Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 31.2: Quyễn 5: Không ChúT KháCh Khí ĐáNh BạI TìNh ĐịCh
C
ả quãng đường tôi không nói gì, dường như Bùi Vĩnh Diễm cũng hiểu được tâm sự của tôi, anh ta nắm chặt tay tôi, hỏi tôi: “Chúng ta đi ngắm cảnh đêm không?”
Vốn tôi định từ chối, nhưng nghe giọng anh ta rất ngọt ngào, tôi suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
Lái xe chuyển hướng về phía Tiêm Sa Trớ. (*Một khu vực nằm trong quận Du Tiêm Vượng, khu đô thị lõi của bán đảo Cửu Long, Hồng Kông)
Bùi Vĩnh Diễm nói với tôi: “Thật ra ngắm cảnh đêm Hồng Kông ở núi Thái Bình vẫn là đẹp nhất, nhưng mà đêm nay hơi lạnh nên chúng ta chỉ đi Tiêm Sa Trớ thôi.”
Tôi biết là anh ta muốn làm cho tôi vui.
Tài xế lái chiếc Maybach vững vàng tiến vào giữa sườn núi, hai người chúng tôi xuống xe.
Tôi đứng bên cạnh xe, nhìn ra phía xa xa, Tiêm Sa Trớ là một dải đất rộng của bán đảo Cửu Long, ở vị trí này, chúng tôi có thể ngắm nhìn thành phố cảng sáng rực ánh đèn, phồn hoa, huyên náo.
Tôi híp mắt nhìn phía trước. Anh ta sợ tôi lạnh, nên lập tức cởi áo khoác của mình phủ lên người tôi.
Gi ó thổi lồng lộng, tôi nhìn thấy rõ ràng các tòa nhà không rõ tên phía xa xa, có một tòa cao ốc phía trên có tấm biển nê-on ‘SINOPEC’ sáng đỏ lóa mắt.
Anh ta ôm tôi, nói bên tai tôi: “Thành phố nhỏ này chứa đựng những kí ức tuổi thơ, lại cũng có phong cách đô thị hiện đại. Mỗi người, mỗi một gia đình đều có những câu chuyện của chính mình.”
“Anh muốn nói gì?”
“Đinh Đinh, anh chỉ muốn nói với em, anh biết trong lòng em không vui, cũng rất bất an, sợ cha mẹ anh không tiếp nhận em. Nhưng mà xin em hãy tin tưởng anh, anh thật sự yêu em, mặc kệ phía trước có bao nhiêu trở ngại, anh đều sẽ bên em.”
Trong lòng tôi thở dài một tiếng.
Có lẽ là tôi lo lắng quá nhiều.
———————— đường phân cách ————————
Ngày hôm sau, Bùi Vĩnh Diễm lại có công việc nên không thể đi cùng tôi, tôi có hơi rầu rĩ không vui, đang suy nghĩ xem hôm nay đi đâu thì bất ngờ Bùi phu nhân gọi điện thoại cho tôi, trực tiếp hỏi tôi: “Cô Đinh, chúng ta nói chuyện có được không?”
Đương nhiên là tôi không thể nói gì khác.
“Được rồi, tôi đang chờ cô ở dưới lầu.”
Bà ấy đã đến rồi sao? Nhất thời tôi lại khẩn trương hẳn lên, vội vàng thay quần áo.
Sợ để Bùi phu nhân phải chờ lâu, tôi nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu. Vừa bước ra đại sảnh thì quả nhiên thấy chiếc xe Maybach của nhà họ Bùi đang chậm rãi tiến lại đây.
Bùi phu nhân hạ cửa kính xe xuống, bá ấy đeo chiếc mắt kính râm viền vàng, nhìn tôi ôn hòa nói: “Không quấy rầy công việc của cô chứ?”
“Không sao cả thưa Bùi phu nhân.”
Tôi nhanh chóng lên xe, vừa lên xe thì tôi lại hơi bất ngờ, ngoài Bùi phu nhân thì còn có một cô cái khoảng 28 hoặc 29 tuổi. Dù sao thì nhìn cô ấy trẻ lắm, rõ ràng là một người làm việc chuyên nghiệp, khôn khéo, hẳn là cô ấy phải khoảng 28 hoặc 29 rồi. Cô ấy nhìn thấy tôi, lập tức lịch sự vuốt cằm cười, môi khẽ hở để lộ ra hàm răng trắng tinh.
Bùi phu nhân giới thiệu: “Cô Đinh, cô gái này họ Cao, là thư kí mới của Vĩnh Diễm.”
Cô gái này lập tức chào hỏi: “Xin chào cô Đinh.” Giọng nói của cô ấy cũng rất dễ nghe, êm tai.
Thư kí mới của Bùi Vĩnh Diễm sao? Tôi hơi hoang mang, không khỏi đánh giá cô ấy vài lần. Tôi thầm tán tưởng, cô gái này thật sự rất xinh đẹp, mắt ngọc, mày kiếm, còn xinh đẹp hơn thư kí Trần trước đây của Bùi Vĩnh Diễm. Đi cùng cô gái này, quả thật là tôi rất uất ức.
Điều khó hiểu chính là Bùi phu nhân không để cô Cao tiếp tục đi theo chúng tôi, mà để cô ấy xuống xe ở một quãng đường, sau đó dặn dò lái xe đưa hai người chúng tôi trở về biệt thự nhà họ Bùi.
Xe lại quay về nhà họ Bùi, dừng lại trước bậc thang, một người giúp việc lập tức chạy đến mở cửa cho chúng tôi, khom người mời Bùi phu nhân xuống xe.
Sau khi ngồi xuống, quản gia bưng trà lên cho chúng tôi, sau đó lập tức lui ra ngoài.
Tôi mất tự nhiên nhìn Bùi phu nhân, hôm nay bà ấy mặc một bộ màu xanh lam. Cảm ơn trời đất, lần này tôi không mặc trùng màu với bà ấy. Tôi cũng rất hoang mang, hôm qua sao lại trùng hợp thế chứ, tôi lại có thể mặc trùng màu trang phục với bà ấy?
Chúng tôi ngồi xuống, cả khách và chủ nhà đều có tâm sự riêng, ai nấy đều không mở miệng.
Rốt cuộc, Bùi phu nhân nói: “Vẫn là nói thẳng vào vấn đề đi.”
Tôi ngồi ngay ngắn, lắng nghe lời bà ấy nói.
Bùi phu nhân lại nhấp một ngụm trà, bà ấy nhẹ nhàng vô chén trà trên tay, giống như suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng.
Bà ấy suy nghĩ xong thì hỏi tôi: “Cô Đinh, cô cảm thấy thư kí mới của Vĩnh Diễm thế nào?”