Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: admin
Số chương: 615 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16979 / 165
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sáu - Con Tin
iếng hổ lồng lộn từ xa làm hai chú cháu Tarzan lướt nhanh hơn. Phải nói là thanh tra Glockner đi như chạy bất kể gai góc, nhưng đã hơn 40 phút trôi qua và họ không còn nghe một tiếng gầm nào nữa. Nó đang tới gần họ hay đã chạy theo hướng khác?
Có điều chắc chắn là họ đã đi đứng đường. Chớ gì nữa, phía trước và sau lưng họ, các tờ giấy bọc kẹo và vỏ cam tươi nằm rải rác. Bài bản của truyện cổ tích “Chú bé tí hon” mà các cô bé vô tình áp dụng chớ sao.
Con đường lúc này chia làm hai ngả. Tấm bảng có mũi tên chỉ đường đến Công viên bảo vệ thiên nhiên đã bị bão giật rớt trong bụi cây. Hai chú cháu nhìn nhau hoang mang cực kì.
Thanh tra Glockner chép miệng:
- Có lẽ chúng ta sẽ rẽ phải. Cỏ ở đó bị rạp xuống vì chân người.
- Cháu thấy bên trái cũng có.
- Trời đất! Biết tính sao bây giờ?
Thanh tra Glockner xuôi tay bất lực. Rừng rậm vây quanh họ. Những con ó đang tung cách trên trời xanh.
Tarzan đột ngột nằm áp tai xuống đất:
- Cháu nghe tiếng chân người…
Hắn nhỏm dậy chỉ tay về đoạn đường bên phải:
- Họ đó! Họ đang trở lại.
Thanh tra Glockner thở phào. Đúng như lời Tarzan, hai nữ huấn luyện viên bơi lội Lotte Weimar và Isabell Renke đã hướng dẫn các tiểu thư quay trở lại. Khỏi phải nói, đám đàn bà con gái ngó Glockner và Tarzan kinh ngạc đến chừng nào.
Tarzan đầu óc rối bời. Trời ạ, không thấy Gaby, Inge, con Oskar và con chó Ăn Thịt Người trong đoàn lữ hành! Hắn nghe giọng cô Lotte Weimar sửng sốt:
- Chào ông Glockner!
Cô Isabell Renke cũng ngơ ngác:
- Ông tới đây có chuyện gì vậy, ông thanh tra?
Bố già Glockner bắt đầu giải thích. Chiến dịch săn lùng con hổ sút chuồng rùng rợn đến nỗi mặt mày các cô bé trắng bệch. Cô nào cô nấy đứng nép sát vào nhau dòm chung quanh với vẻ sợ sệt.
Tarzan lo lắng:
- Gaby đâu hả các cô?
Lotte Weimar ngập ngừng:
- Đáng lẽ giờ này chúng tôi đã có mặt tại công viên, nhưng đành phải quay lại vì thiếu mất ba em khi điểm danh dọc đường: Gaby, Inge Esting, Kathie Lorenz và… hai con chó. Có lẽ các em ấy đi sau nên lạc qua đường mòn bên trái…
Bóng đen u ám trùm lên mắt thanh tra Glockner. Tarzan cũng không hơn gì ông. Khốn nạn, khốn nạn thật! Chỉ một con hổ đã làm náo loạn tất cả! Hắn nắm chặt hai tay.
Chợt hắn kêu lên:
- Chiếc trực thăng kìa chú Glockner. Hình như nó định hạ cánh.
Cô Lotte Weimar quay đầu lại:
- Tôi biết có một bãi trống gần đây mà chúng tôi vừa đi qua.
Ông Glockner ra lệnh:
- Mọi người hãy chạy tối bãi trống. Máy bay đáp xuống là lên khoang ngay. Tôi và Tarzan sẽ ở lại tìm ba cô bé.
Thanh tra Glockner và đoàn lữ hành đã khuất sau chỗ ngoặt nhưng Tarzan còn đứng lại. Hắn đứng lại để làm gì kia? Chẳng có gì khó hiểu cả, đây là thời cơ thích hợp nhất để hắn tự mình tìm tung tích ba thiếu nữ. Hắn nghiến răng đi theo ngả đường mòn rẽ trái, mắt nhìn trừng trừng, cảnh giác. Hắn nghĩ, mình đi chậm như thế này thì “bố già” thừa sức rượt theo.
*
Tarzan không thể ngờ rằng tai họa chỉ chút xíu nữa là xảy ra với thanh tra Glockner. Con người từng trải sóng gió đó suýt bị cánh quạt của trực thăng chặt bay đầu vì lao người cứu một cô bé dại dột. Anke Schnetzer chớ ai, lúc cánh quạt chưa ngừng hẳn, cô bé đã ba chân bốn cẳng lao lên khoang vì sợ… cọp. Lạy Chúa, nếu ông Glockner không nhào tới chụp tay kịp, có lẽ hai chú cháu đã… vĩnh biệt cõi trần.
Anke an toàn nhưng thanh tra Glockner thì… té chúi nhủi. Khẩu súng lục trong bao da của ông va mạnh vào một rễ cây lớn, văng ra dưới lớp cỏ cao ngất mà ông không hề hay biết.
Tuy nhiên đó chỉ mới là tai họa thứ nhất của ông, tai họa thứ hai còn kinh dị hơn nhiều. Đợi người cuối cùng lên máy bay xong, thanh tra Glockner mới yên tâm vòng lại con đường cũ.
- Tarzan!
Ông Glockner bắt tay làm loa gọi lớn. Đại ca của TKKG đã biến mất. Ông lầm bầm:
- Chà, khó mà giữ nổi anh chàng này. Chắc lại nhanh nhảu đi tìm các cô bé kia rồi.
Lộ trình ông đang cất bước có những rặng thông non cao chưa tới đầu người. Sát cạnh đường có một chòi quan sát của thợ săn: bốn cây cột chắc chắn đỡ một túp lều bằng gỗ tươi mới đóng, cách mặt đất khoảng sáu mét. Nối liền mặt đất với túp lều là một cái thang ọp ẹp.
Ông Glockner dừng chân. Ông có cảm giác xung quanh có gì khang khác. Những chú chim đang hót bỗng dưng im bặt. Chỉ có mùi… hổ mới làm chúng hoảng vía lên đến thế. Ông sờ tay vào bao súng theo phản xạ. Trời hỡi, khẩu súng đã bị rơi hồi nào, do cú té ngã bại bãi đáp trực thăng ư?
Trước khi viên thanh tra có quyết định quay lại tìm vũ khí thì… “ông ba mươi” đã đường bệ bước ra. Con hổ lia cặp mắt xanh lè chiếu tướng ông ở khoảng cách chừng một trăm mét. Hàm răng nó nhe ra ghê rợn. Trong tư thế quất đuôi xuống đất, nó lừ lừ tiến từng bước một, mang theo lưỡi hái của Tử thần.
Glockner tê liệt hoàn toàn trong ba giây đầu tiên. Ông không ngờ con hổ khổng lồ cỡ đó. Giây thứ tư cái chòi đập vào mắt ông. Giây thứ năm thì ông… chạy.
Con hổ dữ sải những bước dài lúc ông Glockner lao vun vút lên cái thang. Cái thang gần mục nát thiếu mất thanh ngang thứ tư làm ông suýt lộn nhào xuống đất. Lúc ông phóng lên thanh ngang sau cùng thì thanh này gãy như củi mục. Bóng con hổ đã chồm tới như ma quỷ. Ông vội phi người lên, ngực nện xuống sàn chòi, cuộn người như một con sâu và đu hẳn người lên. Quay lại, ông thấy chúa rừng Napur đã hùng hục leo qua thanh ngang thứ tư bị thiếu.
“Ta không thể chết lãng xẹt như vậy được”. Viên thanh tra nghiến răng hất đổ cái thang.
Con Napur ngã chổng cẳng. Cái thang đổ ập lên thân thể làm nó cáu tiết. Nó gầm lên quyết xé xác thằng người hai chân ở trên chòi.
Đứng trên chòi, Glockner gần… tắt thở. Bằng kinh nghiệm đi rừng, ông nhanh nhẹn rúc vô bên trong quan sát con hổ qua những khe hở dưới sàn. Hi vọng sự vắng mặt của ông sẽ làm nó nguôi… giận.
Napur quả nhiên lượn vòng vòng, lúc lúc lại ngước nhìn. Nó chỉ cần có thêm một chút trí tuệ của con người là viên thanh tra đã hồn du địa phủ. Còn phải hỏi, nó sẽ ủi sập bốn cột chòi ngứa mắt kia dễ ợt chớ sao? May phước, nó chỉ là một con vật và nó bắt đầu chán trò chơi cút bắt. Nó chợt dựng tai lên vì một phát hiện mới phía đằng kia, xa xa, hình như có… con mồi. Glockner chết điếng. Ông trông rõ những sợi ria hổ rung rung, nghe ngóng. Ông thừa hiểu “con mồi mới” của chúa sơn lâm không ngoài ai khác là Tarzan và ba cô bé.
- Gââââu…
Đúng lúc đó ông nghe thấy tiếng chó sủa nhỏ xíu như tiếng ong đập cánh. Chúa ơi, tiếng sủa của con Oskar!
Con hổ không ngần ngừ lấy một giây lao về nơi phát ra tiếng sủa như tên bắn. Ông Glockner lo lắng dõi theo đường tiến của Napur nhờ những cành lá bị rẽ ra. Ông khum tay trước miệng, đem hết sức bình sinh gào to:
- Taaarzaaan! Con hổ đang xông tới phía các con! Leo lên cây lập tức!
Đáp lời ông là sự im lặng tê người. Glockner nghẹn ngào thầm thì:
- Lạy Chúa! Trèo lên cây đi các con, trèo càng cao càng tốt…
*
Trong thời gian Tarzan sắp… chạm trán với Tử thần thì hai tên tù vượt ngục ngồi ung dung sau bụi rậm. Con mắt của chúng không ngớt đảo sòng sọc. Bộ mặt tam giác của Georg Hardtke đờ đẫn, khẩu súng lục giắt ở thắt lưng trở nên nặng nề như một tảng đá. Gã ngó thằng đệ tử Otto Fensel đang đưa tay lên quệt đôi môi khô nứt nẻ. Cái thằng trẻ trung sung sức này trong đầu đang thèm khát một vại bia sủi bọt là cái chắc.
Tay Fensel lăm lăm khẩu súng:
- Tự do kiểu này rầu quá hả đại ca!
Ừ, có lẽ tự do ảm đạm thật. Suốt buổi sáng hai thằng đã nhịn đói trốn chui trốn nhủi trong rừng giữa vòng vây của trực thăng và cảnh sát. Tãi sao bọn “cớm” lại có thể đánh hơi tài đến thế nhỉ?
Nhưng nói gì thì nói, giờ đây hai thằng cũng đã đặt được gót tới làng nhỏ Lerchenau.
Đó là một cụm dân cư gồm tám ngôi nhà xinh đẹp với hồ bơi và những bãi cỏ xén phẳng phiu bao quanh. Nhà nào cũng có ga-ra với những chiếc xe hơi đời mới. Khu ở ẩn của những tay quý tộc cơ mà.
- Có xe cảnh sát nữa đàn anh ạ.
- Ừ, chỉ có một chiếc “đón lõng” tụi mình.
- Sao tụi cớm biết mình sẽ đến đây? Chẳng lẽ tụi nó rải máy ghi âm theo tiếng bước chân của chúng ta khắp rừng?
- Tao không biết.
- Không có một bóng ma nào ra khỏi nhà.
- Hừm, chúng ta đâu có nguy hiểm đến mức dân chúng phải đóng cửa kín mít? Trong đó chắc là nóng như lò thiêu…
Fensel cười héo hắt:
- Vẫn chỉ có một lí do giải thích là thiên hạ “hãi” chúng ta như “hãi” cọp. Huy động tới chừng đó thằng cớm, rồi trực thăng, rồi xe tuần tra – mà chỉ vì mỗi hai thằng mình.
- Mày thấy đó, tiền thuế của các công dân bị tụi nó phung phí biết chừng nào.
- Tụi ngu như heo! Nếu chúng để tụi mình đi, sẽ đỡ tốn kém tiền của cho nhà nước.
Rồi hai thằng im lặng một lát quan sát các ngôi nhà. Một số cửa sổ hạ mành kín bưng. Hardtke trở lại đề tài cũ:
- Mày nghĩ coi, đâu có thằng nào thấy mình trốn trong rừng.
- Ừ…
- Vậy mới bực, khi không trực thăng lùng sục tứ tung.
- Anh làm ơn đổi đề tài khác đi.
- Đề tài ra khỏi rừng hả? Tụi cớm sẽ “phơ” chúng ta chết ngắc. Còn tiếp tục kiểu này ư? Đói. Còn một cách nữa là trốn vô thành phố…
- Xin lỗi đàn anh, ở đó thằng… mù cũng nhận ra chúng ta.
- Trời ơi, vậy thì tụi mình biết làm gì bây giờ chớ!
- Dễ ợt…
Hardtke trố mắt. Gã ngó thằng đàn em đầy kính nể. Ê, Fensel tỉnh bơ:
- Tụi mình phải đột nhập vào một trong tám ngôi nhà quý tộc kia. Mở tủ lạnh ăn uống thỏa thuê để bù lỗ một ngày đói khát. Chúng ta sẽ vừa no nê vừa hốt được một mớ con tin mới để làm áp lực với tụi cớm.
- Ma quỷ ơi, mày tính mở vòng vây bằng “con tin” hả?
- Ôkê, với những nạn nhân bị trói chặt, đố bọn cớm dám hạ thủ chúng ta. Chỉ cần chúng ta gí nòng súng vô sọ “con tin” là chiếc xe hơi xịn trong ga-ra đã hiện ra như phép lạ. Sếp hiểu chớ, chúng ta sẽ đẩy con tin lên xe vù qua biên giới. Tụi mình “đua” một mạch đến… thiên đàng rồi sau đó mới thả con tin xuống.
- Từ lâu tao vẫn thèm một chuyến du lịch qua biên giới. Mày thật… hết sảy. Đúng là cánh tay phải của tao.
- Tôi là “cái đầu” của sếp mà.
- Ừ nhỉ, hê hê…
Fensel vạch đám lá cây:
- Mục tiêu là căn nhà đó. Căn nhà nằm giữa tụi mình và xe bọn cớm kìa, thật ngon lành! Tụi mình sẽ băng qua hàng rào, lên đến bao lơn và… nhập nha. Anh có thấy cửa bao lơn khép hờ chưa, trong nhà chỉ có hai người đứng sau cửa sổ.
- Tao thấy. Có phải một lão già và một con đàn bà còn trẻ.
- Đúng vậy.
Hai tên tù phạm lăm lăm súng trên tay và khởi sự trườn như rắn.
*
Trong ngôi nhà vừa xui xẻo trở thành mục tiêu của hai tên tù mạt lộ, gia chủ Plockwind rung đùi cười khà khà:
- Em đồng ý với anh không, cảnh sát đã dọa chúng ta bằng một con… ngoáo ộp.
Cô vợ trẻ của ông ta chưa hiểu:
- Con ngoáo ộp nào?
- Một con cọp giấy không hơn không kém. Chỉ vì con cọp nhát như thỏ đế đó mà vợ chồng mình phải rúc mũi trong nhà.
Susanne nguýt dài khiến mớ son môi đỏ chót của cô ta bầm lên như máu. Cô ta còn lạ gì nết của ông chồng suýt soát 60 tuổi. Ông già “gân” đã hết cốt mà mở mồm ra là ăn nói như một dũng sĩ thập bát ban vô nghệ. Trong khi đó, chỉ cần một con mèo rừng nhe răng là ông ta đã sợ chết khiếp.
Nhưng thây kệ Plockwind với cái bệnh anh hùng rơm của ông ta. Cô ta còn chịu “bám” ở ngôi nhà sang trọng này là nhờ Plockwind còn mớ gia tài kếch xù. Chớ còn gì nữa, ông già đã thừa hưởng tới năm nhà máy và chính cô vợ trẻ đã “giúp” ông ta ngốn sạch tới hai cái trong những cuộc ăn chơi tung tiền qua cửa sổ.
Thật đáng thương cho triệu phú Plockwind. Ông ta vẫn tiếp tục huênh hoang trước cô vợ trẻ hơn ông ta tới 22 tuổi:
- Này Susanne, anh rất muốn hạ con cọp cà trớn bằng khẩu súng săn hai nòng. Trong bộ sưu tập mồi săn được của anh chỉ còn thiếu một bộ da cọp. Em có bằng lòng cho anh phôn tới cảnh sát trưởng đề nghị cho sát thủ Plockwind lên đường giết cọp không?
Plockwind nói xong là lững thững lại gần lò sưởi. Ông ta gỡ khấu súng trên nóc xuống, gật gù:
- Em sẽ có cái áo khoác làm bằng lông chúa sơn lâm! Tin anh đi, Susanne.
Susanne chẳng buồn trả lời. Mặc cho ông chồng lấy… uy bằng cách sang phòng bên nạp đạn, cô ta cứ gí mũi vào số báo thời trang chuyên về áo tắm.
Coi, tại phòng bên cạnh Plockwind hít một hơi dài hào hùng nhưng không đủ can đảm mở cánh cửa, khẩu súng cầm trong tay, mũi chúc xuống đất. Trong lúc ông ta do dự thì cánh cửa như hiểu ý, tự động mở ra. Một mũi súng lục gần như đâm sầm vô mặt gia chủ Plockwind khiến ông ta bàng hoàng.
Fensel rít qua kẽ răng:
- Bỏ con chó lửa xuống, giơ tay lên!
Plockwind có ú ớ thì một bóng đàn ông khác đã tràn tới bẻ tay ông ta gọn ghẽ. Sếp Hardtke chớ ai. Tên tù phạm vượt ngục này thu liền khẩu súng săn hai nòng chiến lợi phẩm và ló đầu vô trong. Người đàn bà trẻ há hốc miệng, cặp mắt xanh lơ đầy kinh hoàng:
- Bơ… bơ… bớ…
- Im mồm!
Hardtke quăng khẩu súng săn xuống sàn nghe cái cạch. Fensel vắn tắt:
- Xin báo một tin “vui”: hai vị đã là con tin của tụi này.
- Ơ…
Hardtke khóa cửa, kéo kín các rèm cửa sổ chớp nhoáng.
- Tụi tôi là những thằng tù sổng có tiền án, nói chung là thứ dữ. Tụi tôi cần hai vị làm con tin để thoát vòng vây tụi cớm ở bên ngoài. Hiểu chưa?
Susanne giống như người từ sao Hỏa rớt xuống đất. Cô ta lắp bắp:
- Trốn tù hả? Có thể ông nói thiệt. Nhưng ở đây không ai biết có một vụ… trốn tù.
Hardtke dịu giọng:
- Giả nai với… anh làm chi hả… cưng. Vậy chớ trực thăng và xe bọn cớm tới đây để du hí chắc?
Plockwind cảm thấy nóng mặt lên vì tên sếp “tán” bà vợ trẻ của ông khá thô bạo, tuy nhiên ông ta cố gắng không lớn tiếng:
- Đó là chiến dịch săn hổ chớ đâu phải săn… các ông.
- Hả? Hổ báo ư?
- Đúng. Một con cọp khổng lồ được một thằng điên trả tự do trong rừng đang gieo kinh hoàng khắp vùng này.
Fensel và Hardtke nhìn nhau ngớ người. Hardtke cười méo xệnh:
- Không lẽ công lao “nhập nha” của tụi mình thành công dã tràng sao?
Fensel cười ha hả:
- Sao lại công dã tràng? Với hai con tin trong tay, chúng ta sẽ muốn gì được nấy. Tôi sẽ chén sạch những thức ăn quý tộc mà bọn nhà giàu này dự trữ trong nhà, sau đó sẽ mời cô nàng tô son đỏ chót kia chuốc rượu. Sao người đẹp, nàng thấy tôi đề nghị vậy được không?
Dại dột chi mà Susanne mở miệng. Cô ta chỉ nhè nhẹ cắn môi, chứ sao! Tù sổng thì rồi trước sau gì cũng biến, nhưng ông chồng kèm theo gia tài kếch xù thì vẫn còn kia. Và Susanne vốn rất biết cách làm “ông già” của mình yên lòng.
Tứ Quái TKKG Tứ Quái TKKG - Stefan Wolf Tứ Quái TKKG