Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Chương 378: Không Giao Người
H
ứa Lập cầm máy điện thoại đi sang bên, nhìn số không quen nhưng hắn vẫn nghe vì không nhiều người biết số điện thoại cá nhân này của hắn.
- Alo, thị trưởng Hứa phải không? Tôi là Trịnh Lôi, anh đúng là khó tìm.
- Trưởng đoàn Trịnh? Có chuyện gì vậy?
Hứa Lập không nghĩ sớm như vậy Trịnh Lôi đã gọi điện cho mình, giờ còn chưa tới 6h sáng cơ mà.
- Chuyện lớn, anh đang ở thôn Hồ gia phải không?
- Đúng, sao vậy? Chẳng lẽ anh có quan hệ với người ở thôn Hồ gia?
Nghe Trịnh Lôi nói vậy, Hứa Lập càng không hiểu ý Trịnh Lôi là gì.
- Không phải tôi có quan hệ với bọn họ mà là do sáng sớm nay lão gia tử nhà tôi gọi tôi, hỏi tôi có Hồ Khai Thái quen với lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang không. Tôi đương nhiên nói với lão gia tử về việc anh là bạn thân của tôi. Lão gia tử nhà tôi nói là có người bạn nói với ông rằng thôn Hồ gia có Hồ Khai Thái là nhân vật khó lường, nhưng người của Cục công an Vọng Giang hình như muốn điều tra thôn Hồ gia. Bạn của lão gia tử nhà tôi biết tôi ở Vọng Giang nên hy vọng tôi có thể ra mặt đảm bảo an toàn cho Hồ Khai Thái. Các anh không có xung đột gì với người thôn Hồ gia đó chứ?
Nghe xong Trịnh Lôi nói, Hứa Lập không khỏi ngẩn ra. Gia thế của Trịnh Lôi, Hứa Lập đã sớm thông qua chính ủy Trương Quảng Quỳnh mà biết đôi chút. Bố Trịnh Lôi chính là phó tư lệnh quân khu Đông bắc – Trịnh Kiến Khánh. Ông yêu cầu Trịnh Lôi rất cao, hy vọng thành tựu tương lai của Trịnh Lôi còn cao hơn mình.
Mà bạn của bố Trịnh Lôi nói nhất định phải bảo vệ Hồ Khai Thái; bạn của một vị phó tư lệnh cấp thiếu tướng cũng đâu thể nào là dân chúng bình thường, ít nhất cũng là quan tới cấp bậc nhất định. Hơn nữa nửa đêm hôm qua cảnh sát mới tới thôn Hồ gia, vậy mà người kia trong đêm đã kinh động tới phó tư lệnh Trịnh, bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa người này và thôn Hồ gia là không bình thường. Có người như vậy quan tâm tới tình huống của thôn Hồ gia và Hồ Khai Thái, Hứa Lập cảm thấy tình hình có chút phức tạp, mình nhất định phải cẩn thận mới được.
- Trưởng đoàn trịnh, bạn bố anh là vị tai to mặt lớn nào vậy?
- Bố tôi không nói, tôi cũng không dám hỏi nhiều. Chẳng qua chỉ cần Hồ lão gia tử không có việc gì là được. Anh không biết đâu, lão gia tử nhà tôi trong điện thoại bảo tôi có quyền hạn điều động một liên đội vũ trang và có quyền tự động nổ súng. Đây là lần đầu tôi nghe bố tôi trực tiếp điều động một đội lính vũ trang khi chưa họp và ra quyết định. Cái này làm không tốt có lẽ còn bị đưa ra tòa án quân sự. Cũng may chúng ta là bạn thân, tôi cũng có quan hệ tốt với lão Triệu nên việc chắc không tới mức đó. Anh nhất định phải nói với lão Triệu là không được xúc động nếu không tôi chẳng những không xong mà sợ các anh cũng có chuyện.
- Cảm ơn anh, tôi hiểu, anh yên tâm, không có việc gì lớn đâu. Hồ Khai Thái lão gia tử không phải người hồ nên chỉ cần nói rõ tình huống là tôi nghĩ ông sẽ ủng hộ công việc của chúng tôi.
- Cảm ơn tôi làm gì, là tôi cảm ơn cậu mới đúng. Cậu đừng hại tôi là đủ rồi, cậu đừng làm Hồ lão gia tử bị thương đó.
Trịnh Lôi vẫn không yên tâm.
- Được rồi, đợi việc kết thúc tôi gọi lại cho anh.
Hứa Lập nói xong dập máy, hắn đi tới trước mặt Hồ lão gia tử.
- Xin lỗi lão gia tử, tôi có chút chuyện.
Hồ Khai Thái ngồi im tại chỗ, ông chỉ chỉ cốc trà trên bàn.
- Uống trà.
Hồ Kiến Nghiệp đưa chén cho Hứa Lập, Hứa Lập cảm ơn rồi nhấm một ngụm, hắn phát hiện trà rất thơm mát, mùi thơm không nặng không nhẹ, pha rất chính xác. Hứa Lập liền nói:
- Trà ngon, cảm ơn lão gia tử.
- Ừ, trà uống rồi, nói chuyện chính đi. Tôi biết thị trưởng Hứa đến vì việc Bảo tử nhà tôi, chẳng qua Bảo tử nhà tôi nếu không phạm pháp thì các vị không có quyền lực bắt nó.
Hồ Khai Thái nói lời này mà mặt có chút khẩn trương, xem ra ông rất quan tâm tới Hồ Ngọc Bảo.
- Lão gia tử, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi chưa bao giờ nói muốn bắt Hồ Ngọc Bảo, chúng tôi chỉ là muốn mời y…
- Không cần phải nói, lý do này của các vị Kiến Nghiệp đã nói với tôi năm sáu lần, nói gì là bệnh truyền nhiễm chứ? Bảo tử nhà tôi tuyệt đối không có. Tôi có thể nói với các vị chỉ cần các vị có thể lấy ra chứng cứ phạm tội của Bảo tử, Hồ Khai Thái tôi nhất định không làm trái lương tâm bao che cho nó, tôi sẽ tự tay trói nó lại giao cho các vị. Chẳng qua ngược lại thì tôi quyết không để nó đi theo các vị.
- Lão gia tử, tôi cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm?
- Hiểu lầm gì chứ? Thị trưởng Hứa, tôi sống hơn 80 năm có chuyện gì là chưa thấy, có ai là chưa gặp? Các vị nói dối muốn đưa Bảo tử ra ngoài sau đó có chuyện gì thì không phải do các vị nói là xong ư? Tôi thấy cậu khá vừa mắt nên mới nói chuyện, nếu là người khác thì hừ, tôi đã sớm đuổi đi rồi.
- Lão gia tử, ông ở nhà có xem Tv không?
Hứa Lập đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên là xem, tôi chưa lẫn.
Hồ Khai Thái mặc dù không hiểu Hứa Lập sao nói tới vấn đề này nhưng vẫn đáp.
- Vậy lão gia tử có xem tin thời sự của Vọng Giang không? Hoặc là tin thời sự Tùng Giang?
- Không xem, toàn là quảng cáo, có thời gian đó thà tôi đi trồng vài chậu hoa, đi vài bài quyền.
Hồ Khai Thái cây ngay không sợ chết đứng nói.
- Bảo sao lão gia tử lại hiểu lầm như vậy. Bí thư Hồ Kiến Nghiệp và các đồng chí cảnh sát đều nói sự thật. Trên chuyến tàu Hồ Ngọc Bảo đi từ Bắc Kinh về Tùng Giang phát hiện người nhiễm Sars, vì suy nghĩ cho sự an toàn của dân chúng thôn Hồ gia, cũng suy nghĩ cho sự an toàn tính mạng của hơn 600 ngàn dân Vọng Giang, Hồ Ngọc Bảo nhất định phải được cách ly. Hơn nữa chuyện này cũng được đưa trên tin thời sự Vọng Giang, Tùng Giang. Cho dù ngài không tin được tin tức của Vọng Giang chẳng lẽ ngài còn không tin vào tin thời sự Vọng Giang? Chẳng lẽ cả thị xã Tùng Giang có thể vì một người mà đưa tin giả hay sao? Vậy thì có lẽ sẽ khiến cả tỉnh này rung chuyển.
- Các vị thật sự không muốn bắt Bảo tử? Bệnh truyền nhiễm kia nguy hiểm tới vậy sao?
Hồ Khai Thái có chút do dự.
- Lão gia tử, ngài đã trải qua rất nhiều chuyện. Hơn nữa trước khi Trung Quốc được thành lập thì cả nước đã xuất hiện không ít dịch bệnh lớn. Tôi từng đọc một quyển sách nói thời gian từ 1910 đến 1911, khu vực Đông bắc xuất hiện một lần dịch hạch trên quy mô lớn lan truyền khắp các nơi như Kinh Tân, Hà Bắc, Sơn Đông khiến gần 60 ngàn người chết. Lão gia tử cũng nghe nói việc này rồi chứ?