Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 121: Liệu Chúng Ta Có Thể Hợp Tác?
T
hứ cocktail này quả nhiên là đáng đống tiền bát gạo a. Uống vào trong miệng mang lại cho Vương Minh đủ mọi hương vị, có vị ngọt ngọt, có vị chua chua nhưng nhấm nháp kĩ lại có chút chát chát. Các cảm giác lẫn lộn này khiến trong lòng cảm thấy lâng lâng lại công thêm mên rượu càng khiến con người tâm tình lâng lâng nhẹ nhõm
“Cho một ly nữa”
“Cho một Volka”
Cùng lúc đó một thanh âm của nữ quen tại vang lên cạnh Vương Minh. Hắn quay đầu lại thì thấy Vương Yến đang ngồi ngay bên cạnh hắn. Vương Yến đột nhiên thấy nam nhân bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình thì cảm thấy rất khó chịu lại nhận ra đây chính là kẻ gặp ở hành lang nên càng khó chịu hơn trước, giọng chanh chua quát
“Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nhân bao giờ sao”
Vương Minh cười cười không nói gì. Hắn nhận lấy ly cocktail từ tay của bartender rồi uống, vừa uống hắn vừa liếc mắt sang bên cạnh dò xét Vương Yến. Vương Yến uống rượu phải nói là hết sức thô tục, cầm ly nào lên là uống một hơi cạn ly, khi Vương Minh uống xong ly cocktail của mình nếu như đếm không nhầm thì nàng ta đã uống hết ba ly rồi. Chiếu theo hiểu biết của hắn về nàng thì chắc chắn là đang có chuyện không vui đây mà. Bất quá hắn không hỏi nàng tại sao bởi hắn lúc này đối với những người Vương gia đã là người chết rồi, nói trắng ra là không còn với bọn họ có bất cứ quan hệ gì cả nên hắn cũng không đến mức rỗi hơi chẳng có việc gì làm mà lại quan tâm đến nàng ta.
Vương Minh uống xong thì đứng dậy, đặt lên mặt bàn một tờ 50$ nữa. Bartender thấy vậy tuy trong lòng rất vui vì lại nhận được một khoản tiền ba xộp nhưng vì phép tác nên bên ngoài vẫn vội nói
“Quí khác, tiền lần trước còn chưa hết”
Vương Minh phủi phủi tay nói
“Không cần. Coi như là trả luôn ỹ nhân bên cạnh”
Nói xong liên quay người rời khỏi quán bar. Bartender thấy vậy thì miệng nở nụ cười sáng lạn như ánh mắt trời giữa trưa. Không cười sao được khi chỉ cần phục vụ có hai ly cocktail đã kiếm được một khoản tiền boa lớn như vậy chứ.
Vương Yến nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, trong đầu nàng ta không hiểu đang nghĩ cái gì, uống xong nốt ly volka trên tay lập tức dời đi. Vương Minh thơ thẩn thả bộ đi dọc trên những con phó đông nghịt ngời ở trung tâm thành phố Hong Kong. Tuy dòng người đông dúc chật chội nhưng Vương Minh không cảm thấy có chút phiền phức nào mà lại cảm thấy rất thích thú. Có lẽ vè từ bé đến khi lớn lên đều sống một cuộc sống cô độc không tình cảm nên khiến hắn khi đi trong dòng người mới cảm thấy được mình thực sự hòa nhập và là một phần của cái thế giới này.
Vương Minh đang đi đột nhiên cảm thấy có người đang theo dõi mình phía sau. Dùng dị năng nhìn ra phía sau thì khóe miệng mỉm cười. Hắn gia tăng cước bộ đi về phía trước. Kẻ theo dõi thấy Vương Minh tăng tốc cũng tăng tốc theo nhưng thủy chung vẫn giữ vững cự ly ban đầu, điều này chứng tỏ đây là một kẻ hết sức chuyên nghiệp. Vương Minh đi một lúc đột nhiên biến mất vào trong com ngõ bên đường. Tên theo dõi tháy vậy cũng vội vàng đi vào nhưng không thấy bóng dáng Vương Minh đâu cả. Tên này cảm thấy hết sức kì lạ bởi con ngõ này là một con ngõ cụt, không hề có bất cứ chỗ nào đẻ ẩn thân, chẳng lẽ hắn biết thăng thiên độn thổ?
“Người đẹp ở đây làm gì vậy?”
Kẻ theo dõi này không ai khác chính là Vương Yến. Nàng đột nhiên nghe thấy có tiếng nói phía sau lại thấy một hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến nàng cảm thấ cả người run run lên, theo bản năng trên bàn tay phải xuất hiện một con dao quân dụng, xoay người lại công kích kẻ đang ở phía sau mình.
Vương Minh lúc đi vào trong ngỏ đã vận dụng Lưu tinh bộ pháp nhảy lên phía ban công của một căn nhà trong ngõ. Lúc thấy Vương Yến đi vào thì hắn bất thình lình nhảy xuống xuất hiện từ phía sau tính dọa nàng ta một trận rồi sẽ đó sẽ hỏi nguyên nhân tại sao lại theo dõi mình. Bất quá hắn không ngờ nàng ta lại xuất thủ, tuy có chút bất ngờ nhưng với một thân bản lĩnh hiện giờ há lại để nàng ta đắc thủ dễ dàng như vậy sao.
Vương Minh một tay nhanh như thiểm điện, xông lên tóm lấy cổ tay nàng, khẽ dùng lực bẻ ngược cổ tay nhỏ nhắn của Vương Yến một cái khiến nàng ta nhăn mày vì đau, bàn tay đang nắm con dao xòe ra, con dao quên dụng lập tức rơi xuống dưới đất phát lên vài tiếng “keng”. Vương Yến bị người ta chết trụ há lại cam chịu, một tay còn lại vẫn củ động đương thì dùng cùi trở giật về phía sau công kích. Vương Minh tay vẫn nắm cổ tay của nàng ta, lách người sang một bên né trong rồi dùng tay nắm nối cổ tay còn lại của nàng, bẻ tay tay vè phía sau. Bàn tay như một cái còng số tám, tóm chặt lấy hai cổ tay nhỏ nhắn kia, tay còn lại của hắn thì đặt lên trên chiếc cổ thon dài nõn nà và mắt lạnh của nàng, khẽ dùng chút lực siết chặt Vương Minh gằn giọng, lạnh lùng nói
“Tại sao lại theo dõi ta?”
Vương Yến đã hoàn toàn bị chế trụ, biết mình đã nằm trong tay địch mà tên địch này không phải tầm thường, nàng không có khả năng làm đối thủ bất quá đã là sát thủ thì thường rất cứng miệng, dù có chết cũng không chịu nói. Đây là điều đầu tiên mà nàng được dạy khi trở thành một sát thủ.
“Ai nói ta theo dõi ngươi. Mà đường này có phải của ngươi xây đâu, ta thích đi thì đi, ngươi có quyền ngăn cấm sao?”
Vương Minh lắc đầu bó tay biết là dò có cạy miệng cũng không moi được gì. Không phải là Vương Minh không có cách, đối với loại nữ nhân cứng miệng như thế này hắn có vô số cách bắt nàng phải khải ra nhưng không nỡ làm bởi dù sao cha nàng ta vẫn có ân nuối dưỡng với hắn. Vương Minh thở dài thả lòng hai tay rồi quay người rời đi.
Vương Yến được Vương Minh thả ra, đang xoa xoa hai cổ tay thì thấy Vương Minh rời đi vội vàng chạy đuổi theo. Vương Minh thấy nàng ta như con chó điên vẫn cắn mãi không chịu buông, cảm thấy khó chịu nhăn mày nói
“Cô làm gì mà cứ theo ta vậy”
“Ngươi là sát thủ?”
Vương Yến không trả lời Vương Minh mà hỏi ngược lại. Vương Minh bị nàng hỏi có chút sững sờ trong giây lát, rất nhanh khôi phục lại tâm tình hắn cười nói
“Sát thủ. Thật nực cười”
“Không phải sao”
Vương Yến thấy Vương Minh không thừa nhận liền tiếp tục truy hỏi. Vương Minh thấy vậy khuôn mặt vẫn tươi cười nói
“Tại sao cô lại cho là như vậy. Đừng nói là dựa vào thân thủ của ta nha”
Vương Yến gật đầu.
“Không sai. Đó chỉ là một phần”
Dừng lại một chút đợi đến khi đi đến một chỗ công viên vắng người, nàng ta mới nói
“Thân thủ của ngươi có phong cách rất giống một sát thủ, nhẹ nhàng, nhanh ngọn không rườm ra hay có chiêu thức gì dư thừa. Chưa hết dáng đi của ngươi thập phần là giống, nhẹ nhàng không giống với người bình thường khi đi thường có thói quen dụng lực lớn xuống lòng bàn chân. Mà ngươi đi chỉ dùng nửa bàn chân trên còn người bình thường khi đi thường dẫm cả bàn chân xuống dưới mặt đất. Ta nói không sai chứ?”
Vương Minh xoa xoa cằm cười khôt. Hắn không ngờ chỉ có mấy năm không gặp mà trình độ quan sát của nàng ta lại tốt đến thế này rồi. Vương Minh thấy không còn lí do gì đẻ phủ nhân liền gật đầu nói
“Không sai. Phân tích khá lắm”
Vương Yến thấy có ngườ khen thì nở nụ cười. Suốt hơn hai năm qua từ cái vụ việc lần trước khiến cho nàng hết sức khổ sở, dù nàng cố gắng, làm việc hoàn hảo thế nào đi chăng nữa thì cũng không nhận được một câu dù là động viên kích lệ của những người trong tổ chức. Điều này khiến nàng hết sức tủi thân vì vậy khi nghe Vương Minh khen mình thì khôn khỏi có chút vui vẻ trong lòng.
Vương Minh nhìn thấy nụ cười của Vương Yến thì trong lòng có chút ngây dại. Hắn không ngờ nàng ta lại cười quyến rũ đến như vậy. Bên trọng nụ cười của nàng ta có chút vui sướng lại có chút lãnh đạm, điều này rất phù hợp với cái khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Mà trong tri nhớ của Vương Minh thì Vương Yến là vị tiểu thư lạnh lùng, suốt bao năm ở trong tổ chức hắn chưa thấy nàng cười dù chỉ là một lần vì vậy khi lần đầu được chiêm ngưỡng nụ cười của nàng thì có chút thất thần. Vương Yến thấy nam nhân bên cạnh đang thất thần nhìn mình, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy có chút không tự nhiên nàng quắc mắt nói
“Nhìn cái gì”
Vương Minh sực tỉnh, hắn cười cười nói
“Cô biết không. Trông cô cười rất là hấp dẫn đó”
Vương Yến yến sửng sốt rồi khuôn mặt hơi đỏ lên. Từ bé đến giờ chưa ai nói với nàng như vậy cho dù là cha mẹ nàng. Lắc lắc đầu để bình ổn lại tâm trạng, Vương Yến nói
“Đã là người đồng nghiệp thì lên làm quen một chút phải không?”
“Đúng vậy”
Vương Minh gật đầu nói rồi hắn tự mình giới thiệu trước.
“Ta tên là Vương Minh, 20 tuổi hiện. Kinh nghiệm hành nghề là 3 năm, hiện giờ là sát thủ tự do”
Vương Minh dám nói tên thật của mình cho nàng bởi hắn biết trong cả tổ chức sát thủ Vương gia thì mọi người chỉ gọi hắn là Quỷ Đao, không một ai biết tên của hắn chỉ trừ một người duy nhất củ Vương Tung Sơn, gia chủ của Vương gia. Mà hắn cũng không sợ Vương Yến kể với Vương Tung Sơn bởi cái tên Vương Minh trên đời này quá thông dụng, không đến vài nghìn thì cũng phải đến vài trăm người. Vương Yến thấy Vương Minh tỏ thành ý lại nghe hắn nói là sát thủ tự do, không phải là người của tổ chức cạnh tranh thì tâm tình thoáng hơn một chút nhưng bản năng vẫn duy trì một lớp phòng vệ nàng tự giới thiệu
“Vương Yến, 18 tuổi, sát thủ Vương gia”
“Oa không ngờ cô là người của sát thủ Vương gia đỉnh đỉnh đại danh, đệ nhất tổ chức sát thủ”
Vương Minh tỏ vẻ trầm trồ ngưỡng mộ. Vương Yến thấy vậy thì mũi hếch lên tỏ vẻ đắc chí lắm. Hai người nói chuyện phiếm giao lưu tình cảm thí rồi mới nói đến chuyện chính. Vương Yến khi nhắc đến công việc thì bộ dạng vô cùng nghiêm trang, Vương Minh nhìn thấy vậy thì thấy nàng ta phảng phất vài phần giống Vương Tung Sơn, đúng là cha nào con nấy.
“Ngươi đến Hong Kong lần này chắc không phải là đi chơi chứ.”
Vương Yến hỏi. Vương Minh cười hắc hắc nói
“Không sai. Chắc cô cũng vì nhiệm vụ đó.”
Vương Yến gật đầu trầm ngâm một lúc rồi nói ra một lời khiến Vương Minh sững sờ
“Liệu chúng ta có thể hợp tác không?”