Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Sơ Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 200 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 351 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Đến Gần Chân Tướng
âm Khải nhận được bức họa Tô Tiểu Mễ gửi, tìm đến nhân viên kỹ thuật tiến hành phân tích tìm kiếm, đã truy ra được người được gọi là Trần tổng, thân phận của Lý Triết cũng đã được đưa ra ánh sáng.
Mười sáu giờ sau, Lâm Khải xử lý phòng làm việc.
Lâm Khải bấm điện thoại gọi Lý Triết, lấy cớ muốn nói chuyện liên quan đến Tô Tiểu Mễ, hẹn hắn tới Dung Khoa một chuyến, mà hắn cũng hớn hở đáp ứng.
Để điện thoại xuống, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mễ, một chút ưu thương ánh lên trong mắt cô không qua được ánh mắt của Lâm Khải.
"Nếu em cảm thấy khó chịu, có thể nói ra hoặc khóc lên đi." Bị học trưởng cùng học tỷ liên thủ lợi dụng cùng hãm hại, chuyện như vậy xảy ra với người nào đi nữa thì trong lòng họ cũng sẽ không thể nào có thể thấy dễ chịu.
"Em không khó chịu." Cô cười, trong giọng nói lại lộ ra cố chấp.
Hắn biết, người phụ nữ này vô luận cái gì cũng thích liều mình chống cự, cho là mình mạnh mẽ, không cần người khác trợ giúp cũng có thể chống lên một mảnh bầu trời. Cô như vậy chỉ làm cho Lâm Khải càng thêm đau lòng.
Hắn đứng dậy, một tay kéo thân thể Tô Tiểu Mễ, sau đó đem đầu của cô chôn ở trong lồng ngực của mình, thấp giọng nói: "Ở trước mặt anh, em không cần kiên cường."
Tô Tiểu Mễ nhịn không được cảm thấy một hồi chua xót, loại chua xót này làm cho cô vừa sợ lại mê luyến.
Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chậm rãi lui về phía sau hai bước "Lâm tổng, lúc này có thể gọi Bạch chủ quản vào rồi."
Tô Tiểu Mễ mượn cơ hội nhắc nhở Lâm Khải, quan trọng hơn là cô nhắc nhở chính mình. Cô cơ hồ như đã muốn quên đi quan hệ của hai người bọn hắn.
"Tiểu Mễ, em sợ?" Cô đang suy nghĩ gì, hắn một chút liền có thể đoán được.
"Nhiều chuyện đáng sợ hơn như vậy cũng trải qua rồi, còn có cái gì để mà sợ đây?" Cô hơi cười, trên mặt lại tĩnh lặng như nước.
"Nhưng em còn sợ anh, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh thật sự đáng sợ như vậy sao?" Hắn cảm nhận được cô ở trước mặt hắn chỉ có cố ý trốn tránh.
"Lâm tổng, em đi gọi Bạch chủ quản vào!" Tô Tiểu Mễ cố ý tránh đi đề tài này, cũng không muốn hai người vì đề tài này lại một hồi dây dưa.
Cô vừa nói xong, thậm chí không đợi Lâm Khải đồng ý, mở cửa phòng làm việc liền đi ra ngoài.
Năm phút sau, Tô Tiểu Mễ và Bạch Gấm cùng đi vào phòng làm việc của Lâm Khải. Nguồn:
"Tiểu Mễ, Lâm tổng tìm chị có chuyện gì không? Tại sao lại kêu em tới báo cho chị biết?" Bạch Gấm không nhịn được hỏi.
"Em cũng không rõ, chị đi rồi sẽ biết."Tô Tiểu Mễ có chút hờ hững trả lời.
"Em nhất định biết, có phải chị đã phạm sai lầm gì rồi không? Nếu quả thật là như vậy, Tiểu Mễ em nhất định phải nói cho chị biết, bởi vì chị còn rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên muốn nhờ em chiếu cố chị nhiều một chút."Cô cười, mang theo một tia nhìn thiển thiển lấy lòng.
Tô Tiểu Mễ nhìn cô, một người phụ nữ mỹ lệ, áo khoác đoan trang càng làm cho cô trông hấp dẫn hơn, độ dầy đôi môi vừa phải, cười lên thật là mê người.
Nếu như không phải là cô đã biết hết thảy, cô thật không dám tin tưởng học tỷ này chính là người đã hãm hại cô.
"Vào trong lập tức sẽ biết là chuyện gì!" Tô Tiểu Mễ đứng ở cửa phòng Lâm Khải, mở cửa cho Bạch Gấm theo vào sau.
Người Bạch Gấm thấy trước nhất không phải là Lâm Khải, mà là Lý Triết khiến cô càng thêm kinh ngạc.
"Lý Triết, làm sao anh lại ở chỗ này?" Cô có chút bối rối hỏi.
"Lâm tổng tìm anh nói có chuyện cần bàn." Hắn cho cô một ánh mắt trấn định, ý bảo cô không cần hốt hoảng.
"Thật là đúng dịp, Lâm tổng cũng tìm em có việc." Cô hé miệng cười một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế.
Tô Tiểu Mễ khóa trái cửa, sau đó đứng ở bên cạnh Lâm Khải.
Thấy vậy, Lý Triết theo bản năng phản ứng cảm thấy có chuyện gì không đúng, vẫn cười như cũ "Lâm tổng, anh tìm tôi có chuyện gì? Hiện tại có thể nói được rồi chứ?"
"Anh biết Trần Hán Sâm sao?" Lâm Khải rất tùy ý hỏi.
Lý Triết vừa nghe cái tên này, trong lòng liền ảo não một trận, nhưng kịp trấn định trở lại "Từng có một lần giao dịch qua lại, anh ta nói muốn cùng tôi hợp tác đầu tư cổ phiếu, có chút tiền mọi người liền chia đôi, cho nên có nói chuyện với hắn một lần."
"Quan hệ của hai người chỉ có lần đó thôi?"
"Dĩ nhiên, Lâm tổng tới tìm tôi không phải là cũng muốn tôi giúp anh đầu tư cổ phiếu đó chứ?" Hắn châm chọc, cười ha ha.
"Nếu như anh có thể giúp Dung Khoa chúng tôi kiếm được tiền, tôi rất nguyện ý để cho anh giúp tôi đầu tư cổ phiếu, nhưng phải có bản lãnh mới được, không phải sao?"
"Có bản lãnh này hay không, thử một chút không phải là biết ngay sao?" Chân Lý Triết nhẹ nhàng khoác lên một cái chân khác, trên mặt cười nhìn qua có chút cứng ngắc.
Tô Tiểu Mễ cúi đầu cắn môi một cái, nhưng rất nhanh liền thoáng qua, đối với hai người trước mắt kia, cô thật ra không muốn gặp, nghĩ đến sự hợp tác ghê tởm của bọn họ, cô không hiểu sao ban đầu mình lại tín nhiệm bọn họ, còn coi bọn họ như học trưởng học tỷ, thậm chí ngu xuẩn tin tưởng Lý Triết là thật tâm yêu mình.
Bạch Gấm thì không ngừng ở bên tai của cô khen Lý Triết, bảo rất khó gặp một người đàn ông tốt như vậy, đơn giản cũng là vì đạt tới mục đích của mình. Nghĩ tới những thứ ghê tởm này cùng nội tâm xấu xa của bọn họ, cô liền không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
"Trần Hán Sâm là hạng người gì, anh có biết?" Lâm Khải nhìn hắn.
"Khách hàng làm cái gì, chỉ cần khách hàng không nói, chúng tôi cũng sẽ không hỏi." Hắn lâm nguy không loạn trả lời, ngược lại Bạch Gấm ở một bên có chút khẩn trương, cô siết chặt vạt áo của mình, cố gắng che dấu nội tâm đang lo âu.
"Anh đã không biết, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, Trần Hán Sâm là gián điệp thương mại, lúc trước đấu giá, chính là hắn nói cho công ty Thái Hoa tin tức của Dung Khoa."
"Chuyện này cùng tôi có quan hệ sao? Nếu là chuyện của Dung Khoa, Lâm tổng tự mình đi chất vấn hắn không tốt hơn à?"Hắn hỏi ngược trở lại.
"Cái này không nhọc công anh lo lắng, chúng tôi dĩ nhiên là đã chất vấn qua hắn, đúng rồi, hắn bây giờ đang ở đồn cảnh sát, chờ ba ngày sau ra tòa, tin tức này như thế nào? Hai người sau khi nghe được có phải rất vui vẻ không?" Lâm Khải nhìn Lý Triết một chút, lại đưa mắt nhìn sang Bạch Gấm.
Bạch Gấm giật giật khóe miệng, nỗ lực muốn mình bình tĩnh, cũng đang nhìn thẳng vào mắt của Lâm Khải, cảm giác được trong mắt hắn phản chiếu nguy cơ, cô liền minh bạch, cái người đàn ông này đang chờ chính là việc bọn họ tự mình cung khai.
"Lâm tổng, ngài muốn nói gì cứ nói thẳng ra, nếu như không còn chuyện gì quan trọng, tôi còn có rất nhiều công việc bận rộn." Bạch Gấm xen vào nói.
Mà cô, cũng lớn mật thu ánh mắt trở lại đi, nếu như có chút chuyện nhất định phải phát sinh, như vậy, cô cũng muốn dũng cảm đón nhận nó.
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ - Sơ Thần