Số lần đọc/download: 2846 / 36
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Đại Chiến Bắt Đầu!
- K
hông sai, đây chính là Vô Thường kiếm của Nạp Lan Yên La, đường chủ Phá Hư đường của Huyền Thiên quán, còn kia là Mạt Nhật phủ của Hắc Lang vương Tất Thấp Hoa. Bọn chúng liên thủ tấn công ta nhưng lại bị ta cướp đi vũ khí. Hai kiện pháp bảo này đều là thứ thần khí trải qua trăm ngàn cuộc chiến, uy lực tuyệt luân! Mặc dù không thể giết chết được bọn chúng thế nhưng lại đoạt được những thứ vũ khí này thì cũng giảm bớt được không ít thực lực của bọn chúng.
- Ngân Sa, nàng mau mau vận công trấn áp hai kiện pháp khí này đi!
Thần hồn vừa về thân thể, Hồng Dịch lập tức nói với Thiện Ngân Sa.
Vô Thường kiếm, Mạt Nhật phủ vừa mất đi sự bao bọc của thần hồn Hồng Dịch, lập tức rục rịch ngóc đầu dậy, phát ra một loạt những tiếng ngâm lớn, giống như giao long đang bị giam cầm, muốn bay lên không trung.
Hai kiện pháp khí này đều có linh tính, giống như tâm linh của chủ nhân chúng, thậm chí cũng đã thành thân ngoại chi thân của chủ nhân. Kể cả là bị kẻ khác cướp đi thì chẳng những sử dụng không được mà còn phải luôn luôn đề phòng pháp bảo bay đi, thậm chí có khi quay ngược lại cắn trả người không chế pháp bảo.
Điều này cũng giống như một người chăn nuôi gia súc, trong nhà lại đi nuôi dưỡng một con hổ khát máu vậy.
Tuy nhiên bây giờ Hồng Dịch cũng không quan tâm nhiều đến như vậy, khi đoạt hai kiện pháp bảo này, trong lòng của hắn đã tự có chủ trương rồi.
Nhìn thấy hai kiện pháp khí này rục rịch xuẩn đông,Thiện Ngân Sa cũng không nói nhiều, phân ra một tia thần niệm mãnh liệt bao lấy chúng.
Nhất thời hai kiện pháp khí này lập tức bị đè ép xuống.
Thần hồn của Thiện Ngân Sa mặc dù không cứng rắn như của Hồng Dịch, thế nhưng lại có lực lượng mạnh mẽ hơn nhiều. Vừa mãnh liệt trấn áp một cái, cho dù hai kiện pháp khí ương ngạnh hơn nữa cũng không thể tạo ra bất cứ sóng to gió lớn nào.
- Ta vừa rồi gần như là thoát lực, giờ phải vận Tinh Nguyên Thượng Thai, âm dương bổ sung cho nhau để khôi phục tinh thần linh hồn!
Hồng Dịch về thân thể, sau khi nhìn thấy Thiện Ngân Sa trấn áp được hai kiện pháp khí, liền yên tâm, sau đó nhắm mắt lại rồi điều tức hô hấp một lúc.
Lần điều tức này, mi tâm của hắn bỗng nổi lên một điểm đỏ thẫm, giống như ấn ký chu sa, đây là do khí huyết tụ tập về Tinh Nguyên Thượng Thai. Sau đó nhạt dần đi, ước chừng trải qua hơn mười nhịp hô hấp, hai mắt bỗng nhiên mở ra, lấp lánh hữu thần, thần hồn lực khôi phục trở lại.
- Môn đạo thuật này của Tinh Nguyên Thần miếu quả nhiên là thần diệu. Vừa rồi ta mới một mình đấu với bốn đại cao thủ, lại bị một cái phá hư ngọc phù nổ mạnh, cuối cùng thi triển ra linh hồn qua toàn, nghiền nát năm đại tâm ma trong Quá Khứ kinh, thiếu chút nữa là giết chết Nạp Lan Hài và Nạp Lan Yên La rồi. Tiếc là đúng lúc đó Tất Thấp Hoa và Hạnh Vũ Tiên lại chạy tới, để cho hai tên đường chủ này trì hoãn được một nhịp thở! Chỉ suýt chút nữa thôi mà!
Hồng Dịch nhớ lại trận chiến vừa rồi. Trong lòng cảm thấy tự hào pha lẫn chút tiếc nuối.
Tự hào là bản thân chỉ có một người lại đấu được với bốn đại cao thủ, hơn nữa đều là cao thủ nổi danh thiên hạ, lại không cần một kiện pháp bảo nào. Thậm chí còn tới đi ung dung tự tại.
Tiếc nuối chính là không giết chết được Nạp Lan Hài và Nạp Lan Yên La.
Tuy nhiên hắn vừa rồi sở dĩ phải bỏ chạy là vì khi nghiền nát năm đại ma thần, thi triển ra linh hồn qua toàn, khiến cho thần hồn tiêu hao quá lớn, gần như là đèn cạn dầu, lâm vào tình trạng kiệt sức.
Lấy lực lượng ba trăm cân để phát động cây cung ba trăm lẻ một cân mà không bị kiệt sức thì mới là chuyện kỳ quái đấy.
Dùng tình trạng kiệt sức như đèn cạn dầu để độc đấu với bốn đại cao thủ, trong óc của Hồng Dịch cảm thấy dường như bản thân còn không hồ đồ đến mức không biết sống chết đến thế này.
Hơn nữa nữ tử Hạnh Vũ Tiên còn ẩn núp sau chiêu công kích kia, ở thời điểm mấu chốt có thể vận dụng linh hồn bản thân để gọi phụ thân Khổng Tước vương của nàng ta đến, cho dù chỉ là phân thân nhưng cũng là thứ tồn tại có thể sát thần diệt phật. Kể cả là khi Hồng Dịch đạt trạng thái đỉnh cao nhất cũng không phải là đối thủ của phân thân Khổng Tước vương.
Tuy nhiên hiện giờ hắn đã có được phương pháp tu hành Tinh Nguyên Thượng Thai của Tinh Nguyên Thần miếu, trong lúc thần hồn lâm vào tình trạng kiệt sức, thì có thể co rút thần hồn cuốn quanh bên trong Tinh Nguyên Thượng Thai, quan tưởng giống như hài nhi nằm trong thai mẹ, sau đó dùng khí huyết bản thân nuôi dưỡng. Đây là vô thượng đạo thuật có thể dùng để khôi phục tinh lực.
Thân thể bản thân càng cường tráng, tu vi võ đạo càng cao, thần hồn vận dụng Tinh Nguyên Thượng Thai tu dưỡng thần hồi thần hồn càng nhanh.
Thân thể của Hồng Dịch bây giờ sau khi trải qua Điện Quang Diệu Thể Thuật rèn luyện, đã phát ra ba bốn thành uy lực thậm chí gần đến năm thành của Cốc Thần Nhất Khiếu, thân thể cường tráng đến mức không thể diễn tả, vì thế việc tu hành Tinh Nguyên Thượng Thai cũng tăng lên nhiều. Thần hồn vốn vô cùng mệt mỏi, vậy mà chỉ hơn mười nhịp hô hấp liền khôi phục lại sự mạnh mẽ ban đầu.
Quá Khứ kinh cũng có công dụng phục hồi thần hồn, tuy nhiên cũng không thể nhanh chóng như vậy, phải ngủ suốt mấy canh giờ, thì bất luận thương thế nặng đến mức nào cũng có thể khôi phục lại.
Tinh Nguyên Thượng Thai mặc dù khôi phục nhanh chóng, nhưng đối với những thần hồn bị trọng thương thì không có tác dụng rõ rệt lắm, hơn nữa cần phải có thân thể phụ trợ, không giống như Quá Khứ kinh, hoàn toàn không cần thân thể, trực tiếp quan tưởng, thì ngay cả là thần hồn bị tản mát thì cũng có thể từ trong hư vô ngưng tụ trở lại.
- Chàng bị bốn đại cao thủ vây công sao! Hai tên Nạp Lan Hài, Nạp Lan Yên La này, một kẻ cầm Hoàng Tuyền Pháp Trượng, một kể dùng Vô Thường kiếm, Hắc Lang vương cũng không phải là kẻ dễ trêu vào, Hạnh Vũ Tiên lại càng không phải nói! Chàng không những không xảy ra chuyện gì mà còn suýt chút nữa giết chết hai tên sao? Quá Khứ Di Đà kinh thật là lợi hại! Sau khi trận chiến này qua đi, ta nhất định phải tìm hiểu thật kỹ bộ kinh này, mang Thần Tiêu đạo Lôi Pháp và Quá Khứ kinh dung hợp lại! Tuy nhiên, lần sau chàng phải cẩn thận, đừng tưởng rằng dựa vào Quá Khứ kinh là có thể đại chiến với tất cả cao thủ. Trong bốn đại cao thủ này, không có một ai từng độ qua lôi kiếp, nếu như chân chính là cao thủ độ qua lôi kiếp, cho dù là một lần lôi kiếp thì cũng là nhân vật mà chàng tuyệt đối không thể chống lại đâu.
Thiện Ngân Sa mặc dù cùng Hồng Dịch kết thành đạo lữ, thế nhưng vị Ngân Sa vương này cũng không biết cách biểu đạt tình cảm, chẳng qua là nhắc đi nhắc lại, căn dặn Hồng Dịch phải cẩn thận, không được hành sự lỗ mãng. Khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn mang theo vẻ lãnh đạm, không có những lời ngon tiếng ngọt, cười đùa giống như phàm phu tục tử .
Thế nhưng Hồng Dịch nghe thấy những lời này, trong lòng lại cảm thấy có phần ấm áp.
- Hai kiện pháp bảo này, nhất là Vô Thường kiếm, đây là thần khí do đại cao thủ các đời của Huyền Thiên quán dùng phương pháp Thái Nguyên, luyện chế đan cương. Thứ đan cương này tựa như vàng mà không phải là vàng, tựa như sắt mà không phải là sắt, cũng không phải là chất gỗ, thế nhưng bên trong lại có kinh lạc, đặc biệt là phía trên có ba mươi ba đạo đại phá diệt thần chú. Đây chính là các đạo thần chú do ba mươi sáu vị trưởng lão có pháp lực cao cường của Huyền Thiên quán gia trì lên. Ngoại nhân nếu như tế luyện sẽ khiến cho chân thân của Đại Phá Hư thần phủ xuống, lập tức sẽ gặp họa diệt vong. Bằng vào thực lực của ta và chàng, cho dù vượt qua lôi kiếp cũng không thể tế luyện được.
Thiện Ngân Sa vận dụng thần hồn lực, trong lúc trấn áp một búa, một rìu, vừa nhìn thấy Hồng Dịch khôi phục lực lượng, liền nhíu mày nói.
- Ta cũng không muốn đoạt lấy hai kiện pháp khí này làm gì, mà là dùng hai kiện pháp khí này để dẫn dụ Hắc Lang vương và Nạp Lan Yên La ra ngoài.
Hồng Dịch khẽ mỉm cười, búng ngón tay một cái.
- Những kẻ này đến tận bây giờ vẫn cho ta là Kim Chu pháp vương, hơn nữa bọn chúng đánh mất pháp khí thì cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Bọn chúng sớm muộn gì cũng dựa vào hai kiện pháp khí này để tìm ra vị trí của ta, sau đó giết chết ta để cướp lại bảo bối. Ta bây giờ trấn áp hai pháp khí này, chắc hẳn bọn chúng sẽ cho rằng chỉ có một mình ta đang ở đây, khi đó nhất định sẽ đến đây. Chúng ta có thể một minh một ám, trước sau tập kích, cho dù bọn chúng lợi hại hơn chăng nữa thì cũng phải nuốt hận nơi này.
- Kế sách hay! Ta ở đây đợi bọn chúng tới!
Ánh mắt của Thiện Ngân Sa sáng lên:
- Không giết chết được Tấp Thất Hoa, ta sẽ không từ bỏ ý định! Bọn chúng trăm triệu lần không ngờ rằng, bên cạnh ta lại có một quỷ tiên cao thủ vô danh như chàng! Chàng tập kích bọn chúng là hay nhất! Tiếc là lần này chảng giả mạo tên Kim Chu pháp vương kia, nếu không, chỉ bằng trận chiến hôm nay thì thực sự có thể khiến cho chàng danh trấn thiên hạ, danh tiếng còn trên cả ta nữa đấy! Thậm chí còn vượt qua cả danh tiếng của tên phụ thân vô tình vô nghĩa Hồng Huyền Cơ của chàng.
Thiện Ngân Sa vừa nói vừa than thở đầy tiếc nuối.
Hồng Dịch một mình giao đấu với bốn đại cao thủ, lại cướp đi Vô Thường kiếm, Mạt Nhật phủ, trận chiến này truyền ra ngoài lập tức danh trấn thiên hạ, đánh một trận liền thành tuyệt đỉnh cao thủ, tiếng tăm lừng lẫy.
Nhất là trong bốn đại cao thủ này, hai người là đường chủ của Huyền Thiên quán, còn có một người là Hắc Lang yêu vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên.
Chuyện này truyền ra ngoài, thì danh tiếng vượt qua phụ thân Hồng Huyền Cơ của hắn cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
-Những thứ hư danh này để làm gì! Ta còn muốn trở về Đại Kiền, phụ trợ Ngọc thân vương, không thể không trợ giúp hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Tiểu ẩn nơi thôn dã, trung ẩn nơi thành thị, đại ẩn nơi triều chính. Ta muốn đại ẩn, thì danh tiếng đạo thuật càng nhỏ càng tốt!
Hồng Dịch thở dài một hơi rồi nói.
Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, một tiếng huýt bén nhọn đột nhiên vọt lên từ trung tâm của Thiên Vu thành.
Tiếp đó làn sương mù dày đặc bao quanh Thiên Vu thành càng lúc càng co rút lại. Làn sương dày cuồn cuộn tản ra, ngưng tụ lại ở giữa không trung, gần như hình thành một tấm màn trời, chu vi lên đến mấy dặm ở ngay giữa trung tâm của Thiên Vu thành.
- Vạn Quỷ Triêu Tông đại trận đang thu gom uy lực lại! Rõ ràng là trận giao chiến của bọn chúng đã đến lúc khẩn yếu! Chúng ta cùng vào đi! Tránh khi xảy ra biến cố, ứng phó không kịp để uổng phí chuyến đi đến Mãng Hoang lần này.
Thiện Ngân Sa đứng lên nói.
- Nàng cứ ở lại đây đi, yên lặng theo dõi diễn biến! Lần này đoạt bảo, không riêng gì đám người của Vân Mông quốc kia, ta cho rằng, nhất định còn có đại cao thủ giống như đám người Khổng Tước vương đang ẩn núp đâu đó, vào thời điểm sau cùng sẽ xuất thủ. Ta vẫn đi trước, tiến vào vùng trung tâm Thiên Vu thành, xem xem có những ai đang giao đấu! Nói tóm lại, đến lúc sau cùng nàng hãy xuất thủ! Dù sao thần hồn của ta không tiêu tan, đánh thế nào cũng không thể giết chết được ta.
Hồng Dịch vung vung tay, bảo Thiện Ngân Sa ở lại theo dõi kỳ biến như trước.
- Chàng tu luyện Quá Khứ kinh, thật đúng là thần hồn bất tử.
Thiện Ngân Sa ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, hai người, một minh một ám, có thể nói là tương trợ bổ sung cho nhau.
- Thần hồn bất tử cũng không phải, tuy nhiên linh hồn đánh không chết thì cũng không sai lắm.
Trong lúc nói chuyện, một luồng âm phong từ cơ thể Hồng Dịch xông ra ngoài, rồi bay thẳng về phía màn trời đen nhánh ở trung tâm Thiên Vu thành.
-Không biết cuộc chiến trong thành như thế nào rồi nhỉ? Lần này đoạt bảo không biết còn nhân vật nào nấp đằng sau đây? Nếu như chuyến đi lần này không đoạt được bảo vật, ta sẽ bế quan đem Quá Khứ kinh luyện thật tốt, đây là một sự lựa chọn cũng không tệ lắm. Hồng Dịch cứ đấu đá lung tung, hành động biến hóa như vậy, tốt nhất là không nên xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên chàng so với ta thì vẫn cảnh giác hơn rất nhiều, tâm tư tinh tế, nhiều thủ đoạn, không biết chừng lần hành động này khiến cho chàng thành thục hơn trước đây. Ta tuy rằng có thần hồn lực khổng lồ, thế nhưng không có biện pháp khiến cho thần hồn bất tử như chàng, gặp phải cường địch cố gắng đừng tăng thêm phiền toái cho chàng là tốt lắm rồi!
Thiện Ngân Sa nhìn Hồng Dịch xuất xác phóng ra ngoài, lầm bầm nói.
- Không đúng, ta đường đường là Ngân Sa vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, tung hoành tứ hải, cho tới tận bây giờ vẫn chưa biết sợ bất cứ ai, tại sao lại biến thành phiền toái cho chàng như vậy được? Tại sao đột nhiên lại có cái ý nghĩ khó hiểu như vậy nhỉ?
Thiện Ngân Sa cũng bị câu độc thoại của mình khiến cho nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái trong lòng, vì thế ánh mắt chợt lóe lên, trấn áp tâm thần, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
- Vạn Quỷ Triêu Tông đại trận này, sau khi dồn lại, sau khi nén đến trung tâm, uy lực sẽ bất thình lình tăng lên gấp mười lần! Tuy nhiên cũng không thể làm khó được ta. Ta phải xem xem đạo thuật của Vu Quỷ đạo rốt cuộc có gì huyền diệu không, xem xem đám Thi Hoàng kia rốt cuộc cường đại hơn thiên thi ở điểm nào? Đạo thuật của Vu Quỷ đạo dù sao cũng là thứ đạo thuật được truyền thừa từ thời thượng cổ, nhất định là xứng đáng với chiều dài lịch sử của đạo môn này. Tuy nhiên chỉ sợ sau trận chiến này, truyền thừa của Vu Quỷ đạo e rằng sẽ bị diệt tuyệt thôi! Vốn đang yên đang lành ẩn nấp nơi Mãng Hoang, không có chuyện gì xảy ra, vậy mà Càn Khôn Bố Đại lại xuất hiện ở đây, khiến cho người người trong thiên hạ không một ai là không đỏ mắt thèm muốn? Đúng là thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Sau khi khôi phục lại tinh thần, Hồng Dịch lại bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt tiến đến gần trung tâm của Thiên Vu thành.
Trung tâm của Thiên Vu thành là một quảng trường rộng lớn, chu vi lên tới mấy dặm. Quảng trường này được lát bằng một loạt các phiến đá to, diện tích vô cùng rộng lớn, có thể chứa được hơn nghìn vạn người, rất dễ nhìn thấy đây chính là quảng trường dùng để cúng tế.
Tuy nhiên, vào lúc này, toàn bộ quảng trường đều bị bao phủ bởi một làn sương mù đậm đặc đen nhánh. Màn sương mù này không còn giống như hình dạng của sương mù thông thường nữa, mà trở nên sền sệt giống như keo dính, kể cả là thần hồn tiến vào cũng sẽ lập tức cảm thấy bị bốn phía xung quanh cuộn chặt lại thành một mảnh hỗn độn!
Hồng Dịch vừa xông vào, liền không phân biệt rõ ràng phương hướng, hắn cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con kiến bị đông cứng ở trong một miếng hổ phách.
Ngay cả đường lui cũng không có!
Ở trung tâm của Vạn Quỷ Triêu Tông đại trận này, dường như có thể đảo lộn càn khôn, dịch chuyển phương hướng, tạo thành công dụng giống như Quỷ Đả Tường.
Tuy nhiên thứ đạo thuật giống như Quỷ Đả Tường chỉ có thể mê hoặc được người bình thường, còn đối với quỷ tiên thì không hề có nửa điểm tác dụng. Thế nhưng bây giờ đại trận này lại khiến cho Hồng Dịch cảm thấy bản thân bị chôn vùi vào một đống hỗn độn, lên trời không có lối vào, xuống đất không có cửa đi, cảm giác này cũng có chút kinh khủng đây.
Hơn nữa Hồng Dịch còn cảm thấy rằng, ở bên trong đám sương mù đen nhánh này dường như còn ẩn chứa cả chướng khí độc vụ của Mãng Hoang, nếu như thể xác thâm nhập vào đây chắc hẳn cũng sẽ bị trúng độc.
Tuy nhiên những thứ này cũng không thể gây khó khăn cho Hồng Dịch.
- Đại Nhật Phật Hỏa. Hỏa Diễm Thần Kinh. Bàn nhược ba mễ hống! Bàn nhược ba mễ hống!
Hồng Dịch vận khởi thần hồn lực, phải vận đến hai lần đại nhật thần chú, hỏa diễm kinh văn thì mới có thể xuất ra một ngọn hỏa diễm. Ngọn lửa này liền hừng hực bốc cháy, thiêu rụi toàn bộ làn sương mù đậm đặc giống như keo dính này, vang lên những âm thanh rít rít.
- Phá!
Ngọn lửa này liền xông thẳng về phía trước. Nhất thời làn sương mù đậm đặc giống như tuyết đọng gặp phải nước sôi, ào ào tan ra, xuyên thủng thành một con đường thẳng tắp, giúp cho Hồng Dịch nhìn thấy được tình hình ở bên trong trung tâm quảng trường.
Trong quảng trường, quả nhiên phần lớn là các cao thủ đang kịch liệt đấu pháp!
Ở phía tây quảng trường là chín đạo nhân đang ngồi trên mặt đất. Trong chín đạo nhân này thì có bảy người mặc trang phục giống như Tiêu Thiểu Nam, đều mang đai ngọc xanh thẳm, mặc đạo y màu tím, rất dễ nhận ra đây chính là trang phục của tam đẳng bá tước do triều đình Đại Kiền phong thưởng.
Quanh thân thể của bảy đạo nhân này có một luồng khí xanh nhạt bao phủ, ngăn cách đám chướng khí đen nhánh cùng đám ác quỷ, dạ xoa, ma đầu ở bên ngoài. Hơn nữa bọn họ cũng lặng lẽ ngồi tại chỗ, trên đỉnh đầu mỗi người, thần hồn đều hóa thành một pho tượng đạo tôn, đầu đội mũ cao, thân mặc trang phục kỳ lạ, tay cầm ngọc như ý, bốn phía được bao phủ bởi những luồng khí lưu lóng lánh giống như sấm sét. Đây chính là Nguyên Dương đạo tôn của Phương Tiên đạo, là đạo tôn có được ý cảnh to lớn từ thuở khai thiên tích địa.
Tuy nhiên trong bảy đạo nhân này, chỉ có thần hồn của ba người hiện ra pháp tướng của Nguyên Dương đạo tôn, còn bốn người khác lại hiện ra một pho tượng đạo tôn hoàn toàn khác biệt.
Pho tượng đạo tôn này, mặc dù cũng mặc trang phục kỳ quái của đạo gia thời cổ xưa, thế nhưng đôi mắt sáng như sao trời, trong tay cầm một cây bút kỳ lạ, toàn thân tràn ngập một cỗ khí tức lẫm liệt không thể xâm phạm, tựa như nắm giữ quy tắc, nắm giữ đạo lý của cả đất trời vậy.
- Đây chẳng lẽ là đạo tôn của Chính Nhất đạo?
Hồng Dịch vừa bay tới liền nhìn thấy tất cả tình huống bên trong.
Pháp tướng Nguyên Dương đạo tôn của Phương Tiên đạo chính là khai thiên tích địa, còn pháp tướng đạo tôn của Chính Nhất đạo chính là nắm giữ quy tắc và đạo lý của thiên địa.
- Đạo tôn của Chính Nhất đạo dường như có chút tương tự như thánh nhân của nho môn.
Thánh nhân của nho môn, nắm giữ quy tắc của thiên địa, thiên địa pháp tắc cũng chính là đạo lý. Trong khi đó đạo tôn của Chính Nhất đạo cũng ẩn chứa khí tức như vậy.
Lúc này Hồng Dịch cuối cùng cũng hiểu rõ được đạo thuật của Chính Nhất đạo, từ đó hiểu ra được tại sao năm đó Trạng Nguyên Cơ Thường Nguyệt lại phải đầu nhập làm môn hạ của Chính Nhất đạo để học tập đạo thuật.
Đứng phía trước bảy đạo sĩ này là hai đạo sĩ đầu lĩnh. Đạo thuật của hai người này rõ ràng là cao hơn bảy người ở phía sau một bậc. Rất dễ nhận thấy đây chính là lãnh tụ của Phương Tiên đạo Tiêu Ảm Nhiên và đại tổng quản đạo đàn của Chính Nhất đạo Trương Bá Hằng.
Chín đại đạo sĩ, trong đó bảy người đều là cao thủ phân thần hóa niệm, gần tiến đến bình chướng sinh tử! Nói một cách khác, bọn họ đều là những nhân vật giống như Tiêu Thiểu Nam, hơn nữa trên người bọn họ còn mang theo đủ loại pháp khí của Phương Tiên đạo, lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, chín đại đạo sĩ kia đang hợp lực đại chiến với ba tên đạo sĩ mặc ma y đen nhánh, thân thể gầy đét giống như xác khô.
Trên đỉnh đầu của ba đạo sĩ này đều được bao phủ bởi những đám mây đen đậm đặc, bên trong mỗi đám mây đen này thấp thoáng hiện ra ba thần tướng. Ba thần tướng này toàn thân được bao phủ bằng một lớp vẩy, lấp lánh kim quang, trên đầu đội kim quan, trông giống như vương miện của bậc đế vương, sau lưng mọc ra một đôi cánh màu vàng, mặt mũi vô cùng uy nghiêm.
Nhìn lướt qua ba tên thần tướng này, quả thật cực kỳ giống như hoàng đế mặc long bào, tuy nhiên có một điểm khác biệt với loài người, đó chính là đôi cánh mọc ở sau lưng.
Hồng Dịch biết, đây chính là Thi Hoàng của Vu Quỷ đạo.
Thiên thi tiến thêm một bước ngưng luyện nữa thì sẽ biến thành thi hoàng. Loại thi hoàng này, chỉ có cao thủ quỷ tiên, tinh thông đạo thuật của Vu Quỷ đạo mới có thể luyện chế ra được.
- Thiên thi vừa xấu vừa ác, còn thi hoàng lại uy nghiêm khí thế.
Hồng Dịch nghĩ thầm.
Ba đại đạo sĩ, chín đầu thi hoàng, không cần phải nói cũng biết, đây chính là ba đại trưởng lão của Vu Quỷ đạo.
Lúc này, hai đại lãnh tụ của Chính Nhất đạo và Phương Tiên đạo mang theo bảy đại đệ tử chiến đấu một mất một còn với ba đại trưởng lão này, thần hồn của bản thân không ngừng cuồn cuộn tới lui trên không trung.
Tuy trận đấu pháp này vô cùng hỗn loạn, thế nhưng ánh mắt của Hồng Dịch chỉ dừng lại trên đám người bọn họ một lát mà thôi.
Hiện giờ, ở giữa quảng trường, nhân vật chính của trận chiến này chính là hai cao thủ võ đạo!
Tinh khí, quyền ý, dương cương, huyết khí của hai cao thủ võ đạo này cuộn cuồn tản ra, giống như hai vầng mặt trời chói chang gay gắt. Trong phạm vi của trung tâm quảng trường, một vùng chân không không rộng lớn được hình thành, làn sương mù đậm đặc cũng không thể tới gần được, còn các loại thần hồn đang giao đấu lại càng phải gấp rút tránh xa!
Hai đại cao thủ võ đạo này, một người là thiếu niên, một người là hòa thượng!