Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 240: Giáo Huấn Hung Ác
T
ên đẹp giai lúc này thật sự là sợ hãi đến tột cùng, theo bản năng sinh tồn của con người hắn cố giãy dựa chân đạp liên tục trên không, hai bàn tay xiết chặt lấy tay Vương Minh như cố gắng dùng lực để thoát ra khói sự khống chế của Vương Minh. Nhưng đối với một kẻ suốt ngày chỉ có ăn ngủ chơi gái như hắn thì làm được trò trống gì chứ, vì vậy tất cả những hành động của hắn đều vô vọng cả.
“Vương Minh, mày… mày muốn làm gì tao?”
“Muốn làm gì mày ư?”
Vương Minh cười ha hả nói
“Tao bây giờ sẽ mời mày đến một nơi rất vui để chơi”
“Nơi… nơi nào?”
“Tao đã nói là một nơi rất thú vị yên tâm mày sẽ được vui vẻ, đừng lo… khà khà”
Tên đẹp giai nghe thấy vậy thì cảm thấy dự cảm không lành, chắc chắn cái nơi mình sắp được đưa đến sẽ kinh khủng không khác gì địa ngục trần gian. Vì vậy mặt hắn đã tái thì càng tái hơn, đang định mở miệng cầu xin thì Vương Minh lập tức đánh tan ý định này của hắn.
“Mày đừng cầu xin làm gì, cố mà giữ sức cho cuộc chơi sắp tới đi… ha ha”
Nói xong thì Vương Minh xác tên này lên vai như xách một túi hàng nghênh ngang đi ra ngoài dưới ánh mắt chứng kiến của gần trăm sinh viên trong lớp. Đương nhiên đó là ở trong lớp chứ hắn cũng không dám nghênh ngang như vậy đi ở bên ngoài, Vương Minh vừa bước chân ra khỏi lớp học lập tức thi triển Lưu tinh bộ pháp, thân ảnh của hắn nhanh chóng lướt qua hành lang dài của tòa nhà mà không bị một ai phát hiện, trên đường đi đôi lúc gặp vài sinh viên nhưng vì tốc độ của hắn quá nhanh nên những sinh viên này chỉ tưởng là một cơn gió thổi qua mà thôi.
Tên đẹp trai trên vai Vương Minh chỉ cảm thấy mày chóng mắt hoa, hắn không kịp nhìn thấy gì cả thì thấy lúc này xuất hiện trước mặt mình không cảnh phải là khung cảnh hành lang nữa mà là một nhà vệ sinh. Nhìn quan kiến trúc của căn phòng thì có lẽ đây là nhà vệ sinh nữa thì phải. Mà lúc này Vương Minh đã không khống chế hắn nữa, ném hắn xuống dưới đàn đá đã ố màu của phòng vệ sinh, theo bản năng tên đẹp giai hít lấy hít để nhưng thứ hắn nhận được không phải là nguồn dưỡng khí trong lòng mà là những luồng không khí trần ngập amoniac, những mùi khai truyền vào trong mũi khiến hắn lập tức phải thở ra, đồng thời cảm giác dạ dày nhộn nhạo không khỏi nôn ra
“Ọe… ọc…”
Vương Minh đợi tên đẹp giai nôn xong lập tức xách cổ hắn lên đi về phía một buồng vệ sinh lập tức đạp mở cái cửa kia ra. Không nói không rằng lập tức ụp nguyên cái đầu của hắn vào trong bệ xị sau đó giật nước, đợi khi nước rút hết thì mới nhấc đầu cả tên đẹp trai lên, mỉm cười hỏi
“Trò này có vui không?”
Tên đẹp trai lại một trận nôn mửa nữa, lúc này trong mắt hắn cực độ sợ hãi. Cái nụ cười trông bình thường kia lại như một nụ cười của ác ma, lúc này trong mắt của hắn hình tượng của Vương Minh chính thức thăng cấp từ một kẻ quái thai thành một con quỷ đáng sợ, một ác ma thực thụ.
Vương Minh thấy hắn chỉ nhìn mình, cả người run rẩy không trả lời thì hỏi
“Có muốn thử lại không?”
“Không… không… Vương Minh xin anh tha cho em… em… em biết lỗi rồi từ nay sẽ không dám bén mảng đến gần Triệu Vận nữa”
Vương Minh nhìn vào mắt của tên này thấy được sự sợ hại từ sâu trong nội tâm hắn thì hài lòng. Vương Minh nghĩ chắc đến đây là đủ rồi liên chặt gáy của tên đẹp giai khiến hắn bất tỉnh rồi bỏ mặc hắn ở lại trong nhà vệ sinh, vừa đi vừa huýt sáo nhàn nhã trở lại về lớp học.
Trên đường đi về, vô tình liếc xuống phía dưới sân trường trần đấy ánh nắng và bóng cây, Vương Minh giật mình lau lau mắt, đến khi xác nhận mình không hề có hoa mắt thì Vương Minh há hốc mồm đến nỗi không khép lại được, thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc
“Kia… kia chẳng phải là Trần Thanh Thanh sao”
Lúc này trước mặt Vương Minh là một hoạt công mà Vương Minh có mơ cũng không hề nghĩ sẽ xảy ra trên một người con gái như Trần Thanh Thanh. Chỉ thấy Trần Thanh Thanh, cô nàng hội trưởng hội võ thuật Đông Doanh kiêm biệt danh siêu cấp nữ bạo chúa đang đi cùng với một tên nam sinh viên cao lớn uy vũ đến Vương Minh nhìn còn phải phát ghen. Mặc dù trên người mặc một bộ vét đắt tiền, đầu tóc trải truốt vuốt keo bóng lộn, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng đắt tiền trông rất là tri thức nhưng nhìn vào dáng dáng đi oai vệ, sống lưng thẳng tắp, bước chân mạnh mẽ có lực của tên nam sinh này Vương Minh có thể cam đoan tên này cũng đã trải qua huấn luyện trong quân ngũ.
Nhưng nếu như vậy thì quá là bình thường bởi dù sao trong hội võ thuật cũng không thiếu mấy cái tên loại này. Điều không tưởng chính là Trần Thanh Thanh lúc này đang khoác tay nam sinh kia, bộ dạng nhu thuận ngoan ngoãn giống như một cô vợ nhỏ vậy, trên mặt nụ cười hạnh phúc không thể che dấu được. Thỉnh thoảng không biết người con trai bên cạnh nói cái gì với nàng mà nàng cười khúc khích vui sướng, cười đến nỗi đôi mắt thận chí còn khép lại thành một đường mảnh.
“Cái này… cái này… thật sự là quá hoang đường… đây thực sự là cô nàng hung hãn mạnh mẽ Trần Thanh Thanh sao… trời ơi trái đất sắp đến ngày tận thế rồi sao”
Vương Minh nghĩ, hắn cảm tháy đầu óc có chút không đủ dùng để tiếp nhận cái sự thật này. Mãi đến khi bóng dáng hai người Trần Thanh Thanh đi ra xa rồi biến mất thì Vương Minh mới tỉnh lại. Hắn lắc lắc đầu rồi đi về lớp. Nhưng vừa đi được vài bước thì
Reng…reng…
Điện thoại trong túi kêu lên từng hồi chuông, Vương Minh uể oải chán nản lấy điện thoại ra khỏi túi, thật bất ngời người gọi đến lại là nàng ta, theo như Vương Minh nhớ không nhầm thì từ khi nàng ta đến Đông Doanh thì chư bao giờ chủ động liên hệ với hắn thì phải. Mà dựa theo tính cách của cô nàng này nếu gọi hắn thì chín phần là có việc, thậm chí công việc này cung không phải dễ dàng gì bởi chiếu theo thực lực của nàng và hai vị thủ hạ vốn cũng không có nhiều người gây cho ba người này phiền toái to lớn a.
“Ha ha… Tiểu thư Fringer, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây a, tự nhiên sao cô lại chủ động gọi điện cho tôi vậy?”
Vương Minh mở mày lập tức xô ra một tràng bà hoa chích chòe
Chỉ thấy bên kia Maria Fringer hừ lạnh một tiếng, nàng rất phản cảm với Vương Minh này kể từ lúc gặp mặt nên thái độ đối với hắn cũng không tốt đẹp gì. Nàng không mặn không nhạt nói
“Có chuyện, anh đến biệt thự đi”
“Có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên có chuyện tôi mới gọi anh đến”
“Ai vậy mà tôi còn tưởng là cô dạo này đổi tính định gọi điện mời tôi một bữa ăn cơ… ha ha”
Đáp lại Vương Minh là một tiếng “cụp” rồi theo sau đó là những tiếng “tút” vô vị. Vương Minh cũng chẳng thèm bận tâm cười ha hả rồi cúp máy. Đút điện thoại vào trong túi Vương Minh thở dài, trước tiên đi về lớp bao với hai nàng một tiếng. Hai nàng nghe thấy Vương Minh lại muốn cúp học thì khuôn mặt thể hiện rõ sự không hài lòng nhưng cũng không dám ngăn cản không cho hắn đi. Vương Minh thấy vậy đành dùng chút thời gian ở lại hai nàng thủ thỉ an ủi, liên tục rót mật ngọt vào tai hai nàng.
“Được rồi anh đi đi, kẻo không lỡ việc bây giờ”
Nguyễn Giai Giai cười hì hì, nàng thật sự là hài lòng với biểu hiện của Vương Minh nên cũng không muốn dữ hắn thêm ở bên mình nữa
Vương Minh hôn vào má đang hây hây hồng của Nguyễn Giai Giai nói
“Có việc gì thì gọi cho anh, anh sẽ đến ngay”
“Ưm. Em biết rồi”
Nguyễn Giai Giai gật đầu nhu thuận rồi đột nhiên nàng nhớ ra một việc hướng Vương Minh hỏi
“Vương Minh khoảng mấy ngày nữa anh có việc gì bận không?”
“Mấy ngày nữa?”
Vương Minh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói
“Không mấy ngày tới anh rảnh rỗi không có việc gì cả”
Nguyễn Giai Giai nói
“Nếu vậy thì anh cùng em và Triệu Vận đi xem nhà đi”
Vương Minh sảng khoái không một chút do dự gật đầu đồng ý ngay. Suốt gần tháng nay ở trong cái phòng khách sạn kia Vương Minh cũng ngán lắm rồi mà chưa kể hiện giờ thời thế tuy yên bình nhưng Vương Minh có thể cảm nhận thấy được những dòng xoáy ngầm ở trong màn đêm đang chảy, tương lai của Đông Doanh sẽ không yên bình chút nào vì vậy hắn cũng muốn nhanh chóng mua một căn nhà để mọi người cùng sống với nhau, tiện lợi trong việc bảo vệ an toàn của hai nàng. Đang định rời đi đột nhiên Vương Minh nhớ lại chuyện vừa rồi thấy Trần Thanh Thanh cặp kè với một tên đẹp giai khoác tay nhau như đôi tình nhân đi trên sân trường liền hướng về phía Nguyễn Giai Giai hỏi
“Em với Trần Thanh Thanh chơi thần với nhau, có thấy Trần Thanh Thanh cặp kè với ai không?”