Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 4: Quyễn 6: Tôi Thân MậT CùNg ChồNg Cũ
H
ai người chúng tôi nằm trên giường, nhưng anh ấy không hề làm gì cả, chỉ khoác tay qua đầu, ngón tay cẩn thận vuốt ve vành tai tôi.
Tôi nhìn anh ấy chăm chú.
Rốt cuộc, tôi nhích lại gần, ôm chặt lấy anh ấy, anh ấy cũng ôm tôi thật chặt.
Tay tôi xoa nhẹ lưng anh ấy, cả người chôn trong ngực anh ấy, tôi hít vào một hơi thật sâu, trên người anh ấy có mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm, còn có cả hương vị đàn ông quen thuộc. Anh ấy hít thở nhẹ nhàng, khí nóng phả vào đầu vai tôi.
Tôi ngẩng đầu, dịch sát lại gần phía trước mặt anh ấy, chóp mũi tôi chạm vào chóp mũi anh ấy, lúc này cả hai đều chần chừ. Hai giây sau, tôi nhích lại gần hơn, khi môi chạm vào nhau, lập tức có một cảm giác quen thuộc nơi đầu lưỡi. Nhắm mắt lại, chúng tôi cảm nhận sự tiếp xúc, không hề có ý định tách ra.
Gia Tuấn chỉ hôn tôi, chậm chạp không muốn tiến thêm một bước, tôi cầm lấy tay anh ấy, đặt trước ngực mình. Anh ấy hơi chần chừ, cuối cùng vẫn lần vào trong vạt áo tôi, cẩn thận nắm lấy nơi mềm mại.
Tôi thở dốc, trở mình, ngồi lên người anh ấy, cởi áo mình ra, sau đó tay tôi lại lần lên cởi áo choàng của anh ấy.
Lúc này là tôi chủ động.
Tôi vốn nghĩ anh ấy sẽ tiến thêm một bước, nhưng anh ấy chỉ chăm chú nhìn tôi, trong mắt có một tầng hơi nước, đôi đồng tử đen có hình ảnh nho nhỏ của tôi.
“Đinh Đinh.”
“Đừng nói gì cả.”
Lần này tôi không có ý gì cả, chỉ là có một suy nghĩ rằng chúng tôi đều cô đơn, trống trải, vậy tiếp xúc một chút cũng không sao mà.
......
......
Sau khi tỉnh lại, trời đã tối.
Gia Tuấn vẫn không ngủ, anh ấy nằm sát bên cạnh tôi, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hơi xấu hổ, vội kéo chăn lên che người.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh dậy rồi sao?”
“Vẫn chưa ngủ.”
“Chúng ta về nhà đi.”
Tôi đứng lên trước, đi vào phòng tắm, đứng dưới làn nước, tôi lại nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Tôi vậy mà lại chủ động quyến rũ anh ấy?
Vừa rồi quả thật là tôi chủ động, ban đầu anh ấy có hơi chần chừ, nhưng rất nhanh anh ấy cũng hòa vào xúc cảm. Mặc dù có một chút khẩn trương, nhưng sau khi đi vào, anh ấy lại dừng lại một lát, sau đó lại hành động quen thuộc, lập tức nắm lấy nơi mẫn cảm của tôi.
Khi vào nơi sâu nhất, anh ấy chăm chú nhìn vào mắt tôi, tôi không thể nào nhắm mắt được, đành phải kéo anh ấy lên trên người mình.
Hai người chúng tôi phối hợp ăn ý, giống y như khi chúng tôi còn là vợ chồng. Tuy rằng không có cảm giác vui sướng như trước, nhưng quả thật cũng rất hòa hợp. Anh ấy khống chế rất tốt, cả quá trình chúng tôi đều như đi trên mây.
Tôi đỏ mặt, vội vàng che mặt lại, những nơi anh ấy đã hôn trên người tôi cũng nóng lên.
Thật quá xấu hổ, không tái hôn, cũng không có hòa giải, vậy mà tôi lại chủ động, như thế này là sao chứ? Tôi đầu hàng sao? Nếu lát nữa anh ấy đề cập đến chuyện quay lại, tôi phải trả lời anh ấy thế nào đây?
