Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 190 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 840 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:12:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 129: Chương 115
nh đao bóng kiếm lần lượt lóe ra, lưỡi đao sắc bén ý lành lạnh uy nghiêm đáng sợ, lại lần lượt được Vũ Hoằng Mặc đón đỡ, không thể đón đỡ thì dùng thân thay thế. Một nhóm bảy người, còn lại sáu người đều là vết thương đầy rẫy, nhưng nàng là cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt lại không mất một sợi tóc, chỉ vì Vũ Hoằng Mặc thay nàng gánh chịu, thà rằng bản thân bị chém một đao một kiếm, cũng không để cho nàng có mảy may tổn thương...
Vừa cứu nàng sau đó hội họp với ám vệ, lời nói không đầu không đuôi kia, với trí tuệ của Bùi Nguyên Ca vẫn là nghe ra một chút.
Tuy rằng không biết vì sao Vũ Hoằng Mặc lại xuất hiện ở tòa nhà kia, nhưng hiển nhiên bọn họ vốn có kế hoạch chu toàn, sau khi gây ra hỗn loạn bèn thừa dịp rối loạn thoát thân, kết quả Vũ Hoằng Mặc vì cứu nàng mà đến trễ thời gian, thế cho nên trận thế đối phương hỗn loạn đã qua, có cách điều động, tăng mạnh cảnh giới, lúc này mới bị hộ vệ phát hiện, rơi vào khổ đấu (đấu tranh cực khổ). Nói cách khác, nếu không có nàng thì đám người Vũ Hoằng Mặc đã sớm thoát thân bình yên, cũng sẽ không gian nan như thế, cho tới hiện tại mọi người bị thương.
Nếu không biết tình ý của hắn thì cũng thôi, tuy rằng cảm kích rung động, cũng không bằng khắc sâu trước mắt như thế.
Rõ ràng có ý với nàng, rõ ràng năm lần bảy lượt giúp nàng cứu nàng, nhưng mà, hắn lại chưa bao giờ kiêu ngạo mang ơn với nàng, thậm chí ngay cả chứng tỏ tâm ý đều chưa từng có, chỉ yên lặng đối tốt với nàng, không cầu hồi báo gì... Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy dường như một chỗ nào đó trong trái tim lạnh lẽo cứng rắn của mình bị nhẹ nhàng đụng vào một chút, trở nên mềm mại lại. Mà cùng lúc đang mềm mại, cũng thấy có chút đau nhói, đủ loại mùi vị cay đắng ngọt bùi, khó có thể nói hết.
Nàng thà rằng Vũ Hoằng Mặc thêm một ít lợi dụng đối với nàng, ít đi một chút thiệt tình, như vậy ít nhất nàng sẽ không luống cuống như vậy.
Cảm thấy ánh mắt Nguyên Ca chăm chú ở trên lưng, Vũ Hoằng Mặc chỉ cảm thấy chỗ làn da bị nàng xem nóng bỏng gần như muốn bốc hơi.
"Nguyên Ca?"
Bùi Nguyên Ca chợt phục hồi lại tinh thần, lấy lại bình tĩnh, trước lấy ra khăn mặt sạch sẽ, thấm ướt ở trong nước ấm, vắt khô, sau đó cẩn thận lau vết máu trên lưng hắn, trong lúc đó ngón tay vô ý chạm vào lưng hắn, khiến cho thân thể hắn run nhè nhẹ. Bùi Nguyên Ca hoảng sợ, vội hỏi nói: "Ta làm đau ngươi sao?"
Bên trong lời nói, không tự giác có ba phần dịu dàng.
"Không có!" Vũ Hoằng Mặc cúi đầu, cắn răng nói. Sao hắn có thể nói, bị ngón tay mềm mại hơi lạnh của Nguyên Ca chạm vào thì hắn lại có loại cảm giác run rẩy. Hắn chỉ cảm thấy ngón tay nàng hình như dẫn theo lửa, chạm vào chỗ nào trên thân thể hắn, chỗ đó liền bốc cháy lên, dường như có chút đau khổ, không hiểu sao lại có chờ mong và khát vọng, trong lòng ngọt ngào mềm mại. Dường như cả trái tim bị tay nàng nắm, thít chặt ròi thư giãn, sung sướng đau khổ, hình như tất cả đều nắm ở trong tay nàng, một chút cũng không do mình làm chủ.
Rõ ràng hắn ghét nhất bị người nắm trong tay, nhưng mà, hiện tại lại không chút nào ghét bỏ, chỉ hy vọng loại tra tấn ngọt ngào này có thể tiếp tục, vĩnh viễn đừng ngừng lại.
"Nguyên Ca, ngươi tiếp tục là tốt rồi!"
Bùi Nguyên Ca không rõ vì sao, nhưng miệng vết thương nhất định phải rửa sạch bó thuốc, vì thế tiếp tục lau máu đen, chỉ là động tác nhẹ nhàng cẩn thận gấp bội.
Nhận thấy được điểm ấy, trong lòng Vũ Hoằng Mặc càng cảm thấy vui sướng ngọt ngào.
Xem ra, Nguyên Ca cũng không vì chuyện trước đó có thành kiến với hắn, ngược lại giống như bởi vì chuyện đêm nay, nhiều hơn vài phần dịu dàng săn sóc với hắn, ách, sớm biết như thế, hắn thực sự nên làm sớm dù chịu vết thương nhiều hơn vài lần.... Ừ, có lẽ sau này có thể cân nhắc, thỉnh thoảng chịu vết thương lớn vết thương nhỏ để tranh thủ đồng tình, nhất là vào lúc giúp Nguyên Ca! Đúng, cứ quyết định như thế!
Tranh thủ thời gian lau máu đen, Bùi Nguyên Ca cầm lấy bình rượu, bên trong là chứa rượu mạnh đã pha loãng.
Đổ rượu mạnh trong bình lên miệng vết thương. Thân thể Vũ Hoằng Mặc có chút run rẩy quơ, lập tức yên lặng không nhúc nhích. Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng, Bùi Nguyên Ca không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng nhìn thân thể hắn cứng ngắc, với đột nhiên ngừng lại hô hấp, thì biết chắc chắn là đau đớn không thôi, trong lòng căng thẳng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
"Vũ Hoằng Mặc, ngươi nhịn một chút, rất nhanh là xong rồi." Bùi Nguyên Ca nói xong, tay kia thì đè lên bờ vai của hắn, phòng ngừa hắn lộn xộn. Nàng từng nghe phụ thân đã nói, sau khi chiến sĩ biên cương bị thương, sẽ dùng rượu nóng pha loãng rửa sạch miệng vết thương, sau lại bó thuốc, có thể giảm bớt tỷ lệ nhiễm trùng của miệng vết thương. Nhưng mà, phụ thân cũng nói đến, dù cam đoan rượu nóng đã pha loãng, nhưng chạm vào miệng vết thương vẫn cứ đau đớn không ngớt, rất nhiều tướng sĩ cũng không chịu nổi. Cho nên khi dùng rượu nóng rửa sạch miệng vết thương thì cần vào người cứng rắn đè lại mới được.
Nhưng nàng lại không biết, hiện tại tinh thần Vũ Hoằng Mặc đã sớm không gắn liền rồi.
Cảm giác được lòng bàn tay mềm mại trắng mịn của Bùi Nguyên Ca đặt ở trên bờ vai của hắn, trong lòng Vũ Hoằng Mặc run lên, lại nghe thấy nàng gọi hắn "Vũ Hoằng Mặc" mà không phải "Cửu điện hạ", trong lòng lại vui mừng khôn xiết, khóe môi cong lên, trong đôi mắt sáng rọi gợn sóng cuồn cuộn. Trước kia ngẫu nhiên Bùi Nguyên Ca cũng sẽ gọi hắn là Vũ Hoằng Mặc, nhưng đó đều là bị hắn chọc tức đến mất đi lý trí, quên lễ chế tôn ti mới có thể như thế, nào giống như lần này dịu dàng thân thiết, triền miên như tơ?
Lúc này, đừng nói chỉ là dùng rượu nóng rửa sạch vết thương, cho dù để hắn ngâm ở trong nước muối, Vũ Hoằng Mặc cũng bằng lòng.
Rửa sạch xong vết thương, Bùi Nguyên Ca lấy kim sang dược (chắc như thuốc cầm máu lành vết thương) ra, đắp ở các nơi trên vết thương, sau đó lại dùng băng vải quấn lên vết thương. Chính là muốn quấn băng vải lên, nhất định phải vòng quá trước ngực, nếu Bùi Nguyên Ca vẫn đứng ở phía sau, thì hai tay kề sát vào eo Vũ Hoằng Mặc, loại tư thế này quá mức mập mờ, bởi vậy đành phải dời bước đến phía trước, nhưng cũng không dám nhìn trước ngực trần trụi của hắn, chỉ có thể cúi đầu, chỉ chú ý quấn băng vải.
Đêm nay hiếm thấy Nguyên Ca dịu dàng hắn như thế, tinh thần Vũ Hoằng Mặc đã sớm nhộn nhạo, lúc này Bùi Nguyên Ca lại vòng đến trước người, thân thể nhỏ xinh xắn khác nào ở trong lòng hắn, hơi cúi mắt một chút, có thể thấy tóc mai đen bóng của Bùi Nguyên Ca, cùng với cổ trắng nõn mịn màng, từ trên người nàng tản ra mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập ở giữa miệng mũi, dường như chung quanh đều là hơi thở như lan của nàng, Vũ Hoằng Mặc càng không nhịn được thất thường, cổ họng hơi nuốt xuống ngụm nước bọt, cố lấy dũng khí, ngừng thở, chậm rãi cúi đầu xuống thấp, nhắm mắt nhẹ nhàng hôn ở trên mái tóc của nàng.
Trong nháy mắt chạm vào nhau, Vũ Hoằng Mặc chỉ cảm thấy nhịp tim đập của hắn suýt vì thế ngừng lại, trong lòng vui thích gần như muốn nổ tung lên.
Nhận ra đỉnh đầu hơi nặng, hình như đụng phải cái gì, Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu theo bản năng.
Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc thuần khiết và vô tội: "Thật có lỗi, vừa rồi không cẩn thận đụng phải tóc ngươi!" Khóe miệng lại khó có thể nén cong lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, trong mắt phượng tối tăm lại không ngừng gợn sóng sóng sánh, tươi sáng rực rỡ.
Bùi Nguyên Ca cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười nói: "Không có việc gì."
Cúi đầu tiếp tục quấn băng vải.
Vũ Hoằng Mặc yên lặng nói ở trong lòng, là Nguyên Ca ngươi nói không có việc gì đó... Vì thế, thừa dịp Nguyên Ca quấn băng vải cho hắn, liên tục "Không cẩn thận đụng phải tóc nàng ", sau đó
Đích Nữ Vô Song Đích Nữ Vô Song - Bạch Sắc Hồ Điệp