Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 365: Thay Đổi Quân Cờ
hật ra, Ngự Sử Đài nằm ở phía Tây cung thành, gần Lệ Cảnh.Trong phạm vi cung thành, những thường dân trừ phi tiến hành các lễ thỉnh nguyện, ủng hộ lên ngôi chẳng hạn, nếu không bình thường sẽ không đến đây. Võ Tắc Thiên cho dù sắp xếp ra lệnh thẳng tiến đến Ngự Sử Đài cũng không bị dân chúng thấy, lần này mặc trang phục cải trang, lại rời cung thành để hiểu thêm về cách làm việc của các quan nha.
Phi Hương Điện ở sườn Đông của Hoàng Thành, nên bọn họ bắt đầu xuất cung từ sườn Đông của Hoàng thành, chỉ cần đi qua nửa Hoàng Thành có thể đến Thẩm Phán Viện. Võ Tắc Thiên ở trong xe mở "Giấy sang tay" ra xem, lại mở ra "khế ước" của phủ Công chúa xem tất cả.
Dương Phàm khai "Giấy sang tay" gốc là của chủ tiệm Lộc Vạn Sơn. Ngự Sử Đài đã cho điều tra qua người này nhưng kết quả không tìm thấy được gì, dường như căn bản không tồn tại. Hiện tại phủ Công chúa lại có "Thị tịch” (giấy phép buôn bán), có "khế ước mua bán" và có cả "Giấy sang tay", và người đứng tên đúng là Lộc Vạn Sơn
Tất cả các tài liệu này đều chứng minh mười sáu cửa hàng thần bí kia đã có chủ nhân, chính là Thái Bình Công chúa. "Thị tịch", "Giấy sang tay", "Khế ước" về thời gian không có vấn đề gì cả, đại ấn Tư hộ Nha môn phủ Lạc Dương cũng xác thực không lầm, còn có một văn kiện xác nhận sang tên do Dương Phàm tự tay viết ký tên đồng ý. Võ Tắc Thiên thở dài, suy nghĩ của người đối với sự mưu phản của Dương Phàm có chút dao động rồi.
- Gia gia, đã tới Thẩm Phán Viện rồi.
Xe bỗng nhiên dừng lại, ngoài cửa kiệu đã nghe âm thanh do Tiểu Hải nói. Võ Tắc Thiên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Uyển Nhi, ngươi và Du Nghi vào trong gọi Lai Tuấn Thần ra gặp trẫm, không được lộ ra.
Uyển Nhi vâng mệnh, đứng dậy bước xuống xe nhìn Võ Du Nghi nói nhỏ vài câu, hai người liền sóng bước vào Thẩm Phán Viện. Trước cửa Thẩm Phán Viện có một sân trống buộc giữ ngựa, có một người đang chăm sóc ngựa, rửa mặt chải đầu ngựa. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thoáng qua phía hắn, người nọ khẽ gật đầu một cái, sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi thay đổi một cách khẩn trương, cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.
Trước cửa có quan binh Phụng Thần Vệ sẽ kiểm tra tất cả người tiến vào Ngự Sử Đài, nhưng những quan binh ấy Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Du Nghi không cần để ý đến, liền cất bước đi vào. Những tên lính liền chặn lại, lúc này các thị vệ dưới trướng Võ Du Nghi mặc thường phục đã xông lên, đưa ra ngư phù của mình.
Binh lính Phụng Thần Vệ vừa thấy phù hiệu Võ Lâm cấm vệ thì không khỏi ngơ ngẩn. Thị vệ liền thấp giọng nói:
- Võ Lâm Vệ làm việc, mau tránh ra.
Tất cả bọn chúng liền đứng qua một bên, tránh đường cho Thượng Quan Uyển Nhi vàVõ Du Nghi tiến vào trong phủ.
Không cần mất nhiều thời gian, Lai Tuấn Thần liền cùng Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Du Nghi vội vàng bước ra, vẻ mặt vô cùng khẩn trương nhanh tiến đến xe ngựa.
- Lên đây đi.
Trong xe, một âm thanh ấp áp nhưng vô cùng uy nghiêm, Lai Tuấn Thần thân hình chấn động, vội vàng bước lên xe. Một lúc sau, Lai Tuấn Thần từ trong xe bước ra, sắc mặt biến đổi thất thường, theo sát sau hắn, Võ Tắc Thiên cũng chậm rãi cất bước đi theo, Tiểu Hải vội vàng tiến lên dìu đỡ.
