Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 284
M
ặc dù Nguyễn Hải Thượng lúc này chính xác là rất mệt mỏi, mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần nhưng hắn vẫn không thể nghỉ ngơi được. Đợi khi số 12 và số 13 rời đi, Nguyễn Hải Thượng cầm điện thoại trên bàn bấm một dãy số.
“Cha, cha gọi con”
“Hùng, con lên phòng làm việc của cha, cha có chút chuyện cần con làm”
Nguyễn Hải Thượng giọng đầy yêu thương nói
“Vâng, con sẽ lập tức lên ngay”
“Ừ”
Nguyễn Hải Thượng đáp một tiếng rồi cúp máy, hắn dựa người về phía sau hai mắt nhắm lại, tranh thủ một chút thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi, phục hồi lại chút ít. Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng làm việc của Nguyễn Hải Thượng mở ra. Nguyễn Hải Thượng lúc này cũng bừng tỉnh, hắn chỉ tay vào vị trí chiếc ghế số 13 vừa ngồi mở miệng nói với Nguyễn Hùng đang đứng đợi ở cửa.
“Hùng, đến đây ngồi đi”
Nguyễn Hùng lúc này mặc trên người một bột vét màu trắng sữa khiến cả người tỏa ra một khí chất tao nhã, cao quý, đúng với hình tượng của một quý ông đích thực đồng thời kể từ sau thất bại lần trước, phải trốn chạy như một con chuột cũng khiến Nguyễn Hùng trưởng thành hơn nhiều vì vậy Nguyễn Hùng lúc này trở lên trầm ổn và trưởng thành hơn rất nhiều, điều này càng phụ trợ ị lực đã kinh người của hắn, càng khiến hắn trở thành hoàng tử trọng mộng trở thành mẫu bạn trai lí tưởng của các cô gái. Chỉ là không ai biết rằng che dấu dưới lớp vở hào quang đó lại là một người ti tiện nhỏ mọn bẩn thỉu đến cùng cực.
Nguyễn Hải Thượng nhìn đứa con trai của mình trong lòng gật đầu. Một chuyến đi châu Âu này có lẽ đứa con này đã thu hoạch và học hỏi được rất nhiều thứ, không còn cái vẻ non trẻ như trước nữa. Trong lòng Nguyễn Hải Thượng đang rất vui mừng vì quyết định đẩy đưa con sang châu Âu của hắn cách đây ít tháng. Chính vì thấy được sự trưởng thành của Nguyễn Hùng hiện giời, Nguyễn Hải Thượng càng quyết tâm đẩy nhanh kế hoạch bồi dưỡng Nguyễn Hùng thành gia chủ của Nguyễn gia trong tương lại.
Nguyễn Hải Thượng thực ra còn rất trẻ, thậm chí còn có thể đảm đương được chiếc ghế gia chủ này ít nhất là mười năm nữa nhưng mà người trí lực thì có hạn, càng về già thì trí lực và sức khỏe lại càng giảm sút mà với tình hình phát triển của Nguyễn gia hiện nay và tương lai thì khối lượng công việc cần xử lý càng lúc càng lớn. Với hạn chế của việc tuổi tác càng ngày càng cao, nếu như Nguyễn Hải Thượng cứ khư khư ôm chiếc ghế gia chủ thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến quá trình phát triển của Nguyễn gia vì vậy mặc dù định cho Nguyễn Hùng trưởng thành thêm một chút nữa rồi mới dần giao ra quyền hạn nhưng với tình hình hiện tại thì Nguyễn Hải Thượng quyết định kể từ lúc này sẽ bắt đầu cho Nguyễn Hùng nhúng tay vào một số sự việc của gia chủ, coi như cũng giúp hắn giảm bớt mấy việc râu ria, có thể tập trung tinh lực vào xử lý các sự vụ quan trọng hơn
“Cha cho gọi con đến không biết là có gì căn dặn”
Nguyễn Hùng ngồi xuống, mặt bình thản lễ phép nói.
Nguyễn Hải Thượng thấy Nguyễn Hùng biểu hiện như vậy thì càng hài lòng. Nguyễn Hải Thượng cũng chưa vội nói, hắn lấy một tách trà mới trong ngăn kéo rồi cầm ấm trà đỏ vào trong tách, đặt trước mặt Nguyễn Hùng, nói
“Con uống thử loại trà này đi, cha vừa mới nhận một người bạn tặng, giúp an thần và giảm mệt mỏi rất hiệu quả”
Nguyễn Hùng gật đầu cảm ơn sau đó cầm tách trả lên, nhấp một ngụm nhỏ. Vì Nguyễn Hải Thượng là một người thích thưởng trà nên nhiều lúc hai cha con nói chuyện Nguyễn Hùng cũng học hỏi được đôi chút về trà đạo, tuy rằng chưa đến mức thông hiểu nhưng mấy cái kiến thức cơ bản thì cũng hòm hòm tạm ổn. Nước trà vào trong miệng, Nguyễn Hùng chưa vội nuốt mà lưu giữa chúng lại ở đầu lưỡi sau đó khẽ đảo đảo trong khoang miệng. Nguyễn Hùng nhắm mắt lại làm bộ dạng giống như một cao nhân trong trà đạo đang thường thức trà, một lúc sau hắn mở mắt ra, nuốt ngụm trà trong miệng nói với Nguyễn Hải Thượng
“Trà này lúc ban đầu đắng ngắt đến tê người nhưng khi vào bên trong miệng được một lúc thì từ đáng lại chuyển thành vị ngọt, mùi thơm cũng rất nhẹ, vị trà lưu lại rất lâu trong miệng mới tan. Đúng là trà ngon a”
“Ừm”
Nguyễn Hải Thượng chỉ kêu một tiếng sau đó cũng chuyên tâm thường thức tách trà trên tay mình, bộ dạng rất kiên nhẫn nhãn hạ không hề có chút vội vã hay nóng vội nào cả. Năm phút, mười phút, nửa tiếng tiếp theo trôi qua Nguyễn Hải Thượng vẫn giữ một bộ dạng như vậy nhưng ngồi đối diện với hắn, Nguyễn Hùng đã có chút không chịu nổi, đôi môi mấy lần mấp máy muốn mở miệng hỏi nhưng lại thôi, cả người nhấp nha nhấp nhổm ngồi không yên như thể dưới đít hắn đang kê một cục than nóng vậy. Mọi biểu hiện của Nguyễn Hùng đều được Nguyễn Hải Thượng thu vào trong mắt cả, thực ra lúc nãy là hắn cố tính trì hoãn để thử xem Nguyễn Hùng có thể kiên nhẫn đến mức độ nào mà thôi, lúc này thu được kết quả thì Nguyễn Hải Thượng có chút thở dài trong lòng thầm lắc đầu, mặc dù Nguyễn Hùng đã hiểu biết và trường thành hơn nhiều nhưng vẫn chưa đủ tầm bất quá Nguyễn Hải Thượng cũng không vì một cái kết quả nhỏ này mà bỏ đi kế hoạch bòi dưỡng Nguyễn Hùng. Dù sao Nguyễn Hùng vẫn còn trẻ tuổi, tương lai vẫn còn một quãng đường dài phải đi, chỉ cần bồi dưỡng đúng cách và thời gian tích lũy kinh nghiệm là có thừa khả năng kế vị chiếc ghế gia chủ mà hắn đang ngồi rồi. Nguyễn Hải Thượng đặt tách trà xuống bàn, hai tay chắp lại để trước mặt nói
“Cha gọi con lần này đến là có một số việc muốn giao cho con làm”
Rốt cuộc cái cần đến cũng đã đến, Nguyễn Hùng trong lòng cuồng động lên vì vui sướng, từ sau lần làm việc thất bại trước bị cha đẩy sang châu Âu khiến trong lòng của hắn có một nỗi lo sợ vô hình. Hắn sợ rằng vì sự việc lần trước khiến ấn tượng của hắn trong mắt cha giảm sút, ảnh hưởng vị trí người kế thừa tương lai của hắn mặc dù hắn biết trong thế hệ của hắn thì hắn là người xuất sắc nhất nhưng điều này cũng không ngăn được nỗi lo sợ tự sinh ra trong lòng hắn. Lúc này rốt cuộc Nguyễn Hải Thượng đã giao cho hắn làm việc, đây là một cơ hội để chứng tỏ bản thân, ghi điểm trong mắt Nguyễn Hải Thượng để chứng minh với Nguyễn Hải Thượng và toàn bộ người trong gia tộc rằng chỉ có hắn mới là người xứng đáng lãnh đạo Nguyễn gia trong tương lai mà thôi. Vì muốn biểu hiện tốt với Nguyễn Hải Thượng nên mặc dù trong lòng kích động đến muốn hét ra bên ngoài nhưng ngoài mặt Nguyễn Hùng vẫn giữ một khuôn mặt bình tĩnh, giọng bình thản nhẹ nhàng nói
“Vâng, cha cứ phân phó”
“Chắc con biết đến việc chúng ta sắp tới sẽ hợp tác với gia tộc Morgan trong một số vụ làm ăn chứ”
“Vâng con biết”
“Vậy con có biết một người con gái tên là Helen Morgan, con gái của gia chủ Kate Morgan chứ?”
Nguyễn Hùng nghe thấy Nguyễn Hải Thượng nhắc đến Kate Morgan thì giật mình đồng thời trong đầu nhớ đến hình ảnh một mỹ nữ tóc vàng khí chất cao quý lạnh lùng với thân hình ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ, bộ ngực ngạo nghễ dụ người. Một người con gái cực kỳ đẹp và khiêu ngợi khiến hắn chỉ trong lần gặp mặt đầu tiên đã bị nàng hấp dẫn, chỉ hận không thể đem nàng lên giường áp dưới thân chiến đấu ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Nguyễn Hùng gật đầu nói
“Con hồi ở châu Âu cũng gặp qua nàng ta vài lần, cũng không tính là quan hệ thân thiết nhưng cũng là có chút quen biết”
“Con có nhận xét gì vê cái cô gái Helen Morgan này?”
Thực ra từ lâu Nguyễn Hải Thượng dày công cho người đi điều tra về gia tộc Morgan nên cũng đã có đầu đủ tư liệu về các thành viên của gia tộc Morgan vì vậy chắc chắn không thể thiếu tư liệu về Helen Morgan rồi đồng thời qua tin tức từ những nhân viên hộ tống Nguyễn Hùng trong chuyến đi châu Âu thì có vẻ như đứa con trai Nguyễn Hùng của hắn có vẻ như say mê nàng ta, hắn chẳng qua hỏi cái câu hỏi dư thừa này là muốn làm một bài kiểm tra nhỏ nhỏ về cách nhìn nhận của Nguyễn Hùng mà thôi.
Nguyễn Hùng cũng không phải là kẻ đần, hắn cũng nhận ra cha hắn hỏi hắn một câu hỏi này chỉ là để kiểm tra hắn mà thôi. Nguyễn Hùng trâm ngâm, ngẫm lại những ấn tượng và hiểu biết của hắn về Helen Morgan một cách cẩn thận rồi mới nói
“Xinh đẹp, quyến rũ, bốc lửa, sắc xảo, thông minh, lạnh lùng, đặc biệt rất mạnh trong việc buôn bán và quản lý. Là loại phụ nữ mà mọi tên đàn ông muốn lấy về làm vợ”
Nguyễn Hũng cũng biết chắc chắn mọi hành động của hắn ở châu Âu đều bị Nguyễn Hải Thượng giám sát chặt chẽ vì vậy việc hắn có tình cảm với Helen Morgan sẽ không thể giấu được tai mắt của Nguyễn Hải Thượng vì vậy hắn cũng không thèm che dấu làm gì, trực tiếp khẳng định luôn.
Nguyễn Hải Thượng gật đầu, câu trả lời của Nguyễn Hùng khiến hắn rất hài lòng, đặc biệt là về việc Nguyễn Hùng thẳng thắn thừa nhận việc hắn có tình cảm với Helen Morgan. Nguyễn Hải Thượng híp mắt nhìn Nguyễn Hùng, trên miệng nở nụ cười có chút mờ ám nói
“Đúng vậy, ta cũng phải công nhận Helen Morgan đúng là một mẫu phụ nữ mà nhiều người đàn ông muốn lấy làm vợ bất quá nếu là bé còn được chứ muốn làm lớn thì không thể”