Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Ra Tay Độc Ác (2)
ột tuần sau…
Dịch Thế Hùng ngồi đợi suốt hơn một tuần nhưng vẫn thấy Vương Minh vác bộ mặt nhởn nhơ đi đi lại lại hú hú hí hí với người đẹp trên sần trường. Lúc đầu hắn còn nghĩ rằng cảnh sát vẫn đang theo dõi nên đám đàn em không dám hành động gì nhưng mười ngày trôi qua, đặc biệt là dạo gần đây Dịch Thế Hùng đã nhận thấy cảnh sát đã không còn nhìn chằm chằm nữa vậy mà đám đàn em vẫn nằm im bất động. Cuối cùng không nhẫn được nữa, hắn ngồi trong phòng giám đốc của một vũ trường trong địa bàn hắn quản lí, nhấc điện thoại để bàn lên hung hăng bấm vào các phím số như thể các phím số này đã mạo phạm hắn vậy.
"Dạ Dịch ca, có chuyện gì gọi em"
"Lương Minh mày ở đâu lập tức lăn qua đây cho tao"
Dịch Thế Hùng rít tưng chữ qua kẽ răng
Lương Minh mặc dù không biết tại sao lão đại lại tức giận như vậy nhưng hắn cũng không dám hỏi mà vội vàng nói
"Vâng, vâng em đến ngay"
Dịch Thế Hùng dập điện thoại. buồn bực tu từng cốc rượu trên bàn. Cứ nốc xong rồi lại rót đầy. Đến chén thứ mười thì có tiếng gõ cửa vang lên. Dịch Thế Hùng giọng buồn bực nói
"Vào đi"
"Đại ca, anh cho gọi em?"
Không thể không nói tên Lương Minh này cũng chạy đến khá nhanh, lúc nhận điện thoại của Dịch Thế Hùng thì hắn đang leo trên bụng một em cave bên trong khác sạn X cách vũ trường này một khoảng cũng khá xa. Vậy mà chỉ chưa đầy mười phút hắn đã lập tức xuất hiện trước mặt Dịch Thế Hùng. Đúng là quá mức thần tốc.
Lúc đầu nhận điện thoại của Dịch Thế Hùng, Lương Minh nghe giọng biết lão đại đang giận dữ. Chiếu theo tính cách của đại ca mà Lương Minh biết thì đại ca tức giận ai sẽ tìm kẻ đó để chút giận, nghĩ đến điều này thì Lương Minh cảm thấy khó hiểu, hắn nhớ rõ ràng những việc hắn làm dạo gần đây không có điều nào làm đại ca phất lỏng cả, đương nhiên Lương Minh có làm một số hoạt động bí mật trong bóng tối nhưng những việc đó hắn làm cực kì cẩn thận đảm bảo đại ca không nghe thấy tiếng gió nào cả. Càng nghĩ lại càng khó hiểu nhưng khi đến trước cửa phòng của Dịch Thế Hùng thì hắn nhớ ra một việc. Lúc này đầu hắn mồ hôi chảy ròng ròng tự trách sao mình lại quên việc này được cơ chứ. Vì vậy lúc đi vào phòng thái độ của hắn cực kì cũng kính và khép nép.
"Hừ mày đến nhanh đó"
Dịch Thế Hùng nốc cốc rượu, có lẽ do đã uống kha khá nên lúc này mặt hắn đỏ bừng, đã xuất hiện dấu hiệu sau rượu
"Dạ đại ca đã gọi em nào dám không đến nhanh"
"Ừ"
Dịch Thế Hùng gật đầu rồi chỉ vào chiến ghế đối diện nói
"Ngồi xuống đi"
"Vâng, cảm ơn đại ca"
Lương Minh cẩn thận ngồi xuống, hắn không dám đạt cả mông xuóng ghế mà chỉ dám ngồi nửa mông đồng thời sống lưng thẳng đứng bộ dạng cực kì nghiêm trang.
Dịch Thế Hùng híp mắt nhìn Lương Minh rồi giọng có chút mơ mơ màng màng hỏi
"Cái thằng anh giao cho chú như thế nào rồi?"
"Ạch"
Quả nhiên đúng như Lương Minh đã đoán, đại ca gọi hắn vì việc này. Hắn đảo đạo mắt một chút, may mà trước khi vào đây hắn đã tự mình nghĩ ra được một lí do nay chỉ sắp xếp lựa chọn từ thích hợp mà thôi. Nghĩ một lát hắn nói
"Đại ca là em chậm trên, chưa cho người đi xử thằng nhóc đó. Nhưng xin đại ca bớt giận, em chậm trên là cũng có lí do"
"Lí do?"
"Vâng. Là thế này…"
Lương Minh liền kể vang vách lại sự kiện ở quán karaoke cách đây đúng một tuần đương nhiên một số chuyện hắn không nói ra, một số chuyện thì hắn tự tô vẽ thêm. Ví dụ như kẻ tập kích không phải là một người mà là một nhóm vài chục tên côn đồ,… Hắn cũng không sợ Dịch Thế Hùng gọi đàn em của hắn đến kiểm chứng bởi cái sự việc này quá mức mất mặt mũi, nếu truyền ra ngoài thì đừng hòng lăn lộn trong hắc đạo nên sau khi trải qua sự việc đó Lương Minh lập tức triệu tập lũ đàn em có tham gia thống nhất tư tưởng và lời nói.
"Vì vậy mà suốt một tuần qua em chỉ chuyên tâm điều tra xem kẻ nào to gan lớn mật dám giỡn mặt đại ca tập kích địa bàn của chúng ta"
"Đúng là bố láo thật"
Đinh Thế Hùng tức giận nghiến răng đạp mạnh xuống bàn khiến chiếc cốc rượu ở mép bàn rơi xuống dưới sàn phòng vỡ toang. Hắn nhìn Lương Minh hỏi
"Đã điều tra ra là bọn nào chưa?"
Lương Minh thấy đại ca hỏi như vậy thì trong lòng thầm thở phào, cũng buông lỏng đôi phần. Lúc trước khi vào đây hắn đã nghĩ ra cái kế "vây Ngụy cứu Triệu này", hắn dùng việc bị tập kích để thu hút sự chú ý của đại ca ra khỏi cái việc kia, thậm chí hắn đã có sẵn tính toán lợi dụng vụ việc tập kích để mượn giao giết một số tên cứng đầu không chịu nghe lời hắn ở khu giáp ranh của quận 12. Tốn một phen công phu miệng lưỡi thấy sự viện đã thành công bảy phần thì Lương Minh vui mừng, tiếp tục mua lưỡi.
"Dạ đã điều tra ra. Là đám người Minh "seo" và mấy tên chủ cửa hàng cứng đầu ở khu giáp ranh bất mãn với việc thu phí bảo kê của chúng ta"
"Hừ. Đúng là một đám đui mù, không biết sống chết"
Dịch Thế Hùng lạnh lùng nói rồi hắn nhấc điện thoại để bàn lên, bấm một dãy số sau đó nói
"Mày lập tức triệu tập anh em đợi tao trước cổng"
Nói thêm mấy câu phân phó nữa thì Dịch Thế Hùng cúp điện thoại rồi nhìn Lương Minh đang ngồi đối diện nói
"Mày lập tức xuống dưới dẫn anh em đi xử lí đám ngu ngốc dám vuốt râu hùm kia"
Lương Minh nghê thấy vậy thì trong lòng vui sướng, hắn thực sự muốn hắn lên vì sự thông minh tuyệt đỉnh của mình nhưng lăn lộn nhiều trong hác đạo, công phu nín nhịn của hắn đã tu dưỡng đến mức thần thánh, tuy trong lòng vui sương nhưng ngoài mắt không có chút biểu hiện nào cả thậm chí còn có chút nghiêm túc. Lương Minh nói
"Vâng em đi ngay"
Hắn đứng dậy đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại quay người nhìn Dịch Thế Hùng hỏi
"Vậy còn việc kia thì…"
"Được rồi được rồi"
Dịch Thế Hùng phất phất tay nói
"Việc nhỏ này để sau làm cũng được, bởi dằng nào tên chó đó cũng không chạy đi đâu mất được. Việc trước mặt là ổn định địa bàn đã"
"Vâng. Đại ca yên tâm"
Lương Minh dõng dọc nói sau đó khôgn chút dây dưa lập tức xoay người ra ngoài. Đi trong hành lang tâm tình hắn cao hứng đến nỗi không khỏi vừa đi vừa hát một bài hát ưa thích, giọng hát của hắn cực kì khó nghe không khác tiếng chó sủa là bao nên khi đi trên đường vừa đi vừa hát khiến mọi người lập tức chú ý của những người trên đường, nhưng hắn vẫn hồn nhiên như không hề phát hiện ta ánh mắt kì quái của mọi người nhìn mình trên đường.
"Đại ca có điện thoại… đại ca có điện thoại…"
Lương Minh vừa đi được một lúc thì Dịch Thế Hùng ngồi một mình trong phòng cảm thấy có chút đau đầu. Có lẽ đây là tác dụng của chục cốc rượu lúc trước. Đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì chuông điện thoại di động của Dịch Thế Hùng reo lên. Vài lượt chuông đầu hắn không thèm để ý nhưng chuông điện thoại cứ kêu hoài không dứt làm hắn không thể nghỉ ngơi được, hắn nhíu mày tâm tình buồn bực lôi điện thoại trong túi ra. Nhìn lên số màn hình là số điện thoại của một bạn học trong lớp của hắn.
Ở bên ngoài hắn có một bộ dạng đàn anh xã hội đen, tàn nhẫn và bá đạo nhưng ở trong trường hắn khoác lên người một lốt người hoàn toàn khác, hòa đồng,dễ gần nho nhã và lịch sự vì vậy mà những ngươi trong trường học quen biết hắn đều không có bất kì sự phản cảm nào với hắn, đồng thời trong mắt các nữ sinh hắn còn là một bạch mã hòang tử mà bao nữ sinh mơ ước. Chính vì những điều này mà hắn mới giành giật được chiếc ghế hội trưởng hội học sinh năm nhất, một chức vị cực kì có mặt mũi đồng thời còn tô đẹp thêm cho cái bằng đại học của hắn.
"Này, có chuyện gì vậy Huy"
Người bạn học tên Huy của Dịch Thế Hùng giọng hốt hoảng bàng hoang nói
"Hùng cậu xem diễn đàn của trường chưa"
"Chưa. Có chuyện gì sao?"
"Có là chuyện lớn đằng khác, chuyện này liên quan đến cậu đó"
"Thê sao để mình lên xem"
Dịch Thế Hùng cúp điện thoại, nhíu mày nghi hoặc mở máy tính. Khi trang diễn đàn của trường đại học Tổng hợp Đông Doanh vừa hiện ra, lập tức mặt hắn nhuộm một mày xám tro. Nguyên nhân là cái chủ đề nóng nhất diện đàn hiện này là môt topic có tên "Sự thật về bạch mã hoàng tử Dịch Thế Hùng"
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin