A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 172 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 973 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:46:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 137: Em Muốn Ở Trên
ó lẽ là không nghĩ tới kết quả tối nay sẽ tốt như thế, có lẽ là bởi vì hài lòng với người con rể như Diệp Phàm cho nên Tô mẫu nói liên tục 3’ mới dừng lại.
-Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói.
Mắt thấy mẹ mình dừng lại, Tô Vũ Hinh cười, khoát vào cánh tay Tô mẫu:
-Chỉ cần mẹ đồng ý, đêm nay con sẽ nói chuyện với mẹ.
-A... Đúng, chúng ta đi vào rồi nói.
Tô mẫu cười xấu hổ rồi cùng Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm và Tô Cẩm Đế vào nhà.
-Mẹ, mẹ và chị cứ nói chuyện đi.
Vừa bước vào biệt thự, Tô Cẩm Đế liền cười hắc hắc nói với Tô mẫu sau đó kéo Diệp Phàm đi:
-Anh rể, chúng ta không nên làm ảnh hưởng đến 2 người, chúng ta lên lầu nói chuyện.
-Dì, vậy để Vũ Hinh nói chuyện với dì rồi.
Diệp Phàm cười khổ.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng không có mở miệng, mà là có chút u oán trừng mắt nhìn Tô Cẩm Đế một cái.
Tô Cẩm Đế cũng không nhận thấy được vẻ u oán trong ánh mắt Tô Vũ Hinh, hắn lòng như lửa đốt mà kéo Diệp Phàm lên lầu.
-Diệp đại ca, bây giờ anh đã là anh rể của em rồi, anh cũng nên dạy công phu cho em đi.
Kéo Diệp Phàm vào phòng của mình Diệp Phàm khẩn cấp hỏi.
-Được.
Diệp Phàm gật đầu:
-Quay đầu lại anh sẽ giúp cậu sắc thuốc, trước hết cải thiện thể chất của cậu rồi mới dạy cậu luyện võ.
-Sắc thuốc?
Tô Cẩm Đế ngẩn ra.
-Nấu thuốc.
Diệp Phàm có chút lúng túng.
-Diệp đại ca, có phải sau khi uống thuốc vào thì em sẽ thoát thai hoán như trong tiểu thuyết, luyện võ làm nhiều công ít không?
Vẻ mặt Tô Cẩm Đế tỏ ra hưng phấn.
-Không có khoa trương như vậy, nhưng có thể làm cho cậu trong một thời gian ngắn mà nhập môn.
Diệp Phàm dở khóc dở cười:
-Về thành tựu ngày sau thì còn phải xem vào thiên phú cùng cố gắng của cậu.
-Có cao thủ như anh dạy em, làm sao em kém được.
Vẻ mặt Tô Cẩm Đế tràn đầy tự tin.
Diệp Phàm thấy thế cũng không nói gì.
-Diệp Phàm.
Một lúc lâu, khi đang nói chuyện với Tô Cẩm Đế thì cửa phòng của Tô Cẩm Đế mở ra, Tô Vũ Hinh đi vào.
-Có chuyện gì thế?
Diệp Phàm quay đầu lại hỏi.
-Em cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, anh giúp em xem một chút đi.
Tô Vũ Hinh gương mặt ửng đỏ, giọng nói hơi lộ vẻ cổ quái, tim đập nhanh.
-Được.
Nghe thế, Diệp Phàm liền biến sắc, không nói hai lời, đứng dậy đi ra.
Tô Vũ Hinh thấy thế, vội vàng xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.
Dưới ánh đèn.
Gương mặt của nàng trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, tim đập cũng nhanh hơn.
Rất nhanh, Tô Vũ Hinh đã đi tới phòng ngủ của mình, đứng ở cửa, liên tục hít sâu 2 hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình.
-Em không thoải mái ở chỗ nào?
Cùng lúc đó, Diệp Phàm bước vào giữa phòng, một phát bắt được tay của Tô Vũ Hinh, một bên bắt mạch cho Tô Vũ Hinh, một bên quan tâm hỏi.
Sắc mặt Tô Vũ Hinh đỏ bừng nhìn Diệp Phàm, muốn nói lại thôi
-Sao mạch em lại đập nhanh như vậy?
Nhận thấy được mạch đập của Tô Vũ Hinh cực nhanh, chân mày Diệp Phàm khẽ nhíu lại.
-Bởi vì khẩn trương...
Tô Vũ Hinh đỏ mặt, nhẹ nói nói.
-Khẩn trương?
Diệp Phàm ngẩn ra.
Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng gật đầu, đỏ mặt, mang theo vài phần ngượng ngùng, mấy phần khẩn trương, mấy phần mong đợi nhìn Diệp Phàm.
Hả?
Thấy được bộn dạng nũng nịu, cảm nhận được sự yêu thương trong ánh mắt của nàng, trong lòng Diệp Phàm liền hiểu ra, vi thế hắn nhẹ nhàng kéo Tô Vũ Hinh vào lòng mình.
Thân thể mềm mại vào lòng, Diệp Phàm chỉ cảm thấy bụng nóng rang, ngọn lửa trong nháy mắt bị điểm đốt, kìm lòng không được mà cúi người hôn vào đôi môi đang run rẩy của Tô Vũ Hinh.
-A…
4 môi đụng vào nhanh, thân thể của Tô Vũ Hinh khẽ run lên, mềm yếu nằm trong lòng Diệp Phàm, khẽ rên lên một tiếng.
Một tiếng rên làm cho Diệp Phàm càng sung sức, lưỡi của hắn quấn quanh lưới của Tô Vũ Hinh, tay phải cũng không để yên, sọc vào trong váy của nàng, sờ sờ nắn nắn cặp mông kia của nàng.
-A….A…
Tô Vũ Hinh chỉ cảm thấy mông của mình giống như là bị điện giật, thân thể căng lên, đầu khẽ ngửa ra sau, hô hấp trở nên dồn dập, gương mặt, lỗ tai thậm chí là cổ của nàng cũng trở nên ửng đỏ.
Thân thể Tô Vũ Hinh ngã ra phía sau, vô lực dựa vào trên cửa của phòng vệ sinh.
Két.
Cửa không khóa, thấy thế Diệp Phàm liền ôm lấy cặp mông của nàng, đi vào phòng vệ sinh.
-A…
Tiếng rên lại vang lên, thân thể của Tô Vũ Hinh không ngừng run rẩy.
Cảm nhận được sư kích động của Diệp Phàm, 2 tay của Tô Vũ Hinh ôm lấy đầu Diệp Phàm, đè đầu của Diệp Phàm xuống ngực của mình.
Cứ thế, đôi môi của Diệp Phàm đã đụng vào 2 hạt anh đào trên ngực của Tô Vũ Hinh.
Mặc dù cách một lớp áo nhưng Tô Vũ Hinh vẫn cảm thấy được ngực của mình nóng lên, thân thể của nàng khẽ cựa quậy, đụng phải chốt mở vòi sen ở phía sau.
Dòng nước chảy xuống thân thể của 2 người, chẳng những không dập tắt lửa dục trong cơ thể bọn họ, ngược lại giống như đổ dầu vào lửa, trực tiếp làm cho 2 người phê phê như con tê tê.
Tiếng xé áo vang lên, lễ phục dạ hội trên người của Tô Vũ Hinh đã bị Diệp Phàm xé rách một miếng.
Diệp Phàm lại hôn lên đôi môi của vh, 2 tay ôm chặt vào thân thể của nàng, mà Tô Vũ Hinh cũng không chịu rơi lại phía sau, nàng vừa hôn lại Diệp Phàm, vừa xé y phục của Diệp Phàm.
Không biết từ lúc nào, 2 tay của Diệp Phàm đã nắm vào 2 tòa tuyết sơn của Tô Vũ Hinh.
Không biết từ lúc nào, Tô Vũ Hinh đã cởi dây nịt của Diệp Phàm, lộ ra cái lều ở bên dưới.
Không biết qua bao lâu, thân thể của 2 người đã không còn mảnh vải che thân, giống như là 2 cục nam châm, hút vao một chỗ.
Đột nhiên.
Diệp Phàm nâng Tô Vũ Hinh lên, cầm súng đột kích, làm cho Tô Vũ Hinh đau, cả người lộn xộn.
Vừa mới động, Diệp Phàm không cách nào đâm trúng, chỉ có thể điều chỉnh góc độ.
Ngay sau đó.
Khi Diệp Phàm lại chuẩn bị bắn, Tô Vũ Hinh lại bi đau, Diệp Phàm lại bắn không trúng bia.
Một lần, hai lần, ba lần…
Liên tục bắn không trúng, trong lòng Diệp Phàm có chút nóng nảy.
-Đổi lại... Đổi lại tư thế đi…
Tô Vũ Hinh đỏ mặt, quyến rũ động lòng người nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng.
Diệp Phàm nghe vậy, 2 tay nâng mông của Tô Vũ Hinh, ôm lấy nàng rồi lại cầm súng đột kích.
-Đau... Đau...
Tô Vũ Hinh bị đau, thân thể loạn xoay, làm cho Diệp Phàm không cách nào bắn trúng.
Diệp Phàm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Hì hì”
Thấy bộ dạng Diệp Phàm như thế, Tô Vũ Hinh cười mỉm, khẽ cắn nhẹ vào vành tai của Diệp Phàm, ôn nhu nói:
-Chúng ta lên trên giường đi…
-Ừh.
Diệp Phàm liền đồng ý đề nghị của Tô Vũ Hinh.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã ôm Tô Vũ Hinh đến đầu giường rồi đặt nàng lên giương, thân thể của hắn cũng khẽ áp vào thân thể của nàng.
-Từ…Từ từ…
Lúc Diệp Phàm sắp đâm vào thì Tô Vũ Hinh lại mở miệng.
-Còn... Còn không được sao?
Diệp Phàm khóc không ra nước mắt.
-Em muốn ở trên..
Tô Vũ Hinh mở trừng hai mắt, đột nhiên lật người lại, đặt Diệp Phàm xuống dưới.
Cực Phẩm Cuồng Thiếu Cực Phẩm Cuồng Thiếu - Phong Cuồng Cực Phẩm Cuồng Thiếu