Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115
hương 26.2: Đấu tranh trong tình yêu
Sưu tầm
Cô đành để anh kéo đến khu buôn bán, người bán hàng tíu tít mời cô vào mua hàng, cô vừa "ề ề à à" trả lời, vừa liếc nhìn ánh mắt của người vệ sĩ là anh.
Lấy mấy bộ quần áo để thử, một bộ áo trùm toàn màu đen khiến cô trông vừa già vừa nghiêm khắc, nhưng người bán hàng vẫn không tiếc lời khen đẹp, nói cô mặc bộ này trông rất thon thả, eo nhỏ, chân dài, những phần béo phì đều bị giấu đi hết.
Thế giới này là vậy, người bán hàng thì luôn nói ngon nói ngọt, nói đen thành trắng. Cô cởi bộ đồ ra, liếc nhìn ánh mắt chờ đợi của Lâm Tĩnh Lam, cứng rắn nói: "Thật không phải... tôi nghĩ bộ quần áo này không hợp với tôi...".
Không nghe thấy tiếng thở dài bực tức như trong lòng vẫn tưởng tượng. Người bán hàng chỉ thất vọng nhận lại bộ y phục, rồi sau lại nhẹ nhàng nói: "Không sao, mời chọn tự nhiên ạ".
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn Tiểu Lam, anh đang mỉm cười nhìn cô. Nói "không" một cách hợp lý có vẻ cũng không quá khó nhỉ?
Trên đường trở về, Kỉ Hoa Ninh có một cảm giác thoải mái mà xưa nay cô chưa từng trải qua, giống như lần đầu tiên trong đời thành thực với chính bản thân mình. Lâm Tĩnh Lam nói: "Em có thể lừa được tất cả mọi người, nhưng bản thân mình thì lừa không nổi. Em có thể đáp ứng được yêu cầu của tất cả mọi người, nhưng không phải lúc nào cũng thực sự hài lòng. Cuối cùng kết quả như thế nào? Chỉ mình em là không vui. Kỳ thực từ chối một cách hợp lý, người bình thường sẽ hiểu thôi".
Cô quay một vòng, nói to với trời cao: "Tôi không yêu Tiểu Lam – đó là điều không thể!".
Yêu nhau mà chẳng ngại ánh mắt của những người xung quanh, thật hạnh phúc biết bao!
Buổi tối, hai người ăn cơm ở nhà họ Lâm. Lâm Đồng Hạ cười tít mắt nhìn mọi người nói: "Hai đứa sao ăn mặc giống nhau vậy, giống như đôi bạn tình thế, ra ngoài đường người ta chắc sẽ cho rằng hai đứa là một đôi đấy!".
Lâm Tĩnh Lam liếc nhìn Kỉ Hoa Ninh, cô mỉm cười gật đầu. Anh thành thật nói: "Mẹ, nếu như nói con và Hoa Ninh là một đôi thật... mẹ sẽ nghĩ sao?".
Lâm Đồng Hạ buông đôi đũa trên tay xuống, Kỉ Hoa Ninh cũng giật mình buông đũa xuống theo, nhìn bà với vẻ lo lắng. Chỉ thấy bà nghiêm nét mặt nói: "Nếu là đúng như thế, có lẽ mẹ sẽ không chấp nhận... Nhưng, sao có thể như thế được, có phải không, Hoa Ninh?".
Bốn người trên bàn ăn, thì có hai người đang bị vây hãm bởi mây đen mờ mịt.
Trong cuộc sống, Kỉ Hoa Ninh là người mạnh mẽ. Thành tích làm việc ưu tú, hào phóng, nhân phẩm và dung mạo đều hài hoà, năng lực làm việc cao, làm người khác phải ngưỡng mộ. Nhưng trong tình cảm, không biết từ lúc nào cô đã bị Lâm Tĩnh Lam dắt đi.
Người nhỏ hơn cô năm tuổi như Lâm Tĩnh Lam, với tài năng trời phú, lớn lên cùng cô, có một tương lai xán lạn phía trước. Cô đã từng nghĩ rằng anh là một cậu bé, xưa nay không biết thế nào là tình cảm, nhưng không ngờ rằng tình yêu của anh lại trong sáng và sâu sắc đến vậy, dần dần bao vây cô, cuối cùng tràn ngập thế giới của cô.
Anh dạy cho cô rằng tình cảm nên trong sáng; anh dạy cô dũng cảm đối diện với chính bản thân mình; anh dạy cô phải biết từ chối... Đúng là một cậu bé trông có vẻ khờ khạo như vậy, nhưng lại đem đến cho cô ánh sáng suốt bao nhiêu năm qua. Kỉ Hoa Ninh mỉm cười, mắt không rời khỏi Lâm Đồng Hạ và Lâm Vũ Hiên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang bị bàn che khuất của Tiểu Lam.
- "Là thật thưa dì, hiện giờ cháu với Tiểu Lam là một đôi".
Trước đó Lâm Vũ Hiên vẫn tưởng hai đứa đang đùa, chỉ mải chú ý vào việc ăn uống. Đến lúc này, ông cũng ngừng lại, "Hai đứa không phải đang trêu đùa với dì, chú đấy chứ hả? Dì chú lớn tuổi rồi, đầu óc không còn được nhanh nhẹn như mấy đứa đâu".
Kỉ Hoa Ninh chưa bao giờ cảm thấy bản thân có can đảm như lúc này, "Đúng vậy đấy thưa chú, cháu xác nhận. Cháu xin lỗi vì đã không sớm thưa lại với dì, chú, là vì chúng cháu muốn tìm một cơ hội thích hợp, và cũng là muốn cho cả hai người bọn cháu xác định tư tưởng cho kỹ càng".
