Số lần đọc/download: 719 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:50:06 +0700
Chương 109
C
hương 109: Trừng trị Tô Thiển Nguyệt lòng dạ hiểm độc
Dịch Vivian Nhinhi
Nguồn: bachngocsach
Sau khi phân loại tất cả khế ước mua bán đất xong, Vân Thiên Mộng lấy cái hộp gỗ ra định thả hết vào hộp thì ngoài ý muốn phát hiện cái hộp kia có thiết kế hai tầng, ngón trở khẽ nhấn vào cái chốt nhỏ bên vách hộp, lập tức thấy miếng gỗ đó tách ra, lộ ra pháo cùng với các loại ám khí bên trong.
Vân Thiên Mộng lấy ở trong đó ra một cái ám khí nhỏ như que diêm, nhìn sợi bông gắn trên một đầu, liền biết đây chắc chắn là thứ mà Sở Phi Dương cho mình để phòng thân, trên mặt hiện ra ý cưới nhạt, Vân Thiên Mộng lại một lần nữa đưa tất cả lễ vật vào trong hộp cất kĩ, thả vào trong hòm gỗ chuyên chứa những đồ quan trọng của nàng, khóa lại.
Đúng lúc này, Liễu Hàm Ngọc tay cầm một tấm thiệp cưới màu đỏ, sắc mặc hồng nhuận đi tới.
"Bái kiến Đại tiểu thư!" Tô Thanh ngày hôm nay đã thành ra như thế, người cao hứng nhất ngoại trừ Lão thái thái có lẽ chính là mấy di nương này đi, mà những di nương mới vào phủ kia, căn cơ còn thấp, tất nhiên không có tư cách so sánh với Liễu Hàm Ngọc đã có một con gái này.
Thấy hôm nay Liễu Hàm Ngọc mặc một bộ váy mày hồng đào, trên cổ áo, gấu váy thêu hình hoa thược dược tinh xảo, càng tôn thêm vẻ trẻ trung của nàng ta, phối hợp với sắc mặt hồng nhuận của nàng, càng lộ ra dung mạo xinh đẹp động lòng người của Liễu Hàm Ngọc, một cỗ khí chất thành thục, hàm súc toát ra từ từng cử chỉ, khiến cho người ta không thể không ghé mắt chú ý.
"Sao hôm nay di nương lại rảnh rỗi tới đây?" Vân Thiên Mộng cười đi đến trước bàn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liễu Hàm Ngọc ngồi xuống, chậm rãi mở miệng.
Liễu Hàm Ngọc mặt mày hớn hở ngồi xuống, cung kính dâng tấm thiệp cưới trong tay lên, cẩn thận trả lời: "Đại tiểu thư, đây là thiệp cưới mà Nguyên phủ gửi đến Tướng phủ chúng ta, mồng một tháng sau chính là ngày đại hỉ của công tử Nguyên phủ với tiểu thư phủ Ngô Quốc Công."
Vân Thiên Mộng nghe Liễu Hàm Ngọc nói như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, chuyện của Ngô Thấm Thấm mới xảy ra được vài ngay mà hai phủ đã định ngày kết hôn, gấp gáp như vậy, xem ra hai phủ đều không có tâm tư tổ chức buổi hôn lễ này nhưng lại không thể không làm, chỉ có thể hỏa tốc cho hai người vốn dĩ là không liên quan gì tới nhau kia thành hôn rồi.
Nhưng mà, thiệp cưới này vốn nên đưa cho Vân Huyền Chi chứ, sao lại đưa đến tay nàng?
Vân Thiệp mộng mở tấm thiệp cưới kia ra, chỉ thấy trên mặt chỉ ghi mời Vân Tướng phủ tham gia hôn lễ, về phân nhân số cũng không hạn định, tò mò hỏi: "Phụ thân biết rõ chuyện này không? Bây giờ, mọi chuyện trong phủ do phụ thân chủ sự, di nương nên hỏi thăm ý kiến của phụ thân trước chứ."
Liễu Hàm Ngọc nghe vậy thì khẽ nhíu mày, có chút đau lòng đáp: "Đại tiểu thư có chỗ không biết, thời gian gần đây Hoàng Thượng sai Tướng gia chủ trì kì thi Hương năm nay, Tướng gia bận tối mày tối mặt, liền lại để cho nô tỳ đem thiệp giao cho người."
Nghe nàng ta giải thích xong, Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu.
Ba năm một lần khoa cử, vốn thi Hương phải được tổ chức vào ba ngày mồng chín, mười hai, mười lăm tháng tám.
Nhưng năm nay bởi vì xảy ra chuyện với Bắc Tề hôm Thất Tịch, sau đó lại là đại điển phong phu, bởi vậy Ngọc Càn Đế mới hạ chỉ trì hoãn thi Hương, đến ngày mồng chín, mười hai, mười lăm tháng mười.
Mà lúc này, chỉ có cách tháng mười vài ngày thôi, khó trách Vân Huyền Chi lại bận rộn như vậy.
"Nếu đã như thế, thiệp này cứ đặt ở chỗ ta đi. Có điều, lễ vật đưa đến hai phủ thì còn phải nhờ di nương hao tâm nhiều hơn!" Đặt tấm thiệp cưới lên bàn, Vân Thiên Mộng nhàn nhạt nói.
Liễu Hàm Ngọc mỉm cười gật đầu, sau đó mắt nhìn Vân Thiên Mộng, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thấy nàng như thế, Vân Thiên Mộng cười nói: "Di nương với ta còn có gì không thể nói hay sao? Làm thế chẳng khác nào tỏ ra xa cách."
Liễu Hàm Ngọc vốn tưởng rằng Vân Thiên Mộng chỉ mượn mình để kiềm chế Tô Thanh, hôm nay thấy Tô Thanh đổ sẽ bắt đầu hướng mũi nhọn về phía mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Vân Thiên Mộng thì những lo lắng trong lòng đã mất đi phân nửa, vẻ mặt cũng buông lòng, nói vài câu chuyện nhà vặt vãnh: "Năm nay hai vị công tử nhà Nhị lão gia cũng muốn tham gia thi Hương, theo quản sự phòng bếp bào lại thì, từ hôm qua trở đi, Lão thái thái bắt đầu dùng đồ ăn chay, cầu phúc cho hai vị công tử. Hôm nay còn phái vú Nhuế đến thư phòng của Tướng gia cầu xin hai lần, nói muốn cùng Tướng gia dùng cơm, nhưng Tướng gia lại không ở trong phủ, thật đã khiến Lão thái thái thất vọng!"
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cười cười, Lão thái thái có lòng suy nghĩ vì cháu trai như thế là tốt, chỉ là ngày thường không chịu làm việc thiện, chẳng có thiện tâm, chuyện nước đến chân rồi mới nhảy này cũng có chút khó nói.
"Là vàng thì chắc chắn là sẽ sáng, nhưng nếu là bùn nhão, chỉ sợ cũng trát chẳng nổi tường. Hai vị đường ca nếu hăng hái tranh giành, thì bà nội dù cho chẳng làm gì cũng có thể thấy được kết quả như ý, còn nếu chỉ là công tử bột, cho dù trải tốt đường cho bọn hắn, chỉ e cũng chẳng đi được bao xa! Di nương có thời gian lo lắng những cái này, chẳng bằng quản lý Tướng phủ cho thật tốt, phụ thân chắc chắn sẽ nghĩ ngươi lo lắng vất vả mà tìm một mối hôn nhất tốt cho Tam muội muội đó!" Liễu Hàm Ngọc nói đến chuyện Lão thái thái cùng với hai huynh đệ Dịch Hoành kia, chẳng quả cũng là lo lắng Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt trong lần thi Hương này sẽ giành được giải cao, đến lúc đó cái giá của Vân Dịch Dịch sợ sẽ còn cao hơn xưa, vạn nhất đoạt mất mối nhân duyên tốt của Vân Yên, Liễu Hàm Ngọc cũng chỉ biết cắn răng mà thôi.
Nhưng lo lắng của nàng ta quả thật có chút thừa, dù hai an hem Vân Dịch Hoành có thể nêu danh bảng vàng, nhưng muốn làm quan trong triều cũng không phải chuyện dễ, huống chi, bằng sự phòng bị cùng chán ghét của Vân Huyền Chi đối với Lão thái thái này, chỉ sợ con đường làm quan của bọn họ chưa chắc đã thuận lợi.
Bởi vậy, lo lắng về mấy chuyện này cũng vô ích, chẳng bằng làm tốt bổn phận của mình.
Huống hồ, Vân Dịch Dịch kia còn hai năm nữa mới cập kê, Liễu Hàm Ngọc lo lắng thừa quá.
Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng nói thê,s cũng cảm thấy mình quả thực có hơi chim sợ cành cong rồi, vẫn nghĩ hôm nay đã thiếu Tô Thanh đối kháng Lão thái thái, không biết Lão thái thái có đem đầu mâu chỉ về mình hay không, hôm nay nghe Vân Thiên Mộng nói như thế, mối lo lắng trong lòng lại được gỡ bỏ không ít, liền cười đứng lên, phúc thân với Vân Thiên Mộng, lui ra ngoài.
Thấy nàng rời đi, vú Mễ ngoài cửa lập tức đi vào, thi lễ với Vân Thiên Mộng xong, thấp giọng bẩm báo chuyện Vân Thiên Mộng phân phó nàng trước đó: "Tiểu thư, đã đưa vú Hạ qua rồi."
Vân Thiên Mộng vuốt vuốt tấm thiệp cưới đỏ trong tay, khóe miệng hàm chứa ý cười yếu ớt, nhẹ gật đầu.
Vú Mễ có chút khó hiểu, đi đến bên người Vân Thiên Mộng, trầm thấp hỏi: "Tiểu thư, hôm nay đã vạch trần âm mưu Tô Thanh hãm hại phu nhân năm xưa, vì sao còn phải đưa vú Hạ đi? Nô tỳ cho rằng, nếu đưa đi thì phủ Phụ Quốc Công có lẽ càng tốt hơn.
Nghe nàng ta nói như vậy, Vân Thiên Mộng chỉ cười không nói, nếu như mọi chuyện đơn giản như vú Mễ nghĩ thì kết cục của Tô Thanh kia sợ là còn thê thảm hơn hôm nay gấp trăm ngàn lần.
Năm đó Vân Huyền Chi mới chỉ ngồi trên vị trí Hữu Thừa Tướng, bằng thế lực của phủ Phụ Quốc Công, muốn điều tra nguyên nhân cái chết của con gái mình là chuyện dễ như trở bàn tay, Lão thái quân sốt ruột, thương con gái như vậy lại không điều tra triệt để, qua nhiều năm như thế lại càng không tiếp xúc nhiều lắm với Vân Thiên Mộng, cộng thêm câu nói kia của Quý Thư Vũ, càng khiến trong lòng Vân Thiên Mộng nảy sinh vô số nghi ngờ.
Chỉ sợ, có người đang ngăn trở phủ Phụ Quốc Công điều tra nguyên nhân cái chết của Khúc Nhược Ly, mà người này lại khiến Cốc Lão thái quân rơi vào mâu thuẫn.
Nếu đưa vú Hạ vào phụ Phụ Quốc Công, khó có thể bảo toàn tính mạng của vú Hạ. Còn trong Tướng phủ, Vân Huyền Chi để che giấu sự thật ái thiếp diệt chính thê năm xưa chỉ e cũng nổi sát tâm với vú Hạ. Nếu hai phe không chịu nhượng bộ, mình tự nhiên chỉ có thể đưa vú Hạ đi nơi khác, bảo vệ tính mạng của bà.
Ngày đầu tháng mười, trên cây phong đã thấp thoáng sắc hồng, sáng sớm, Vân Thiên Mộng lấy cớ thân thể không khỏe, thoái thác tiệc cưới lần này, chỉ bảo Liễu Hàm Ngọc phân phó quản gia đưa hạ lễ tới Nguyên phủ.
Nhưng mọi chuyện vừa phân phí xong, một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa đã dừng trước cửa ra vào của Vân Tướng phủ, từ trên xe bước xuống lại là công chúa Bắc Tề- Tề Linh Nhi.
Liễu Hàm Ngọc đang đứng trước cửa ra vào của Tướng phủ phân phó bọn hạ nhân cẩn thận di chuyển hạ lễ lập tức tiến lên hành lễ, nhưng trong lòng thì không rõ vị công chúa của Bắc Tề này sao lại đích thân tới Vân Tướng phủ.
"Không biết công chúa giá lâm, kinh xin công chúa thứ tội!" Liễu Hàm Ngọc cúi đầu, chỉ cảm thấy Tề Linh Nhi này chỉ chằm chằm nhìn mình cười yếu ớt, trong lòng càng không hiểu đầu đuôi ra sao.
"Vân tiểu thư có trong phủ hay không?" Đúng lúc này, Tề Linh Nhu lại tỏ vẻ vô cùng bình dị gần gũi, mặc dù đứng trước mặt chỉ là một di nương của Tướng phủ, thanh âm của nàng lại tỏa ra một cỗ nhu hòa, khác biệt hoàn toàn với thân phận cao quý của nàng ta.
Liễu Hàm Ngọc nghe Tề Linh Nhi hỏi, lập tức trả lời: "Hồi bẩm công chúa, Đại tiểu thư thân thể không khỏe, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng."
Nghe vậy, nét vui vẻ trong mắt Tề Linh Nhi càng lỡn, lời nói ra lại tỏ vẻ quan tâm: "Không có gì trở ngại cả. Nếu không có gì gấp, kính xin di nương dẫn đường cho bổn cung đi gặp Vân Tiểu thư."
Thấy Tề Linh Nhi đã nói đến mức này, Liễu Hàm Ngọc mà còn từ chối, chính là không nể mặt Bắc Tề, đến lúc đó, nếu như Hoàng Thượng trách tội xuống, đừng nói một di nương nho nhỏ như nàng, chỉ sợ ngay cả Vân Tướng phủ cũng chịu không nổi trách nhiệm, lập tức khẽ gật đầu, tự mình dẫn Tề Linh Nhi đi về phía Khởi La Viên.
Mà Tề Linh Nhi vừa mới bước vào hậu viện Tướng phủ, Liễu Hàm Ngọc đã phái nha đầu đi tắt đến chỗ Vân Thiên Mộng thông báo trước.
"Tiểu thư vì sao công chúa Bắc Tề lại đến Vân tướng phủ?" Mộ Xuân phủ thêm một chiếc áo choàng cho Vân Thiên Mộng, trong lòng nghi ngờ hỏi Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng thầm than một tiếng, lập tức cởi áo choàng ra, bảo Mộ Xuân cất kĩ, xem ra kế hoạch đến Vinh Thiện Đường hôm nay đổ bể rồi.
Tề Linh Nhi kia lần này đến đây, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, chỉ là Nguyên đức thái phi kia hôm nay nịnh bợ Tề Linh Nhi như thế, nàng ta lại còn có thời gian rảnh chạy tới Vân Tướng phủ, thật khiến Vân Thiên Mộng cảm thấy tò mò về ý đồ của nàng.
Nghẽ như vậy, Vân Thiên Mộng liền nghiêng nghiêng nằm trên mỹ nhân tháp, tay cầm một quyển sách có chút tinh thần bất lực chậm rãi lật xém, cho tới tận lúc cửa truyền đến một vài tiếng bước chân, Vân Thiên Mộng mới mệt mỏi lên tiếng: "Mộ Xuân đi xem, đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Xuân lên tiếng, đang muốn quay người đã thấy Tề Linh Nhi đầy mặt cười yếu ớt đi đến, liền lập tức hành lễ: "Bái kiến công chúa!"
"Tiểu thư nhà người thân thể thế nào?" Tề Linh Nhi nhẹ giọng mở miệng, giống như là sợ quấy rầy sự yên tĩnh của Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng nghe vậy, lập tức để quyền sách trên tay xuống, nhìn về phía cửa ra vào, thấy Tề Linh Nhi mặc dù đã bước qua cánh cửa lại không đi vào, liền lập tức cười đứng lên, nói: "Công chúa, xin mời vào, thần nữ đang mệt mỏi quá, đã khiến công chúa chê cười."
Thấy Vân Thiên Mộng tự mình mở miệng, Tề Linh Nhi mới chậm rãi đi vào, Vân Thiên Mộng đang ở gian trong, chẳng qua là khi chứng kiến phòng ngủ của Vân Thiên Mộng đơn sơ như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, có chút giật mình nói: "Không thể tưởng tượng được Vân tiểu thư bình thường lại sống đơn giản thế này."
Liễu Hàm Ngọc ở phía sau nghe nàng ta nói như vậy, mặt lập tức đỏ lên, sợ Tề Linh Nhi này sẽ tới nơi khác nói lung tung, hãm hại thanh danh của Tướng phủ.
Vân Thiên Mộng lại chẳng để ý mà cười cười, đơn giản giải thích: "Đây là chỗ ở của mẫu thân đã qua đời của Thiên Mộng, phụ thân và di nương đã từng đề nghị sửa chữa qua Khởi La Viên này, chỉ là Thiên Mộng ngày đêm tưởng nhớ mẫu thân, không muốn phá hư bất cứ một cọng cây ngọn cỏ, từng viên ngói nào ở chốn này, mới bảo lưu lại bộ dáng lúc trước! Chỉ là không biết hôm nay Công chúa đến đây có việc gì quan trọng không? Thân thể Thiên Mộng không khỏe, không thể ra ngoài nghênh đón công chúa, xin công chúa đừng trách tội."
Nói xong, Vân Thiên Mộng dẫn Tề Linh Nhi ngồi xuống, lại sau Mộ Xuân dâng trà.
Hai mắt của Tề Linh Nhi đánh giá gian phòng của Vân Thiên Mộng, vừa cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, thấy Vân Thiên Mộng lúc giải thích không tỏ vẻ ủy khuất, liền cười nói: "Hôm nay đến đây, chỉ là muốn cùng Vân tiểu thư cùng nhau đi Nguyên phủ tham gia tiệc cưới."
Lí do của Tề Linh Nhi lại khiến cho đám người Mộ Xuân không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, cái cô công chúa Bắc Tề này không quen thân gì với tiểu thư nhà mình, sao lại chỉ mời mỗi tiểu thư cùng nhau đi Nguyên phủ? Huống hồ, Nguyên phủ với Dịch quan chỗ đoàn sứ giả nghỉ chân cũng không bao xa, công chúa này lại tới trước Tướng phủ, quả có chút kì quái.
Vẻ tươi cười trên mặt Vân Thiên Mộng không thể giảm bớt, nhìn về phía Tề Linh Nhi, thấy hai mắt của nàng ta lóe lên vẻ chân thành, ý cười yếu ớt cũng mang theo thiện ý, đành tỏ ý áy náy: "Ý tốt của công chúa, Thiên Mộng xin tâm lĩnh, chỉ là thân thể Thiên Mộng hôm nay thật sự bất tiện không thể ra ngoài, kính xin công chúa thứ lỗi."
Thấy Vân Thiên Mộng nhã nhặn từ chối mình, Tề Linh Nhi cũng không giận, chỉ có chút thương cảm mà rằng: "Ta cũng biết thế này là có chút miễn cưỡng Vân Tiểu Thư! Chỉ là, trong số những tiểu thư ở đây, người hợp ý với ta ngoài Hòa Thuận công chúa của Hải Vương Phủ, chỉ còn có Vân Tiểu thư mà thôi. Thời gian bọn ta rời đi Tây Sở cũng sắp đến rồi, Hòa Thuận công chúa tât nhiên sẽ muốn ở chung với người nhà thêm mấy nghày, hôm nay sẽ không đến dự tiệc ở NGuyên phủ. Vì thế ta mới mặt dày mày dạn đến Tướng phủ, kính xin Vân tiểu thư đừng từ chối. Huống hồ, chúng ta cũng chỉ đi qua trình diện một chút, ngồi tạm một lát là có thể trở về rồi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của Vân tiểu thư."
Nói xong, Tề Linh Nhi khẽ cúi đầu, hai đầu chân mày được tô vẽ cực kì cần thận kia hơi hơi chau lại, đừng nói là nam tử, ngay cả Vân Thiên Mộng thấy cũng phải thương tiếc.
Đám người Liễu Hàm Ngọc đứng một bên lại lo lắng thì Vân Thiên Mộng, sợ nàng chọc giận Tề Linh Nhi màng mang họa sát thân lại cho Tướng phủ.
Trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, Vân Thiên Mộng biết rõ hôm nay nếu không đi với Tề Linh Nhi, sợ là nàng có muốn thanh nhàn cũng không được nữa, chỉ có thể cố gắng gật đầu, lập tức để Mộ Xuân lấy áo choàng lên cho mình, cùng Tề Linh Nhi bước ra khỏi Khởi La Viên.
Tề Linh Nhi thấy Vân Thiên Mộng đồng ý cùng nhau đi Nguyên phủ, trên mặt lập tức vui vẻ, lập tức sau cung nữ dìu Vân Thiên Mộng lên phượng liễn của mình.
Nhưng Vân Thiên Mộng lại chỉ vào hạ lễ đã chuẩn bị tốt ở cửa Tướng phủ, cười nói: "Ý tốt của công chúa vốn là không nên cự tuyệt, chỉ là bên Thiên Mộng này còn có hạ lễ cần mang đến Nguyên phủ, nên không thể cùng công chúa lên một xe, kính xin công chúa thứ lỗi."
Theo tay Vân Thiên Mộng chỉ nhìn lại, Tề Linh Nhi quả thật đã thấy hạ lễ chuẩn bị tốt, trong mắt có chút thất vọng, lại chỉ có thể gật đầu, ngồi vào phượng liễn của mình trước.
Mà Vân Thiên Mộng thì để Mộ Xuân Nghênh Hạ chuyển hạ lễ lên xe, lập tức bảo xa phu đi theo phương liễn đi, chậm rãi đi về phía Nguyên phủ.
"Nghênh Hạ, có phát hiện chuyện gì không ổn không? Ngồi vào trong xe ngựa, Vân Thiên Mộng liền mở miệng hỏi Nghênh Hạ.
Nghênh Hạ cúi đầu nghĩ tỉ mỉ lại mọi chuyện, tròng mắt nhất thời sáng lên, lập tức kề sát vào tai Vân Thiên Mộng, thầm nói vài câu.
Vân Thiên Mộng nghe xong lời của nàng, hai mắt trầm xuống, khóe miệng hiện lên ý cười lành, lập tức mở miệng phân phó. Một lúc nữa đến Nguyên phủ, ba người các ngươi nhất định phải theo sát ta, không thể tách ra."
"Vâng!" Mộ Xuân, Nguyên Động, Nghênh Hạ tất nhiên đoán được tiệc cưới hôm nay chính là Hồng Môn Yến, sắc mặt ngưng trọng nhẹ gật đầu.
Sau thời gian khoảng nửa nén hương, phượng liễn cùng với xe ngựa của Tướng phủ đã dừng trước cửa ra vào của Nguyên phủ.
Lúc này cửa ra vào của phủ Hàn Quốc Công đã có xe ngựa ra vào như nước chảy, đặc biệt là hàng khách khứa đến chúc mừng nối liền không dứt, mà quản gia của phủ Hàn Quốc Công ứng đối thỏa đáng đứng ở cửa chính, nhận lấy lời chúc của khách khứa khắp nơi.
Lúc này phượng liễn của Bắc Tề công chúa đến càng khiến cho người ta chú mục, những khách khứa đang tiến về trước nhao nhao dừng lại nhìn về phía phượng liễn, đều mở to hai mắt, muốn nhìn cho kĩ phong thái của đệ nhất mỹ nhân Bắc Tề.
Cũng không ngờ, lúc này phủ Hàn Quốc Công đã phái ra hai chiếc nhuyễn kiệu, đặt tại trước phượng liễn của xe ngựa Tướng phủ, đợi Tề Linh Nhi, Vân Thiên Mộng ngồi vào, liền nhanh chóng đưa vào nội viện phủ Hàn Quốc Công, khiến cho tất cả mọi người thất vọng thu hồi ánh mắt.
Hôm nay mặc dù là cử hành hôn lễ của Nguyên Khánh Chu và Ngô Thấm Thấm, nhưng là trong ngoài có khác. Tiền viện của phủ Hàn Quốc Công chiêu đãi khách nam, còn hậu viện thì chuyên dùng chiêu đãi khách nữ.
Lúc Tề Linh Nhi với Vân Thiên Mộng đi vào hậu viện, bên trong đã có không ít thiên kim tiểu thư, phu nhân quý tộc, thấy mọi người thần sắc nhẹ nhõm, nói chuyện trên trời dưới đất, thật là một cảnh tượng vui vẻ.
"Aaaaa! Là công chúa đến rồi!" Không biết là ai phát hiện ra Tề Linh Nhi trước, mọi người nhao nhao đứng dậy chào, mà Tô Thiền Nguyệt đang ngồi cách đó không xa lại đầy mặt cười ngọt ngào đi tới: "Nếu công chúa không ghét bỏ, xin ngồi ở chỗ bên này của thần nữ đi!"
Nói xong, liền thấy Tô Thiển Nguyệt vội vã cùng nhà hoàn của mình vây quanh Tề Linh Nhi cùng Vân Thiên Mộng, đi về hướng về vị trí mà nàng ta mới đứng dậy."
"Công chúa, mời ngồi, Vân tiểu thư cũng mới ngồi!" Chỉ thấy Tô Thiển Nguyệt nhường vị trí bên trên cho Tề Linh Nhi, vị trí chính giữa tặng cho Vân Thiên Mộng, còn mình ngồi ở bên dưới, cử chỉ khác thường lần này khiến ba người Mộ Xuân liếc nhau, lập tức ánh mắt nhìn về phía Tô Thiển Nguyệt có thêm một tầng phòng bị.