Số lần đọc/download: 271 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:29 +0700
Chương 170: Giao Ước
B
a mẹ Văn Mân nói là sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc để về nước nhưng lúc về đến thì Văn Mân đã mang thai ở tháng thứ ba rồi. Trong hai tháng đầu, Tiếu Đồng đều xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc hai mẹ con, mặc kệ người ở Sở nghiên cứu nhiều lần gọi điện thoại tới nhà tìm, anh vẫn một mực từ chối không đi.
Mỗi lần bị làm phiền, anh chỉ quăng lại một câu: “Là người nhà quan trọng hay công việc quan trọng hơn?”, sau đó không đợi bên kia đáp lại đã trực tiếp cúp điện thoại.
Không biết là do thân thể khỏe mạnh hay là do có Tiếu Đồng làm bạn mà tâm trạng của Văn Mân luôn rất tốt. Trong khoảng thời gian này, cô không hề có chút phản ứng của người mang thai, chỉ là ngủ nhiều hơn bình thường một chút, những phản ứng như nôn nghén gì đó trừ buổi sáng hôm đó ói ra một lần còn lại sau này không thấy xuất hiện nữa.
Chính vì như vậy, Văn Mân cũng cố gắng thuyết phục Tiếu Đồng quay về làm việc sớm một chút. Dù sao cô cũng là người trưởng thành, lại sắp làm mẹ, cô có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân cùng đứa bé. Mặc dù cô rất thích có anh làm bạn nhưng không thể ích kỷ để anh ném hết công việc cho người khác làm.
Hơn nữa, nếu là việc khác thì không nói, nhưng công việc này của Tiếu Đồng có khả năng giúp đỡ được rất nhiều người. Thiếu anh, mặc dù vụ án vẫn có thể phá được nhưng rất nhiều gia đình của người bị hại sẽ phải chờ đợi lâu hơn mới biết được chân tướng sự việc.
Nhưng mà, mỗi lần Văn Mân mở miệng khuyên bảo thì Tiếu Đồng đều có lý do trả lời rất hùng hồn và lý lẽ.
“Công việc của Sở nghiên cứu sau này không thể chỉ trông chờ vào một mình anh, nếu chuyện gì anh làm hết, vậy những chuyên viên nghiên cứu sẽ rất khó tiến bộ được, chi bằng nhân lúc này tranh thủ bồi dưỡng năng lực nghiên cứu độc lập cho bọn họ. Hơn nữa, mặc dù anh chỉ ngồi ở nhà nhưng nếu trong Sở nghiên cứu có vấn đề gì không giải quyết được có thể gọi điện lại đây, anh sẽ hướng dẫn hoặc phân tích giúp bọn họ.”
“Nhưng người nhà của người bị hại sẽ phải làm thế nào?” Mặc dù Tiếu Đồng nói rất có lý nhưng Văn Mân vẫn không bỏ xuống vấn đề này được.
“Nếu anh không thể dẫn dắt những người sau tiến bộ, mọi việc chỉ một mình anh làm thì những việc bị chậm trễ sẽ ngày càng nhiều, càng nhiều người lực lượng mới càng mạnh, thứ mà các vụ án đó cần chính là càng nhiều chuyên viên pháp y giỏi càng tốt chứ không phải chỉ một người.”
Đối với lời giải thích này của Tiếu Đồng, Văn Mân cảm thấy càng ngày càng hiểu biết nhiều hơn về người đàn ông này. Cho tới bây giờ cô mới biết, bề ngoài Tiếu Đồng có vẻ lãnh khốc vô tình nhưng thực chất là con người vô cùng tinh tế, tỉ mỉ và có tầm nhìn.
Chẳng qua là, người đàn ông này có thói quen việc gì cũng không nói ra, chỉ im lặng dùng phương thức của mình để làm tốt tất cả mọi việc.
Lẽ nào, kiếp trước anh cũng đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện sau lưng, chỉ là cô không biết điều đó?
Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Mân không khỏi nổi lên chua xót. Kiếp trước, duyên phận của họ bị cắt đứt nhanh như vậy rốt cuộc là lỗi của ai đây? Cô không nhìn thấy sự tốt đẹp của anh, anh cũng không muốn biểu hiện những gì tốt nhất trước mặt cô, xét đến cùng cô mới là người sai nhiều nhất.
“Tiếu Đồng, em thật ngốc, thật sơ ý.” Cô vùi đầu trong ngực anh, giọng nói có vẻ ngưng trọng.
“Ừ ~.”
“Cho nên…Anh lặng lẽ làm rất nhiều chuyện nhưng em lại không nhìn thấy, cũng không phát hiện ra, anh có thể đáp ứng em một chuyện không?”
Thấy Văn Mân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt anh choẹt lóe, anh chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hận không thể ép cô lập tức nói cho hết lời, sau đó để anh từ từ nhấm nháp hương vị ngọt ngào đến mê hồn của cô.
“Em nói đi.”
“Sau này khi anh đối xử tốt với em, em sẽ cẩn thận từ từ phát hiện, nhưng anh không được cái gì cũng dấu kín ở trong lòng, nếu em làm anh tức giận hay ủy khuất, anh nhất định phải nói thẳng cho e biết, được không?”
“Nhóc
”
Giờ khắc này, dù có nói gì cũng chỉ là thừa thãi. Hai người yêu nhau, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể chứng minh tất cả. Chỉ là, lời muốn nói cũng nên nói ra, vì thế, Tiếu Đồng ôm lấy mặt Văn Mân, trong một giây trước khi môi chạm vào nhau, anh nhẹ nhàng nói ra một câu: “Được, anh đồng ý với em.”