Vì Lai Tuấn Thần được Võ Tắc Thiên ra lệnh không được đi phía sau bà, đành phải cùng bà sóng đôi mà đi, họ nhìn giống như một đôi bạn tốt. Các nha dịch trước sau trong phủ ai nhìn thấy cũng chỉ cho là một vị khách của Lai Tuấn Thần, tuyệt đối không nghĩ rằng người đi bên cạnh hắn lại là đương kim Hoàng thượng.
- Bệ hạ sao lại đến Thẩm Phán Viện này?
Lai Tuấn Thần lui qua một bên để mời bà ngồi, khi bà nàng ngồi rồi, lúc này hắn quỳ cúi đầu sát đất tiến hành thi lễ.
Võ Tắc Thiên thản nói:
- Không có chuyện gì, Trẫm trong cung có chút buồn bực nên muốn ra cung dạo mát. Nhưng khí trời nóng bức, đi đâu cũng ngại cả, gần đây bận chuyện Quốc sự nên không thể đi Long Môn nghỉ hè. Ở Tam Pháp Tư này, hiện giờ Lai Tuấn Thần ngươi là người xuất sắc nhất, chấp pháp nghiêm minh, xử án công chính, chưa từng có vụ án nào không phá được. Vì thế trẫm muốn đến đây một chút, cũng thuận đường nên muốn đến xem khanh thẩm án. Đến xem ngươi ở Ngự Sử Đài có gì độc đáo, sau này có thể cho ngươi quản lý Hình Bộ, Đại Lý Tự.
Lai Tuấn Thần trong lòng vô cùng căng thẳng, vội cố tươi cười nói:
- Bệ hạ quá lời rồi. Bệ hạ muốn nghe thẩm vấn,... chuyện này....thần cần đi sắp xếp một chút, đang có một vụ án đang thẩm án bên trong.
Võ Tắc Thiên cắt ngang lời của hắn hỏi:
- Vụ án Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm do người nào chịu trách nhiệm thẩm tra?
Lai Tuấn Thần trong lòng cả kinh, nhanh chóng cúi người nói:
- Vụ án này do Lau Tử Tuân toàn quyền phụ trách ạ.
Võ Tắc Thiên khe khẽ thở dài nói:
- Dương Phàm là người Trẫm tín nhiệm, mỗi khi trẫm nghĩ đến đều vô cùng đau lòng. Ngươi...hãy mau thẩm tra hắn đi, ngươi phải thẩm vấn ba người Dương Phàm, Bùi Tuyên Lễ và Lý Du Đạo. Trẫm sẽ tại hậu đường nghe thẩm án, để xem Dương Phàm này giảo biện thế nào.
Lai Tuấn Thần định bật thốt lên "Vụ án này đã có kết thúc rồi, không thể nào thẩm án phạm nhân nữa", nhưng lời nói vừa tới của miệng thì bị hắn ép nuốt trở vào. Hoàng đế giá lâm Ngự Sử Đài với mục đích muốn nghe hắn thẩm tra vụ án, đây là chuyện trước nay chưa từng có, điều này chắc phải có nguyên cớ bên trong.
Hắn ở Ngự Sử Đài đâu chỉ thực hiện pháp luật một cách khắt khe nhất, tàn bạo nhất, quả thật trái với quy định không theo phép tắc. Nhất là xử lý vụ án của Dương Phàm, tuy vị nữ Hoàng đế này chưa đọc qua pháp luật, cũng không biết trình tự tỉ mỉ của Tư Pháp, nhưng dù hắn có khôn khéo thế nào cũng khó bảo toàn sẽ không nhìn ra manh mối gì.
Lai Tuấn Thần lúc này cũng chưa rõ có chuyện gì xảy ra, nên hắn phải khéo léo mới được, nói càng nhiều sơ hở càng lớn. Nghĩ đến đây Lai Tuấn Thần liền kính cẩn tỏ vẻ vô cùng thong dong mà nói:
- Bệ hạ ngồi tạm nơi này, thần đi sắp xếp mọi chuyện.
Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên tiến lên một bước nói:
- Lai trung thừa, đợi đã.
Lai Tuấn Thần dừng lại nói:
- Thượng Quan Đãi Chế có gì chỉ bảo?
Thượng Quan Uyển Nhi cười nhẹ nói:
- Chỉ bảo thì không dám, chẳng qua Uyển Nhi thấy chỉ cần Trung thừa gọi một tiếng thì có người mang đến. Để mọi chuyện hoàn toàn tự nhiên mới tốt, nếu bọn họ biết Hoàng thượng có mặt ở hậu đường thì chuyện thẩm vấn sẽ có nhiều gò bó, vậy thì Bệ hạ không khảo sát được hết rồi.
Võ Tắc Thiên liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hành vi tự đưa ra chủ trương có chút kì quái, tuy nhiên khi nghĩ lại thấy cũng bình thường. Uyển Nhi và Thái Bình luôn có mối quan hệ tốt, liền nghĩ có lẽ nữ nhi đã phó thác chuyện này cho nàng ta rồi. Võ Tắc Thiên ngầm thở dài, tiện nói:
- Uyển Nhi nói rất có lý, khanh đến bên cạnh Trẫm đi.
Lai Tuấn Thần âm thầm kêu khổ, hắn vốn định chuồn đi nhắc nhở bọn chúng một tiếng, không ngờ không thể nào đi được rồi. Ngay trước mặt Võ Tắc Thiên và Thượng Quan Uyển Nhi, hai người phụ nữ vô cùng thông minh nên cho dù hắn có ám chỉ trong lời nói cũng vô ích. Lai Tuấn Thần bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống, lúc này mới dương to giọng ho:
- Người tới.
Lai Tuấn Thần từ lúc xin Võ Tắc Thiên nhập thất liền đem tất cả tôi tớ người hầu đưa ra bên ngoài, chỉ để lại một người hầu trai khoảng mười ba tuổi. Khi nghe Lai Tuấn Thần lớn tiếng hô, nhanh chân chạy vội đến khom người nói:
- Dạ, Trung thừa cho gọi.
Lai Tuấn Thần ho lên một tiếng nói:
- Ngươi đến nói cho Lai Tử Huyến, chuẩn bị xử lý vụ án vừa kết thúc, lập tức đưa Dương Phàm, Lý Du Đạo, Bùi Tuyên Lễ lên Công đường thẩm tra vụ án.
: Thay đổi quân cờ
Tên hầu nam trẻ tuổi kia "dạ" một tiếng nhanh chóng chạy đi truyền lệnh.
Theo luật Đại Chu, lấy được lời khai của ba người, chỉ cần có lời khai ba người làm chứng là có thể chứng minh hành vi phạm tội. Đám người của Địch Nhân Kiệt đã tự mình nhận tội, thì án tử hình được lập nên không có gì là sai cả, chỉ còn lại Ngụy Nguyên Trung là một người vô cùng cứng đầu không chịu nhận tội. Lai Tuấn Thần dùng cung hình bằng lửa tra tấn ông ta nhưng kết quả cũng không có gì tốt hơn.
Ngụy Nguyên Trung là ai? Ông ta là Ngự Sử Hữu thừa, chuyên quản giáo các quan địa phương, đã đắc tội với không ít người. Chuyện ông ta nhận tội hay không Lai Tuấn Thần không lo lắng, chỉ cần Lai Tuấn Thần tra tấn thêm vài quan viên liên quan sẽ khiến cho bọn chúng nhận tội hết, hơn nữa sẽ hướng các quan viên ấy cung cấp nói Ngụy Nguyên Trung có nhiều ý đồ bất chính, "Chứng cứ" có thể nói cứng như thép, vững như núi.
Ngược lại án của Dương Phàm vô cùng khó giải quyết, vì lúc trước Lai Tuấn Thần muốn gắn hắn vào tội chết với tội danh đồng mưu với bọn phản loạn, muốn hắn không thể nào biện hộ được. Cho nên Lai Tuấn Thần hắn bịa đặt chuyện tương đối kỹ càng, nhưng do Dương Phàm cũng ít có sự kết nối với các đại thần thành ra hắn như đưa dây buộc mình vậy. Hiện tại hắn muốn tìm vài người để chứng minh Dương Phàm có tội cũng khó thành rồi.
Về phương diện khác, Dương Phàm có quan hệ thân thiết với Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tam Tư, Thái Bình Công chúa. Lai Tuấn Thần không muốn liên lụy vào những người này chút nào cả, nếu về cục diện chính trị thì không thể nào khống chế được, khi đó có khả năng hắn bị đàn áp ngược lại.
Bởi vậy theo thủ tục mà nói, Dương Phàm còn thiếu một nhân chứng xác thực nữa.
Chu Bân đã khai, Bùi Tuyên Lễ cũng đã khai nhận rồi, còn Lý Du Đạo là Quan Lũng thế gia, lại là Công bộ thượng thư. Trong triều dù là quan viên có chức vụ cao nhất nhưng khi được Lai Tử Tuân đưa đến đây hỏi lại thân phận là chuyện hết sức bình thường. Nếu ngươi chỉ là một Cán bộ cấp cấp cục đi thẩm tra một Trưởng ban, hắn làm sao, hắn có thể sao? Nên người thẩm án Lý Du Đạo cũng là cấp Cán bộ, còn Lai Tuấn Thần là cấp Trưởng cán bộ mà thôi.
Cho nên Lai Tử Huyến vẫn chưa thẩm vấn Lý Du Đạo, y định mang khúc xương khó gặm này ném cho Lai Tuấn Thần xử lý đấy. Không ngờ Lai Tuấn Thần phái người cho gọi y lập tức thẩm vấn Lý Du Đạo, Bùi Tuyên Lễ, Dương Phàm. Lai Tử Huyến vô cùng bất đắc dĩ, đành phải hạ lệnh mang Lý Du Đạo, Bùi Tuyên Lễ và Dương Phàm thăng đường.
Bùi Tuyên Lễ thì chẳng cần phải nói, vừa có mặt ngay tại công đường là đã quỳ sụp xuống. Bùi Tuyên Lễ bị Lai Tuấn Thần dùng khổ hình đánh gục hoàn toàn, bảo gã cắn ai thì gã sẽ cắn người đó. Gã chỉ cầu trước khi chết không phải chịu khổ hình, bởi vậy mà trở thành nhân chứng quan trọng. Giờ này có mặt trên công đường với cương vị Lễ Bộ Viên Ngoại Lang làm chứng.
Lai Tử Tuân ra lệnh cho hai soa nhân kéo phạm nhân lên công đường. Cũng lúc này Lai Tuấn Thần âm thầm niệm "A Di Đà Phật", cùng Võ Tắc Thiên từ cửa sau mà lặng lẽ đi đến hậu trường.
Trên công đường thẩm vấn có treo chữ "Minh kính cao huyền biển", phía sau là " Hồng nhật hải thủy tường vân đồ". Tuy bức tường cao đến trần nhà nhưng không phải cả tường đều kín cả, hai bên có cửa nhỏ có thể có thể liên thông với cửa sau, mặt sau khác mở ra một cánh cửa, bên trong có tranh chữ, có bình hoa giống như một phòng sách nhỏ.
Khuê thẩm quan từ phía sau ra thăng đường thẩm vấn, khi nào có chút khó khăn sẽ cho gọi một vài bồi thẩm quan và những Lão quan có kinh nghiệm phong phú đến thảo luận đối sách. Lúc này Võ Tắc Thiên ngồi bên trên, Lai Tuấn Thần, Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Du Nghi và đám người ở dưới cũng đều có chỗ ngồi.
Một lúc sau, Công bộ Thượng Thư Lý Du Đạo bị dẫn tới, theo lệ cho dù đã thẩm tra vô số lần thì khi lên công đường đều phải ghi danh vào sổ và điều này phải do chính bản thân phạm nhân nói ra. Cho dù Lý Du Đạo là Thượng thư cấp quan viên thì khi tới công đường, Lai Tử Huyến cũng không điểm danh nghiệm thân.
Lai Tuấn Thần thấy động tĩnh phía trước thì như đứng ngồi trên đống lửa, ngồi trên đống than. Hắn đưa mắt nhìn trộm sang, vẻ mặt của Võ Tắc Thiên và tất cả mọi người bên dưới dường như không rõ quy tắc này, nên không có phản ứng gì đặc biệt cả, Lai Tuấn Thần lúc này mới yên lòng.
- Dương Phàm đâu rồi, sao lại đến chậm thế?
Lai Tử Tuân hỏi xong đợi một lúc lâu cũng không thấy Dương Phàm, không khỏi có chút nôn nóng đứng lên.
- Báo, Dương Phàm được dẫn đến.
Lai Tử Tuân đang vô cùng bực tức liền nghe âm thanh bên ngoài truyền đến, liền ngồi xuống ghế dựa, trầm giọng nói:
- Đến rồi à. Dẫn phạm nhân Dương Phàm vào.
Nghe tiếng xiềng xích lua khua bên ngoài, Thượng Quan Uyển Nhi nghiên tai lắng nghe, trong lòng vô cùng chua xót, tay chân bị xiềng xích, thật không biết Lang quân trong ngục chịu bao nhiêu khổ hình. Công Khuê nói nàng có nhiều diệu kế nhưng nàng lại không biết nên làm thế nào, án này có lật được hay không, có thể cứu được Lang quân hay không, tất cả nhờ ngày hôm nay. Hôm nay được Hoàng đế đến nghe thẩm án, nếu không thể nào thẩm minh được vụ án này, thì Lang quân....
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi trong lòng đau nhói, vô cùng khó chịu.
Dương Phàm tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, chân kéo lê xiềng xích mà đi vào đại sảnh. Phía sau hắn có bốn tên chấp dịch tay cầm gậy công sai, còn có bốn gã khác đeo đao thị vệ tới công đường liền đứng lại. Phía trước Dương Phàm có một tên lính bước lên mấy bước trong tay có cầm một phù lệnh, mang giày xanh bước đi trên nền nhà, hướng Lai Tử Tuân thi lễ:
- Bẩm Thị Ngự Sử, phạm nhân Dương Phàm đã đến.
Lai Tuấn Thần nhìn Ban đầu này với người mình mới vừa sai đi không giống nhau, y có chút kinh ngạc, nhưng thật sự y không thể nào nhận biết hết tất cả các công sai, có điều y không hiểu sao nửa đường lại đổi người. Nhưng dù sao phạm nhân cũng được đưa đến rồi, y cũng lười để ý đến chuyện này, nên chỉ khoát tay nói:
- Đứng qua một bên.
Ban đầu này đi thẳng đến trước Dương Phàm. Dương Phàm tóc tai bù xù, Lai Tử Tuân cũng không chú ý đến nhiều bộ dáng của Dương Phàm. Mà đây cũng không phải là lần đầu y thẩm vấn Dương Phàm nên cũng không chú ý lắm.
Nhưng Dương Phàm kia bị dẫn lên công đường lại từ trong khẽ hở của tóc tai rối loạn mà tỉnh táo đánh giá khắp nơi. Trên Công đường đã bắt lên hai phạm nhân khác, chỉ nhìn bộ dáng của họ, khí độ và hình cung chịu hình là Dương Phàm này đã biết ai là Lý Du Đạo và ai là Bùi Tuyên Lễ rồi.
Dương Phàm đột nhiên hất tóc qua một bên hét lớn, nhào đến Bùi Tuyên Lễ gầm rú lớn:
- Bùi Tuyên Lễ, Dương Phàm ta cùng ngươi không thù không oán sao ngươi hại ta? Vì sao hại ta?
Bùi Tuyên Lễ bị Dương Phàm lôi áo chật vật không chịu nổi, liền giẫy dụa nói:
- Ta không hại ngươi, ta không hại ngươi, ngươi... Ngươi quả thật là đồng mưu tạo phản cùng ta, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực! Là ta đặt mua thuốc nổ, ngươi thu lấy đưa cho Lý Du Đạo...
Lý Du Đạo lập tức quát to:
- Nói láo! Lão phu làm gì có số tiền lớn mà mua chuộc Dương Phàm? Lão phu chưa từng mưu phản! Lão phu cũng chưa từng mua gì cả. Bùi Tuyên Lễ, ngươi vu cáo người khác, có ngày bị quả báo.
- Bùi Tuyên Lễ, Tại sao ngươi hại ta, Dương Phàm ta cùng ngươi có thù oán gì?
- Buông, buông. Lai Ngự Sử, Lai Ngự Sử mau cứu mạng.
- Tách bọn họ ra, tách bọn họ ra.
Lai Tử Tuân nhìn thấy cũng vô cùng kinh sợ lấy mộc đường vỗ mạnh xuống án vang lên chan chát, nha dịch đứng hai hàng không nhúc nhích vì trên công đường đã có bốn chấp dịch vừa mới giải phạm nhân lên đứng nơi đó rồi, hoặc có lẽ bọn họ sợ ngây người, đứng si ngốc ở đó, căn bản không có bất kì một phản ứng nào cả. Lúc này chấp dịch mới tiến lên cưỡng ép tách Dương Phàm và Bùi Tuyên Lễ ra.
Trong hậu đường, Thượng Quan Uyển Nhi hai mắt càng mở lớn, ở tiền đường âm thanh truyền đến, nàng nghe rõ ràng rành mạch, âm thanh này...., âm thanh này không phải là của Lang quân?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan