Số lần đọc/download: 3840 / 36
Cập nhật: 2016-03-11 23:56:29 +0700
Chương 282: Thệ Thủy
D
ịch giả: Soái Trung Chi Đạo
Dòng chảy Hoàng Hà dài cả nghìn dặm, giống như con nộ long phóng nhanh, mang theo xu thế bài sơn đảo hải, cùng với tiếng gầm như phi thẳng lên trời cao. Nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy qua nghìn dặm, như muốn phá hủy hết thảy, cùng những ngọn sóng màu vàng bốc lên cao, tạo thành những tiếng gầm thét chấn động cả đại địa.
Dòng nước Hoàng Hà mang màu vàng quen thuộc đang cuồn cuộn chảy giống như một con cự long lao nhanh ra biển lớn!
Đã bao nhiêu lần mơ thấy Hoàng Hà,cũng không biết bao nhiêu lần mộng quay về cố hương, Tiêu Thần giờ đây đang đứng trên bờ sông Hoàng Hà, y khẽ huýt sáo, mái tóc đen tung bay che giấu khuôn mặt cương nghị. Dòng nước Hoàng Hà vang dội chảy cuồn cuộn làm nổi lên muôn ngàn cơn sóng lớn như con cự long đang gào thét, vươn mình mạnh mẽ nhằm về phía phương xa.
Dõi mắt trông về phía xa,kia đó là một mảng đại địa cực kỳ quen thuộc, tràn ngập hơi thở làm say lòng người, giống như đang có thêm một ma lực kêu gọi Tiêu Thần. Hắn phóng mình,rất nhanh phi hành trên trời cao, mục tiêu chỉ có một, đó chính là một thôn nhỏ bên dòng sông Hoàng Hà.
Gần lắm rồi! Hắn thật sự trông thấy được mạch núi, sông lớn đầy quen thuộc. Đây không phải mộng, Tiêu Thần ý thức được rằng hắn thật đã sự trở lại nhân gian.
Hắn cũng chưa từng nghĩ qua sẽ trở về thế này, đêm ngày không ngừng khổ tu, chỉ mong có một ngày quay trở lại nhân gian. Bao nhiêu lần trong mơ hắn mong mỏi quay về, cũng không biết bao lần vì thất vọng mà giật mình tỉnh giấc, không nghĩ tới... Cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một cái không gian "Hải nhãn" nuốt chửng để rồi quay trở về.
Kỳ ngộ... như thế!
Hắn cười khổ,cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác kích động. Vận mệnh ư, đó là thứ mà người ta chẳng bao giờ nắm bắt được,nhưng không ngờ nó lại giúp đỡ hắn thực hiện được mộng tưởng của hắn.
Muốn nói... lại không biết phải nói gì..
Đặt chân xuống bên bờ Hoàng Hà, Tiêu Thần rảo bước về phía trước, đi dọc theo con đường đất màu vàng nâu, hướng về thôn nhỏ cách đó vài dặm.
Bên cạnh con đường đất màu vàng nâu, là một tảng đá xanh mang trong nó biết bao nhiêu kỷ niệm. Hắn hồi nhỏ thường cùng đám bạn trèo lên đó ngồi chơi, nơi này là điểm tập trung của đám trẻ con trong thôn sau sau khi ăn xong. Mỗi khi rủ nhau ra bờ sông Hoàng Hà để chơi, bắt cá hay bơi lội thì trước hết cả đám đều tập trung ở đây.
Còn có bên cạnh con đường đất là một cây cổ thụ. Đó là cái cây mà ông nội của hắn cắm xuống trồng, hiện tại gốc rễ đã cắm sâu xuống đất, cao lớn cứng cáp, giống như một con cầu long (rồng có sừng), trên những nhánh cây già cỗi mọc lên những chiếc lá non xanh tươi. Nơi này là nơi mà các cụ già rất thích tập trung.
Trong không khí tràn ngập được mùi bùn đất, thoang thoảng mùi cỏ thơm tràn ngập hy vọng mùa xuân. Tiêu Thần rất thích mùa xuân, quá khứ dù thế nào, hiện tại vẫn như thế, mùa này luôn làm cho người ta có cảm giác hy vọng.
Đến rồi, rốt cục cũng đi đến cổng thôn. Phía trước là hàng cây liễu đang phất phơ bay, giống như là bông tuyết đang bay múa.
Những chồi non màu vàng xanh, cành liễu mềm mại tung bay, trong đồng ruộng tràn gập một màu xanh non, tất cả đều tràn ngập hơi thở thôn quê, tất cả sao mà quen thuộc và thân thiết đến thế.
Những mái nhà đơn sơ nằm san sát thấp thoáng sau hàng liễu đang buông rủ. Đôi mắt của Tiêu Thần cũng dần trở nên mờ đi.
Nơi cổng thôn. Hai cụ già mái đầu bặc trắng đang giúp nhau đi tới, mắt họ thì nhìn về phía xa xa bên đầu bên kia của con đường đất.
Tiêu Thần lập tức cảm giác một nỗi đau đớn như xoắn lấy trái tim hắn. Trong Trường Sinh Giới không biết đã bao lần hắn mơ thấy cảnh tượng như vậy, cha mẹ hắn tóc bạc trắng đứng thê chỉ lương nơi cổng thôn.
Hai con người cô độc lúc về già,cố gắng nắm chặt lấy một tia hy vọng, chăm chú nhìn về con đường đất phía trước thôn mong một ngày đứa con nơi xa xứ sẽ quay trở về.
Mỗi lần mơ thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Thần đều giật mình thức giấc, nơi khóe mắt hắn đều có cảm giác ươn ướt.
Tiêu Thần phóng nhanh về phía trước, khiến cho con đường đất cuốn lên bụi đất mịt mù.
"Thần nhi.."
Phía trước vọng đến một âm thanh già nua, trọng giọng nói không thể che giấu khó tin.
Tiêu Thần lập tức khựng lại,âm thanh đó không phải là của cha mẹ hắn, trong thôn tựa hồ có điều gì đó không đúng. Đã tới gần giữa trưa, xung quanh lại yên tĩnh không chút tiếng động, không hề có chút sinh khí.
Hắn lau khô đôi mắt đang ươn ướt rồi nhìn về phía trước, đôi cụ già mái tóc bạc phơ đó không ngờ lại là cữu gia gia và cữu nãi nãi, là phụ thân của chú và dì..
"Cữu gia..."
"Thần nhi, là cháu sau?!" Hai vị lão nhân tóc bạc trắng tập tễnh cố gắng bước thật nhanh tới trước, giữ lấy tay Tiêu Thần.
"Là cháu, cháu đã trở về." Tiêu Thần tận lực để bản thân bình tĩnh trở lại, nâng hai vị lão nhân, hỏi: "Trong thôn đã xảy ra chuyện gì, cha mẹ của cháu... Bọn họ đâu?"
Hai vị lão nhân đã gần tám mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo giống như vỏ quýt khô, thân thể gầy gò chỉ còn da bọc xương loại. Bọn họ run rẩy sờ nắn khuôn mặt của được Tiêu Thần, dùng sức nắm tay hắn, nói: "Là Thần nhi... Đúng là Thần nhi rồi."
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!" Lão nhân thổn thức không thôi, nói: "Tám năm, đã tám năm trời!"
Đúng vậy, Tiêu Thần đã rời nhân gian được tám năm, hắn bị nhốt ở Long Đảo một năm, tại vùng đất lành giữa Man tộc và Sâm Lâm tộc tu luyện ba năm, tại Cổ Thần hoang mạc mất bốn năm.
Thời gian đã trôi qua tổng cộng hơn tám năm,lúc rời khỏi nhân gian hắn hai mươi tuổi, khi quay trở về hắn đã hai mươi tám tuổi.
"Hài tử, mấy năm nay phụ mẫu con thực sự đau buồn, ngày lại ngày, năm này qua năm khác, mỗi ngày từ sáng đến tối cả hai đều đỡ nhau đi tới cổng thôn, ngóng trông về phía con đường đất phía xa chờ con về!" Nói tới đây, hai vị lão nhân không khỏi thổn thức, dùng sức dí tay vào trán Tiêu Thần,nói: "Ngươi cái thằng nhóc con nhẫn tâm này, đi một lần là tám năm trời, tám năm trời! Đối với đám người già, không biết còn được bao nhiều cái tám năm? Bọn họ tóc đều bạc cả rồi..”
Nước mắt theo gò má Tiêu Thần chảy xuống, hắn dùng lực vả vào miệng mình hai cái, nói: "Là con không đúng, là con không đúng!”
Hai vị lão nhân tóm lấy tay hắn, đạo: "Ta cũng nghĩ con có nỗi khổ, bằng không như thế nào lại không trở lại. Con yên tâm đi, cha mẹ của con đều vẫn còn, chỉ là... ôi!"
"Sao ạ,có chuyện gì xảy ra sao?" Lông mày lưỡi kếm của Tiêu Thần lập tức nhếch lên.
"Có lẽ do lúc trước có con ở đây,chỉ cần con trừng mắt một cái, đám du côn Thập Lý Bát thôn phải ngoan ngoãn mười bữa nửa tháng, bạo lực cũng ít đi." Hai vị lão nhân thở dài nói: "Nhưng lần này... Không phải là do đám lưu manh đến bắt nạt, mà là do cửu châu Quốc Giáo gây khó dễ. Họ cưỡng chế tất cả nam nữ già trẻ trong thôn, đến ngay cả đám người già năm mươi mấy tuổi cùng đám trẻ con mười mấy tuổi cũng không tha đi xây một công trình lớn ở đầu nguồn sông Hoàng Hà, nói là xây dựng cái gì mà Tổ Long đài, còn có một người nói là xây dựng cái gì mà Thông Thiên Tử Kiều..."
"Đến hiện tại thì chỉ còn đám già cả bẩy mấy tám chục tuổi chúng ta đợi nằm vào quan tài, cùng đám nhóc chưa được mười tuổi, đúng là nghiệp chướng mà." Hai vị lão nhân vừa tức giận vừa lo âu, nói: "Rất nhiều người bỏ mạng trong lúc thi công ở công trường. Hồi trước, chỉ có cha mẹ con đứng ở cổng thôn ngóng về phương xa, hiện tại cứ đến hoàng hôn thì đám già cả bảy tám chục tuổi bọn ta cũng đều tới đây đều sẽ tới đây ngóng đợi nhìn về phía xa,lo sợ con cái mình không biết có trở về không. Chỉ sợ người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh."
"Cha mẹ con..."
"Cha mẹ con mỗi ngày cũng đều phải đi xây dựng cái Tổ Long đài, hay là cái thứ quỷ Thông Thiên tử kiều gì gì đó, trong thôn đám người hơn năm mươi cũng không may mắn thoát khỏi."
"Đáng chết!" Trong đôi mắt của Tiêu Thần bắn ra lưỡng đạo quang mang chói mắt, phong mang thực chất hóa phá nát gốc cây liễu cạnh đó.
Hai vị lão nhân ở bên cạnh trợn mắt há mồm tỏ vẻ kinh hãi, cố gắng ngăn hắn lại: " Hài tử...Con không được làm bậy đó. Cữu gia biết con là người học võ, nhưng không thể đối đầu với quan phủ được đâu,nếu không cả thôn ta phải rước họa vào thân đó con."
"Cữu gia, mọi người yên tâm, con sẽ không làm việc lỗ mãng đâu. Con tới đầu nguồn nhìn qua một lát."
"Không được!" Hai vị lão nhân ôm chặt lất tay hắn, lo sợ hắn làm bậy, điều này khiến cho Tiêu Thần rất bất đắc dĩ. Hắn nói: " Con thật sự sẽ không gây chuyện đâu, Vừa mới trở về nên con chỉ muốn trước hết gặp ba mẹ con mà thôi."
"Hiện tại mặt trời sắp xuống núi rồi, không cần con phải đi đâu, bọn họ hẳn chắc đang trên đường về. Con yên tâm đi, cha mẹ của con không có việc gì đâu, bọn họ bình thường hiền lành như vậy, lại bởi vì con đột nhiên mất tích nên mọi người trong thôn đều vô cùng đồng cảm nên rất chiếu cố bọn họ. Mặc dù phải đi phu, cũng không cần phải làm mấy công việc nặng nhọc đâu."
Có thể thấy được, hai vị lão nhân vô cùng sợ cái gọi là Cửu Châu Quốc Giáo, sợ Tiêu Thần gặp phải trêu chọc bọn họ rồi mang tai vạ đến cho cả thôn.
Tiêu Thần cảm thấy rất kỳ quái, từ trước đến này hắn chưa từng nghe thấy cái tên Quốc Giáo, trải qua một phen dò hỏi mới hiểu rõ, Quốc Giáo không ngờ là hai năm trước mới được phong. Hắn cũng tiện hỏi thăm về người đứng đầu của giáo phái này. Nghe nói, trong giáo có một vị bất lão thần tiên đã từng ở trong hoàng cung dùng pháp lực hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh, thậm chí triệu hoán ra thiên binh thiên tướng, rất được hoàng đế tin tưởng.
Mặt trời quả thật đã xuống núi, Tiêu Thần không muốn làm trái ý hai vị lão nhân. Dưới sự hộ tống của hai vị lão nhân, Tiêu Thần trở lại ngôi nhà mà đã rất lâu rồi hắn chưa về qua.
Tựa như... Chưa từng xuất hiện biến hóa gì cả. Trong đình viện tất cả đều giống như trước, phảng phất như hắn mới chỉ gần rời đi chốc lát.
Đưa tay đẩy cửa phòng mình. Giường chiếu sạch sẽ, chăn gối được gấp gọn gàng, bàn học, ghế gỗ đều không có một hạt bụi, mọi thứ so với lúc hắn bắt đầu rời đi cũng không khác nhiều. Tiêu Thần cảm thấy sống mũi đau xót, hắn biết này nhất định là mẫu thân hắn vì muốn thu dọn phòng ốc cho hắn mà mỗi ngày đều quét dọn,giữ mọi thứ như trước.
Nhi hành thiên lý mẫu đam ưu! ( Con ở xa nhà mẹ lo âu)
Từ đó có thể thấy được mẫu thân nhớ nhung hắn đến mức nào.
Đi tới phòng cha mẹ,mọi thứ vẫn giống như trước sạch sẽ tinh tươm. Trong lúc không để ý, hắn thấy được ở bên cạnh gối có mấy thanh đao gỗ và kiếm gỗ, đây là... Tiêu Thần cảm thấy đôi mắt hắn ươn ướt.
Hắn từ nhỏ đã thích múa đao múa kiếm, kiếm gỗ và đao gỗ là phụ thân hắn vì hắn dùng gỗ vót lên, sau này khi hắn lớn lên những... những thứ này đều bị cất vào trong sương phòng, không nghĩ tới hiện tại... Lại được cha mẹ cất dưới gối.
Đây là sự thương nhớ con không biết đến thế nào!
Cha mẹ nhớ nhung hắn tha thiết, thời thời khắc khắc ngóng trông hắn trở về, cả đồ chơi hắn chơi lúc còn bé cũng lấy ra dấu dưới gối. Không biết phải miêu tả cảm giác nhớ nhung này thế nào, cha mẹ dù sống trong cảnh cơ khổ nhưng trong lòng vẫn có một ước mong mãnh liệt, trông mong hắn sớm ngày quay về.
Nước mắt tuôn rơi, Tiêu Thần có thể tưởng tượng ra hình ảnh cha mẹ hắn lúc tuổi già khổ sở cơ độc nhớ thương đến hắn.
Người già đương tuổi xế chiều, ngóng trông đứa con xa xứ sớm ngày quay về, không tin đứa con mất tích xảy ra chuyện, ngày lại ngày, đêm từng đêm ngóng trông.
Trong phòng, Tiêu Thần nhặt được một sợi tóc bạc trắng, cha mẹ thật sự đã già, mái tóc muối tiêu ngày nào giờ đã bạc trắng... Nghĩ lại mà trong lòng hắn đau xót không nguôi.
Hắn luôn mong được gặp cha mẹ, hiện tại hắn sắp được nhìn thấy họ rồi!
Tiêu Thần quay người mau chóng đuổi theo hai vị lão nhân,chạy về phía cổng thôn, nơi đó đã có mười mấy lão nhân cùng với mười mấy đứa nhóc cũng đang dõi mắt nhìn về phía con đường đất đầu thôn.
“Ý, là Thần nhi kìa”
“Thần nhi đã trở về rồi.”
"Đúng là Thần nhi rồi!"
Tám năm đã qua, năm tháng cũng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết trên người Tiêu Thần. Hắn là một tu giả đạt đến cảnh giới Ngự Không, tuổi thọ lên đến mấy trăm năm, bề ngoài trông không khác gì lúc hắn hai mươi tuổi, vì vậy đám người già trong thôn đều nhận ra, có vài đứa trẻ con cũng tò mò nhìn hắn đầy chăm chú.
Mấy người già lập tức bao vây lấy hắn, hỏi hắn hết chuyện này đến chuyện khác, hỏi hắn mấy năm nay đã đi đâu.
Vừa lúc đó,một đứa nhóc vui mừng kêu lớn: " Họ trở về rồi, trở về rồi."
Phía xa xa,nơi bắt đầu của con đường đất hiện ra bóng dáng của đám già trẻ lớn bé trong thôn, bọn họ khắp người là bùn đất, mệt mỏi không chịu nổi, tất cả đều là dắt díu đỡ đần nhau trở về.
“Quốc giáo chết tiệt. Coi người khác như súc vật bóc lột dã man." Đám người già trong thôn vô cùng đau lòng nói: "Trong thôn lại chết thêm mười mấy người, Trời mới biết mấy chục người còn lại có thể chịu được đến bao giờ đây... Ô ô..."
Xa xa, một vị lão phụ nhân tóc trắng như tuyết hô lên một tiếng, lảo đảo chạy tới. Giầy cũng đã tuột ra, nhưng bà tựa hồ cũng không biết điều đó, khuôn mặt tràn ngập nước mắt, mấy lần còn ngã quỵ trên đường.
"Mẫu thân..."
Tiêu Thần quát to một tiếng,hắn vọt tới, phịch một tiếng quỳ xuống đất, đỡ vị lão nhân.
"Thần nhi, con của ta. Thật sự là con sao? Ô ô... Hài tử của ta, rốt cục con đã trở về... Ô ô..." Tóc trên đầu đã sớm trắng như tuyết, trên khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn, vẻ buồn lo trên khuôn mặt hiền lành của bà dần dần biến mất. Bà ôm đầu Tiêu Thần rồi khóc rống lên, đôi bàn tay đầy vết chai dùng sức vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Thần.
"Hài tử... Hài tử của ta..." Mẫu thân của Tiêu Thần không ngừng lặp lại hai câu này, nước mắt không ngừng trào ra, dùng sức vuốt ve mặt của hắn.
‘’ Hài tử...Hài tử..." Phụ thân của Tiêu Thần phụ thân cũng lảo đảo chạy tới, trên người vẫn còn lấm lem bùn ðất. Trên khuôn mặt đầy vẻ mỏi mệt bỗng hiện lên một nụ cười đầy vẻ kích động, mái tóc bạc bắt mắt như thế, nếp nhăn trên mặt chồng chất, hoàn toàn biểu hiện ra sự già nua.
"Phụ thân..."
Tiêu Thần quì gối bò thêm mấy bước về phía trước, cả nhà ôm nhau khóc rống.
Cái thế giới này có thể cái gì cũng có thể là giả, chỉ có tình thương của cha mẹ là không có chút gì là giả dối.
Ly biệt tám năm, rốt cục trở lại nhân gian. Tiêu Thần ôm chặt lấy cha mẹ nay đã lớn tuổi, tim hắn như bị đao cắt, nước mắt rơi xuống như mưa, cha mẹ thật sự đã già rồi... Mà nhiều năm rồi hắn cũng không ở bên cạnh để phụng dưỡng họ.
Nhìn mái tóc trắng xoá của cha mẹ, cảm nhận được vết chai sần trong lòng bàn tay họ, Tiêu Thần vừa đau lòng đồng thời cảm thấy sự tức giận đang dâng trào. Điều kiện của gia đình họ vốn không tệ,cũng có chút tài sản, căn bản không cần phải lao động vất vả.
Thế nhưng cha mẹ lúc tuổi già lại cực khổ như vậy,trên bàn lại đầy vết chai sần. Điều này... Đều phải “cám ơn” cái "Quốc giáo" đã ban cho bọn họ. Hắn không thể ngăn được sự tức giận trong lòng,hai bàn tay bóp chặt lại.
"Tiêu Thần thật là cậu sao?"
"Tiêu Thần cậu đã trở về rồi!"
"Tiêu Thần cái thằng chết bầm này đi một lần tới tám năm!" Bao quanh hắn là đám bạn chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn.
