Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 47: Quyển 4: Vĩnh Diễm Nói Rõ, Gia Tuấn Bỏ Đi
Edit: Cỏ Dại.
Beta: nhoclubu
Bà Bùi đi lên, nắm lấy con trai mình, đau lòng không ngớt gọi: “Vĩnh Diễm, sao con lại chạy tới đây?”
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi chăm chú, tay anh ta ôm lấy cánh tay tôi, khốn khổ hỏi tôi: “Em nói... Em nói...”
Tuy là đang ở trong mưa, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng nói của anh ta run rẩy, mặt xanh xao, đôi môi không ngừng run lên.
Tôi nói cái gì? Tôi sững sờ rồi.
Bà Bùi ra sức kéo tay Bùi Vĩnh Diễm đang nắm lấy tay tôi: “Vĩnh Diễm, con buông ra, buông tay ra.”
Bùi Vĩnh Diễm như đinh đóng cột: “Con sẽ không buông tay.”
Bà Bùi gần như cầu xin anh ta: “Con buông tay ra đi Vĩnh Diễm, cô ấy có chồng rồi, có chồng rồi.”
Thư ký Trần và tài xe đem ô tới cho hai người.
Bùi Vĩnh Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời hét lên đau đớn, tất cả chúng tôi đều hoảng sợ.
Anh ta vẫn đang đau khổ cầm lấy cánh tay tôi, không ngừng lên tiếng nói: “Em nói, em nói với anh đi, em nói đi...”
Bà Bùi vội vàng bước đến nắm lấy tay anh ta, bà dùng sức, rốt cục gỡ được tay anh ta ra.
Tôi ngây ngốc nhìn theo Bùi Vĩnh Diễm, gương mặt anh ta vặn vẹo, bà Bùi đau lòng vuốt mặt con trai, anh ta quay lại đau đớn hỏi mẹ: “Mẹ đã nói gì? Tại sao?”
Bà Bùi vừa là dỗ dành, vừa trách móc con trai: “Con muốn loại phụ nữ nào mà không được chứ? Cô ấy có chồng rồi, con muốn phá hoại gia đình người khác sao?”
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi, từ trong miệng tuôn ra lời nói kiên quyết: “Anh... muốn em, anh phải ngả bài với Phó Gia Tuấn.”
Tôi nhất thời ngây ngốc, cả người đều phát run, ngồi ở trong xe, khí lạnh bên ngoài xâm nhập vào cơ thể tôi, tôi không dám động đậy.
Anh ta đang làm cái gì? Anh ta muốn nói cái gì? Anh ngả bài với Gia Tuấn? Nhưng tôi với anh chỉ là bạn bè, sao anh ta lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy chứ?
Bùi Vĩnh Diễm đau khổ nhìn tôi, anh ta lại đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, trên mặt tràn ngập vẻ chờ đợi đau đớn.
Anh ta nói: “Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói, anh muốn em, anh muốn em ly hôn với Phó Gia Tuấn, anh và em sống với nhau, mặc kệ anh người khác cảm thấy thế nào, anh chỉ muốn em thôi.”
Tôi lập tức trợn tròn mắt nhìn anh ta, anh ta thở hổn hển, không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt kiên định nhìn tôi.
“Anh đã nói chuyện rõ ràng với mẹ, anh sẽ sống chung với em, Đinh Đinh, em theo anh đi.”
Anh ta đang nói khùng điên gì vậy?
Tôi nói: “Anh Bùi, tôi phải về nhà, phiền anh buông tay.”
Bà Bùi lại bước đến ngăn cản con trai, anh ta liều mạng tới nắm lấy tay tôi: “Em không thể đi, không thể đi.”
Chúng tôi giằng co, bà Bùi cầu xin con trai: “Vĩnh Diễm, con không còn là trẻ con nữa.”
Anh quay về phía mẹ: “Phải, con không phải 20 mà đã 30 tuổi rồi.”
Bà Bùi khiển trách: “Con đã 30 tuổi, con vẫn không biết cô ta là loại phụ nữ nào sao? Cô ta vừa mới cầm tấm chi phiếu một trăm vạn tệ ở chỗ của mẹ, cô ta là loại phụ nữ thấy tiền thì mắt sáng lên, cô ta không đáng để con yêu.”
Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi: “Vì sao lại lấy tiền? Em cứu anh vì tiền sao?”
Tôi không lên tiếng.
Anh ta bốc hỏa: “Em muốn tiền phải không? Tốt lắm, em nói đi, em muốn bao nhiêu? Anh cho em.”
Tôi bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, anh Bùi, tôi không nghĩ rằng mình làm không công.”
Anh ta gào lên: “Em nói dối, ngày đó em cõng anh xuống núi, em khóc không ngừng, liên tục an ủi anh, cổ vũ anh, em có thể nói em không có tình cảm với anh, một chút cảm giác cũng không có không?”
Tôi đẩy anh ta ra, xuống xe, mưa rơi ào ào, thư ký Trần lập tức đến che ô cho tôi.
Bùi Vĩnh Diễm bông chặn đường tôi ở đây, tôi không kịp phản ứng lại, anh ta kéo tôi vào trong lồng ngực, gắt gao ôm lấy tôi, bà Bùi cũng ngơ ngẩn.
Anh ta nói: “Đinh Đinh, em theo anh đi, em muốn cái gì anh cũng sẵn lòng cho em, thật sự là anh hy vọng có thể cho em nửa đời sau, em có biết ngày đó anh nằm trong khe đá, lúc anh tuyệt vọng đã nghĩ tới điều gì không? Anh không nghĩ tới tương lai của mình, anh chỉ nghĩ muốn nhìn em một cái, nghe em nói mấy câu, cho nên ông trời đã bảo em đến, có phải hay không hả?”
Tôi hoàn toàn không đẩy anh ta ra được, sao anh lại thế này, biến thành một đứa trẻ tuyệt vọng.
Tôi chỉ có thể nói: “Anh Bùi, anh hiểu lầm rồi, tôi nói rồi, chúng ta chỉ là bạn, tôi thật sự xem anh là bạn.”
Anh ta ôm chặt lấy tôi, dù cho Bà Bùi có lôi kéo thế nào, cũng không chịu buông tay.
Đột nhiên, cả người tôi như băng tan chảy, tôi nhìn thấy trước đầu xe của chúng tôi, trên đường sườn núi, một chiếc xe Camry đang sáng đèn, lặng lặng dừng lại trong màn mưa.
Tôi sợ hãi kêu lên: “Gia Tuấn.”
Là xe của Gia Tuấn, làm sao anh lại ở chỗ này?
Tôi tuyệt vọng đẩy Bùi Vĩnh Diễm ra, chạy đến bên chiếc xe của Gia Tuấn, mưa lớn bỗng chốc làm ướt hết quần áo của tôi, Bùi Vĩnh Diễm lập tức cầm ô chạy tới bên tôi, che ô cho tôi.
Đẩy anh ta ra, tôi đập cửa kính xe hô to: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”
Gia Tuấn lẳng lặng tựa vào ghế lái, vẻ mặt không chút thay đổi, rõ ràng anh đã chứng kiến tất cả màn vừa rồi.
Tôi lập tức kéo cửa xe, anh đã khoá cửa, tôi kéo không được.
Ở bên ngoài, tôi khóc: “Gia Tuấn, anh hãy nghe em nói, hãy nghe em nói.”
Mặc kệ tôi đập cửa kính xe thế nào, anh cũng không để ý đến tôi, tôi khóc, Gia Tuấn nhất định đã hiểu lầm, tôi đập cửa kính xe van xin anh: “Gia Tuấn, mở cửa.”
Ở bên trong, anh không nói một lời nào, thật lâu sau, anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp.
Tôi khóc: “Gia Tuấn.”
Gia Tuấn quay sang, anh nhấn ga, chiếc xe lao đi về phía trước, tôi không kịp đề phòng, té ngã trong mưa.
Tôi khóc gọi Gia Tuấn.
Xe của Gia Tuấn nhanh chóng quay đầu, rồi lập tức chạy đi, toàn bộ bọt nước bắn tung toé vào mặt tôi.
Tôi lập tức ngồi phịch xuống đường.