Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 426: Dạy Dỗ Tiểu Tử Này Một Bài Học.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 426: Dạy dỗ tiểu tử này một bài học.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Nói khoác cũng có mức độ thôi thằng nhãi, nói nghe xem, người nào bị mày đẩy vào trại tạm giam. Bố mày làm Kiểm sát viên, chỗ đó có lẽ mày cũng nghe nói rồi, bộ phận chuyên môn đẩy người ta vào trại giam, lão tử còn không dám cuồng vọng như vậy, hôm nay thật đúng là gặp được một tên cuồng vọng ngút trời rồi.
Mí mắt Trì Minh Hiên khẽ giật, cảm giác có vẻ không ổn, nhưng vẫn cứng miệng, không muốn chịu thua.
- Ha ha ha! Nói ra sợ làm các anh giật mình.
Diệp Phàm lắc đầu, nhấp một ngụm trà, nhả khói, mỉa mai nhìn Trưởng phòng Trì, giống như Trưởng phòng Trì là một đại mỹ nữ vậy.
Lúc này Trưởng phòng Trì cảm giác như mình là một con mồi, bị tên thợ săn theo dõi, dần dần trên chóp mũi có mấy giọt mồ hôi toát ra, hung hăng tự mắng mình một câu, “ Sợ cái cóc khô gì, tại sao lão tử lại có chút chột dạ chứ, không phải đụng phải chân thần chứ? Có lẽ không phải, tiểu tử này chưa đến 20 tuổi, nhìn như học sinh, có thể có bản lĩnh gì chứ, chắc là do ảo giác, đúng, tuyệt đối là do ảo giác.”
Trưởng phòng Trì liều mạng động viên mình, nhưng khí thế của cao thủ thất đoạn Diệp Phàm toàn lực thả ra thật sự có chút rất kinh người.
Trưởng phòng Trì cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi, khí thế nặng nề khiến mình không thở nổi, đàn hồi ngược lại, tiểu tử này đột nhiên cười như điên:
- Ha ha ha…ngạo mạn thật! Tôi thật sự muốn biết, nói ra nghe xem, có thể khiến tôi sợ hãi không.
- Ài! Không thấy quan tài không đổ lệ.
Hứa Thần ở bên cạnh cũng không hảo tâm gì, ra sức châm chọc trợ uy, tên nhãi này đương nhiên muốn gây chuyện càng lớn cho Trưởng phòng Trì càng xui xẻo.
- Hình như đầu tiên là một người tên Cổ Chinh Hoa, nghe nói làm ở cục Công An huyện, Trưởng phòng Trì làm Kiểm sát viên có lẽ cũng thường xuyên có nghiệp vụ qua lại với bên công an, nói không chừng còn quen biết Cổ Chinh Hoa.
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Dương Kinh Thiên đã thất thanh kêu lên:
- Phó Cục trưởng Cổ Chinh Hoa.
quay đầu lại nhìn, phát hiện khuôn mặt tiểu tử này đầy hoảng hốt, ngây người nhìn Diệp Phàm, bắp chân giống như chuột rút, người cũng lặng lẽ lùi về phía sau, núp ở một góc ghế sa *** không dám lên tiếng.
“Cổ Chinh Hoa, không phải là phó Cục trưởng của cục Công an sao? Hình như bị một tiểu tử tên Diệp Phàm đẩy vào trại giam. Hiện tại không phải đang ở trong nhà lao hát bài ‘Nước mắt sau song sắt’ của đồng chí Lão Trì sao.
Tiểu tử này nghe nói sau đó còn cho đám người Phí Văn Viễn con trai Phí Mặc, Vương Ba cháu trai Cục trưởng cục Tài chính thành phố, công tử Tôn Mãn Quân của phó Chủ tịch huyện Tôn Quang Vinh vào trại giam, đáng sợ hơn là nghe nói hôm nay tiểu tử đó ở trên đỉnh Nam Thiên dám công khai mắng Ngọc Sử Giới của Ngọc gia là ‘Lão già’ phó Trưởng ban.
Nếu thật sự là người này thì tối nay mình thật sự đụng phải chân thần rồi, so với lão nhân gia hắn, mình chỉ có thể xem là một Trưởng phòng nhỏ bé”, tâm tư của Trưởng phòng Trì thay đổi cực nhanh, nhưng trước khi chưa chứng thực y vẫn ra vẻ trấn định.
Y trấn định nhưng mấy tên cấp dưới thì sớm đã lặng lẽ lẩn tới góc ghế sa ***, toàn bộ đứng dưới đất, không dám ngồi lên ghế sa ***.
- Sau này lại có người tên là Phí Văn Viễn, Tôn Mãn Quân hình như hiện tại cũng đang ở trong trại giam, đúng rồi, nếu Vương Tiểu Ba trị khỏi bệnh thì Viện Kiểm sát các anh cũng nên khởi tố có phải không, ha ha ha.
Diệp Phàm bỡn cợt, ngữ khí không biến đổi, trái lại càng lộ vẻ ôn hòa.
Nhưng giọt mồ hôi trên mặt Trưởng phòng Trì ngày càng lớn, lúc mới đầu chỉ nhỏ bằng hạt cát, không lâu sau đã lớn hơn rất nhiều, sắp biến thành hạt gạo rồi. Khi Diệp Phàm quăng ra cái tên Vương Tiểu Ba cuối cùng, Trưởng phòng Trì khẳng định hôm nay gặp phải sát tinh Trợ lý Diệp Phàm của huyện rồi. Giọt mồ hôi thoáng cái bành trướng to như hạt đậu tương trong suốt vương trên mặt.
Cô gái tên là Hồng Mai ở bên cạnh có lẽ chưa từng nghe nói đến uy lực to lớn của Diệp Phàm, còn tưởng rằng Trưởng phòng Trì bị cảm mạo phát sốt, vội vàng móc khăn giấy ra lau cho y.
- Lau cái gì mà lau, cút sang một bên.
Trưởng phòng Trì đụng phải chiếc khăn giấy của Hồng Mai, giống như trúng tà, thoáng cái bắn ra khỏi ghế sa ***.
Nhưng người này lập tức khom người xuống, dáng người vội vàng cúi như vòm cầu, giống như con khỉ của phật Di Lặc cẩn thận nói:
- Xin…xin lỗi Trợ lý Diệp, tôi…tôi….
Ngay cả mấy chữ ‘tôi tôi’ cũng không thốt ra được.
- Hứa tiên sinh còn là khách làng chơi sao? Tôi không phải là ma cô của kỹ viện cổ đại sao? Ha ha ha…
Diệp Phàm cười ôn hòa, nhưng nụ cười đó trong mắt Trưởng phòng Trì sớm đã biến thành ác ma.
- Không…không phải! Là chúng tôi hiểu nhầm, xin lãnh đạo phê bình!
Trì Minh Hiên nhỏ giọng nói, mặt đỏ như đít khỉ, giống như sắp bốc cháy.
- Bây giờ biết sai rồi sao! Hứa Thần tiên sinh là Tổng giám đốc của Truyền thông Phong Tử, là khách do Bí thư Cổ chỉ thị đặc biệt cho tôi mời từ thành phố tới. Bữa tiệc tối nay là do Hứa Thần tiên sinh tổ chức, người ta là nghệ sĩ.
Anh xem xem, các anh còn giống nhân viên công tác của Viện Kiểm sát không? Không khác gì lưu manh côn đồ, đánh khách do Bí thư Cổ của Ngư Dương chúng ta mời tới, hơn nữa còn vu cho người ta là gái gọi gì đó, lời này mà đến tai Bí thư Cổ có lẽ mấy người các anh…..ha ha ha.
Diệp Phàm chỉ nói nửa câu, liếc mắt nhìn mấy đồng chí của Viện Kiểm sát.
- Không, không dám, Trợ lý Diệp, chuyện tối nay đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài nửa hạt bụi nào, tôi bảo đảm!
Trưởng phòng Trì run rẩy, vội vàng nói, chỉ còn thiếu vỗ ngực.
- Được rồi! Tôi cũng không muốn so đó với các anh quá nhiều, xin lỗi Hứa tiên sinh là được rồi!
Diệp Phàm nói.
- Hứa…Tổng giám đốc Hứa, xin lỗi, hôm nay chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, mạo phạm đến anh, anh….
Da mặt tiểu tử Trì Minh Hiên này tuyệt đối sánh ngang với đít nồi, ngay lập tức đã trở mặt được, khom người xin lỗi không hề do dự, thật sự là nhân tài.
- Ha ha ha!
Vừa nhớ lại bộ dạng sợ sệt của Trưởng phòng Trì, Hứa Thần này thật sự sảng khoái, sảng khoái, trên đường quay về khách sạn Ngư Dương, y cười điên cuồng, cười đến mức khiến người đi đường đều dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn.
- Tổng giám đốc Hứa, anh…anh có thể nhỏ tiếng một chút không, gọi sói đến thì phiền phức, ha ha ha.
Diệp Phàm cười ha hả, liếc mắt nhìn Hứa Thần thầm nghĩ. Tên nhãi này cũng không phải hạng tử tế, dẫn theo kỹ nữ tới phòng hát sinh sự, còn dám đánh nhau với người của Viện Kiểm sát.
Mặc dù nói thiếu phụ ấy tới từ Tích Ninh, khí chất cao nhã, nói trắng ra không phải là một con gà mái, chỉ có điều con gà mái này có văn hóa mà thôi, là loại gà mái đoan trang ở cung điện thần thánh từng học qua đại học.
- Ha ha! Ha ha! Thất lễ rồi, chú Diệp, Hứa Thần này xin nhận chú là anh em, sau này có chuyện gì cứ gọi một tiếng, ở trên địa bàn Thủy Châu, Mặc Hương tôi cũng quen biết mấy người. Quan lớn cấp ban trong huyện cũng có mấy người, đây là danh thiếp của tôi, cầm lấy đi
Hứa Thần nói, đắc ý liếc nhìn Diệp Phàm, đưa tờ danh thiếp màu đỏ tới, hình như không phải làm bằng chất liệu giấy, giống như nhựa, nhưng lại không giống hoàn toàn.
- Danh thiếp! Hôm qua không phải anh đã đưa cho tôi một tờ rồi sao?
Diệp Phàm hơi buồn bực lắc đầu, thầm nghĩ Tổng giám đốc Hứa này thật là thích khoe khoang, đã làm danh thiếp bằng giấy, còn in màu đỏ, thật là người cũng như tên, hơn nữa cầm thứ này nhiều làm cái rắm gì.
- Ha ha! Chú Diệp, tấm danh thiếp này không giống thế, chỉ có anh em mà Hứa Thần này công nhận mới có.
Hứa Thần mỉm cười thần bí.
- Ồ! Thì ra là vậy, vậy tôi phải cám ơn anh Hứa không xem tôi như người ngoài rồi.
Diệp Phàm giả bộ ra vẻ thận trọng cầm lấy tờ danh thiếp.
Trong phòng Vip số một của phòng ca hát Muội Tử, Trưởng phòng Trì vẻ mặt phức tạp liếc nhìn mấy tên cấp dưới, cười khan mắng:
- Thế nào hả? Có phải nhìn thấy anh Trì này không thuận mắt, ra vẻ đáng thương, có chút mất mặt có phải không?
- Trì…anh Trì…hình như có một chút, chúng ta cũng nín nhịn quá. Hắn không phải chỉ là một Trợ lý cấp Trưởng phòng thôi sao? Việc gì phải nịnh bợ hắn như vậy? Tổng giám đốc Hứa đó khẳng định là chơi gái, nghe nói sơn trang Vũ Nguyệt của Tạ gia có mấy mặt hàng thượng đẳng, hơn nữa gần đây có mấy người tới từ tỉnh Tích Ninh, có thể nói là tuyệt sắc.
Dương Kinh Thiên bất mãn lẩm bẩm.
- Cấp Trưởng phòng, con mẹ cậu có phải uống say rồi không. Nói chuyện tầm xàm! Trợ lý Chủ tịch huyện làm sao lại là cấp Trưởng phòng được, đây chính là quan lớn cấp Phó ban chính tông, cùng cấp bậc với Viện trưởng Viện Kiểm sát chúng ta.
Trì Minh Hiên đẩy đầu Dương Kinh Thiên, chửi thẳng.
- Không…không phải, anh Trì, anh hiểu lầm rồi. Hôm đó trong huyện phát xuống một tờ văn kiện, ở trong nói là bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm làm Trợ lý Chủ tịch huyện, nhưng kèm theo dấu ngoặc, bên trong nói là hưởng thụ đãi ngộ cấp Trưởng phòng, lúc ấy anh không nhìn đã quẳng vào trong ngăn kéo, cho nên…
Dương Kinh Thiên vuốt mái tóc của mình lại càng bất mãn.
- Thật sao?
Trì Minh Hiên cảm thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Chung Phi.
- Đúng vậy Trưởng phòng, lúc đó em cũng nhìn qua, ngàn vạn lần chính xác.
Chung Phi gật đầu, rất là tự nhiên lùi về phía một bước, có lẽ sợ gặp phải cảnh ngộ giống như Dương Kinh Thiên.
- Mẹ kiếp, bị thằng nhãi này hù dọa rồi, nhưng nếu bọn mày đã hoài nghi con bé mà Tổng giám đốc Hứa dẫn theo là gái gọi cao cấp tới từ Tích Ninh, tại sao không vạch trần ngay tại chỗ?
Trì Minh Hiên quái gở mắng.
- Em…chúng em nào dám? Người ta là khách quý do sơn trang Vũ Nguyệt của Tạ gia mời đến, làm vậy không phải tự tìm phiền phức sao.
- Biết rồi còn đánh rắm! Tưởng anh Trì này già rồi nên hồ đồ có phải không? Chuyện này đừng nhắc đến nữa, tránh truyền đến tai Tạ Cường, nếu không mọi người sẽ có trò vui để xem đấy.
Trì Minh Hiên nghiêm nghị dặn dò đám thuộc hạ.
- Thằng nhãi Diệp Phàm đó, chúng ta có cần nghĩ ra cách gì dạy cho hắn một bài học không?
Dương Kinh Thiên cười hắc hắc nói.
- Dạy cho một bài học, có thể! Năm người bọn mày đi đi, lão tử là kẻ hèn nhát, không dám!
Trì Minh Hiên lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn mấy tên thuộc hạ, lại nham hiểm cười khan nói:
- Bọn mày có biết Ngọc Sử Giới là ai không?
- Người này cả Ngư Dương này ai chẳng biết là quan lớn sở Tài chính!
Chung Phi không kìm được nói, cảm thấy anh Trì hôm nay sao cứ kỳ quái, những vấn đề thường thức mà cũng lấy ra hỏi thuộc hạ, cũng không cần suy nghĩ gì cả.
- Ha ha, bọn mày có dám mắng Ngọc Sử Giới là lão già không?
Trì Minh Hiên quỷ dị cười nói.
- Mắng y! Đây không phải muốn chết sao, chưa nói những thứ khác, Ngọc Sử Giới chỉ cần ho khan một tiếng, có lẽ chúng ta đã bị đày đến thôn làng nào đó giữ núi rồi, lấy cháu trai Kháo Sơn Hổ của y ra nói, còn không lột da chúng ta ra làm mặt trống sao?
Chung Phi thành thật lắc đầu, cũng không che giấu nỗi sợ hãi của mình.
- Chuyện này không phải có kết quả sao? Tên Trợ lý Diệp ngạo mạn đó! Hôm nay ở trên đỉnh Nam Thiên dám mắng Ngọc Sử Giới một tiếng ‘Lão già’ ha ha ha!
Trưởng phòng Trì nói đến đây thì không nói nữa, uống một ngụm rượu, thấy tất cả thủ hạ đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, cảm thấy rất thỏa mãn.
- Em…bọn em còn tưởng đây chỉ là tin đồn, thì ra là mắng thật.
Dương Kinh Thiên sờ sờ đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thầm nghĩ, “ May mà vừa rồi lão tử giả vờ là khỉ, không giả vờ là ba ba nếu không tự tìm đánh rồi.”
- Nhưng tao đoán tên tiểu tử họ Diệp đó cũng không ngạo mạn được mấy ngày đâu.
Trì Minh Hiên lại cười quỷ dị.
- Tại sao như vậy?
Chung Phi khó hiểu.
- Diệp Phàm gần đây đắc tội với người nào, bọn mày tính cho tao xem.
Trưởng phòng Trì cười đắc ý kêu lên:
- Hồng Mai, chạm chén với anh, mẹ nó!
Thằng nhãi này vừa nói vừa vòng tay ôm eo Hồng Mai, không lâu sau đã luồn vào trong trêu đùa, mấy tên thủ hạ vội nhìn lên trời, giả bộ không nhìn thấy, toàn bộ đều biến thành mắt mù, nhưng trong ánh đèn mập mờ của phòng Vip, cũng tương đối mịt mờ.
- Hình như đắc tội với Chu Tiểu Đào, Vương Tiểu Ba, Phí Văn Viễn, cộng thêm Ngọc Sử Giới, thời gian trước không phải còn đồn tiểu tử Diệp Phàm này còn đùa giỡn Ngọc Kiều Long tiểu thư Ngọc gia sao. Tiểu tử này cũng lợi hại thật. Ngay cả cặp núi đôi cỡ B của Ngọc Kiều Long cũng dám sờ, hơn nữa còn ở trạm xe, trước mặt bao nhiêu người giở trò chọc ghẹo ngọc nữ thanh thuần, đúng là trâu bò!
Trong ngữ khí của Chung Phi hàm chứa cả vẻ kinh sợ và đố kị. Ngọc Kiều Long là người kiêu ngạo nổi tiếng ở huyện, nghe nói còn là hoa khôi của Học viện âm nhạc Thủy Châu, là tình nhân trong mộng của các thanh niên trong huyện.
- Tứ đại gia tộc của Ngư Dương, tiểu tử này đã đắc tội với hai nhà rồi, hơn nữa còn là hai gia tộc đứng đầu. Bọn mày nghĩ xem, Ngọc Sử Giới có ép huyện thái gia chúng ta không? Phí Mặc có giương mắt nhìn con trai mình phải vào trại tạm giam không? Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà có không sinh ra chuyện gì không? Kháo Sơn Hổ có không chiêu tập mấy huynh đệ trị tội hắn không?-
Một loạt câu hỏi khiến tâm tư mấy tên thủ hạ của Trưởng phòng Trì lại loạn cả lên.
- Trưởng phòng, chúng ta phải nhanh chóng châm thêm mồi lửa, em không tin không tìm thấy khe hở nào của tiểu tử này, chúng ta đang làm gì chứ, trong trứng gà cũng có thể tìm ra xương, hắc hắc hắc!
Dương Kinh Thiên lại nổi khí thế.
- Đừng vội! Cứ chờ xem, nếu tiểu tử này gặp xui xẻo thì chúng ta chọn hòn gạch lớn đập xuống là được. Nếu vẫn không việc gì, chúng ta chỉ có thể chờ thời cơ, tùy thời mà hành động!
Trì Minh Hiên cười âm hiểm:
- Tao không tin đồ chơi của tiểu tử này cũng lợi hại như vậy, có thể vươn cao đến đâu chứ?
Trưởng phòng Trì nói đầy ẩn ý, khiến mọi người đều….
- Ha ha ha….cạn chén…
Trong phòng Vip truyền ra tiếng cười như lang sói của đám quan kiểm sát chính nghĩa của phòng Điều tra giám sát Viện Kiểm sát.
- Cười cười cười, cười chết đám con khỉ này đi. Bố mày tối nay đúng là lỗ lớn, vừa nghe nói tối nay bố mày mời khách đã liều chết mà uống, một bình Kiếm Nam Xuân hơn một trăm đồng đã nốc hết sáu bình rồi còn chưa dừng lại, lúc nào mới dừng chứ, đám sói này!
Ông chủ Triệu sắp khóc ra tiếng rồi, cau mày, cũng không thể làm gì, đúng là quả mình trồng mình phải hưởng lấy.
- Mị Nhi, làm mấy món ăn cho anh uống vài chén.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Anh còn tâm tư mà uống rượu sao, lửa sắp cháy đến lông mày rồi. Nếu không để em nói với chú một tiếng, kêu chú nói Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ chào hỏi dàn xếp.
Tạ Mi Nhi liếc mắt nhìn Diệp Phàm, tức giận nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Cô dĩ nhiên cũng đã nghe chuyện ầm ĩ sáng nay trên đỉnh Nam Thiên.
- Không cần, cuối năm mọi người đều bận rộn. Bí thư Tạ càng bận rộn, không sao, anh thật sự muốn xem xem bọn họ có thể nhét anh vào xó xỉnh nào.
Dù sao thời gian này anh cũng cảm thấy mệt mỏi, tới chỗ nào hóng mát cũng không sao.
Cuối năm rồi, nên nghỉ ngơi cũng phải nghỉ ngơi!
Diệp Phàm lắc lắc đầu, đã sớm nghĩ đến kết quả. Bình thường mà nói miễn đi chức vụ Trợ lý Chủ tịch huyện, chuyên trách Cục trưởng cục Tôn giáo cũng tốt, dù sao cũng không còn cục nào rách nát hơn cục này.
Vốn muốn nói với Tào Vạn Niên nói một câu giúp mình thoát khỏi tình cảnh khó khăn, nhưng suy nghĩ sao lại thôi. Thứ năm phải tới Tam Giác Vàng thi hành nhiệm vụ bí mật rồi, có thể còn sống quay về hay không còn không biết được, bây giờ trái lại đã xem nhẹ chiếc mũ quan. Nếu có thể còn sống quay về sẽ nghĩ cách, Diệp Phàm tin lão ca Tào Vạn Niên tuyệt đối sẽ không ngồi yên không ngó ngàng đến.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử