A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Ốc Sên
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 1570 - chưa đầy đủ
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2569 / 11
Cập nhật: 2017-06-05 11:28:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110 : Chó Cắn Chó
iệp Thương Huyền mới vừa rồi còn có chút bận tâm Diệp Thần đánh không lại Lôi lão đại, mắt lé nghiêng mắt nhìn đi, Lôi lão đại kia không phải đối thủ của Diệp Thần, hai chiêu đã bị đánh bay ra ngoài, mà khí thế của Diệp Thần, lại là một lần so sánh với một lần cường thịnh, thực lực của Thần nhi, đã sớm hơn xa hắn rồi, đoán chừng chỉ so với thập giai sơ kỳ cường giả hơi kém một chút. Hắn lúc này mới an tâm, thu hồi ánh mắt, lực chú ý rơi vào trên thân mấy người bên cạnh này.
Thình thịch thình thịch, thủ hạ của Lôi lão đại lần lượt bị đánh bay ra ngoài, người bị thương nặng.
- Lôi lão đại, chúng ta đi!
Thác Bạt Vũ cùng Lao Cổ Trác thấy Lôi lão đại thân vùi hiểm cảnh, nếu không đi nữa, thì toàn bộ phải chết ở chỗ này rồi, vội vàng bỏ qua Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo ở một bên, hướng Lôi lão đại chạy đi, nhấc lên Lôi lão đại, lướt lên thành tường.
- Muốn đi, không dễ dàng như vậy!
Diệp Thần khẽ quát một tiếng, lại là một cái Nộ Toái Sơn Hà bay ra, một chưởng hướng sau lưng ba người này oanh khứ.
Cá tính của Diệp Thần, là tuyệt đối không muốn thả hổ về núi, mấy cái này cũng là cấp chín cao thủ, nếu như lúc sau khôi phục như cũ, lại tới tìm Diệp gia bảo phiền toái, vậy thì thật là hậu hoạn vô cùng.
Thác Bạt Vũ kia đột nhiên xoay người lại, một quyền nghênh hướng Diệp Thần.
Thình thịch một tiếng, Thác Bạt Vũ cũng bay ra ngoài, thực lực của hắn so sánh với Lôi lão đại thua kém nhiều lắm, làm sao chịu nổi một kích của Diệp Thần.
Thân thể Thác Bạt Vũ bay ra ngoài, đụng vào sau lưng Lôi lão đại cùng Lao Cổ Trác, Lôi lão đại cùng Lao Cổ Trác như gián tiếp trúng một kích nặng nề này, té bay ra ngoài, đập trên mặt đất.
Đang ở lúc Diệp Thần chuẩn bị xông lên bắt Lôi lão đại cùng Lao Cổ Trác, Lôi lão đại kia tay phải vừa động, há mồm ăn viên đan dược gì đó, đột nhiên dữ dội lên, giận quát một tiếng, một quyền oanh tới đây.
Cảm giác được một cổ huyền khí so sánh với lúc trước cường đại hơn nhiều đập vào mặt, Diệp Thần lộ ra một tia ngưng trọng, vội vàng vận chuyển huyền khí, chuẩn bị nghênh địch.
Tốc độ của Lôi lão đại quá nhanh, Diệp Thần căn bản né tránh không kịp, ngạnh sanh nhận một quyền, thình thịch một tiếng, Diệp Thần bay ra ngoài, đụng vào trên một cây đại thụ, một gốc đại thụ bị chặn ngang đụng gảy, hắn lảo đảo đứng lại, huyền khí trong cơ thể không bị khống chế chấn động, cổ họng ngòn ngọt, oa phun ra một ngụm máu tươi, Lôi lão đại này cũng không biết ăn đan dược gì, thực lực lại thăng dữ dội như vậy.
Lôi lão đại cùng Diệp Thần đối hoàn một chưởng này, cũng không có tiếp tục truy kích Diệp Thần, sưu sưu sưu lướt đi, hướng ra phía ngoài chạy nhanh.
Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên bay vút tới, thấy Lôi lão đại cùng Lao Cổ Trác muốn chạy trốn, đuổi bám chặt theo, mắt thấy liền muốn đuổi kịp.
Lao Cổ Trác lo lắng vạn phần, kéo cánh tay Lôi lão đại bên cạnh, vội la lên:
- Lôi lão đại, mang ta cùng đi!
Lôi lão đại lạnh lùng trừng mắt nhìn Lao Cổ Trác, tay phải vung lên, bỏ rơi Lao Cổ Trác, cả giận nói:
- Cút!
Hắn ăn viên thuốc kia nhiều nhất chỉ có thể kéo dài một khắc đồng hồ, tự thân khó bảo toàn, nếu mang theo Lao Cổ Trác, hai người là chạy không thoát!
Diệp Thương Huyền đuổi theo Lao Cổ Trác, khẽ quát một tiếng:
- Lưu lại cho ta!
Một chưởng ấn xuống.
Lao Cổ Trác cảm giác được phía sau cường địch tập tới, vội vàng xoay người lại cùng Diệp Thương Huyền chạm nhau một chưởng, thình thịch một tiếng vang thật lớn, Lao Cổ Trác bị trọng thương, ngã ngồi trên mặt đất.
Diệp Chiến Thiên đuổi theo ở phía sau Lôi lão đại, chỉ thấy Lôi lão đại giống như đại điêu, mấy cái lướt lên, liền biến mất ở cuối tầm mắt đám người Diệp Chiến Thiên.
Thập giai sơ kỳ! Sắc mặt Diệp Chiến Thiên khẽ biến, tốc độ này của Lôi lão đại, ít nhất là thập giai sơ kỳ cấp bậc cường giả mới có!
- Thần nhi, ngươi thế nào?
Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên bắt được Lao Cổ Trác cùng Thác Bạt Vũ, vội vàng quay đầu lại, ân cần hỏi thăm Diệp Thần.
- Ta không sao.
Diệp Thần lắc đầu nói, hắn đã vận hành huyền khí đem thương thế bên trong cơ thể đè ép xuống, sau khi Lôi lão đại ăn đan dược, thực lực bạo tăng mấy thành, thực lực mới xem như chân chính thập giai sơ kỳ, xem ra mình cùng thập giai sơ kỳ cường giả, vẫn là có khoảng cách nhất định, Diệp Thần dùng thần hồn tìm tòi chung quanh, không có thể tìm tới Lôi lão đại, Lôi lão đại đoán chừng đã chạy đi ra ngoài rất xa, Lôi lão đại chạy mất, để cho trong lòng Diệp Thần nhiều hơn một tia đau buồn âm thầm.
Lúc này bọn người Diệp Chiến Long mới chạy tới, thấy Diệp Thần bị thương, vội vàng đở lấy Diệp Thần.
- Thúc công, thế gian này có đan dược gì, sau khi ăn có thể làm cho thực lực dữ dội tăng sao?
Diệp Thần nhìn về phía Diệp Thương Huyền, mở miệng hỏi.
- Ngươi là nói Lôi lão đại mới vừa rồi ăn viên thuốc kia sao? Có thể là Phong Ma đan a.
Diệp Thương Huyền suy nghĩ một chút nói.
- Phong Ma đan?
- Phong Ma đan là một loại lục phẩm đan dược, nghe nói quan quân thượng tầng Nam Man Quốc mỗi người đều có một viên như vậy, thời khắc mấu chốt ăn nó, có thể làm cho thực lực bạo tăng, bất quá dược hiệu chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian ngắn, sau khi dược hiệu qua sẽ đối với thân thể tạo thành tính thương tổn vĩnh cửu, thậm chí có thể rụng cấp.
- Nguyên lai là một loại đan dược như vậy.
Diệp Thần gật đầu, nếu thực lực Lôi lão đại rụng cấp rồi, có lẽ cũng không đủ sợ.
Diệp Thần cùng Lôi lão đại ăn Phong Ma đan chạm nhau một chưởng, vẫn bình yên vô sự, để cho đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên trong lòng sợ hãi than, thực lực Thần nhi đột nhiên tăng mạnh quá nhanh, lúc này mới bao lâu, lại bỏ xa bọn họ rồi.
- Thần nhi, những người này xử lý thế nào?
Diệp Thương Huyền hỏi, xảy ra chuyện này, bọn họ cũng cảm thấy có chút nhức đầu, mấy người Nam Man Quốc này, nhìn trang phục giống như là quân đội Nam Man Quốc, nếu có người truy tung đến những man tử kia, phát hiện bọn họ chết ở chỗ này, nói không chừng sẽ đưa tới phiền toái cho Diệp gia bảo.
Bọn họ đều nhìn về Diệp Thần, đợi chờ ý kiến của Diệp Thần. Không biết là từ khi nào bắt đầu, Diệp Thần ở trong suy nghĩ một đám tộc nhân địa vị lặng lẽ thay đổi, bây giờ lúc đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên quyết định, cũng phải hỏi ý kiến Diệp Thần.
Mấy tộc nhân đem Lao Cổ Trác cùng Thác Bạt Vũ trói được nghiêm nghiêm thực thực mang đi lên, còn bốn người kia, đã chết ba, còn dư lại một người cũng trọng thương, hẳn là chết chắc.
- Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn ta quỳ xuống, cửa cũng không có!
Lao Cổ Trác tránh ra mấy tộc nhân bên cạnh, chợt đứng lên, trợn mắt tròn xoe.
Mấy tộc nhân đang muốn đem Lao Cổ Trác mạnh mẽ đè xuống, Diệp Thần phất phất tay, ý bảo mọi người dừng tay, nhìn thoáng qua Lao Cổ Trác này, không có nghĩ tới tên này còn có một chút cốt khí như vậy.
- Ngươi tên là gì?
Diệp Thần nhìn thoáng qua Lao Cổ Trác hỏi.
- Lao Cổ Trác!
Lao Cổ Trác liếc mắt Diệp Thần một cái, hừ lạnh nói.
- Cho ta thống khoái a!
- Thúc công, những người khác đều giết, thả hắn đi.
Diệp Thần trầm tư chốc lát, chỉ Lao Cổ Trác một chút nói.
Một đám tộc nhân đều có chút không giải thích được, tại sao phải để Lao Cổ Trác đi? Lao Cổ Trác ngạc nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Diệp Thần, hắn tựa hồ cũng không kịp phản ứng, tại sao Diệp Thần muốn thả hắn đi? Không sợ hắn quay về báo thù sao?
Diệp Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lao Cổ Trác nói:
- Các ngươi xông vào Diệp gia bảo ta, đả thương tộc nhân của ta, chúng ta tự nhiên muốn lấy lại công đạo, vài người khác, chúng ta sẽ giết, xem ngươi còn có một chút cốt khí như vậy, thả ngươi, ngươi trở về đi thôi, nếu như sau này muốn trả thù, mặc dù tới, Diệp gia bảo ta tùy thời phụng bồi!
Nhìn về phía mấy tộc nhân bên cạnh nói:
- Cởi dây thừng cho hắn đi.
Chúng các tộc nhân thấy Diệp Thần tâm ý đã quyết, mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn cởi dây thừng ở trên người Lao Cổ Trác. Lao Cổ Trác nhìn sâu Diệp Thần một cái, khẽ ôm quyền, tung người đi xa.
- Thần nhi, tại sao ngươi muốn thả người này?
Diệp Chiến Thiên nhìn thoáng qua bóng lưng Lao Cổ Trác đi xa hỏi, nếu chỉ một câu có cốt khí, tựa hồ là nói không thông.
Diệp Thần khẽ mĩm cười nói:
- Phụ thân, ta cẩn thận suy nghĩ một chút, bọn người này trong lúc đó căn bản không có tình nghĩa huynh đệ gì có thể nói, từ mới vừa rồi Lôi lão đại kia vứt bỏ Lao Cổ Trác không để ý có thể nhìn ra được, thả Lao Cổ Trác, hắn bây giờ thống hận nhất là người nào?
Diệp Thương Huyền nghe Diệp Thần nói, ánh mắt sáng lên nói:
- Hay!
Mọi người tất cả đều là người thông minh, bọn họ lập tức suy nghĩ cẩn thận, Lôi lão đại này cùng một đám người vọt vào Diệp gia bảo, kia là tự mình muốn chết, không thể trách ai được, những người này tình cảm mỏng, mặc dù Diệp gia bảo giết sáu người còn lại, Lao Cổ Trác đối với Diệp gia bảo đoán chừng cũng không có cừu hận quá lớn gì, Lao Cổ Trác oán hận nhất, phải là Lôi lão đại ở nguy hiểm trước mắt vứt bỏ hắn không để ý rồi, đem Lao Cổ Trác thả đi, để cho Lao Cổ Trác cùng Lôi lão đại chó cắn chó, chẳng phải quá hay sao?
Đám người Diệp Chiến Thiên khẽ gật đầu, Thần nhi làm quyết định, là trải qua suy nghĩ sâu xa.
Còn dư lại mấy người đều bị mọi người Diệp gia tộc giết, những người này động một chút là nói tàn sát Diệp gia bảo, đoán chừng nhất định là giết người như ngóe, người như vậy, chết không có gì đáng tiếc!
Diệp Thần hướng nơi xa nhìn thoáng qua, trong lòng bùi ngùi thở dài một hơi, cái thế đạo này quá rối loạn, nếu như không có đủ thực lực, ngay cả tự vệ cũng là vấn đề, nếu như không phải lúc trước Diệp gia bảo thực lực có điều tăng lên, coi như là Đông Lâm Quận Vương không có tới làm khó Diệp gia bảo, chỉ là mấy man tử Nam Man Quốc này, cũng đủ để diệt Diệp gia bảo.
Mấy man tử này đã chết, nếu như bên Nam Man Quốc kia không truy cứu thì thôi, nếu bên Nam Man Quốc truy cứu tới, nói không chừng sẽ truy xét đến Diệp gia bảo, một gia tộc, là không thể nào cùng một quốc gia đối kháng, nghĩ tới đây, Diệp Thần có một loại cảm giác cấp bách muốn tăng thực lực lên.
Sau khi tấn cấp, nghĩ muốn tiếp tục tăng lên liền rất khó, qua mấy ngày suy nghĩ, Diệp Thần quyết định chú ý, nhất định phải đi Hạ Địa Quỳnh Lâu xem một chút, bên trong Hạ Địa Quỳnh Lâu kia, nói không chừng có thể tìm tới phương pháp gì tăng thực lực lên, nếu có thể xông phá thập giai, lúc đụng phải phiền toái cũng có đủ thực lực ứng đối.
Sau khi trải qua chuyện này, Diệp gia bảo yên tĩnh trở lại, bất quá vẫn là tăng cường đề phòng, tin tức Liên Vân Sơn Mạch Hạ Địa Quỳnh Lâu sắp mở ra truyền ra, trên đường nhỏ phía ngoài Diệp gia bảo, mỗi ngày cũng đi ngang qua mười mấy nhóm người, mỗi một nhóm ít nhất cũng là mười mấy người kết bạn mà đi, hơn nữa đều là cấp chín trở lên, những người này đến từ các quận huyện của Tây Vũ Đế Quốc, thậm chí ngay cả cao thủ nước khác cũng có.
Những cấp chín cao thủ này xâm nhập chỗ sâu Liên Vân Sơn Mạch, sưu tầm cửa vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, theo Hạ Địa Quỳnh Lâu mỗi một lần mở ra, vị trí lối vào cũng sẽ thay đổi.
Đại sảnh Diệp gia bảo.
- Thần nhi, ngươi thật phải đi sao? Lúc nào mới có thể trở về?
Diệp Thương Huyền hỏi, Diệp Thần đột nhiên nói muốn rời đi Diệp gia bảo, đi bái phỏng một vị tiền bối, điều này làm cho hắn nghĩ tới Minh Viễn lúc trước kia, Diệp Thần muốn đi bái phỏng, chẳng lẽ là chủ nhân của Minh Viễn kia?
- Hiện ở bên ngoài quá rối loạn, cả Liên Vân Sơn Mạch không thế nào thái bình, vẫn là qua một thời gian ngắn lại đi a.
Diệp Chiến Thiên khuyên nhủ, hắn lo lắng Diệp Thần gặp được nguy hiểm.
- Phụ thân, thúc công, các ngươi yên tâm đi, Thần nhi chuyến này cho dù gặp phải phiền toái, đánh không lại, chạy vẫn là không thành vấn đề.
Diệp Thần cười cười nói.
- Ta còn có A Ly a.
Diệp Thần nói mình muốn đi Hạ Địa Quỳnh Lâu, trưởng bối trong tộc nhất định sẽ lo lắng, chỉ có thể tìm cái cớ, nói đi bái phỏng một tiền bối.
Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên suy nghĩ một chút, cũng là thoải mái, buông lỏng tinh thần rồi, thực lực Thần nhi bây giờ so với bọn hắn cũng cao hơn không ít, cho dù đụng phải thập giai sơ kỳ cường giả cũng có lực tự vệ, hơn nữa Diệp Thần lại càng khai báo, A Ly chính là một con thập giai Huyền thú, cũng để cho Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên kiến thức ảo thuật của A Ly một chút, bọn họ lại càng kinh ngạc cho năng lực của A Ly, có A Ly hiệp trợ, người bình thường muốn thương tổn được Diệp Thần, kia là căn bản không thể nào, vừa nghĩ như vậy, bọn họ cũng đồng ý xuống tới.
- Thần nhi, ngươi mang theo Đại Mao cùng Nhị Mao a.
Diệp Thương Huyền suy nghĩ một chút nói.
Diệp Thần lắc đầu:
- Gần đây Liên Vân Sơn Mạch có chút loạn, vẫn là để cho Đại Mao Nhị Mao ở Diệp gia bảo coi chừng đi.
Hắn cười cười nói:
- Thúc công, ngươi cũng đừng quên, nếu đụng phải cấp chín yêu thú, ta còn có thể bắt một con nữa! Lúc ấy Diệp gia bảo cũng không dừng lại ở Đại Mao Nhị Mao rồi, còn có Tam Mao!
Nghe được Diệp Thần nói, đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên không khỏi bật cười, cấp chín yêu thú sao có thể nói bắt là bắt, nhưng mà nghĩ lại, cái chuyện gì không thể nào, đến trong tay Diệp Thần, tựa hồ cũng biến thành có thể rồi, nghĩ đến Diệp Thần còn muốn bắt một con cấp chín yêu thú, trong lòng bọn họ không khỏi nóng lên.
Diệp Thần chuẩn bị hành lý một chút, lại cho Đại Mao Nhị Mao hai khỏa yêu đan cao cấp, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Nghe nói Diệp Thần phải rời đi, đám người Diệp Mông rối rít đến đây tiễn đưa.
- Diệp Thần ca ca, để cho ta cùng đi với ngươi đi.
Diệp Nhu ở một bên nói, nhìn Diệp Thần mặt lộ một tia lo lắng, nàng tâm tư so sánh với đám người Diệp Thương Huyền nhẵn nhụi, suy đoán Diệp Thần có thể không phải đi bái phỏng tiền bối gì.
Cửu Tinh Thiên Thần Quyết Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Ốc Sên Cửu Tinh Thiên Thần Quyết