Tắm xong xuôi, tôi lau tóc rồi đi ra, vừa định gọi anh ấy vào thì bên ngoài không có ai cả.
Tôi thật bất ngờ, anh ấy đi rồi?
Thay quần áo xong, tôi ra ngoài, Gia Tuấn cũng không hề gọi điện thoại cho tôi, mà chỉ gửi đến một tin nhắn: “Đinh Đinh, mẹ tìm anh, anh có chút việc phải về trước.”
Tôi gập điện thoại lại, vậy cũng tốt, tránh cho hai người gặp nhau phải xấu hổ.
———— đường phân cách ————
Xuân qua rồi đến hạ, mỗi năm đều có một khoảng thời gian ngày nào cũng mưa to.
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn con đường ướt mưa bên ngoài.
Sau khi tạm biệt Gia Tuấn ở khu tắm đó, thoáng cái một tuần đã trôi qua. Hai người chúng tôi lại giống như gặp tình nhân giận dỗi, không ai chịu gọi cho đối phương trước.
Thật ra tôi biết là anh ấy cũng muốn gọi điện thoại cho tôi, chỉ là gọi rồi lại không biết nói gì, không khí khẩn trương, cả hai đều căng thẳng.
Chu Vi hẹn tôi đi ăn cơm, tôi thật sự không nhịn được, kể chuyện này cho cô ấy nghe.
Cô ấy buồn cười: “Cậu lại lên giường với chồng cũ sao?”
Tôi giận dỗi: “Đúng vậy, quê muốn chết.” Nói xong, tôi lại bổ sung: “Mình nghĩ có thể là do thời gian dài không tiếp xúc với nam giới, cho nên cảm thấy trống trải.”
Cô ấy cười ha ha: “Trống trải? Vậy ý của cậu là hai người muốn giảm bớt cảm giác trống trải cho nhau sao? Mình không hiểu nha, bên ngoài có bao nhiêu người mới để giải quyết trống trải, làm gì mà phải đi ăn lại mâm đồ ăn cũ vậy chứ? Đổi mới không phải tốt hơn sao?”
Tôi tức giận dùng đũa gẩy gẩy đồ ăn trên bàn: “Cũ thì hiểu rõ nhất mà.”
Cô ấy cười nhạt, đột nhiên lại đùa tôi: “Cậu nói là hiểu rõ nhất, vậy thì cơ thể của Phó Gia Tuấn có còn giống như trước không? Anh ấy? Không phải là bị bệnh sao? Như vậy phương diện kia làm sao?”
Tôi ngẩng đầu trừng cô ấy: “Cậu nghĩ bậy bạ gì vậy chứ?”
Cô ấy tiếp tục chọc tôi: “Đôi khi con người ta rất là quái lạ, cậu xem Phó Gia Tuấn đi, thân hình đẹp như vậy, vai rộng, tỉ lệ khung xương cũng rất cân xứng, chỉ vửa nhìn cũng có thể khiến người ta nghĩ sâu xa. Bây giờ anh ấy chỉ mới chừng này tuổi, đúng ngay vào thời gian hoàng kim của đàn ông, tuổi còn trẻ như vậy, ngày một ngày mai không có phụ nữ thì không nói, nhưng lại quanh năm suốt tháng không gần nữ giới, cho dù anh ấy có chịu đựng được, thì cũng hỏng mất đi.”
Tôi tức giận nói: “Cậu cẩn thận đó, bây giờ cậu đã là người phụ nữ có gia đình rồi, cậu cẩn thận mình sẽ kể cho lão gia nhà cậu nguyên xi những gì cậu nói đấy.”
Cô ấy cười ha ha.
Tôi rất phiền não.
Trong mấy ngày qua sau khi quay lại đây, tôi và Gia Tuấn vẫn là những người bạn tốt, hay đi ăn cơm cùng nhau, lúc đi ăn lại không hẹn mà cùng xem món mà đối phương thích ăn trước. Sự ăn ý này khiến cho tôi rất vừa ý, nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện này rồi, nhưng chúng tôi vẫn không đề cập đến chuyện quay lại, chúng tôi đang đợi cái gì chứ?
