Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Đánh Thuê Cho Quốc Gia
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 150: Đánh thuê cho quốc gia
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Tôi vốn lười biếng, không đảm đương nổi chức nghiệp quân nhân.
Diệp Phàm vẫn không động đậy, tuy nhiên cũng bị lão Thiết doạ cho hết hồn.
Hắn thầm nghĩ tính cách họ Thiết này cũng quá bốc lửa đi, chắc là Tề Thiên khi còn là cấp dưới của y cũng không thiếu lần bị quát tháo, y vừa nghe Diệp Phàm nói vậy vẫn lạnh lùng:
- Không đầu quân không được! Đây là chiêu mộ của quốc gia, cậu có bản lĩnh thì phải phục vụ tổ quốc.
Chuyện này không có thương lượng.
Thiết Chiêm Hùng phát hỏa, trong nháy mắt đã xem Diệp Phàm như lính của mình, lên giọng quát tháo.
- Hừ! Cho dù ông là Liệp Báo thì sao chứ.
Binh đoàn đặc nhiệm cũng không thể ép tôi, tôi là công dân Hoa Hạ, tôi có quyền lựa chọn công tác của mình.
Xin mời hãy coi trọng hình tượng, đừng mở miệng ra là quát tháo, tôi không phải lính của ông.
Ông không có quyền mắng tôi. Hơn nữa với phong phạm của cao thủ lục đoạn đừng làm ra vẻ như thổ phỉ trước giải phóng, một chút bộ dạng cũng không có, hừ.
Diệp Phàm nổi giận, vận khí khắp toàn thân, lên tiếng châm chọc đối phương, hai người sửng cồ với nhau.
Cao thủ võ thuật Trung Quốc đều là người có cá tính, huống hồ Diệp Phàm còn là cao thủ thất đoạn, tầng thứ còn cao hơn Thiết Chiêm Hùng một tầng.
Đồng chí lão Thiết dày dạn kinh nghiệm lần này cũng tròn mắt, quả thật y trông nhầm rồi.
Y cũng không tin một thằng ranh như Diệp Phàm lại có thể vượt qua tứ đoạn đỉnh cấp.
Còn nói là thất đoạn thì dù chết binh đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng cũng sẽ không tin.
Nếu y biết được tầng thứ của Diệp Phàm thì chắc đã sớm chấn động, lúc này chắc đã đối đãi Diệp Phàm như người ngoài hành tinh.
- Tao đập chết mày! Đây là hành động đào ngũ.
Đây là biểu hiện của đồ tham sống sợ chết.
Thiết Chiêm Hùng giận điên lên, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp, rất nhanh rút ra một khẩu súng lục tinh xảo dằn mạnh lên mặt bàn.
Y chắc là nghĩ để dọa Diệp Phàm một chút để buộc hắn đi vào khuôn khổ.
- Phập.
Thiết Chiêm Hùng còn chưa kịp có phản ứng đã thấy trước mắt nhoáng lên một cái rồi một thanh phi đao mỏng như cánh ve đã cắm ngập vào bên cạnh khẩu súng, hơn nữa còn cắm rất sâu.
Chỉ còn một đoạn chuôi đao lộ ra đang rung bần bật làm không khí chấn động.
Thiết Chiêm Hùng lúc này mới đột nhiên nhớ ra mục tiêu tới đây lần này, thằng ranh trước mặt vốn là một cao thủ phi đao, tốc độ một đao vừa rồi tuyệt đối sẽ không chậm hơn tốc độ bóp cò của mình.
Trong lòng y rất buồn bực, thầm nghĩ, “Mẹ kiếp! Thằng ranh này đúng là khó ăn, nhìn một đao vừa rồi thì nội kình chắc không dừng lại ở tứ đoạn đỉnh cấp mà có khuynh hướng đạt tới ngũ đoạn khai nguyên.
Cao thủ thanh niên như vậy mà không chiêu mộ được cho quốc gia, đây chính là điều đáng tiếc lớn.
Không được, tuổi trẻ nên tính cách ngang bướng, mình hồi trẻ cũng vậy thôi.
Dứt khoát phải ép vào, trước hết cứ phải lấy củ cà rốt lừa hắn rồi hãy nói, nếu để những lão long đầu khác trong tổ chụp mất thì quá đáng tiếc.Tốt! Thằng ranh cậu được đấy.”
- Ha ha ha, cạn một chén đi.
Thiết Chiêm Hùng vốn là người nâng lên được nhưng cũng thả xuống được, thoáng cái đã vui vẻ.
Y nâng một chén lên mời Diệp Phàm làm hắn cũng cảm thấy hơi ngượng.
Hắn cảm thấy vừa rồi mình cũng quá nóng.
Người trẻ tuổi cứ hay hơn thua quá mức, ngay cả phi đao cũng xuất ra, nghĩ vậy nên hắn cũng nâng chén lên.
- Thiết đoàn trưởng, mỗi người đều có cuộc sống của mình.
Nếu tôi đã không muốn thì ông dù ép được tôi vào Liệp Báo cũng đâu có tác dụng gì, biết đâu vào lúc yếu hại lại làm cho quốc gia có tổn thất to lớn, thì tôi có chết cũng không chuộc được lỗi, ông nói có phải hay không?
Giọng của Diệp Phàm đã hòa hoãn đi rất nhiều, cũng rất chân thành.
- Được rồi! Cậu có chí riêng, tôi cũng không nên miễn cưỡng.
Thiết Chiêm Hùng vung tay, tuy nhiên lại đảo mắt nhíu mày nói:
- Người anh em,, tôi muốn mời cậu giúp một việc.
- Giúp gì đây! Tôi chỉ là một phó chủ tịch nho nhỏ có thể giúp gì một đại đoàn trưởng như ông, nói đùa đấy chứ. Ông là cán bộ cấp sư phó, tương đương với cán bộ cấp phó ban bên chính quyền rồi.
Binh đoàn Liệp Báo của ông so sánh với cấp thành phố có lẽ còn hơn, thị trấn chúng tôi còn kém cả vạn dặm.
Diệp Phàm khẽ cười, có vẻ cảnh giác.
Đại tá Thiết này chắc đang giăng bẫy mình, mình phải nâng cao cảnh giác mới được.
- Chuyện này đúng là cậu có năng lực để giúp. Quốc gia vừa ra lệnh cho Liệp Báo chúng tôi một nhiệm vụ cơ mật là đi ra nước ngoài cứu người trở lại.
Chúng tôi đã nghiên cứu qua, chỉ có phi đao của cậu xuất thủ giết chết kẻ địch trước thì chúng ta mới có thể cứu người ra.
Những vũ khí khác cho dù là súng giảm thanh cũng sẽ sinh ra sóng âm rất lớn.
Cung nỏ cũng không được vì độ chính xác quá kém.
Tôi hỏi điều này cậu phải nói thật, vì đây chính là quan hệ đến an nguy của mười mấy mạng người.
Phi đao của cậu ném xa được bao nhiêu, độ chính xác làm sao?
Thiết Chiêm Hùng thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm khắc.
- Tầm phóng xa nhất là vài trăm mét, tuy nhiên độ chính xác chỉ được bảy phần.
Còn nếu trong vòng trăm mét thì độ chính xác lên đến chín phần.
Diệp Phàm trả lời nghiêm túc.
Tốt! Đủ rồi!
Thiết Chiêm Hùng vỗ bàn, rất cao hứng nhìn tên thanh niên cứng đầu trước mặt:
- Chúng tôi có thể thuê cậu đi theo để cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.
Nếu có thể cứu được người thì chúng tôi có thể thưởng cho cậu trăm vạn, cậu xem thế nào? Đánh thuê! Rất giống lính đánh thuê của nước ngoài mà người ta vẫn gọi là sát thủ quốc gia, ha ha, hay đấy.
- Tuy nhiên tôi không thích, tôi cũng đâu thiếu tiền xài.
Diệp Phàm cười nhạt lắc đầu, nhiệm vụ lần này quả thực quá mức nguy hiểm.
Ra nước ngoài nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Người đều muốn sống.
Không có mạng thì có vài tỷ cũng biết dùng vào đâu.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử