Số lần đọc/download: 882 / 1
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:04 +0700
Chương 104: Bắt Cóc
T
hành Võ Hoàng bình tĩnh nhìn Huyền Xán một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự thất vọng:
- Huyền Xán, phụ hoàng không muốn nhiều lời làm gì, hy vọng con có thể tự giải quyết cho ổn thỏa, lui ra đi!
Lòng Huyền Xán lập tức như rơi vào hầm băng, nếu như Thành Võ Hoàng tức giận mắng mỏ y một trận, thậm chí đánh mấy trượng thì Huyền Xán biết ông ta làm vậy cũng vì quá tức giận chứ không thất vọng về y, nhưng Thành Võ Hoàng không đánh không mắng mà cho y lui xuống thì còn đáng sợ hơn cả trách phạt.
- Phụ hoàng…nhi thần…
Huyền Xán còn muốn thanh minh nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thành Võ Hoàng thì y liền nuốt câu tiếp theo xuống:
- Nhi thần cáo lui!
Huyền Xán nói xong thì vô lực rời khỏi Càn cung.
Huyền Xán vừa đi thì Thành Võ Hoàng mới phát hiện Sở Vân vẫn đang quỳ:
- Sở ái khanh bình thân, người đâu! Ban tọa!
- Tạ ơn bệ hạ, thần còn một việc nữa muốn bẩm báo ạ.
Sở Vân không đứng dậy mà vẫn quỳ một chân trên đất.
- Hả? Còn có chuyện gì vậy?
Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn Sở Vân.
- Bệ hạ, đêm nay thần phái binh bao vây phủ đệ của Chu Thiên Giáng nhưng Chu Thiên Giáng cứ đòi xuất phủ và đã va chạm với người của thần ạ.
Sở Vân nói.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra, nhìn Tĩnh Vương và Vệ Triển cười ha ha nói:
- Ha ha, với tính tình của con khỉ này, nếu bị người ta bao vây phủ đệ mà không có chút động tĩnh gì thì trẫm mới nghi ngờ trong lòng hắn có quỷ ấy. Sở ái khanh, có phải người của ngươi bị con khỉ đó đánh rồi? Đừng lo, ngày mai trẫm sẽ bắt hắn bồi tội với ngươi.
Chu Thiên Giáng làm loạn như vậy lại càng khiến Thành Võ Hoàng yên tâm hơn. Với cái tính không sợ trời không sợ đất của Chu Thiên Giáng, nếu như không có động tĩnh gì mà cứ chết dí trong phủ mới khiến người ta nghi ngờ thực sự.
- Hoàng thượng, không phải người của thần bị đánh mà là Chu Thiên Giáng bị người của thần đả thương. Thần cảm thấy ngày mai chắc chắn tên tiểu tử này sẽ đến triều đường cáo trạng, vậy nên thần mới bẩm báo trước cho Hoàng thượng một tiếng.
Sở Vân cười khổ nói.
Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương sửng sốt, Chu Thiên Giáng bị quan sai của Đề Đốc phủ đả đánh? Đúng là có chút ngoài tưởng tượng.
Tĩnh Vương không kìm được hỏi:
- Sở Vân, điều này sao có thể chứ? Tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia mà không chiếm tiện nghi thì đã giãy đành đạch rồi, sao lại để người của ngươi đánh được chứ? Hơn nữa, ba trăm người của Chu Thiên Giáng có thể đánh được sáu trăm tinh binh của Huyền Minh, lẽ nào người của Đề Đốc phủ ngươi ai nấy đều thành tinh rồi?
Thành Võ Hoàng cũng nghi hoặc nhìn Sở Vân:
- Sở ái khanh, cứ đứng lên nói đi. Ở đây cũng không có người ngoài.
Sở Vân đứng lên, hai gã thái giám bê một cái ghế đến. Sở Vân nhìn Thành Võ Hoàng nói:
- Bệ hạ, đêm nay thần đã hạ tử lệnh, không được cho bất cứ ai trong phủ của Chu Thiên Giáng ra vào, ai biết được tiểu tử này dẫn theo mười mấy người nhất định đòi ra ngoài. Lúc đó người dẫn đầu là một tiêu thống, căn bản không áp chế được nên bất đắc dĩ hai bên đã thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau, hai trăm người của Đề Đốc phủ thần đã đánh mười mấy người bọn họ, nghe nói cuối cùng Chu Thiên Giáng được khiêng hồi phủ.
Thành Võ Hoàng nghe xong ngẩn ra, sau đó thì cười lớn, sự buồn bực của cả buổi tối cũng coi như được thả lỏng. Chu Thiên Giáng không coi hậu cung ra gì, nếu Thành Võ Hoàng cứ tha hắn như vậy thì cũng không cam lòng, bây giờ thì hay rồi, Sở Vân đã giúp ông ta trút mối hận này.
- Sở ái khanh, đánh hay lắm! Tiểu tử này không đánh không được, coi như đánh thay trẫm đi!
Thành Võ Hoàng nói xong liền lệnh người đem rượu lên, cũng coi như chúc mừng đã giải quyết được chuyện khẩn cấp về ngân lượng.
Nhưng trong lòng Vệ Triển rất nghi hoặc, ông ta không hiểu binh mã nhiều như vậy, rốt cuộc Chu Thiên Giáng đã giấu ở đâu? Lẽ nào hắn còn nơi nào bí mật trong kinh thành sao? Vệ Triển thân là lão đại Niêm Can Xử, tuy không cho Hoàng thượng biết nhưng ông ta nhất định phải làm rõ những chuyện này, điều quan trọng hơn là Vệ Triển phải làm cho rõ xem rốt cuộc Chu Thiên Giáng tự ý giấu nhiều binh mã như vậy để làm gì?
Trong phủ của Chu Thiên Giáng, quả thực một đám người bị đánh cho không nhẹ, hai mắt Chu Thiên Giáng bầm tím, trên quan hàm bên trái còn có một dấu giày rõ ràng.
Y phục Đại Ngưu cũng tả tơi, miệng bất mãn oán giận Chu Thiên Giáng, cậu ta không hiểu tại sao Chu đại quan nhân lại muốn dẫn người ra ngoài để bị đánh, rõ ràng là chỉ cần hô một tiếng là người trong phủ có thể lao ra đại sát tứ phương nhưng hắn lại không cho bất cứ ai ra giúp.
- Đại nhân…quan binh bên ngoài rút rồi ạ!
Chu Nhị chạy vào nói.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
- Uhm, xem ra sư phụ và Chu Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, không để Sở Vân túm được sơ hở.
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn nhìn Đại Ngưu:
- Ta nói tiểu tử ngươi đừng có ngồi đó chửi đổng nữa, chúng ta bị ăn đánh cũng không uổng phí đâu. Mấy vết thương này là để Hoàng thượng nhìn đấy, ngày mai thiết triều lão tử sẽ lấy lại cho ngươi.
Chu Thiên Giáng xoa xoa quai hàm, trong lòng thầm nhủ lão tử cũng không rửa mặt nữa, để Hoàng thượng nhìn xem lão tử gặp phải tội lớn thế nào. Để đưa người của Tứ hoàng tử lên quan vị quan trọng, đêm nay Chu đại quan nhân cũng coi như diễn một màn khổ nhục kế.
Hoàng thượng hồi cung, đêm qua binh mã toàn thành được điều động, tất cả những điều này cũng không khơi hứng thú cho bá quan. Các quan viên tam phẩm trở xuống của Đại Phong triều trong nhà ai nấy như gặp phải cướp, hơi đâu mà quan tâm chuyện bên ngoài, vất vả tích cóp được mấy chục năm, loáng một cái tất cả đã bị Chu đại ác nhân cuốn đi. Những người này hận đến mức vẽ hẳn hình nhân trong phủ để nguyền rủa hắn, hiện giờ đừng nói là điều động binh mã toàn thành, cho dù Chu Diên Thiên có quay lại thì bọn họ cũng không đến cổng thành trợ uy nữa.
Trong phủ tướng quân, Quách lão phu nhân nhìn Lâm Phong không biết nên nói gì mới phải. Chu Thiên Giáng tự ý giấu nhiều binh mã như vậy, còn to gan giấu ngay trong kinh thành, lão phu nhân cảm thấy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện nhưng đêm qua nhìn thấy vẻ mặt lo lắng trăm bề của Lâm Phong, lão phu nhân không nói một lời đã cho binh mã vào hậu viện.
Trong phủ Tứ hoàng tử, Huyền Châu cũng không được bình tĩnh như Quách lão phu nhân. Chu Nhất đem theo nhiều binh mã như vậy tràn vào phủ Tứ hoàng tử khiến Huyền Châu bị dọa không nhẹ. Chuyện này nếu như bị mấy ca ca biết thì còn không chạy đến chỗ phụ hoàng tố cáo cậu ta sao?
Chu Nhất cũng không quan tâm đến cơn giận của Tứ hoàng tử, dù sao mọi người cũng đã đến rồi, sống hay chết ngài cứ xem mà làm, hơn nữa, chờ đến ngày Tứ hoàng tử ngài trở thành Hoàng thượng thì những binh mã này sớm hay muộn cũng là của ngài. Nhờ sự khuyên bảo không ngừng của Chu Nhất thì Tứ hoàng tử Huyền Châu mới an tâm. Huyền Châu cẩn thận đến mức bảo người trong phủ cảnh giới xung quanh, không được cho bất cứ mật thám nào lại gần phủ đệ của cậu ta.
Thành Võ Hoàng ngủ chưa được bao lâu đã bị thái giám trông coi gọi dậy thiết triều, tuy ông ta thân là Hoàng thượng một nước nhưng vô cùng nghiêm túc trong quy chế thiết triều, chưa từng thiết triều muộn bao giờ.
Trên triều đường, ngoài những quan lớn nhị phẩm trở lên thì những người khác như tội phạm đang chờ bị thẩm, ai nấy cụp đuôi rũ đầu.
Thành Võ Hoàng nhìn chúng thần một cái, cao giọng nói:
- Trẫm đến Yến Sơn tế tổ ba ngày, biết được chư vị ái khanh chăm chỉ triều chính, trẫm rất vui mừng. Các khanh, không biết trong ba ngày này có chuyện gì quan trọng muốn tấu hay không?
Thành Võ Hoàng cố ý hỏi chúng thần.
Văn võ bá quan nhìn nhau, nếu không nộp bạc lên trên thì hôm nay đã có cục diện khác rồi, các quan viên chắc chắn sẽ cùng thống nhất chống lại Chu Thiên Giáng nhưng hiện giờ tất cả đã nộp bạc, chẳng khác gì đã bị Chu Thiên Giáng nắm được nhược điểm, người ta không đề cập đến chuyện bãi miễn đã là tốt lắm rồi, ai dám đứng ra khiêu chiến uy quyền của hắn nữa chứ?
- Bệ hạ, lão thần có tấu!
Vương Lão Thái phó đột nhiên đứng ra khỏi hàng, khom người nói.
Thành Võ Hoàng nhướn mày, ông ta sợ nhất vị Vương Thái phó này, ngay thẳng đến mức khiến người ta phát phiền lên được.
- Lão Thái phó, không biết ngài lại có chuyện gì muốn tấu vậy?
Thành Võ Hoàng nói xong, trước tiên đưa mắt cho Tĩnh Vương trước, tự nhủ nếu không được thì đệ liền lên.
- Bệ hạ, thần tuổi già sức yếu, đã không còn sức đảm đương chức Chủ Bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Quốc Tử Giám nữa nên mong Hoàng thượng ân chuẩn cho lão thần từ quan, hồi hương dưỡng lão.
Vương Thái phó khom người nói.
Tất cả các quan viên trên triều đường đều giật mình. Vương Bính Khôn là nguyên lão phò tá hai triều Hoàng đế, đệ tử làm quan lớn trải khắp triều đường, ông vừa chủ động xin từ quan khiến các quan văn kinh hãi, lần lượt đứng ra cầu khẩn Vương Thái phó ở lại.
Trong lòng Thành Võ Hoàng cũng chấn động, tuy bình thường Vương Thái phó hay gây rắc rối khiến ông ta đau đầu nhưng đến thời khắc mấu chốt thì Đại Phong triều quả thực không thể thiếu nhưng lão thần ngay thẳng như vậy được. Nếu như ngày đó không phải Vương Thái phó không sợ sống chết đứng trên tường thành tức giận mắng mỏ Chu Diên Thiên thì cũng không khơi dậy được tinh thần đoàn kết của chúng thần, lúc đó trong thành chỉ cần có quan viên đầu têu làm loạn, việc Thành Võ Hoàng có thể khống chế được thế cục hay không cũng rất khó nói.
Con người đều có kiểu đến thời khắc cuối cùng hoặc khi mất đi mới nghĩ đến mặt tốt của người ta. Vương Thái phó là đại thần nhất phẩm nhưng lại đẩy con cháu về quê làm ruộng mà không làm quan, chỉ dựa vào điều này thì Đại Phong triều đã không ai bằng được rồi. Vừa nghĩ đến những chuyện này thì trong lòng Thành Võ Hoàng vô cùng xúc động.
- Lão đại nhân, Đại Phong triều ta không thể thiếu những lão thần như ngài được, thỉnh cầu của ngài…trẫm không chuẩn!
Thành Võ Hoàng nói xong thì đích thân bước xuống triều đường đỡ Vương Thái phó đang khom người.
Vương Bính Khôn đã nản lòng thoái chí, ông cảm thấy bản thân mình đã không còn sức để xoay chuyển càn khôn, đến môn sinh mà mình dạy dỗ cũng trở thành lũ tham quan thì còn mặt mũi nào đứng trong triều chứ?
- Bệ hạ, thần cảm thấy hổ thẹn với sự ủy thác của Tiên đế, không dạy dỗ được những hiền tài cho Đại Phong triều ta, thần không còn mặt mũi nào đứng trong triều nữa.
Vương Bính Khôn đau lòng nói.
- Lão đại nhân, nếu nói hổ thẹn thì đầu tiên phải là trẫm mới đúng, càng như vậy thì trẫm càng không thể thiếu được sự đốc thúc của những lão thần như ngài. Lão đại nhân, trẫm tin rằng Đại Phong triều ta sẽ lại xưng bá tứ phương, ngài lưu lại cùng đón ngày đó với trẫm đi!
Thành Võ Hoàng chân thành nói.
- Ân sư…người không thể đi được!
- Lão đại nhân, ta cầu ngài lưu lại đi!
Một đám văn thần trên triều điện rớt nước mắt cầu khẩn, Vương Bính Khôn đối với bọn họ mà nói chính là một cột trụ tinh thần, một khi không có sự lãnh đạo của ông thì mấy quan võ chẳng phải sẽ bắt nạt những quan văn không có chức quyền này đến chết sao?
Vương Bính Khôn kích động nhìn mọi người, đang định nói vài lời thì nhìn thấy một gã thái giám vội vàng bước vào.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, An Sát Sứ Chu Thiên Giáng đại nhân cầu kiến!
Hoàng thượng vừa nghe, tên tiểu tử này đến thật đúng lúc, ông ta vội vàng chuyển hướng chuyện của Vương Thái phó:
- Lão đại nhân, chuyện của ngài cứ quyết định như vậy đi. Trẫm không cho phép ngài đi đâu.
Thành Võ Hoàng nói xong thì nhìn gã thái giám nói:
- Tuyên An Sát Sứ vào đi!
- Ách…bệ hạ, Chu đại nhân không đến một mình mà còn đem theo bốn quan sai ạ.
Gã thái giám kia vội vàng nói một câu.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra:
- Càn quấy, đây là triều đường Đại Phong chứ không phải An Sát Viện của hắn, bảo tiểu tử này lăn vào đây!
Gã thái giám kia bị dọa cho biến sắc, cũng không dám nói gì, vâng một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau đã nhìn thấy bốn gã thái giám khiêng một cái ghế, mệt đến mức thở hồng hộc bước vào.
- Bệ hạ…thần muốn cáo trạng…thần không thể sống những ngày thế này được!
Vừa vào đại điện Chu Thiên Giáng đã bắt đầu kêu rên.
Văn võ bá quan kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, sao chỉ trong một đêm mà tiểu tử này lại trở thành dáng vẻ này rồi? Thành Võ Hoàng cũng ngẩn ra, kỳ quái bước đến bên cạnh Chu Thiên Giáng nhìn nhìn. Thảo nào tiểu tử này không đến một mình, hóa ra là bị thương đến mức này nên phải có người khiêng. Thành Võ Hoàng nhìn Sở Vân một cái, trong lòng thầm nói đánh cũng nặng tay quá đấy, nhìn dáng vẻ thảm hại của tiểu tử này đi.
Hầu hết các quan viên nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thiên Giáng đều vui đến lòng nở hoa, đúng là ông trời có mắt giải hận giúp bọn họ mà.
- Bệ hạ, đêm qua thần vô tội mà bị đánh, nếu bệ hạ không làm chủ cho vi thần thì hôm nay thần sẽ không để yên cho Sở Vân đâu!
Chu Thiên Giáng ôm quai hàm tức giận kêu gào, đôi mắt như gấu trúc trừng Sở Vân.
Sở Vân vô tội lắc lắc đầu, dứt khoát quay mặt sang một bên không nhìn hắn. Vương Bính Khôn nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thiên Giáng thì cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, sớm đã quên chuyện của chính mình.
- Thiên Giáng, chuyện đêm qua…trẫm đã biết rồi. Lỗi không phải do Sở Vân đại nhân mà là ý chỉ của trẫm.
Thành Võ Hoàng chắp tay sau lưng nói.
- Bệ hạ, nếu người muốn đánh thần một trận thì cứ nói rõ ra nhưng cũng không thể bắt hết người ở thanh lâu của thần chứ? Thần là một viên quan thanh liêm, chỉ trông chờ vào chút tiền này để sống qua ngày thôi ạ.
Thành Võ Hoàng tức đến mức suýt thì lệch mũi, chuyện xấu như vậy mà còn không biết xấu hổ nói ở đây, đúng là mất hết mặt mũi của Đại Phong triều rồi.
Thành Võ Hoàng lúng túng ho khan một tiếng:
- Nếu như tiểu tử ngươi muốn bị đánh cho tét đít thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.
- Ha ha, thôi ạ, thần chỉ đùa chút với Hoàng thượng thôi. Học trò ngày nào cũng khổ đọc sách thánh hiền, sao có thể làm buôn bán chuyện này chứ?
Mặt Chu Thiên Giáng như trời tháng sáu, đổi nhanh hơn lật sách.
Văn võ bá quan vừa thấy, thảo nào hắn dám đấu cùng Hoàng hậu và các hoàng tử, ở Đại Phong triều cũng chỉ có mình tiểu tử này dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy mà thôi, không chừng hắn chính là con tư sinh bên ngoài của Hoàng thượng ấy chứ.
Chu Thiên Giáng cũng không thèm quan tâm người khác nhìn thế nào, trầm mặt xuống:
- Bệ hạ, thần Chu Thiên Giáng có tấu!
Chu Thiên Giáng nói xong, chống tay xuống ghế như muốn đứng dậy dập đầu lạy.
Thành Võ Hoàng nhìn dáng vẻ khó khăn của hắn, nhíu nhíu mày nói:
- Thôi miễn, cứ nói đi, tiểu tử ngươi cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông rồi. Đại Phong triều từ khi lập quốc đến nay ngươi là thần tử đầu tiên để trẫm đứng còn ngươi thì ngồi thượng tấu đấy.
Trong lòng Thành Võ Hoàng tự nhủ ta đây đã mở đại ân rồi, tiểu tử ngươi đừng có mà không biết điều.
- Tạ ân điển bệ hạ. Bệ hạ, ba ngày nay An Sát Viện đôn đốc bá quan, số ngân lượng tham nhũng tịch biên được…tổng cộng là mười một triệu lượng ạ.
Chu Thiên Giáng nói xong thì Thành Võ Hoàng sửng sốt, hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói:
- Hôm qua tiểu tử ngươi còn nói với trẫm là mười lăm triệu mà, sao hôm nay lại thay đổi rồi? Nếu muốn chết thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.
- Chẳng phải bị cướp mất bốn triệu sao?
Chu Thiên Giáng cũng nhỏ giọng nói.
- Trẫm không biết, tiểu tử ngươi phải giao cho trẫm không thiếu một xu.
Văn võ bá quan ai nấy đều vươn cổ ra, được lắm, Hoàng thượng trên triều điện lại châu đầu ghé tai với đại thần, thế này còn ra thể thống gì nữa? Nhưng con số mà Chu Thiên Giáng báo ra cũng khiến tất cả mọi người giật mình.
Thành Võ Hoàng thẳng lưng, Chu Thiên Giáng cao giọng nói:
- Là thần nhớ nhầm, phải là mười lăm triệu lượng ạ.
Thành Võ Hoàng sầm mặt lại:
- Không ngờ triều chính Đại Phong ta lại nằm trong tay một đám tham quan, thảo nào dân chúng lầm than. Thiên Giáng, nếu có danh sách tội thần thì trẫm nhất định phải trừng phạt!
- Bệ hạ, thần đã lên một danh sách quan tham rồi ạ, nhưng trong số các bá quan đôn đốc thần cũng phát hiện ra một nhóm quan viên liêm khiết nên cũng lên một danh sách, mong bệ hạ minh xét mà ủy thác trọng trách ạ.
Chu Thiên Giáng nói xong thì lấy hai tờ giấy trong ngực ra, dùng hai tay dâng lên.
Quân thần hai người này người hát kẻ xướng khiến văn võ bá quan bị dọa không nhẹ, chẳng ai biết được Chu Thiên Giáng sẽ tống ai vào ngục nên ai nấy đều thấp thỏm không yên.
Thành Võ Hoàng nhìn danh sách một cái, xoay người bước lên đài cao. Tất cả mọi người đều cho rằng Thành Võ Hoàng sẽ tuyên bố ngay tại chỗ nhưng ai ngờ được ông ta lại đặt danh sách lên trên ngự án.
- Các vị ái khanh, không biết còn có chuyện gì nữa không? Nếu như không có thì…lục bộ Thượng thư và Cửu Môn Đề Đốc lưu lại, những người khác…bãi triều!
Văn võ bá quan vừa nghe được như vậy thì như được ân xá, vội vàng khấu tạ rồi lui ra. Chu Thiên Giáng thì vô cùng choáng váng, tất cả đều lệch so với suy đoán của hắn.
- Bệ hạ…thần…thần thì sao?
Chu Thiên Giáng chỉ vào mũi mình hỏi.
- Biến về phủ dưỡng thương đi!
Thành Võ Hoàng tức giận mắng một tiếng.
Thành Võ Hoàng không thể không tức giận, ý của ông ta là bảo Chu Thiên Giáng bắt mấy người điển hình để rung cây dọa khỉ, nào biết được tên tiểu tử này gần như đã thay hết một lượt các quan viên dưới tam phẩm. Nếu như định đoạt theo danh sách của hắn, kinh thành không loạn lên mới lạ đấy.
Nhìn thấy triều đường cũng không còn ai khác thì Chu Thiên Giáng mới buồn bực đứng dậy, ngay cả ghế thái sư cũng không thèm, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, má nó, uổng công bị đánh oan.
Ra khỏi cửa cung thì bốn quan sai của An Sát Viện vẫn đứng chờ bên ngoài. Hôm nay Chu Thiên Giáng không ngồi “Ferrari” của hắn vì ghế thái sư không tiện đặt trong đó nên mới ngồi kiệu của An Sát Viện đến. Đám người Chu Nhất đều đã đến An Sát Viện, Đại Ngưu ở nhà dưỡng thương, đây là lần đầu tiên Chu đại quan nhân vào triều với khí thế xẹp lép như vậy.
- Đi, hồi An Sát Viện!
Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng rồi ngồi vào trong kiệu. Bớt đi cái ghế nên trong kiệu có vẻ rộng ra không ít.
Một lát sau thì Chu Thiên Giáng cảm thấy cỗ kiệu giật một cái rồi đột nhiên dừng lại.
- Có chuyện gì thế? Má nó ai dám chắn đường lão tử vậy?
Chu Thiên Giáng nói xong liền vén rèm thò đầu ra nhìn một cái.
Cùng lúc đó thì một cái túi lớn chụp xuống, Chu Thiên Giáng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì nửa người đã ở trong cái túi. Hắn đang định phản kháng liền cảm thấy sau ót bị thứ gì đó gõ một cái rồi Chu đại quan nhân ngất đi.