????
Đinh Đang tốt nghiệp là chuyện khiến gia đình tôi vui nhất lúc này.
Ngày con bé tốt nghiệp, cả nhà chúng tôi ăn mặc lịch sự đến dự lễ tốt nghiệp, đứng vây quanh con bé mặc áo và mũ tốt nghiệp, ba tôi rất vui vẻ, như thể trong nhà có một nữ Trạng Nguyên vậy. Tôi cũng rất vui, dù sao tôi cũng chưa từng được manh danh cử nhân, nay Đinh Đang đã thay tôi hoàn thành tâm nguyện.
Lúc chụp ảnh, tôi vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Gia Tuấn.
Anh ấy cầm một bó hoa, tìm được chúng tôi rồi, anh ấy lập tức bước nhanh đến.
Đinh Đang vừa nhìn thấy anh ấy thì vui mừng vẫy tay, lớn tiếng gọi: “Ba ba.”
Tôi trừng con bé quỷ quái này.
Gia Tuấn giải thích: “Ngại quá, anh có chút việc nên đến chậm.”
Thấy gia tuấn, Đinh Đang tách ra khỏi nhóm bạn, vui vẻ bước đến bên cạnh Gia Tuấn, con bé ôm lấy cổ anh ấy hỏi: “Ba ba mang quà tốt nghiệp gì thế?”
Gia Tuấn tươi cười lấy ra một cái hộp, Đinh Đang vừa nhìn thấy thì lập tức hét chói tai: “Điện thoại Apple thế hệ mới.”
Thỏa nguyện vọng con bé rồi, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cũng may mắn có Đinh Đang và ba mẹ ở đây, tôi và Gia Tuấn không đến mức xẩu hổ khi gặp nhau.
Ba tôi cười ha ha, nói: “Đến đây đi, chụp ảnh cả nhà.”
Gia Tuấn ‘a’ một tiếng, chúng tôi chạy đến, vây quanh Đinh Đang chụp ảnh, năm người chúng tôi ôm lấy nhau, nhìn vào ống kính, cùng nhau bật ngón cái thể hiện cảm xúc vui vẻ.
Chụp ảnh xong, Đinh Đang nói nhỏ bên tai tôi: “Nhân dịp hôm nay có đông đủ mọi người, nếu lát nữa anh rể có cầu hôn với chị, chị phải đồng ý đó, đừng có làm mất mặt anh ấy.”
A, con bé này.
Quả nhiên, Gia Tuấn trò chuyện với ba tôi một lát, sau đó đi về phía tôi.
Đinh Đang hích hích khuỷu tay tôi: “Chị, anh rể đến đấy. Nhớ kỹ lời em nói.”
Tôi chỉ cười không nói.
Gia Tuấn bước đến, đầu tiên là anh ấy dừng lại, nhìn thẳng tôi vài giây, sau đó lại hít một hơi thật sâu, sau đó cụp mắt, dùng giọng điệu nghiêm trang nói với tôi: “Cô Đinh, nghe nói gần đây cô thay đổi cách viết rồi? Thay đổi rất triệt để, có phải không?”
Lời dạo đầu rất tốt.
Tôi nháy mắt với anh ấy: “Viết văn thì phải thử qua những phong cách khác nhau mới có thể gây ấn tượng với độc giả, bây giờ anh muốn phỏng vấn tôi sao?”
Hai người chúng tôi đều mỉm cười.
Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ nói gì đó với tôi, nhưng mà anh ấy không nói gì cả, chúng tôi vui vẻ dự lễ tốt nghiệp của Đinh Đang xong, sau đó cả nhà cùng nhau đi ăn.
Trong bữa cơm, anh ấy cũng không có ý muốn nói gì với tôi cả, chỉ khách sáo dùng cơm, rất bình thường.
Lúc đi về, rốt cuộc Đinh Đang không nhịn được bực tức với tôi: “Vì sao anh rể không chịu thổ lộ với chị vậy? Rõ ràng anh ấy yêu chị, chị cũng thương anh ấy, vì sao anh ấy lại không chịu nói, bởi vì anh ấy sợ bệnh tình của mình sẽ liên lụy chị sao?”
Tôi quở trách con bé: “Vậy sao em lại nói tốt cho anh ấy thế? Chỉ một cái di động mà đã mua chuộc được em rồi sao?”
Đinh Đang không nói gì, chỉ nghịch điện thoại của mình.
Tôi cũng không lên tiếng.
Thật ra tôi cũng biết, đã xảy ra việc kia, tôi và Gia Tuấn không thể nào lại tự nhiên nữa. Giống như bữa cơm hôm nay, bề ngoài chúng tôi đều rất khách sáo, nhưng trên thực tế, chúng tôi đều có sự ăn ý, cùng gắp một khúc xương, lại cùng gắp một con tôm, rồi lại cùng xấu hổ rụt tay về. Tuy rằng chúng tôi đã một tuần rồi không liên lạc, nhưng mà chết tiệt, tôi tin rằng hai người chúng tôi đều không ngủ ngon giấc cả tuần nay.
Buổi tối, tôi ở phòng sách xem máy tính, mẹ tôi đi vào, bà ngồi bên cạnh đấm đấm vai mình.
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ, vai mẹ không được thoải mái sao?”
Mẹ tôi gật đầu: “Một chút, dù sao cũng là bệnh phong thấp thôi.”
“Con đưa mẹ đi khám.”
Mẹ tôi hài lòng nói: “Trước kia nếu như không có con, thì bây giờ không có hai đứa con gái khiến mẹ lo lắng, và rồi mẹ cũng sẽ không biết thế nào là vui vẻ, nhất định sẽ không có con gái quan tâm mẹ như vậy.”
“Mẹ, không thể nói thế được, mấy năm nay đa số đều là con một, cho nên mặc kệ ai nói gì, tất cả mọi người ở chung là tốt nhất.”
Mẹ tôi nói sâu xa: “Đinh Đinh, thật ra khi làm vợ, con cũng không làm tròn bổn phận của một người vợ, mẹ chồng con bị bệnh, con đã chăm sóc cho bà được bao nhiêu? Trong suy nghĩ của mọi người thì trước đây, giữa mẹ và mẹ chồng thì con vẫn hướng về mẹ hơn.”
Tôi đương nhiên trả lời: “Nhất định là vậy rồi, mẹ đã sinh thành nên con.”
Mẹ tôi than nhẹ: “Đinh Đinh, mẹ hay mẹ chồng đều là trưởng bối của con. Mẹ sinh ra con, còn mẹ chồng thì đã sinh thành nên chồng con. Mà con phải sống cả đời với chồng mình, cho nên con phải đối xử bình đẳng với cả mẹ và mẹ chồng. Ở phương diện này, thật ra Gia Tuấn đã làm tốt hơn con. Con đừng trách mẹ nói tốt cho nó, ngoại trừ hồ đồ trong tình cảm, thì ở phương diện khác, Gia Tuấn đều làm không tệ.”
Tôi chỉ im lặng.
“Đinh Đinh, chuyện con và anh chàng giàu có kia, mẹ đã nghe Đinh Đang kể rồi. Con làm đúng lắm, chúng ta không thích hợp với gia đình như thế, cho dù con thương anh ta, anh ta thương con. Nhưng vì tình yêu mà phải nhân nhượng cái này cái kia, cuộc sống như thế cũng sẽ không làm cho con hạnh phúc. Mà hôn nhân không phải chỉ đơn thuần là yêu nhau mà thôi, còn có cả trách nghiệm, lòng tin, khoan dung, thấu hiểu. Đây mới là yếu tố quan trọng nhất trong hôn nhân.”
Tôi gật đầu: “Dạ phải.”
Mẹ nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi: “Trong lòng con biết rõ người nào là thích hợp, con nên làm như thế nào. Mẹ cũng không cần phải nhiều lời nữa.”
Bà đi ra ngoài.
Tôi dựa lên ghế, thở dài một hơi.
Tôi hiểu được ý của bà, cả ba mẹ đều hy vọng tôi và Gia Tuấn có thể tái hợp lại. Tôi biết Gia Tuấn cũng có suy nghĩ này, chỉ là chúng tôi chỉ giữ trong đầu, mà không hề thực hiện được. Tôi vừa không cam lòng, nhưng lại không buông tay được.
