Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hưng Lê
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Quyển 4: Mây Đen Lại Đến
Cuối tuần, tôi và Gia Tuấn ngồi xe đến Thọ Quang thăm vườn rau nhà kính của bạn học anh bỏ vốn ra đầu tư.
Bây giờ, hai chúng tôi đều có công việc, đáng lẽ muốn đi ra ngoài du lịch giải khuây nhưng đành lui lại sau này, nhân dịp cuối tuần, chúng tôi xuống tỉnh thăm thú.
Vườn rau nhà kính ở Thọ Quang, có tiếng trên thế giới, tuy rằng trước khi đến đã nghe nói rồi, nhưng khi bước vào nơi này, tôi vẫn kinh ngạc há hốc mồm, trăm nghe không bằng một thấy, toàn bộ rau củ sinh trưởng trong đất đều có thể lủng lẳng giữa không trung.
Bởi vì không được vun trồng bằng đất, mà được tưới bằng chất dinh dưỡng, cho nên khoai lang, khoai tây, dưa leo, cái nào cũng mập dài treo lủng lẳng giữa không trung, người đi tham quan nhìn thấy không ngớt tán thưởng.
Bạn học của Gia Tuấn cùng đi với chúng tôi, giới thiệu từng cái với chúng tôi.
Tôi nhịn không được mà nói: “Nhìn thấy rau củ sinh trưởng như vậy, thật sự là đổi trắng thay đen, lẫn lộn đầu đuôi.”
Bởi vì là cuối tuần, nên có rất nhiều ba mẹ dẫn con cái đến nơi này tham quan, có một bé trai đáng yêu kinh ngạc kêu lên: “Mẹ ơi mẹ, khoai lang không phải sinh trưởng ở trong đất hay sao mẹ? Tại sao khoai lang này lại sinh trưởng giữa không trung vậy ạ?”
Mẹ của đứa bé giải thích: “Đây là giống mới, không cần vun trồng trong đất, có thể mọc giữa không trung, để tiết kiệm không gian.”
Tôi cũng cười: “Bất luận chuyện gì cũng đều có thể.”
Kết quả, bé trai kia hỏi ngược lại chúng tôi một câu: “Mẹ nói chỉ có con gái mới có thể sinh được em bé, chị này nói tất cả mọi chuyện đều có thể, vậy sau này con có thể sinh em bé hay không? Con muốn sinh một em trai để chơi với con.”
Chúng tôi cười ồ lên, đứa trẻ đó thật đáng yêu.
Trên mặt đất ở phía trước có một trái bí đỏ hơn một trăm cân, tôi vui vẻ ôm không chịu buông tay: “Gia Tuấn, anh đến đây xem, còn to hơn khổ người của em nữa.”
Gia Tuấn chụp ảnh cho tôi, anh cười: “Em ngồi lên trên đi, như vậy đó, rất giống cô nàng bí đỏ.”
Hành trình một ngày tuy rằng ngắn ngủi, nhưng chúng tôi đều rất vui vẻ, lúc gần đi, chúng tôi mua vài hộp rau củ quả và rau mầm, đây là thực phẩm sạch từ thiên nhiên, không chiên qua dầu, toàn bộ đều dùng phương pháp sưởi để loại bỏ bớt hàm lượng nước, ăn vào trong miệng có cảm giác giòn xốp, nhưng lại không giống thực phẩm ở cửa hàng bách hóa, hơn nữa, còn giữ được mùi vị của rau củ, tôi mở một hộp nấm hương ra ăn thử, ăn xong không ngưng miệng được.
Tôi mua để biếu mẹ chồng và Gia Kỳ, ba mẹ tôi, còn có Chu Vi nữa, tôi cũng mua tặng cho chủ tịch Cảnh một hộp, dù nhiều hay ít cũng là tấm lòng của tôi, cuối cùng, sau khi do dự, tôi cũng mua tặng Bùi Vĩnh Diễm một hộp.
Gia Tuấn xách cho tôi mấy hộp bỏ vào phía sau xe, anh tò mò sao tôi mua nhiều như vậy.
Tôi giải thích: “Hai hộp đó, để em tặng đồng nghiệp.”
Có hơi chột dạ, thực ra đồng nghiệp trong bộ phận không dùng nhiều như vậy, chỉ một hộp là đủ rồi.
Chúng tôi cùng nhau lên xe, Gia Tuấn mang kính râm, khởi động xe.
Chiếc xe chạy về phía trước, phong cảnh như tranh màu nước ngoài cửa xe nhanh chóng lui về phía sau, tôi duỗi một tay qua, nắm lấy một tay của Gia Tuấn, tôi khẽ nói: “Gia Tuấn, chúng ta sẽ sống thật tốt nhé.”
Anh cũng xúc động: “Đinh Đinh, hiện giờ chúng ta quay về khách sạn nha.” Anh lại kề sát vào tai tôi và nói: “Hiện giờ anh rất muốn cởi hết đồ của em.”
Tôi ở trong nhà vệ sinh tắm rửa, Gia Tuấn chợt đi vào, anh cười gian xảo với tôi, sau đó bản thân gấp gáp đến nỗi cởi hết đồ, chui vào trong bồn tắm lớn, nước trong bồn tắm không chứa nổi thể tích của hai người chúng tôi, nước chợt tràn ra ngoài.
Tôi chế nhạo anh: “Thật đáng ghét.”
Anh cười, dán mặt sau lưng tôi, bàn tay thì không thành thật, vuốt ve bộ ngực của tôi.
Anh nói: “Vợ à, ngực của em thật là trơn láng.”
Nóng xong câu này, anh ôm chặt lấy tôi, sau đó thuận thế kéo tôi vào trong lòng anh, làm cho cả người tôi ngồi lên đùi anh.
Tôi không vui la lên: “Phó Gia Tuấn, anh làm gì vậy? Cứng rắn, nhạt nhẽo liền muốn chui vào.”
Gia Tuấn không có ý định lùi lại chút nào, ngược lại, anh nhanh chóng kẹp tôi vào giữa hai chân mình, dán chặt vào người tôi từ phía sau, tôi nhíu mày, phía dưới như bị nhét vào một cây côn gỗ, thật sâu, tôi không thấy dễ chịu chút nào.
Tôi dùng khủy tay thúc anh: “Gia Tuấn, lúc tắm rửa anh cũng không thành thật.”
Anh hỏi nhỏ tôi bên tai: “Vợ ơi, anh hỏi em một chuyện, em nói xem, anh có giống như trước không?”
“Có cái gì mà giống hay không giống? Cũng giống như trước vậy thôi, gấp gáp như phải lửa.”
Anh cố gắng động thắt lưng, thoáng di chuyển sâu vào, lại hỏi tôi: “Anh vẫn cho em cảm giác giống như lúc trước phải không? Có cảm giác cứng nhắc, hoặc là thời gian quá ngắn, hoặc là …, không tốt như trước hay không?”
Tôi dùng sức đẩy tay của anh ra, hướng lên trước tìm cách tách khỏi anh.
“Anh ra ngoài chờ em đi!”
Gia Tuấn cũng không chịu ra ngoài, anh nhào về phía trước một cái, cùng tôi ngã nhào vào trong bồn tắm, lần này tôi trực tiếp đối mặt với anh, anh đặt tôi trong nước chỉ lộ đầu lên, nước tràn qua đầu vai chúng tôi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt nóng rực của anh còn có một chút điềm đạm, không kiềm chế được trái tim tôi khẽ động, nhắm mắt lại.
Gia Tuấn ngầm hiểu ý, anh lấy vòi hoa sen, nhanh chóng tắm sạch chúng tôi, sau đó ôm tôi ra khỏi phòng tắm.
Tôi bị Gia Tuấn đặt ở dưới thân, anh cúi đầu xuống tinh tế hôn tôi, giống như đang tận hưởng tuần trăng mật, dây dưa triền miên. Tôi nhất thời mềm lòng, thầm nghĩ phải tận tình hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào này.
Đúng lúc này, điện thoại ở tủ đầu giường đổ chuông thật lớn, Gia Tuấn đang ngậm ngực tôi trong miệng, tiếng chuông ầm ỹ làm anh bất ngờ, kết quả cắn một cái lên đỉnh ngực của tôi, làm tôi đau la lên một tiếng.
Gia Tuấn thương tiếc luôn miệng xin lỗi, anh ngừng yêu thương tôi, tôi cũng căm giận, điện thoại của người nào chứ.
Là điện thoại của Thẩm An Ny, tôi không vui, trở mình kéo chăn lên quấn hết người lại.
Gia Tuấn cũng trở mình một cái, anh hơi áy náy đưa cánh tay ra ôm lấy tôi, kề sát vào lưng tôi, vừa nịnh nọt quấn hai cái đùi quanh chân tôi, tiến vào cơ thể tôi từ phía sau.
Không biết thảo luận cái gì trong điện thoại với Thẩm An Ny, dường như rất cấp thiết, vốn dĩ bàn tay của Gia Tuấn đang vuốt ve ngực của tôi, lập tức dừng lại, anh rút tay về, tách người ra, chớp mắt xoay người ngồi dậy rất ngay ngắn.
Tôi tò mò quay đầu lại, thấy vẻ mặt của anh nghiêm trọng, dần dần sắc mặt biến hóa càng lúc càng ngưng trọng.
Anh chẳng qua chỉ nghe Thẩm An Ny nói, thật lâu sau khi nghe xong, tôi nghe anh trầm giọng nói: “Đường Nhất Phàm có ý gì vậy?”
Anh hiếm khi dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để nói chuyện, tôi cảm giác được trong không khí có một chút bất an.
Tôi cẩn thận xoay người, ôm chầm lấy thắt lưng của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai tôi trở về rồi nói sau, ừ.” Sau đó anh cúp máy, rơi vào sự trầm tư.
“Chuyện gì vậy?”
Anh cầm điện thoại trong tay đùa nghịch, đợi một lát, anh mới bình tĩnh an ủi tôi: “Không có chuyện gì đâu.”
“Nhất định là có chuyện, nói cho em biết.”
Anh lại nằm xuống, ôm ghì tôi vào lồng ngực: “Đúng là có chút chuyện, nhưng hiện tại anh cũng không rõ lắm, đợi ngày mai trở về rồi nói sau.”
Sau đó, anh cúi đầu hôn lên khóe môi tôi, tuy rằng vẫn rất dịu dàng, nhưng rõ càng không còn sự nhiệt tình của lúc nãy nữa, trong lòng tôi hơi nghi ngờ, rất muốn hỏi đến cuối cùng, nhưng cũng nhịn xuống.
Tôi có một linh tính, chuyện có thể khiến Gia Tuấn lo lắng, nhất định không phải chuyện nhỏ.
Cuộc sống sau khi tái hợp khôi phục lại sự yên ổn, chúng tôi nối lại tình xưa, cũng ngầm quý trọng nhau để bù đắp lại tình cảm, cố gắng ngăn đối phương nhớ lại chuyện cũ, cố gắng làm cho cuộc sống trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Thời tiết càng ngày càng trong trẻo nhưng lạnh hơn, liên tục có vài cơn gió thu, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống mấy độ, có mùi vị cuối thu.
Hôm nay tan tầm, tôi về nhà sớm để nấu cớm, vốn định làm chút hải sản mà Gia tuấn thích ăn, nhưng khi về nhà, tôi phát hiện Gia Tuấn đã về sớm hơn tôi, anh rúc trong ghế sô pha, đang chợp mắt.
Tôi để thức ăn xuống, cẩn thận gọi anh: “Gia Tuấn.”
Gia Tuấn mở mắt: “Em về rồi à.”
Tôi có cảm giác tâm trạng của anh không tốt lắm, “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại về sớm như vậy?”
“Không có gì.”
“Gạt em, nhất định là có chuyện.”
Anh suy nghĩ một lúc, ngồi dậy.
“Đúng là đã xảy ra chút chuyện, bên Hiệp Hội Luật Sư nhận được thư tố cáo, có người chỉ chứng 2 năm nay anh cạnh tranh bất chính, trong quá trình lên tòa, anh mua chuộc nhân chứng, xúi giục nhân chứng ngụy tạo lời khai giả, còn uy hiếp nhân chứng phía đối phương, sử dụng phương thức không bình thường để cưỡng bách đối phương, gây trở ngại tư pháp công chính.”
36 Chiêu Ly Hôn 36 Chiêu Ly Hôn - Thủy tụ nhân gia 36 Chiêu Ly Hôn