Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Chương 457: Đây Là Vũ Đài Dương Gia Ta
T
rong phủ Lục vị công tử tất cả đều nhanh chóng hành động, chờ xuất phát.
Có người hiếu kỳ, lại kéo bè kéo cánh, đi ra ngoài năm mươi dặm Phá Kính Hồ, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Dương Khai phủ, Dương Khai lau trán, nhìn một đám đồng minh trước mặt tranh cãi ầm ĩ không ngừng, ngoại trừ năm vị Thần Du Cảnh của Đoan Mộc gia trầm mặc ít lời, không nói lời nào, tất cả người khác đều bàn luận, muốn Dương Khai phải mang nhân mã của mình tham gia chiến đấu.
Mặc dù Đoan Mộc gia tộc năm vị Thần Du Cảnh kia không nói, nhưng trong mắt mỗi người đều hừng hực chiến ý.
Tranh luận không ngớt, náo nhiệt đến rối tinh rối mù.
Thu Ức Mộng cũng không biết làm sao bây giờ, những người này phần lớn đều là bằng hữu của Dương Khai, không giống trong phủ những người khác, đều là thủ hạ của công tử, cũng không thể tùy tiện hạ mệnh lệnh được.
- Ta mặc kệ, dù sao bản công tử lần này nhất định muốn đi đấy, sự tình lớn như vậy có thể không có ta sao?
Hoắc đại công tử tư thế như ngươi không mang ta đi, ta liền tự mình đi.
Thu Ức Mộng há miệng thở dốc, nàng cũng muốn đi a, nhưng hiện tại Dương Khai chưa kịp phân phó, thân là nhân vật số hai trong phủ đệ, tự nhiên sẽ không lấy công mưu tư, chỉ có thể chờ Dương Khai lên tiếng.
Nhìn các đồng minh nhiệt tình, Dương Khai vẻ mặt cười khổ.
Bọn họ muốn đi, thực sự không phải bởi vì nhàm chán, cũng không phải vì là bị một ngàn kiện bí bảo hấp dẫn, chỉ là vì trong khoảng thời gian này Dương Khai vẫn đang cung cấp đan dược cho bọn tu luyện, mà bọn họ cũng chưa đóng góp được chút sức lực nào.
Ai cũng đều có chút băn khoăn, thật vất vả mới có cơ hội ột người góp sức. Ai cam tâm buông tha chứ?
- Bốc thăm đi.
Dương Khai giải quyết dứt khoát, làm cho bọn họ dù tiếp tục ở đây ầm ĩ cũng không ra cái kết quả gì, dùng phương pháp này là phương pháp đơn giản nhất.
Âm thanh ồn ào rồi đột nhiên bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nhất tề nhìn Dương Khai, không nghĩ tới hắn dùng phương pháp đùa giỡn như vậy để quyết định chuyện này.
Tuy nhiên....Dường như cũng chẳng có gì không ổn.
- Như vậy cũng tốt, ai đi ai ở, để mệnh trời an bài!
Hàn Tiểu Thất khẽ mỉm cười, người đầu tiên tỏ vẻ tán thành.
- Vậy bốc thăm!
Đổng mập mạp cũng gật gật đầu.
- Bản công tử không có ý kiến!”
Hoắc Tinh Thần cười ha hả.
Vì để công bằng.Dương Khai tự mình an bài. Rất nhanh đã có kết quả.
Mười một gia tộc trợ lực gồm có Hoắc gia, Đoan Mộc gia, Đống gia, Vạn Hoa Cung, Nguyệt Môn, Thiên Nguyên thành đi theo Dương Khai xuất động, còn dư lại đóng giữ phủ đệ. Đề phòng bất trắc.
- Ai có ý kiến khác không?
Dương Khai nhìn khắp bốn phía.
- Cũng tốt, ta ở lại giữ nhà.
Thu Ức Mộng hé miệng mỉm cười.
- Vậy xuất phát!
Dương Khai thần sắc lạnh lùng phân phó. Đi trước dẫn đường, Lục gia thế lực vội vàng theo sau.
Trong Lục gia thế lực, ngoài trừ Hoắc gia chỉ có hai vị đã ngoài Thần Du Cảnh ngũ trọng, những gia tộc khác mỗi nhà đều có ít nhất năm vị Thần Du Cảnh, trong đó còn có bốn vị Thần Du Cảnh bát trọng cao thủ. Còn lại trình tự phân bố không đều, nhưng mỗi người cũng không tính quá yếu.
Tổng cộng gần ba mươi vị Thần Du Cảnh cao thủ xuất động, hơn trăm vị Chân Nguyên Cảnh võ giả, khung cảnh vô cùng hào hùng.
Một dặm bên ngoài Dương Khai phủ, có một gian nhà trọ, hiện tại bên trong hành lang nhà trọ có một nam hai nữ đang dùng cơm trưa, ba người đều rất trẻ tuổi, trong đó thậm chí còn có một cặp sinh đôi.
Cặp sinh đôi này, người mặc quần áo màu lam nhạt, thanh lịch thoát tục, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, vòng eo thon nhỏ, bộ ngực sữa cao ngất, da thịt trắng nõn, các nàng ngồi đó thu hút ánh mắt của toàn bộ mọi người đi đường và khách nhân trong điếm.
Mỹ nữ vốn không thấy nhiều mà cặpmỹ nữ sinh đôi lại càng hiếm gặp.
Cặp tỷ muội song sinh này, có một người trên mặt treo vẻ bất đắc dĩ, một người khác thần sắc thản nhiên, lại thấy được đầu lông mày hai nàng có chút thản nhiên bất mãn và phẫn uất.
Mà nam tử kia lại liên tục cười khổ, một bên vừa than thở vừa uống rượi nói:
- Ta nói đại tỷ à, chúng ta đến đây đã hơn một tháng, người rốt cuộc có đi vào hay không à?.
Một người trong cặp hoa tỷ muội cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy a tỷ tỷ, chúng ta luôn ở khách điếm cũng không phải chuyện tốt, nếu đã đến đây vì sao còn không đi tìm hắn?”
-“Tìm hắn làm gì?”.
Một người khác hầm hừ nói:
-“Chúng ta không phải vì tìm hắn mà đến, chúng ta...”
- Chúng ta chỉ đi ra ngoài vui đùa chút thôi, điều này ta biết.
Nam tử kia tiếp lời nói:
- Chỉ có điều hiện tại Chiến thành đang như vậy, các ngươi hai tỷ muội ở nơi này, xuất đầu lộ diện sớm muộn gì cũng bị người ta để mắt đến, người không phát hiện mấy ngày nay người quan sát các người cũng hiện hơn một ít sao?
- Vậy cũng không đi!
Nữ tử kiều mỵ kia hừ lạnh một tiếng.
- Muốn đi các ngươi tự mình đi, cùng lắm sau này ta liền trốn trong phòng không ra ngoài nữa.
Nam tử khẽ lắm đầu:
- Hắn không phải che giấu thân phân thật của mình sao? Hơn nữa đây cũng không phải là điều hắn mong muốn a, con cháu Dương gia ở bên ngoài, vốn là sẽ không xảy ra chuyện, ngươi để ý như vậy làm gì?
Nàng kia bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn có chút không biết nói sao.
Đúng lúc ấy, trong Dương Khai phủ bỗng nhiên rất nhiều người lao ra, người cầm đầu đúng là Dương Khai, hơn một trăm người kia trực tiếp bay lên trời, theo phương Đông nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng người nọ, hai nữ tử mỹ mâu sáng ngời, lại chợt ảm đạm xuống.
- Có động tĩnh rồi!
Nam tử kia sắc mặt biến đổi, Dương Khai bỗng nhiên dẫn theo nhiều người như vậy đi ra ngoài, hiển nhiên có đại sự phải làm, y quay đầu lại nhìn hai người hia tỷ muội, trầm giọng nói:
- Ta muốn cùng đi xem, các ngươi có đi hay không?
- Tỷ tỷ, ta muốn đi!
Một người trong đó vội vàng nói.
- Ta...
- Ngươi ta cái gì a, nếu không nhanh sẽ không kịp đấy, đi!
Nam tử kia không nói lời nào nữa, liền vội vàng xông ra ngoài.
Tỷ muội hai người liếc nhau, cũng không do dự nữa, vội vàng đuổi theo.
Mới ra Chiến Thành, Dương khai liền đụng phải một nhóm nhân mã, song phương liếc nhau, lập tức tình thế có chút giương cung bạt kiếm.
Là người của Dương Chiếu! Mặc dù ở một tháng trước, Dương Khai có trợ lực, trong một khoảng thời gian ngắn vượt qua Dương Chiếu, nhưng theo thời gian trôi qua, trợ lực của Dương Chiếu cũng ngày càng nhiều, cho nên nhân mã mang đến, tuyệt không ít hơn so với Dương Khai, trong đó cường giả lại ùn ùn.
Song phương nhân mã cách nhau không đến ba mươi trượng, cùng tiến lên. Ai cũng không chịu rớt lại đằng sau.
- Cửu đệ, hảo thân pháp a.
Dương Chiếu bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
- Trách không được lão Tam bị người cướp đi.
-.- Nhị ca quá khen.
Dương Khai cũng khẽ mỉm cười.
- Lúc này đây Nhị ca sẽ không nhường cho ngươi nữa đâu.
- Tùy ý phụng bồi, Nhị ca muốn chiến, lão Cửu hiện tại có thể chơi với ngươi!.
Dương Chiếu trên mặt tươi cươi có chút cứng đờ, Dương Khai khí thế bức nhân khiến hắn có chút không thích ứng, run sợ một hồi mới lắc đầu nói:
- Chính sự quan trọng hơn, huynh đệ chúng ta luận bàn, sẽ có cơ hội!
- Nói cũng phải!
Dương Khai không tiếp tục khiêu khích nữa.
Khi hai huynh đệ nói chuyện một ngọn thanh phong bỗng nhiên từ sau đánh úp lại, chợt một đạo nhân ảnh lướt qua mọi người, như thiểm điện hướng phía đông chạy đi.
Bất kể Dương Khai hay là Dương Chiếu cũng không khỏi biến sắ, nheo mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ.
- Liễu Khinh Diêu!
Bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thằng nhãi này quá không coi ai ra gì rồi!
Thanh âm rất tức giận. Nhưng lại có chút bất đắc dĩ không có biện pháp, nếu so sánh bản thân Hoắc Tinh Thần với Liễu Khinh Diêu, thì quả thật Liễu Khinh Diêu xuất sắc hơn một chút.
Bất quá hắn trực tiếp lướt qua đỉnh đầu hai nhóm nhân mã, nhìn không chớp mắt, chạy như bay đi, hiển nhiên tự cao bản lĩnh cao cường không đem mọi người để ở trong mắt.
Bỗng nhiên nghe được tiếng kinh hô, Dương Khai không khỏi hai mắt sáng ngời.
Hắn trước giờ chỉ nghe thấy tên của Liễu Khinh Phiêu, lại chưa nhìn thấy y bao giờ.
Sau khi đoạt đích chi chiến bắt đầu, hắn cũng biết Liễu Khinh Diêu người này luôn ở trong Chiến thành xem chừng tứ phương, vừa không đầu nhập bất cứ con cháu Dương gia nào, cũng không để con cháu Dương gia nào khó xử.
Hiển nhiên gã đã nhìn ra, không ai đáng giá để gã xuất lực.
Hóa ra người này chính là Liễu Khinh Diêu! Quả nhiên có chút vốn để kiêu ngạo.
Dương Chiếu không khỏi hừ nhẹ một tiếng:
- Lão Cửu, đây là vũ đài của Dương gia ta sao có thể để người bên ngoài đoạt phong đầu?
Dương Khai hiểu ý mỉm cười nói:
- Ta cũng có ý tứ này.
Hai người thu lại nụ cười trên mặt, gần như cùng lúc tăng tốc độ, bay nhanh như sao chổi.