Tôi tiếp tục gõ bàn phím viết bản thảo, bỗng nhiên màn hình vụt sáng, Gia Tuấn gửi tin nhắn đến.
Anh hỏi tôi: “Em ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đang làm gì thế?”
“Vẫn đang viết bản thảo.”
Anh cười: “Khi nào sẽ nổi tiếng đây?”
Tôi cười lớn một tiếng: “Anh chờ em tiêu diệt hết bất bình của thiên hạ, lúc đó sẽ nổi tiếng ngay thôi.”
“Em sao? A, chỉ sợ em sẽ tiêu diệt hết mất.”
“Còn anh thì sao? Gần đây anh đang làm gì?”
Giọng anh ấy không hề đùa giỡn mà có hơi nghiêm trọng: “Anh gặp phải một vụ án rất khó giải quyết.”
Anh ấy rất ít khi dùng từ ‘khó giải quyết’ này, Gia Tuấn chính là một người cuồng công việc, bình thường công việc của anh ấy có độ khó rất cao, nhưng cũng vì thế mà khiến cho anh ấy rất có ý chí chiến đấu, muốn đi giải quyết hết thảy. Bây giờ anh ấy lại bị bế tắc, việc này khiến tôi rất hiếu kỳ, là vụ án như thế nào đây?
“Một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi bị giết trong nhà mình, theo báo cáo của cảnh sát, khi còn sống, cô gái đã từng bị xâm phạm, căn cứ lượng tinh dịch trong cơ thể cô ấy, cảnh sát đã tìm được kẻ tình nghi chính là bạn trai cô ấy. Mà theo số liệu phân tích mẫu da trong móng tay cô gái, khi còn sống cô ấy có xô sát với bạn trai. Bước đầu suy đoán là hai người họ tranh chấp, cãi nhau, người bạn trai nhất thời không tự chủ, ra sức đánh cô gái, sau đó lại bạo lực quan hệ với cô ấy. Trong quá trình này, cô gái bị bóp cổ, lại do bị đánh khiến cho mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.”
Tôi nghe xong, cảm thấy lòng rất nặng.
Anh ấy nói: “Là như thế đó, anh không nói thêm nữa, tránh làm em ngủ không ngon.”
Tôi vội vàng nói: “Không sao đâu, thật ra em vẫn ngủ ngon mà, trước kia anh vẫn thường kể chuyện này chuyện kia trước khi ngủ.”
Hai người chúng tôi lại xúc động, không biết phải nói gì.
Tôi tiếp tục nói: “Anh nói mau, em muốn nghe hết.”
Anh nói: “Bạn trai của nạn nhân trốn khỏi thành phố, nhưng vẫn bị bắt trở lại. Anh ta thừa nhận quả thật anh ta có cưỡng gian bạn gái mình, nhưng lại không thừa nhận đã giết người. Hơn nữa đến giờ vẫn không tìm được hung khí gây án. Cảnh sát nghi ngờ anh ta đã dùng con dao cắt trái cây, nhưng căn bản anh ta không chịu thừa nhận là mình giết người bằng dao.”
Tôi nói: “Em tin tưởng cảnh sát sẽ không nghi oan người tốt, người xấu nào cũng muốn vùng vẫy trước khi chịu nhận tội mà.”
Bên kia đầu dây Gia Tuấn trầm tư: “Anh bị chỉ định là luật sư biện hộ. Ngay từ đầu vụ án này, anh cũng đã biết là anh ta nói dối, nhưng sau một việc khiến cho anh thắc mắc, trên quần áo của nạn nhân có rất nhiều nước mắt của anh ta. Sau khi anh nói chuyện với anh ta thì biết được là anh ta rất yêu bạn gái mình. Trực giác của anh khiến anh càng hoài nghi anh ta không hề giết người.”
Tôi phản đối: “Dù là người nào thì sau khi bị kết tội cũng sẽ vô cùng đau đớn nói rằng mình hối hận. Nếu chỉ cần một câu hối hận là có thể giải quyết được vấn đề, vậy thì cần cảnh sát và quan tòa làm gì nữa?”