"Là mình đây, mình đã trở về." Tiêu Thần nhìn đám người từng là bạn thân của hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Hắn hô lên danh tự của từng người: "Đại Chu, Tiểu Hổ, Nhị Băng, Tú Tài, Đầu Trọc..."
"Là tớ!"
"Là tớ!" Một bàn tay lớn vươn tới, nắm chặt lấy tay của Tiêu Thần.
Cha mẹ Tiêu Thần hạnh phúc đến rơi nước mắt, cười cười nhìn Tiêu Thần cùng đám bạn thân mà hắn tứng quen.
"Ô ô..."
Ở phía sau bỗng có người khóc rống lên.
"Tiêu Thần cậu cũng trở về vồi... Đám chúng mình chơi với nhau từ nhỏ đến lớn lại chết thêm ba người, nếu như cậu còn không trở lại,chỉ sợ là bọn tớ cũng không gặp được cậu nữa rồi."
Nói tới đây,tất cả mọi người trong thôn đều trở nên bi thương, nơi này là một thôn nhỏ, dân số còn chưa tới một trăm người, nhưng cách đây không lâu lại chết đến mười mấy người.
Đám bạn thân của hắn trên người lấm lem bùn đất, mỏi mệt uể oải, trên người còn lưu lại mấy vết roi, có người trên người còn có vết thương nhìn rất ghê người.
"Cậu còn nhớ Đại Tráng không? Tính tình ngay thẳng, bất quá lúc đi phu bên bờ sông Hoàng Hà chỉ cãi đốc công vài câu liền bị đánh chết tại trận. Còn có Tiểu Hàn, từ nhỏ đã ốm yếu lại hay mắc bệnh, căn bản không thể làm việc quá sức, mặc tất cả công việc của cậu ấy được bọn mình san sẻ nhau gánh vác hơn một nửa, nhưng cũng không chịu được chết rồi. Còn có Tiểu Hải..."
Đại Tráng, Tiểu Hàn, Tiểu Hải... Lúc còn bé đều là bạn tốt của hắn, cứ như vậy đã chết rồi. Nhìn cha mẹ, lại nhìn đám bạn thân mệt mỏi ủ rũ,trong lòng Tiêu Thần không ngăn được sự tức giận,bàn tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
"Nếu như không phải mấy đứa nhóm này giúp cha khuân vác gạch đá, chúng ta chỉ sợ đã sớm mệt chết bên cạnh Hoàng Hà rồi..." Phụ thân Tiêu Thần trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Mẫu thân Tiêu Thần thì giúp phụ thân hắn lau khô nước mắt.
"Con đã trở về rồi, sẽ không để cho mọi ngươi phải chịu khổ đâu!" Tiêu Thần đứng thẳng người, hắn nhìn về phía đàu nguồn Hoàng Hà,trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang.
"Thần nhi cháu không nên làm bậy, đó là Cửu Châu quốc giáo đó, thế lực của họ mạnh đến không cách nào tưởng tượng. Không riêng các thôn dân sống lân cận Hoàng Hà bị điều động đi phu,mà ngay cả mười vạn nô lệ đến từ khắp cả nước cũng bị chuyển tới, không người nào dám phản kháng." Trong thôn mấy vị lão nhân nhao nhao thở dài.
"Đúng vậy, Tiêu Thần cậu không nên làm bậy." Đám bạn thân chơi với Tiêu Thần từ nhỏ đến lớn cũng khuyên can, nói: "Bọn mình biết cậu là người học võ,lúc mười mấy tuổi đã ra ngoài rèn luyện, thân thủ bất Phàm. Nhưng, người của Quốc Giáo mạnh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, bọn mình từng tận mắt chứng kiến, tuần sát sứ do bọn họ cử đến không ngờ có thể phi hành, bọn họ còn biết pháp thuật nữa!"
"Đúng thế, còn có một lần, bọn mình từng thấy mười mấy người tuổi trẻ cước đạp phi kiếm ngự không ngược dòng Hoàng Hà bay lên thượng nguồn."
"Những người đó nam thìanh tuấn, nữ thì xinh đẹp như hoa, nhưng là xuất thủ không chút lưu tình. Mình từng tận mắt đến bọn họ sử dụng phi kiếm, chỉ mỗi một cô nương xinh đẹp xuất thủ, một thanh phi kiếm vắt qua bầu trời, nhẹ nhàng xoay một cái, chém rớt đàu của mười mấy vị cao thủ võ lâm."
Tiêu Thần nhíu mày, nhân gian rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Không ngờ còn có cao thủ như vậy, tựa hồ còn không phải chỉ có một vài người, tựa hồ như cái gọi là Quốc Giáo kia có không ít tu giả như vậy.
Nhìn bộ dạng lo lắng của mọi người, Tiêu Thần không thể không cam đoan với bọn họ hắn sẽ không đi gây chuyện. Nhưng, hắn liền hứa hẹn, sẽ lập tức nghĩ ra biện pháp, giúp mọi người thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Sao có thể nào tiếp tục để cha mẹ đi làm khổ sai chứ? Sao có thể nào trơ mắt nhìn đám bạn thân đi chịu khổ đây? Tiêu Thần không có khả năng không ra tay, nhưng là hắn không thể không suy tính một phen, dù sao những người bên cạnh không giống hắn, có khả năng tung hoành thiên hạ, sau này những người này còn muốn tiếp tục sống một cuộc sống bên bờ Hoàng Hà.
Trở về nhà, trong thôn gần như mọi người kéo đến thăm,để được nhìn thấy Tiêu Thần trở về. Đây là một thôn nhỏ, bất quá cũng chỉ khoảng ba mươi hộ dân,nên người ở đây ai cũng thật thà chấc phác, nếu nhà ai có chuyện, mọi người nhất định sẽ giúp đỡ.
Mãi đến tối muộn,hắn mới đưa các vị thúc bá cùng đám bạn thân ra về.
Cha mẹ kéo tay hắn,có rất nhiều điều họn muốn nói lại thôi, chỉ biết nói mấy năm nay họ nhớ hắn thế nào.
Tiêu Thần yên lặng lắng nghe được, cố gắng ngăn bản thân không rơi lệ.
Nói một hồi, hai vị lão nhân tựa hồ nhớ ra cái gì,đều thở dài một tiếng.
"Phụ thân, mẫu thân,có chuyện gì vậy?"
"Trong lòng con không cảm thấy như thiếu thiếu cái gì sao?"
Tiêu Thần ngạc nhiên nhìn cha mẹ.
"Nhược Thủy năm nào cũng đến thăm chúng ta mấy lần. Nhưng mà đầu năm năm ngoái là lần cuối cùng nó đến chơi, con bé tặng chúng ta một số tài vật sài đến giờ vẫn còn chưa hết, sau đó không thấy xuất hiện nữa."
Vẻ mặt của Tiêu Thần lập tức đanh lại.
"Không thể trách cô nương người ta được." Phụ thân của Tiêu Thần thở dài nói: " Con bé bằng tuổi con, đợi con cũng được bảy năm rồi.Bình thường con gái nhà người ta mười bốn mười lăm tuổi liền lập gia đình, mà nó cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi còn chưa lập gia đình, ở Cửu Châu cũng coi như là gái lỡ thì. Nói thật cho con biết, hai người chúng ta cũng khuyên nó mấy lần, bảo nó không cần đợi con nữa..."
"Nàng..." Tiêu Thần muốn nói, nhưng hắn cảm giác cổ họng như nghẹn lại.
"Nàng năm ngoái để lại rất nhiều châu báu, liền một mực không xuất hiện nữa." Mẫu thân của Tiêu Thần thở dài một hơi, nói: " Đúng là một cô nương tốt, điệu bộ cử chỉ xinh đẹp như tiên tử, lại hiểu biết sách vở lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, cho dù là Quảng Hàn tiên tử cũng không đổi được người con dâu như vậy!"
Tiêu Thần đi tới phía trước cửa sổ, yên lặng nhìn ánh sao trên trời, kết quả này trong lòng hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn vẫn cảm giác được có chút cay đắng, không lẽ không thể chậm thêm một năm hay sao? Chẳng lẽ Nhược Thủy nhất định giống như thệ thủy( giống như dòng nước chảy một đi không quay trử lại) trong đời hắn sao?
Nhìn lên khoảng không vũ trụ, Tiêu Thần nhẹ giọng tự nói: "Anh nơi đây thầm chúc phúc cho em... Người anh yêu nơi phương trời xa.."
.
Đổng Lam Phương
Trường Sinh GiớiTác giả: Thần Đông