People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 328: Đàn Ông Đều Là Kẻ Lừa Đảo
ơi tổ chức đấu thầu dự án thôn Thành Trung là phòng hội nghị cao cấp trong khách sạn bảy sao lớn nhất ở Bắc Kinh này, 20 công ty cùng tiến hành trả giá.
Lúc này, mỗi đại diện của các công ty đã lần lượt trình diện. Cũng có lẽ là bởi lúc trước Hỗ Sĩ Minh tuyên bố muốn đích thân tham dự, cho nên những công ty khác người đại diện tới, đại bộ phận đều là người đứng đầu công ty.
Mà trong đó chói mắt nhất đó là tổng giám đốc Bùi Dịch của xây dựng Tiệp Khắc.
"Bùi tổng, hân hạnh." Hỗ Sĩ Minh đi đến trước mặt Bùi Dịch, đối với anh vươn tay.
"Hỗ tổng, hân hạnh." Bùi Dịch đưa tay cùng hắn lễ phép bắt tay, hai người dáng vẻ giống như là bạn bè cũ nhiều năm không gặp, vừa thấy liền sáp lại trò chuyện một dạng.
Điều này làm cho những người âm thầm suy đoán bọn họ hai người bất hòa, lại là một trận kinh ngạc.
"Bùi tổng." Lúc này, Hỗ Minh Phỉlàm trợ lý của Hỗ Sĩ Minh tới tham dự cũng đi đến trước mặt Bùi Dịch, cười duỗi tay về phía anh.
Bùi Dịch mặt không đổi sắc, dơ tay cùng cô ta bắt một cái, chỉ một giây liền buông ra thu tay.
Hỗ Minh Phỉ trên mặt tươi cười lớn hơn một chút. Cô ta vốn là bộ dạng xinh xắn, lúc này lại được trang điểm kỹ lưỡng, nhìn giống như mỹ nhân bước ra từ trong thần thoại đi tới một dạng.
"Vẫn lại là anh tôi có biện pháp, rốt cục đem thân phận của người đàn ông này làm cho bại lộ rồi." Hỗ Minh Phỉ một bên cùng Bùi Dịch trò chuyện một bên oán thầm.
Cô rốt cuộc biết anh trai vì cái gì lại mời Bùi Dịch hợp tác. Bọn họ hai nhà từ đầu không có khả năng hợp tác, bức Bùi Dịch bại lộ thân phận mới là thật!
"Bùi Dịch, bây giờ thân phận của anh đã bại lộ, như thế những con bài khác chưa lật của anh cũng sẽ bị chúng tôi từ từ lật ra hết." Hỗ Minh Phỉ nhìn Bùi Dịch khuôn mặt tuấn tú, trên mặt tươi cười càng lúc càng lớn.
Trên mặt kia đại đại tươi cười, khiến người nào đó nhìn vào muốn mù mắt.
Đứng ở trước TV Tô tiểu thư thấy như vậy một màn, quả đấm càng thêm xiếc chặt, mà trên mặt cô tươi cười cũng là càng ngày càng sáng lạn.
Tống Trọng Hạo trốn ở cửa lén nhìn sư muội mình trên mặt tươi cười, kìm lòng không đậu run run một phen.
"Xong rồi, nên hẳn không là tức giận rồi đi?" Tống Trọng Hạo thì thầm một tiếng, nghĩ nghĩ, cầm ra điện thoại, nhắn cho đồng minh của mình một cái tin nhắn.
"Thi Thi giận rồi!"
Tống Trọng Hạo gửi tin nhắn xong, tại ngực làm dấu thánh giá, mặc niệm nói: "Tôi đã tận lực, Bùi tổng, anh tự cầu nhiều phúc đi!"
Tô Thi Thi cũng không biết Tống Trọng Hạo mờ ám, lúc này, hai mắt của cô gắt gao nhìn chăm chú nhìn người đàn ông trong màn hình TV đẹp trai đến người người oán trách.
Người như Bùi Dịch nói thế nào đi đến nơi đâu, đều là một ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời.
Vóc người trời sinh, khuôn mặt sắc nét, một đôi mắt đào hoa thâm thúy mê người, quả thực là nam nữ già trẻ ăn hết.
Mà lúc này người phụ nữ đang cùng đứng ở bên cạnh anh, xem như thế cũng thấy được rất xứng!
"Xứng!" Tô Thi Thi hít sâu một hơi, rất muốn đánh tỉnh chính mình.
Vậy mà tân bốc người khác diệt uy phong chính mình, Bùi Dịch cùng Hỗ Minh Phỉ xứng chỗ nào chứ? Cái đuôi hồ ly tinh đều nhanh vểnh lên trời rồi!
Lúc này, mọi người đang băt đầu tiến vào bên trong phòng hội nghị của khách sạn, Bùi Dịch bỗng nhiên quay đầu nhìn về màn ảnh liếc mắt một cái.
Cái nhìn kia, giống như giấu đầy cảm xúc.
"A, tôi muốn bị điện giật hôn mê!" Có nữ nhân viên bụm mặt, hai con mắt đều nhanh tỏa sáng như sao sáng rồi.
"Tô tổng ở nơi đó, chú ý một chút." Bên cạnh có người lập tức lặng lẽ nhắc nhở vị nữ nhân viên này.
Ai chẳng biết Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi là một đôi, Bùi Dịch cũng đã trước mặt mọi người tuyên bố muốn chọn ngày lành tháng tốt cùng Tô Thi Thi đăng ký kết hôn, cũng không phải là các cô nghĩ muốn nói đùa thì nói.
Tô Thi Thi đối với việc nhân viên của mình nói đùa tự nhiên cũng không để ý, mà cô để ý chính là ánh mắt vừa rồi Bùi Dịch nhìn qua kia!
"Hừ, chột dạ sao?"
Tô Thi Thi nghiến răng. Bất quá vừa rồi cái nhìn kia, giống như là xuyên thấu qua màn ảnh nhìn cô một dạng.
"Hôm nay không cần lên mạng."
Tô Thi Thi nhớ tới buổi sáng những lời Bùi Dịch nói với cô, quả đấm càng xiết càng chặt, có cỗ khí nhắm thẳng trên đỉnh đầu xông lên.
Cô vốn không tức giận! Thật sự không tức giận!
Mà lúc này tính chất thay đổi!
Bùi Dịch rõ ràng là sợ Tô Thi Thi biết anh là tổng giám đốc xây dựng Tiệp Khắc, cho nên mới không cho cô lên mạng. Đáng tiết là, anh lại không nghĩ đến lần cạnh tranh đấu thầu này lại được truyền hình trực tiếp!
Buồn cười, cô vậy mà nghe lời như thế, thật sự không có lên mạng!
Phỏng chừng Bùi Dịch cũng không suy xét đến, trong công tyTô Thi Thi còn có TV!
"Được lắm! Lại vẫn muốn gạt tôi đúng không?" Tô Thi Thi lại nghĩ tới việc cô ngay từ đầu bị Bùi Dịch lừa dối đi Xây dựng Tiệp Khắc làm việc, khi đó Bùi tiên sinh là nói như thế nào?
Tô Thi Thi nghĩ tới đây, tức giận đến răng đều nhanh nghiến lại phát ra tiếng.
"Tên kia, ngay từ đầu liền tính kế chu toàn. Anh từ đầu liền không nói qua chính mình không có quan hệ gì với Xây dựng Tiệp Khắc, nhưng mà cũng không nói cho mình biết anh ấy chính là tổng giám đốc xây dựng Tiệp Khắc!"
"Hừ, muốn cho chính mình đường lui đúng không? Coi tôi như khỉ con đùa giỡn đúng không?" Tô Thi Thi tức chết rồi.
Cô ghét nhất bị Bùi Dịch trêu đùa chỉ số thông minh của mình, mỗi lần đều là lời nói chứa đầy hàm ý.
"Anh chết chắc rồi!"
Tô Thi Thi ở trong lòng âm thầm nói, lập tức quay đầu liền hướng tới trong văn phòng đi đến, nhắm mắt làm ngơ.
Ngay lúc cô liền đi đến cửa văn phòng, đột nhiên bị một bóng dáng ngăn cản.
"Ngọc, làm sao vậy?" Tô Thi Thi cúi đầu vừa thấy, phát hiện Ôn Ngọc vậy mà hốc mắt đỏ bừng, không khỏi hoảng sợ.
Ôn Ngọc nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, đặc biệt ủy khuất nói: "Anh ấy gạt tôi."
"Người nào gạt cô?" Tô Thi Thi trong lòng hồi hộp.
"Tần Phong!" Ôn Ngọc đang nói khởi Tần Phong thời điểm, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua đỏ bừng hốc mắt để cho của nàng tức giận đánh gảy rồi.
"Sao lại thế này?" Tô Thi Thi nóng nảy.
"Anh ấy nói anh ấy không đi tham gia cạnh tranh hạng mục lần này, nhưng mà tôi mới vừa mới nhìn thấy xây dựng Hỗ Thâm cũng đến rồi."
"Hả?" Tô Thi Thi ngẩn ngơ, không rõ Tần Phong vì cái gì lại gạt Ôn Ngọc.
"Đàn ông đều là kẻ lừa đảo, anh ấy lừa tôi không chỉ một lần rồi." Ôn Ngọc lau nước mắt, thở phì phì nói.
Tô Thi Thi lập tức tìm được đồng minh, đối với Ôn Ngọc trịnh trọng nói: "Không sai, đám đàn ông liền là kẻ lừa đảo!"
"Đi! Không để ý tới bọn họ nữa!"
Tô Thi Thi đẩy cửa văn phòng ra, vào bên trong cầm lấy giỏ xách đi ra, lôi kéo Ôn Ngọc quân liền chạy lấy người.
"Đi đâu?" Ôn Ngọc chậm chạp bắt kịp, trên mặt lại vẫn còn đọng nước mắt, như vậy miễn bàn có bao nhiêu thương cảm rồi.
Tô Thi Thi quay đầu liếc cô một cái, thở phì phì nói: "Trốn việc, đi chơi!"
Cô hiện tại cần phát tiết!
"Nhưng mà, chúng ta đi như vậy có tốt không?" Ôn Ngọc sợ hãi nhìn Tô Thi Thi.
Cô từ trước đến nay là một cô gái ngoan ngoãn, làm việc cho tới bây giờ đều là theo khuôn phép quy cũ. Trong lúc làm việc, cô là lần đầu tiên dám bắt chước theo người xin từ chức ở Xây dựng Tiệp Khắc. Trốn việc loại chuyện này, cô là chưa từng làm qua.
Tô Thi Thi giữ lấy bờ vai cô, cười nói: "Chúng ta thời gian trước mệt sống mệt chết liều mạng lâu như vậy, hiện tại nên thả lỏng chút rồi."
Tô Thi Thi nói xong chạy tới chỗ nhân viên lễ tân, Tô Thi Thi đối với nhân viên lễ tân Tiểu Hồng nói: "Nói với mọi người hôm nay công ty nghỉ sớm."
Tiểu Hồng đang dùng Computer xemtrực tiếp đấu thầu dự án thôn Thành Trung, nghe được những lời Tô Thi Thi vừa nói, nhất thời không phản ứng kịp. Mãi đến khi Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc vào thang máy, cô mới hiểu được, lập tức hướng về phía bên trong công ty hô: "Tô tổng nói hôm nay nghỉ sớm!"
"Yeah!" Bên trong truyền đến một trận tiếng hoan hô.
Tống Trọng Hạo nghe được động tĩnh, vội vàng kéo cửa ra chạy đến, sốt ruột hỏi han: "Sao lại thế này?"
"Tống Tổng, Tô tổng nói hôm nay nghỉ sớm!"
"Cái gì?" Tống Trọng Hạo ngây dại, sắc mặt đều đã trắng thêm vài phần.
"Xong rồi, xong rồi, sư muội muốn tạo phản rồi!" Anh khẩn trương chạy về phòng tiếp tục lấy điện thoại nhắn tin cho Bùi Dịch.
Lần trước không mật báo cho Bùi Dịch, Bùi Dịch tuy không nói cái gì, nhưng vẫn lại là đem anh dọa sợ quá mức. Bây giờ anh cũng không dám rồi.
Tô Thi Thi lôi kéo Ôn Ngọc tắt điện thoại, trực tiếp ngoạn chơi đến điên rồi, người nào cũng không biết các cô đi đâu
Mà lúc Bùi Dịch cùng Tần Phong sau tham gia cạnh tranh đấu thầu xong đi ra ngoài, Bùi Dịch lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tô Thi Thi, lại đột nhiên phát hiện Tống Trọng Hạo gửi đến anh hơn mười cái tin nhắn.
Một phút đồng hồ sau, Bùi Dịch xem xong toàn bộ tin nhắn, sắc mặt đã không thể dùng tối đen để hình dung.
"Sao lại thế này?" Tần Phong cũng ghé đầu nhìn sang, thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, vươn tay túm lấy điện thoại di động. Chỉ là khi anh vừa thấy, mặt chải quét địa một phen liền tái rồi.
"Chết tiệt, Thi Thi nhà cậu chính mình chạy liền thôi đi, tại sao lại lôi kéo Ngọc nhà tôi cùng chạy theo rồi!"
Hai cô gái này lên cơn điên chạy đi nơi đâu không rõ, vậy mà để cho Dương Dũng cũng đều đã bỏ lại!
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh