Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 507 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3442 / 30
Cập nhật: 2015-11-12 01:49:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 221: Tiểu Trừ Hung Thú
ản đội hình đi, lập tức rút lui!
Phương Vân quát. Hắn từng đọc qua 'Thượng cổ Kinh Chú' cho nên biết hoàng vụ ( sương màu vàng) bên ngoài con hung thú này chính là ôn dịch, nhưng những binh lính này lại không biết. Nếu như bọn họ còn đứng sát với con hung thú này thì căn bản chính là chịu chết.
Nhận được mệnh lệnh, phương trận Phá Thần Nỗ lập tức tản ra. Khi mà bọn họ còn ở chung một chỗ thì mục tiêu sẽ rõ ràng, nhưng khi tản ra thì hung thú dường như đã mất mục tiêu, lập tức nhìn sang mục tiêu khác.
- Tản ra, mọi người tản ra, không được tụ tập chung một chỗ, nếu như ở chung một chỗ thì hung thú sẽ công kích mục tiêu đó! Đại quân nghe lệnh, nếu như không có mệnh lệnh của ta thì không được công kích!
Từ trên con hung thú Phỉ này, Phương Vân cảm giác được một mùi vị vô cùng nguy hiểm.
Hắn vốn còn muốn dùng Luân Hồi đao pháp để tấn công con hung thú Phỉ này, nhưng không ngờ rằng trong lòng vừa mới có ý niệm này thì cảm giác nguy cơ còn tăng lên thêm gấp mấy lần nữa.
Khi trình độ của võ giả cao tới một mức độ nhất định thì sẽ có một trực giác vô cùng huyền diệu. Mặc dù khó có thể miêu tả nhưng hết sức hữu hiệu! Khi mà cái cảm giác nguy cơ ngày càng cao hơn thì Phương Vân liền chấn động, hắn lúc này đã biết mình căn bản không thể chống lại con hung thú này.
Hơi trầm ngâm, Phương Vân lập tức ra lệnh:
- Mọi người nghe lệnh, lập tức trốn vào trong nhà rồi tắt hết lửa đi, không nên để cho hung thú nhìn thấy. Mặt khác, không nên gào thét, giữ im lặng!
Từ trên người con hung thú tràn ra cỗ khí tức cuồng bạo, điều này chứng tỏ con hung thú này vô cùng nguy hiểm và hiện tại đã không còn lý trí nữa. Nhưng nếu nó không tìm được mục tiêu thì sẽ tự đi nơi khác.
Không biết người nào là người đầu tiên, lập tức có người thứ hai, thứ ba dập hết đi...từng tiếng gào thét, khóc nỉ non trong đêm tối cũng đã nhanh chóng lắng xuống, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng mất đi.
Tất cả mọi người đều trốn vào lều hoặc vào nhà. Ngay trong thời khắc hỗn loạn, sự tĩnh táo và trầm tĩnh của Phương Vân lập tức có tác dụng.
Ùng Ùng!
Cả mặt đất đều chấn động lên, mặc dù sự kinh hoàng trong không khí không những được tiêu trừ mà còn tăng thêm, nhưng cả thành trì vẫn giữ được sự trấn tĩnh. Cả tòa thành giờ đây chỉ còn tiếng bước chân khổng lồ của hung thú.
Mất đi mục tiêu, Phỉ cũng đột nhiên an tĩnh đi không ít rồi bắt đầu đi về hướng bắc ra khỏi An Vân thành. Trên đường Phỉ cũng có ngẫu nhiên đạp đổ vài phòng ốc, ngay lập tức có tiếng kinh hô truyền ra, nhưng cũng nhanh chóng mất đi!
Cả An Vân thành vô cùng yên tĩnh.
Trên một ngọn núi cách An Vân thành hơn nửa dặm, có ba tên đạo nhân trung niên mặc áo bào hình rồng cốt hổ đang đứng chắp tay, tay áo bồng bềnh ngay vách đá. Trong ánh mắt của bọn hắn hiện lên từng đạo quang mang vô cùng sắc bén.
- Không tệ, tên võ tướng của An Vân thành này thông minh hơn rất nhiều so với các võ tướng lúc trước. Biết rõ mình không thể chống lại con hung thú này.
Đạo nhân cầm đầu nói. Sắc mặt của hắn vô cùng hồng nhuận, sợi râu bay phơi phới, còn mang theo một chút đạo khí.
- Vâng. Trên đường tới đây thì con súc vật này đã giết rất nhiều binh sĩ Đại Chu, cũng bởi vì những người đó quá ngu xuẩn, cố gắng công kích một con thượng cổ Phỉ! Bọn họ không hề biết rằng, cho dù là ở thời thượng cổ thì khác đại môn phái cũng phải liên thủ lại mới giết được!
Tên đạo nhân thứ hai nói. Lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt hơi nháy động, từ bên trong đó toát ra quang mang vô cùng.
- Câm mồm, súc vật cái gì? Đừng quên mấy tháng trước thì nó vẫn là sư đệ của chúng ta...
Tên đạo nhân cầm đầu lập tức quát lên, thần sắc cực kỳ không vui.
Tên đạo nhân thứ hai nghe thế thì hơi ngượng ngùng, không dám lên tiếng nữa.
- Sư huynh, người cũng đừng trách hắn. Dựa theo quy củ của tông phái thì cũng do ý chí của nó không đủ, cũng không còn là đệ tử tông phái chúng ta nữa! Những lời này của tam sư đệ cũng không sai là mấy!
Tên đạo nhân thứ ba nói.
Thần sắc đại sư huynh ổn định, nhưng cặp mắt vẫn lạnh như băng.
- Cao thủ Đại Chu hoàng triều cũng gần tới rồi! Nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là thu hồi máu huyết Phỉ lại, những thứ khác cũng đừng nhắc tới!
Đại sư huynh lên tiếng nói, hai người khác vội cúi đầu đồng ý.
Cùng một thời gian thì ở phía tây bắc An Vân thành có một thiếu niên có dung mạo anh tuấn đang đứng đó. Người này mặc một bộ trường sam màu đen, trong tay có cầm một cây sáo ngọc, nhẹ nhàng đi qua khu rừng trúc.
Thiếu niên này khẽ nhắm mắt lại cảm ứng, chỉ trong chớp mắt đã có vô số người ở chung quanh An Vân thành hiện ra trong cảm ứng của hắn.
- Có ý tứ lắm, con hung thú gây ra ôn dịch lần này vừa xuất hiện thì đã có một đám hung nhân tụ tập tới rồi. Tất cả đều muốn chiếm tiện nghi nên không có ai muốn ra tay cả! Ha ha, có ý tứ, hãy xem thử ai là người cười cuối cùng nào!
Mà ở một chỗ sâu trong đêm tối, đệ nhất cao thủ thanh niên Ma môn Phong Thái Thương đang đứng yên trong không trung, mái tóc dài đang bay phấp phới nhưng mắt của hắn thì đang nhìn con Phỉ trong thành trì phía dưới. Ánh mắt hắn biến ảo không thôi, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Phương Vân lẳng lặng đứng ở trong trướng bồng nhìn về Phỉ. Hắn căn bản không biết xung quanh An Vân thành đã hấp dẫn nhiều cao thủ Ma Đạo như vậy. Thực lực của hắn còn chưa cường đại đến mức có thể cảm giác cả tòa An Vân thành.
Răng rắc!
Từ phương bắc truyền đến một tiếng thành trì bị đổ. Cái con hung thú mang đến ôn dịch cùng khô hạn rốt cuộc cũng đã lướt qua tường thành đi về hướng bắc. Trong đêm tối, Phương Vân nghe thấy tiếng vang này thì lập tức lấy ra một mảnh giấy sau đó cột vào trên đùi con chim ruồi.
Phành phạch!
Hai cánh chim ruồi mở ra, lập tức lấy một tốc độ không thể nào ngờ tới bay ra khỏi An Vân thành. Chim ruồi vừa mới bay ra khỏi An Vân thành thì đã có một đạo hắc khí bay ra muốn đánh rớt chim ruồi, nhưng vào lúc thì lại có một đạo thanh khí khác bay tới. Ầm một tiếng rồi cả thanh khí cùng hắc khí đều biến mất, chim ruồi lướt qua tầng tầng dãy núi rồi biến mất.
Sau khi đem chim ruồi thả ra, Phương Vân lập tức vuốt qua bàn tay một cái, nhỏ máu vào trong một cái ống trúc rồi đưa cho Chu Hân:
- Sương mù do con hung thú này phát ra chính là nguyên nhân gây ra ôn dịch. Hồi nãy các ngươi ở quá gần hung thú nên chắc chắn đã trúng ôn dịch. Một lát nữa hãy đem ống máu này hòa tan vào trong chum nước rồi phân phát cho quân uống.
Chu Hân chấn động một cái, lúc này hắn mới biết căn bản linh chi không có tác dụng gì cả, mà chủ yếu là do máu của Phương Vân. Phương Vân hành sự quá bí mật, ngay cả hắn cũng nhìn không ra được.
Phương Vân sau khi đem ống trúc giao cho Chu Hân thì liền muốn đuổi theo con hung thú Phỉ. Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
- Không đúng.
Phương Vân dừng bước. Mà dường như hưởng ứng cảm giác trong lòng của hắn, bỗng nhiên có một bóng đen xẹt qua đỉnh đầu của hắn đuổi theo phương hướng con hung thú Phỉ đã rời đi.
Ngay sau đó, lại có thêm bóng ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư...xẹt qua An Vân thành đuổi theo phương hướng con hung thú Phỉ đã rời đi.
Trên trán Phương Vân không khỏi toát mồ hôi lạnh ra:
- May mắn mà ta có cảm ứng nên chậm chân mấy bước. Nếu không thì chắc chắn sẽ phải chịu cảnh làm chim đầu đàn chết trước!
Sau khi chờ trong chốc lát nữa, không thấy người nào bay qua nữa thì Phương Vân mới tung người lên đi về phương bắc.
Sau khi Phương Vân rời đi không lâu thì trong mắt Phong Thái Thương từ sâu trong đêm tối hẹn lên một tia sáng lạnh rồi cũng đuổi theo Phương Vân.
Bích La thành.
Dương Hoằng đang ngồi ở trong doanh trướng, tứ đại giám sát sứ Phong, Vân, Lôi, Thủy đang đứng ở chung quanh thủ hộ. Xa hơn ở bên ngoài còn có sáu tên cường giả mặc áo bào trắng đang ngồi. Không gian ba thước chung quanh bọn họ biến ảo không thôi, giống như bị thứ gì đó bẻ gãy vậy.
Phạch Phạch!
Bỗng nhiên có một bóng đen bay vào trong lều, hai cánh mở ra rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước người Dương Hoằng.
- Hử?
Dương Hoằng mở mắt ra:
- Rốt cuộc đã có tin tức.
Dương Hoằng lấy tờ giấy trên thân con chim ruồi, vừa mở ra thì đã thấy mấy hàng chữ nhỏ:
- An Vân thành, hướng bắc.
- An Vân thành>
Thủy giám sát nghĩ ngợi trong chốc lát, lúc sau trong mắt hiện ra thần thái kinh ngạc:
- Không phải Phương Vân cũng đi về hướng này sao?
- Không nhất định, An Vân thành có ít nhất đến ba võ tướng đi qua, có thể là do người khác đưa tới.
Lôi giám sát nói, trên tờ giấy này cũng không có tên ai nên cũng không biết là do người nào phát ra.
- Hai chi quân đội khác đã rời khỏi An Vân thành vì thiếu nước, ngươi nói con chim ruồi này còn do ai phát ra?
Thủy giám sát nói.
Mọi người liền trầm mặc, thực tế đáp án đã quá rõ ràng. Sau khi biết phong thư này do Phương Vân đưa tới, trong lòng những người ở đây đều có cảm giác khác lạ.
- Phương Vân không phải là đang đùa giỡn chúng ta chứ?
Phong giám sát như đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên nói ra.
Lúc này, Dương Hoằng bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn một cái. Phong giám sát lập tức biết mình đã lỡ lời. Quân lệnh như núi, nếu như Phương Vân bày chuyện bịa đặt thì đó chính là tự đào mộ cho mình. Chuyện hướng tây bộ phát ra ôn dịch đã gây ảnh hưởng cho triều đình quá lớn, trước chuyện lớn như vậy thì không có ai dám có ý nghĩ đùa giỡn cả.
- Chuẩn bị lên đường!
Dương Hoằng lạnh nhạt nói.
- Vâng, đại nhân!
Bốn vị giám sát sứ đồng thanh nói.
- Các vị cung phụng, mời cùng ta lên đường đi!
Dương Hoằng mở miệng nói.
- Ừ!
Sáu tên cường giả áo bào trắng khẽ gật đầu, trên khuôn mặt vẫn lạnh như băng, không hề có chút biến hóa nào.
Chỉ chốc lát sau, đoàn người đã hóa thành những đạo cầu vồng liên tiếp bay ra khỏi An Vân thành.
- Đạo Môn, Ma Môn, tán tu...không ngờ lại có nhiều người nhìn trúng đầu hung thú thượng cổ như vậy.
Ở phía sau lưng của Phỉ, trước mặt Phương Vân còn một đám người nữa, trong những người này thì đạo môn cũng có mà ma môn cũng có. Những người này toàn là cường giả Địa Biến cảnh trở lên, nhìn đội hình đó mà Phương Vân không khỏi âm thầm khiếp sợ.
Những người này hiển nhiên cũng biết sự tồn tại của những người khác, nhưng vì điều này không ra khỏi ngoài dự tính của họ cho nên không có ai nói gì cả, cũng làm như không thấy. Chẳng qua đây đang là thời điểm truy tung cho nên vẫn luôn để sự cảnh giác cao độ.
- Một đầu hung thú thượng cổ nhưng sao lại hấp dẫn nhiều cường giả như vậy? Triều đình từ trước tới đây luôn có quan hệ không tốt với các tông phái, chẳng lẽ những tông phái này lại muốn lợi dụng điều này để gây bất lợi cho Đại Chu, còn những người khác chính là đi theo bảo vệ ư?
Phương Vân nghĩ tới đây thì lại lắc đầu:
- Không đúng, không đúng. Một đầu hung thú Phỉ tuy có thể tạo thành ôn dịch nhưng trong triều đình còn có rất nhiều người tài, cũng không phải không có ai có thể chế trụ con hung thú này. Con hung thú này tất nhiên sẽ bị tiêu diệt, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
Trong đầu Phương Vân hiện ra trăm ngàn mối suy nghĩ. Con hung thú này có thể gây ra ôn dịch cùng khô hạn cho nên nó không những có thể gây hại cho triều đình mà còn có thể gây hại cho môn phái nữa. Phương Vân nghĩ mãi nhưng vẫn không có cách lý giải được, con hung thú này sớm muộn gì cũng bị giết, nhưng những người này muốn làm cái gì đây? Bảo vệ cho con hung thú này sao? Nhưng nếu như cao thủ của triều đình đều hiện ra thì căn bản là không thể che chở được.
- Con hung thú này sớm muộn gì cũng bị giết, rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì...
Đột nhiên, Phương Vân chấn động một cái:
- Chẳng lẽ những người này đang đợi đến lúc con hung thú này bị giết sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì Phương Vân liền chấn động mạnh, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác:
- Không tốt, những người này chính là đợi con hung thú Phỉ này chết đi rồi giành lấy máu huyết của nó!
Trong cuốn 'thời đại cận cổ' mà hắn từng đọc qua có viết khi võ giả đạt tới cảnh giới Địa Biến cảnh cùng Thiên Tượng cảnh thì sẽ cso năng lực biến thân thành viễn cổ, thượng cổ hung thú. Chỉ là do Phương Vân ban đầu cũng chỉ có rằng đây là một đợt ôn dịch bình thường, mặc dù có nhận được thư của Trương Anh gửi nói là có một đầu hung thú, nhưng Phương Vân vẫn nửa tin nửa ngờ, căn bản không có để ở trong lòng.
Giờ phút này nhìn thấy có nhiều võ giả tông phái theo đuôi như vậy thì Phương Vân lập tức nhớ đến chuyện này. Nếu như có câu nói không có lợi thì không làm, nhiều cao thủ ma đạo theo đuôi như vậy mà không có mưu mô nào thì căn bản hắn sẽ không tin.
- Con hung thú Phỉ này quá mạnh mẽ, những người này ai cũng muốn có máu huyết của nó nhưng lại sợ người khác chiếm tiện nghi, cho nên trước sau đều không ra, toàn cho quân triều đình xuất thủ trước!
Phương Vân càng nghĩ thì càng thông.
- Con hung thú khổng lồ như vậy nếu như đã ở tây bộ lâu thì không thể không phát hiện ra, nhất định lai lịch của nó có vấn đề.
Những kiến thức trong cuốn thời đại cận cổ lại lần nữa xẹt qua đầu của Phương Vân, lập tức hắn nghĩ tới một chuyện:
- Con hung thú này, không phải là do một cường giả ngoại quốc biến thành chứ?
Nghĩ tới đây, Phương Vân không khỏi nhìn con hung thú phía trước, trong lòng sinh ra một cảm giác băng giá.
Trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung của hắn còn có chứa một giọt máu huyết Côn Bằng. Sau khi hắn đạt tới được Thiên Tượng cảnh thì lập tức có thể hóa thân thành Côn Bằng giương cánh hơn ba nghìn dặm. Nhưng loại máu huyết thần thú này vô cùng cường đại, bên trong đó còn có ẩn chứa ý chí của thần thú. Nếu như ý chí của võ giả không đủ thì lập tức sẽ bị ý chí của thần thú đoạt mất, cuối cùng không những không thể tăng cường thực lực mà ngược lại thần thức bị mất đi, biến thành một con hung thú.
Phương Vân càng nghĩ càng thấy có đạo lý. Từ thân con hung thú Phỉ này tỏa ra một cỗ hơi thở cuồn loạn, làm cho người ta có cảm giác nó đang vô cùng rốt loạn. Thậm chí, có người còn cảm giác giờ đây thần trí của nó còn không thể sánh được với mấy con hung thú bình thường.
Một đường chạy về hướng bắc, hung thú Phỉ thi triển năng lực vô cùng kinh người. Những nơi nó đặt chân qua thì ngay lập tức cỏ cây nhanh chóng chết héo, cả vùng đất nhanh chóng hóa thành đất khô vàng, vốn đây là những địa phương có khí hậu ôn hòa, nhưng khi nó đi qua thì liền trở thành mảnh đất khô cằn.
Ngâm!
Bỗng nhiên có một tiếng ngâm nga vang lên, cả bầu trời đột nhiên hóa thành một mảnh đỏ rực. Trên bầu trời lúc này bỗng nhiên có bốn con thiên long đang gầm thét nhanh chóng lướt đến, Dương Hoằng cùng đám cao thủ của hắn rốt cuộc đã chạy tới rồi...
Thinhbobo
Đại Chu Hoàng Tộc
Hoàng Tộc Đại Chu Hoàng Tộc Đại Chu - Hoàng Phủ Kỳ Hoàng Tộc Đại Chu