Phía sau hai nhóm nhân mã cũng không khỏi hoảng sợ biến sắc mặt.
Dương Chiếu đã đạt tới Thần Du Cảnh nhất trọng, tuy rằng tu vi chưa được củng cố, nhưng dù sao cũng đã tiến vào cõi Thần Du này rồi.
Chỉ có đều cảnh giới nhất trọng, không ngờ có thể bốc phát ra loại tốc độ này, thậm chí còn muốn nhanh hơn Liễu Khinh Diêu vài phần, tự nhiên làm cho người ta ngạc nhiên thán phục.
Mà càng làm cho người ta kinh ngạc chính là Dương Khai, chính là Chân Nguyên Cảnh bát trọng, thế nhưng thân pháp không chậm hơn chút nào so với Dương Chiếu, quả thực có thể nói là ngự phong mà đi, không chút nào cố hết sức.
Dương gia dòng chính, quả nhiên đều là quái vật! Mọi người âm thầm lắc đầu.
Vào giữa lúc tập kích bất ngờ, Dương Chiếu ghé mắt không ngừng, đồng dạng cảm thấy thán phục Dương Khai. Bản thân y cũng là bởi vì vận dụng bí pháp mới có thể có tốc độ hiện tại, hơn nữa còn cực kỳ tiêu hao chân nguyên, nói một cách khác, chính mình không thể duy trì tốc độ hiện tại trong thời gian dài, nhiều lắm chỉ có thể duy trì trong một nén nhanh mà thôi, nếu không sẽ vô lực, chỉ biết càng chạy càng chậm.
Nhưng Cửu đệ thoạt nhìn không phải như vậy, hắn lại không vận dụng bí pháp, cũng không có dấu vết sử dụng bí bảo, tốc độ của hắn dường như là bản thân có được, chỉ cần thúc dục chân nguyên liền có thể làm được.
Trong lúc nhất thời, Dương Chiếu không khỏi sinh ra một loại cảm giác không phục, liền nhanh chóng đề thăng tốc độ thêm một bậc.
Vừa rớt ra sau nửa thân vị, Dương Khai cũng đã chạy tới, vẻ mặt phong khinh vân đạm mà nói:
- Nhị ca, như vậy mệt chết người đấy.
Dương Chiếu không khỏi cười khổ:
- Trước đuổi theo Liễu Khinh Diêu rồi nói sau.
Dương Khai nhếnh miệng cười hắc hắc, hăng hái nói:
- Hứng sóng gió cho Dương gia ta, để ta xuất thủ là được rồi, Nhị ca, nếu không ngươi liền nghỉ ngơi một chút!
Vừa dứt lời, Dương Chiếu bỗng nhiên cảm giác một cỗ sóng nhiệt kinh người đánh úp lại, Dương Khai cả người dường như biến thành hỏa cầu, lập tức vút một tiếng lao ra thật xa, nháy mắt liền kéo lại khoảng cách với Liễu Khinh Diêu, kình phong bên ngoài như dao cắt ở trên mặt Dương Chiếu.
Dương Chiếu mí mắt co rụt lại, chợt khẽ quát một tiếng:
- Ta là Nhị ca, sao có thể không được?
Một vòng quang hoa tỏa ra, bao lấy thân hình Dương Chiếu, ở bên trong quang hóa lóe ra, Dương Chiếu tốc độ cũng tăng tới cực hạn, bay song song với Dương Khai.
Dường như là nhận thấy phía sau có hai người đuổi theo, phía trước Liễu Khinh Diêu không kìm nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua, còn chưa kịp nhìn kĩ, bên cạnh liền tiến đến một đoàn nhân ảnh như lửa đỏ, mang đến sóng nhiệt kích làm cho chân nguyên của y thấy thoải mái.
- Hả
Liễu Khinh Diêu lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nói thầm một tiếng:
- Chân nguyên thật tinh thuần.
- Liễu công tử,đi trước một bước!
Dương Chiếu ngay sau đó cũng vượt qua Liễu Khinh Diêu, trong lúc cười to đã đi xa