Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 159
Vương Minh vì đã đến công ty không ít lần, số nhân viên ở đây cũng đã quen mặt hắn nên thấy hắn xông vào phòng tổng giám đốc thì thư kí và bảo vệ cũng không ngăn cản chỉ khom người cúi chào rồi rời đi làm việc
“Vương Minh hả, ngồi đợi chút đi anh còn dở chút việc”
Mã Đống lúc này đang ngồi trên bàn làm việc, hai mắt dán chặt vào màn hình máy tính, bên cạnh trái phải đều có một chồng hồ sơ cao ngất ngưởng. Thấy Vương Minh xông vào chỉ liếc nhìn một cái nói sau đó lại chăm chú gõ gõ lên màn hình máy tính.
Thấy Mã Đống đang chăm chú làm việc, Vương Minh ngoan ngoãn ngồi bộ ghế salon da cao cấp ở giữa phòng. Lúc này thư kí của Mã Đống bưng một l café đặt lên bàn, Vương Minh gật đầu với một tờ tạp chí kinh tế số mới ra hôm nay ở trên ghế bắt đầu vừa nhâm nhi vừa đọc báo.
Khoảng nửa giờ sau thì Mã Đống cũng kết thúc công việc, hắn rời khỏi bàn làm việc đi đến ngồi đối diện với Vương Minh, cười hỏi
“Ra viện rồi à. Đã ngon lành chưa”
Vương Minh xoa xao cái tay trái cười toe toét nói
“Đã ngon hết rồi”
Vương Minh nhìn Mã Đống lúc này hắn mới thấy khuôn mặt của Mã Đống có chút xanh xao mệt mỏi, đôi mắt hơi thâm và trũng sâu giống với một người làm việc quá độ dẫn đến mệt mỏi. Thấy vậy hắn lại càng cảm thấy trong lòng áy náy hơn. Nhấp một ngụm café Vương Minh hỏi
“Dạo này công tỳ có khó khăn gì không?”
“Có chút khó khăn nhưng sẽ nhanh giải quyết thôi”
“Vậy có cần em giúp gì không?”
Mã Đống đảo đảo mắt như cân nhắc đề nghị của Vương Minh rồi gật đầu nói
“Cũng có chút việc nhờ chú giúp”
Vương Minh nghe thấy Mã Đống có việc nhờ hắn giúp thì cảm thấy cao hứng vô cùng a, có việc nghĩa là hắn cũng sẽ góp sức cho công ty điều này sẽ làm cho lòng hắn bớt áy náy hơn. Vương Minh vỗ ngực nói
“Ông anh cứ yên tâm đi, thằng em này đã ra tay thì gạo xay ra cám, cháo cũng thành cơm”
Mã Đống nhìn bộ dạng tự tin của Vương Minh cười cười một cách trào phúng nói
“Anh biết năng lực của chú rồi. Cũng không phải việc gì to tát lắm chỉ là chú xử giúp anh vài tên lưu manh thôi”
Vương Minh nghe thấy vậy thì mắt giật giật, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu nói
“Ông anh đùa thằng em à. Có vài thằng lưu manh tép riu thì gọi cho đám Nguyễn Dũng đi xử là được. Gọi thằng em này ra tay thì khác gì lấy dao một trâu giết gà”
“Chú từ từ nghe anh nói đã. Cái đám lưu manh này cũng không phải lưu manh bình thường, nếu mà dễ xử lí thì anh việc đếch gì phải gọi chú ra tay chứ, tự mình anh giải quyết còn nhanh gọn nhẹ hơn”
“Được rồi ông anh nói đi để em xem kẻ đó ba đầu sáu tay thế nào mà lại làm khó được Mã ca của em”
Mã Đống nhấp một ngụm café cho ngọt giọng rồi mới bắt đầu nói
“Chả là thế này. Lần trước chú còn nhớ cái tên béo Phan Thiên Bình không?”
Vương Minh gật đầu nói
“Nhớ chứ sao không. Tên đó là anh của Phan Hoàng. Hắn có chuyện gì sao?”
“Lần trước hắn gọi điện đến công ty mời hợp tác, thấy công ty của hắn là một cái công ty bất động sản nhỏ mới thành lâp không có danh tiếng vốn lại ít tính từ chối nhưng nể mặt mũi chú lại thấy dự án của hắn rất có triển vọng, hơn hết là anh thấy cái khu đất của hắn trên đường quốc lộ số 37 có khả năng sinh lời lớn nên đồng ý. Ai dè dự án khu nghỉ dưỡng vừa mới khởi công thì ngay hôm sau đã có một đám côn đồ đến đây đâp phá. Mấy tên côn đồ này cũng không phải loại tầm thường đều có võ công và tác phong rất chuyên nghiệp giống với quân nhân, bọn chúng đánh đuổi bảo vệ với công nhân khiến cho dự án suốt mấy ngày nay phải dừng lại không thi công được”
“Có điều tra ra là ai không?”
“Đã điều tra. Là công ty bất động sản Phi Long”
“Công ty bất động sản Phi Long?”
“Ừm. Tổng giám đốc tên là Nguyễn Phi Long, nhị thiếu gia của Nguyễn gia Nam Hải”
“Ồ thì ra là bọn chúng”
Vương Minh gật gật đầu, giờ đây hắn đã hiểu tại sao đám côn đồ trong lời nói của Mã Đống lại mạnh mẽ như vậy, nguyên lai là đám tay sai của Nguyễn gia Nam Hải. Vương Minh nghi hoặc hỏi
“Thế chính quyền không giúp sao?”
Mã Đống cười khổ lắc đầu nói
“Hỏi bên chính quyền thành phố Đông Doanh thì họ lại đẩy sang bên Nam Hải. Sang bên Nam Hải thì vừa nghe thấy là công ty của Nguyễn gia thì cả đám đều mắt trắng bệch không còn một giọt máu, đến cái rắm cũng không dám phóng nữa là nói gì đến ra tay xử lí chứ”
Vương Minh gật đầu. Điều này hắn hiểu, lúc chấp hành nhiệm vụ giải cứu tại khu công nghiệp bỏ hoang số 1 trên đường quốc lộ số 37 hắn cũng hiểu tình hình con đường này rất phức tạp. Tuy rằng con đường này là con gà đẻ trứng vàng nhưng mà vị trí lại quá đặc thù nên cũng là sự tranh chấp nhiều năm giữa hai chính quyền hai thành phố Đông Doanh và Nam Hải vì vậy nếu có sự việc gì xảy ra muốn giải quyết thì phải tìm cả hai chính quyền nhưng ở Nam Hải là lãnh địa của Nguyễn gia, ở nơi này Nguyễn gia một tay che trời há ai dám đắc tội với bọn chúng. Còn nếu tìm bên chính quyền Đông Doanh thì cũng không ổn bởi thế lực của Nguyễn ra trải rộng đến tận trung ương, làm một người lăn lộn trong giới chính trị há những người lãnh đạo lại chỉ vì một doanh nghiệp nhỏ mà đắc tội với một con cường long chứ. Xem ra việc này chỉ có thể giải quyết bằng nắm đấm mà thôi. Nghĩ vậy Vương Minh gật đầu nói
“Được rồi ông anh cứ yên tâm, ngày mai thằng em sẽ đích thân xuất mã thi triển thần uy đánh cho đám côn đồ đó kêu cha gọi mẹ cho anh xem”
Mã Đống cười cười vì lời nói của Vương Minh. Hắn gật đầu nói
“Được rồi. Ngày mai thằng anh này sẽ chống mắt xem thần uy của chú em như thế nào”
“Đảm bảo sẽ không làm ông anh thất vọng đâu… hắc hắc”
Vương Minh cười cười rồi hắn nhớ ra một chuyện, hắn lúc từ trong ba lô lấy ra một tập hồ sơ đẩy về phía Mã Đống nói
“Mải nói chuyện suýt chút nữa em quên mục đích đến đây”
“Đây là…”
Mã Đống khó hiểu nhìn Vương Minh. Hắn nhận lấy túi hồ sơ mở lên lấy một tập tài liệu bên trong ra xem. Xem được một lúc thì hai mắt của hắn sáng lên như ánh sao, buộc lại túi tài liệu Mã Đống giơ ngón tay cái lên với Vương Minh giọng hâm mộ nói
“Vương Minh chú thật là giỏi a, không ngờ lại được chính phủ tặng cho ba quả núi a”
“Ông anh quá khen, chỉ là chút công phu nhỏ mà thôi”
Vương Minh được khen trong lòng không khỏi có chút thỏa mãn mà nổ một phen. Hắn cầm cốc café được lên miệng rồi nói
“Ông anh cử người xuống dưới Giang Kiều chọn xem ba ngọn núi nào phong cảnh đẹp, điều kiện thuận lợi rồi mang đống tài liệu này đến chính quyền thành phố Giang Kiều nhận đất a”
“Vậy chú tính xử lí ba ngọn núi này như thế nào?”
“Em tính thế nào. Chọn ngọn núi đẹp nhất xây dựng trang viên nghỉ ngơi, đằng nào em cũng tính rồi tương lại sẽ lấy thành phố Giang Kiều làm căn cứ xây dựng gia tộc nên nơi đó cũng phải xây một cái trang viên thật lớn làm nơi cư trú. Còn hai ngọn còn lại thì ông anh cho xây dựng khu nghỉ dưỡng du lịch sinh thái đi.”
Mã Đống xoa xao cằm lún phún râu của mình suy nghĩ lời của Vương Minh một lúc sau gật đầu nói
“Ý kiến hay. Anh tính tương lai cũng sẽ tập trung đầu tư vào Giang Kiều. Thành phố Giang Kiều này còn chưa được nhiều người khai phá, đầu tư xuống tương lại chắc chắn sẽ kiếm được lời to a”
“Vâng. Em cũng nghĩ thế. À lần này dự án ở Giang Kiều em nghĩ để vài hạng mục và ưu đãi cho công ty Giai Minh nhé”
“Công ty Giai Minh?”
Mã Đống nghi hoặc nhìn Vương Minh. Với thực lực của công ty Vương thị hiện giờ có thừa khả năng tự mình thực hiện dự án này, việc gì phải hợp tác với một công ty không có chút danh tiếng nào chứ. Đây chính là điêu mà Mã Đống cảm thấy kỳ quắc nhất.
“À. Đó là công ty mới thành lập của Giai Giai”
Vương Minh cười cười nói. Thực ra là hôm qua khi nói chuyện với Nguyễn Giai Giai hắn mới biết đến cái công ty Giai Minh này. Vốn lúc đầu bàn bạc là là mở công ty đầu tư nhưng phút chót hai người phụ nữ Nguyễn Giai Giai và Lâm Yên Yên bàn bạc với nhau như thế nào mà lại chuyển sang thành công ty bất động sản. Lúc nói chuyện với Mã Đống thì Vương Minh mới nhớ ra cái công ty mới thành lập này. Vương Minh biết trong thời đại hiện nay, khi mà cuộc khủng hoảng kinh tế đã đi quá, thị trường bất động sản đã có dấu hiệu khởi sắc mà số công ty bất động sản hiện giờ lại nhiều như nấm sau mưa, một công ty bất động sản mới thành lập như Giai Minh sẽ rất khó có đất để phát triển vì vậy Vương Minh mới dặn dò Mã Đống là chừa cho nó một vài hạng mục và ưu đãi trong dự án
Mã Đống cười cười gật đầu nói
“Nguyên lại là công ty của em dâu. Yên tâm đi anh sẽ tận lực chiếu cố”
“Vậy em thay mắt Giai Gia và Yên Yên cảm tạ ông anh trước, có dịp mời ông anh bữa cơm”
“Chú thật là. Người một nhà cần gì phải khách khí vậy chứ”
Mã Đống quở trách.
Vương Minh gãi giã đầu cười cười, sau đó cả hai người nói thêm chút chuyện rồi cùng nhau đi ăn trưa