Lâm Đồng Hạ không thay đổi nét mặt, "Hoa Ninh, dì chú đều rất quý cháu, coi cháu như con trong nhà. Dì chú biết cháu từ bé đã là một đứa bé ngoan, là chị gái tốt của Tĩnh Lam. Nhưng, hai đứa giờ lại nói với dì, chú là đang tìm hiểu nhau... hai đứa chẳng phải cách nhau tới năm tuổi hay sao? Con gái nhiều tuổi hơn con trai, đó là một khoảng cách khó có thể lấp đầy. Cháu nói cho dì biết có phải là cảm xúc nhất thời của tuổi trẻ? Cháu thực sự nghĩ rằng hai đứa phù hợp để đến với nhau sao?".
Hai người trẻ tuổi nhìn nhau một lát, gương mặt cả hai người đều tươi tắn, trẻ trung, hai mắt nhìn nhau cười. Kỉ Hoa Ninh gật đầu, "Cháu đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ cháu và Tiểu Lam rút cục có ở được với nhau hay không? Đúng như dì đã nói, cháu nhiều tuổi hơn Tiểu Lam". Cô ngại ngùng nở một nụ cười, "Người khác nói gì, mấy năm qua cháu cũng đã nghe được ít nhiều, nhìn thấy ít nhiều. Cũng có lúc không phải là không do dự, chỉ là hiện tại không thể rời xa nhau được. Cháu và Tiểu Lam từ nhỏ đã như hình với bóng, từ có tình cảm chuyển thành tình yêu, cũng không có ai nghĩ rằng lại tiến triển thuận lợi như vậy. Cháu muốn nói rằng cháu đã khẳng định rồi, chỉ là thấy có lỗi với dì chú, một thời gian dài do dự không dám nói với dì chú, làm phụ lòng tin tưởng của dì chú, cháu xin lỗi".
Lâm Vũ Hiên im lặng ngồi chờ phản ứng từ phía vợ, Lâm Đồng Hạ cũng lặng lẽ ngồi nhìn con trai, "Tĩnh Lam, con mới hai mươi ba tuổi, từ nhỏ đã là người hướng nội, ít tiếp xúc với con gái, con thực sự tin rằng sau này con sẽ không hối hận với lựa chọn hiện nay của con chứ?".
Lâm Tĩnh Lam vốn là người hướng nội, ngay đến bố mẹ cũng không dám khẳng định là hiểu con trai mình như lòng bàn tay. Lúc đó, anh lặng lẽ gật đầu, "Hoa Ninh đã nói hết những gì con muốn nói rồi, con chỉ cần cô ấy".
- "Chỉ cần cô ấy, ngay cả bố mẹ cũng không cần chứ gì?". Lâm Đồng Hạ trợn mắt, trông như sắp ném đũa tới nơi.
- "Bà nó..." Lâm Vũ Hiên nhìn vợ và con, không biết là nên bênh ai.
Trong lòng Kỉ Hoa Ninh đã chuẩn bị đến phương án xấu nhất, nhưng vẫn chưa thể lường hết tình hình. Tính cách cô cố nhiên vẫn còn nhiều hạn chế, nhưng cũng là người tương đối cố chấp. Vẫn còn nhớ hạ quyết tâm đi du học nước ngoài, những việc mà cô đã quyết thì sẽ cố làm cho bằng được. Nghĩ đến đó, cô nắm chặt hơn bàn tay của Tiểu Lam.
Trong lòng Lâm Tĩnh Lam thoáng lo lắng, cảm thấy tay Hoa Ninh càng lúc càng xiết chặt, cảm thấy cô đang thúc giục mình. Đúng lúc đang định mở miệng nói gì đó, mẹ anh bỗng nhiên thu đôi đũa, mặt mày bình thường trở lại.
- "Ha ha, con trai ngốc, con thật là có phúc đấy!".
Ba người còn lại không kịp tiếp nhận chuyển biến đột ngột đó, ngây cả ra. Lâm Đồng Hạ nở một nụ cười, "Từ nhỏ mẹ đã nhận ra tâm sự của con trai ngốc rồi! Ngay từ hồi còn đeo bỉm cơ, chẳng có hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, nhưng chỉ cần nhìn thấy chị Hoa Ninh một cái, là mồm miệng lại ê ê a a ngay! Từ nhỏ tới lớn, có khi nào là không lẽo đẽo theo chân chị Hoa Ninh chứ?".
Bị mẹ tố cáo với Kỉ Hoa Ninh như vậy, Lâm Tĩnh Lam hơi bối rối, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng ngượng ngập.
- "Trước đây, khi bố mẹ và ông bà Kỉ kết hôn, đã nói đùa với nhau là muốn làm thông gia, nhưng chẳng ngờ dì và bố cháu đã nhầm, cháu hơn con trai dì tới năm tuổi. Khi đó hai người hơi tiếc rẻ một chút, nếu như con là con gái, còn cháu là con trai thì còn dễ giải quyết, chứ như thế này thì đúng là không có duyên với nhau rồi! Mẹ biết con có tình cảm với Hoa Ninh, nhưng con gái nhà người ta chẳng lẽ không để ý sao chứ? Mẹ cứ nghĩ là sau một thời gian tương tư thì con sẽ thôi không như vậy nữa, cho nên muốn giới thiệu bạn cho Hoa Ninh. Thật không ngờ con cũng thật sự có chút bản lĩnh, thật không hổ là con trai của mẹ!"
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan