên Triêu, “Vừa rồi ba cô gái lúc đi ngang qua ba người đàn ông, lẳng lặng làm rơi viên con nhộng này làm cho cả ba chú ý, cúi xuống nhìn. Hai người nọ không có làm gì khác chỉ riêng Phan Kiệt là lặng lẽ nhặt nó lên xem….Vì thế Trì Trì đối với hắn kêu lên, đó là toàn bộ quá trình anh phá án?
Triển Chiêu gật gật đầu.
“Bao con nhộng?” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nhìn Công Tôn.
Công Tôn lúc này cũng đang day cằm lẩm bẩm lầu bầu, “Ồ….thì ra là hạ độc như thế! Thật tài tình.”
“Hạ độc thế nào?” Mã Hân vẫn còn chưa hiểu, những người khác hiển nhiên cũng chẳng khá hơn.
“Công Tôn lấy một chiếc răng của thi thể tới, chỉ thấy răng đó xém màu vàng, giống như là màu sắc bị nướng cháy, hơn nữa còn giòn xốp, “Đây là sứ nha!”
“Chất lượng có vẻ không tốt lắm a….” Trần Giai Di nhíu mày.
Tề Nhạc cùng Trần Du cũng gật gật, các nàng cũng có niềng răng hay gắn răng sứ nha nhưng sứ thì phải trắng noãn chứ, sao cái này lại có màu vàng?
“Độc dược căn bản không phải hạ ở trong nước.” Công Tôn nói. Ly nước kia là một ly nước bình thường, đây là hạ độc bằng phản ứng hóa học!”
“Dùng phản ứng hóa học để hạ độc?” Tất cả mọi người đều nhíu mày – Rất tân tiến nha!
“Phương thức hạ độc này vô cùng tài tình!” Công Tôn nói, “Đầu tiên, nhét trong bao con nhộng một lượng dược trộn chất hóa học nhất định, đưa cho nạn nhân uống vào. Bao con nhộng cắn ra thì dược có chứa chất hóa học sẽ cùng dịch vị hòa tan tạo ra phản ứng lần một, có khả năng sinh khí hoặc tiết ra chất có mùi vị mà người uống cảm giác………..khát nước cùng hôi miệng, rồi sẽ…..”
“Uống nước!” Tất cả mọi người gật đầu.
Công Tôn nói tiếp, “Nhưng khi nước được uống vào, sẽ cùng với sản phẩm của lần phản ứng thứ nhất tác dụng với miếng sứ gắn trên răng sẽ xảy ra phản ứng lần hai, sinh ra nổ hoặc là phản ứng oxy hóa rất mạnh! Cho nên …….”
“Ah!” Mã Hân vỗ tay một cái, “Cho nên đầu lưỡi nát vụn, răng toàn bộ đều xốp giòn, lỏng lẻo!”
Công Tôn gật gật đầu, “Nước là ở phản ứng lần hai sinh ra mới có mùi khó ngửi như vậy, phản ứng kia hoặc là gây nổ mạnh làm nội tạng bị tổn thương, hoặc cũng có thể là nó đã sinh ra một chất cực độc.”
Tất cả đều đã hiểu, nhìn không được đem mắt liếc nhìn Triển Chiêu một cái – người này a, thật sự thông minh tới mức quỷ dị, nhìn lướt qua mặt mũi cũng sáng sủa, tư duy tựa hồ không hề bị hạn chế, cái chính là việc lấy thìa gõ gõ răng cái xác cũng có thể từ trăm phương pháp hạ độc nhìn ra mấu chốt.
Mã Hân ở một bên thở dài, “Đây gọi là hận đến nghiến răng!”
“Vậy anh như thế nào lại dùng bao con nhộng mà đoán ra hung thủ vậy?” Triệu Hổ khó hiểu hỏi Triển Chiêu, “Còn có a, vì sao lại chỉ hoài nghi ba người có võ học?”
Triển Chiêu ôm tay giảng giải, “Đầu tiên, muốn hạ được loại độc này với phương pháp nêu trên, điểm mấu chốt là phải làm cho người bị hại nuốt viên bao con nhộng xuống.”
Tất cả gật đầu.
“Làm cho con người ta nuốt thuốc còn vội hơn cả uống nước trước là loại tình huống nào có thể xảy ra?” Triển Chiêu hỏi.
“Thuốc giảm đau sao?” Bạch Ngọc Đương hỏi.
Triển Chiêu vừa lòng gật đầu.
“Giảm đau?” Mọi người tò mò.
Các cô gái đồng thanh hỏi, “Là đau bụng sinh lý?”
Triển Chiêu lắc đầu, chỉ chỉ, “Tôi đoán là đau đầu.”
“Đau đầu…..”
“Bà ấy tuy rằng đã chết, nhưng xét theo tình trạng thi thể, trước khi chết bà ta đang ở trạng thái tiều tụy lo âu, mọi người xem một chút, huyệt Thái Dương có dấu hiệu lõm xuống, móng tay màu sắc nhợt nhạt, có thể thấy trước lúc chết có lấy tay đè lại huyệt Thái Dương, khả năng lớn là đau đầu không chịu được.”
Tất cả mọi người đã hiểu, đau đầu thực sự là bệnh tình của nạn nhân, ở thời điểm đầu đau dữ dội, nếu có người cho họ một viên thuốc giảm đau thì tuyệt đối sẽ vội vàng nhận lấy mà uống.
“Cho dù đầu đau dữ dội cũng sẽ không tùy tiện nhận thuốc từ người lạ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Mà kẻ kia mang theo thuốc bên mình, nếu không muốn người khác nghi ngờ thì thân phận là một diễn viên thế thân cùng thầy dạy võ thường xuyên bị thương là hợp lý nhất.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “Hơn nữa thuốc họ mang theo chắc chắn sẽ là loại giảm đau tức khắc, so với bác sĩ hay là nữ giới đau bụng kinh mang theo thuốc càng hợp tình hợp lý hơn.”
“Cho nên anh tập trung ba người có thân phận đáng ngờ nhất, thử phản ứng của hắn với những viên thuốc con nhộng kia?” Mã Hán hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, “Tuy rằng tôi không biết hắn dùng bao con nhộng là dạng gì, nhưng có tật giật mình, hắn sẽ theo bản năng đối với bao con nhộng có phản ứng….Kỳ thật tôi thử cả ba võ sư đó mà kẻ nào bối rối thì kẻ đó chính là hung thủ!
“Nhưng không nghĩ tới là hắn sẽ nhặt thật!” Bach Trì nói, “Em còn tưởng hắn cầm bao con nhộng đó ném vào hòn non bộ vậy nên cứ theo sự dặn dò của anh ấy mà hô to một tiếng.”
“Có lẽ bao con nhộng mà hắn dùng cũng có màu sắc tương tự như vật thí nghiệm của chúng ta nên phản ứng rất kịch liệt.” Bạch Ngọc Đường nói, “Người này thoạt nhìn cũng không thông minh đến mức có thể nghĩ ra phương pháp kín đáo này để giết người.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy, hẳn là có người đưa hắn bao con nhộng, còn hắn chỉ việc ra tay.”
“Cụ thể thế nào để cho bọn Ngải Hổ tra đi.” Bạch Ngọc Đường nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Thiếu Thất, có chút khó hiểu hỏi mã Hán, “Người kia từ nãy tới giờ vẫn cứ nhìn cậu không thôi, trông có vẻ rất lo lắng.”
“A…Đúng rồi.” Mã Hán cùng Triệu Hổ nói lại những hành động kì quái lúc trước của Nhiễm Thiếu Thất cho Bạch Ngọc Đường.
“Cái gì?” Không đợi Bạch Ngọc Đường có phản ứng, Trần Giai Di đã kêu lên, “Thầy nói ông ấy giết Tiểu Ngôn? Không thể nào! Ông ấy tính cách rất thuần hậu, trừ việc luôn thích lệnh ra thì không có công kích ai bao giờ.”
Mã Hán nhún vai, tỏ vẻ – Anh cũng không rõ tình huống cụ thể.
Lúc này Nhiễm Thiếu Thất cũng đi tới, vẫn là câu nói kia, yêu cầu mọi người bắt chính mình, bằng không sẽ chết thêm rất nhiều người nữa.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Ông đến tự thú, như vậy ông giết Thường Ngôn như thế nào?”
Nhiễm Thiếu Thất hiển nhiên không đáp được.
“Thầy, người không sao chứ?” Trần Giai Di có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của lão nhân.
Nhưng Nhiễm Thiếu Thất kiên quyết một cách bướng bỉnh.
Mọi người bất đắc dĩ – Còn có người cố tình gây sự, nhất định muốn bị bắt hay sao?
“Ông nói, nếu không bắt ông thì sẽ chết rất nhiều người?” Triển Chiêu tò mò, “Vì sao?”
Nhiễm Thiếu Thất hơi cau mày,vẻ mặt u buồn, cũng không thể nói rõ.
Bạch Cẩm Đường lắc lắc đầu, đã nghĩ không muốn truy cứu cái gì nữa. Vì sao cứ mỗi một lần có chuyện gì đó, bất luận là hiếu là hỉ cứ phải có tai nạn chết người xảy ra, lại còn đi kèm theo nó một đống thứ rối rắm quái thai…….
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vì cẩn thận nên quyết định đưa Nhiễm Thiếu Thất về SCI để hỏi tiếp. Lễ tang vẫn tiếp tục, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Tiểu Đinh vang lên.
Tiểu Đinh tiếp điện thoại, nghe xong, mắt nháy nháy mấy cái, “Hả?”
Bạch Cẩm Đường quay đầu nhìn hắn, ý hỏi – Lại làm sao nữa?
Tiểu Đinh cầm điện thoại khó hiểu đáp, “Vừa rồi phía công ty gọi tới nói giáo viên dạy nhảy đột ngột chết.”
Bạch Cẩm Đường nhíu mày, lại chết ……
“Giáo viên dạy nhảy đột tử? Trúng gió?” Công Tôn tò mò.
Tiểu Đinh méo miệng, “Là nói, uống được ngụm nước xong ngã xuống, chết luôn.”
Mọi người thần kinh bị kích động mạnh, “Uống nước?”
Tiểu Đinh cười khổ đưa điện thoại lên hỏi, “Uy? Các người ai đó mở miệng hắn ra xem, răng lợi có dị trạng gì không?”
Trong chốc lát, nhân viên bên kia đáp lại, “Răng trên hàm toàn bộ đều rụng hết…..”
Triển Chiêu sờ sờ cằm.
Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại, bất đắc dĩ gọi cho Triệu Hổ cùng Mã Hán, đem Phan Kiệt trực tiếp áp giải qua khu của SCI, nâng cấp án tử thành án liên hoàn giết người.
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã