"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 382 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 902 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 01: Hai Ông CháU Kỳ QuáI
ồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 101: Hai ông cháu kỳ quái
Nguồn: Tàng Thư Viện
Phố cổ Hội An là một đô thị cổ nằm ở hạ lưu sông Thu Bồn trực thuộc tỉnh Quảng Nam, Đại Việt. Hội An cũng là một nơi giao thoa của nhiều nền văn hóa, Hội An được người dân Việt Nam và thế giới biết đến bởi nhiều nét văn hóa, kiến trúc độc đáo, những lễ hội đặc sắc và những món ăn tuyệt vời.
Sáu người trong tổ đội quái vật số mười hai đang đủng đỉnh dạo phố trên con đường Trần Phú. Văn Lục sử dụng Vụ Ẩn che dấu cả tổ đội, nếu không với bộ dạng “dị hợm” của mấy người, không chừng dân chúng quây lại bắt đưa tới nhà thương điên cũng nên.
Sau vụ việc Hương sát thủ tóm “thằng nhỏ” của tên gián điệp lôi tuốt lên không, cả đám “háo sắc” Văn Lục xanh hết mặt. Ngay cả mấy tên đệ tử gia tộc Nguyễn đi theo để dẫn giải tu binh cũng choáng váng vội lủi ra xa. Tên gián điệp còn đang sợ hãi đã bị cô nàng vung chân đá thốc một cái vào gáy… ngất lịm. Sau khi giao cho hai đệ tử gia tộc Nguyễn thuật bắt giải mang về thì cả bốn chàng trai đều không dám bén bảng đứng gần cô nàng “mạnh mẽ” này. Lỡ như nàng ta mạnh tay chút thôi thì… tàn đời trai rồi.
Nhưng mà cả tổ đôi mới đi bắt được thêm một tên nữa thì nhận được tin, hai đệ tử gia tộc Nguyễn kia đã bị giết. “Tù binh” cũng bị cứu thoát mất.
Điều làm Văn Lục bất đắc dĩ là những tên khác hắn bắt đều lưu lại một tia thần thức phòng khi hắn bỏ trốn. Nhưng mà cái tên do Hương sát thủ bắt này hắn lại quên mất, mà dù có nhớ thì có cho kẹo… hắn cũng chẳng dám bén bảng lại gần Hương mà động tay động chân.
Xảo tấu thế nào cái tên được cứu lại là người không có lưu khí tức làm Văn Lục không biết bắt đầu từ đâu. Sau khi trở lại tộc Nguyễn, thu lưu hình ảnh cuối cùng trong mắt của hai cái xác đệ tử gia tộc Nguyễn, Văn Lục và tổ đội mười hai mới nhận ra là một nhóm người cứu tên gián điệp kia chứ không phải chỉ có một tên.
Theo như những thông tin trong não hải của Lyeen Xie thì tên bị Hương bắt, cũng chính là tên được cứu đi có biệt danh là CT. Văn Lục qua hình ảnh cũng chỉ nhận ra được một tên gián điệp trong cả nhóm năm người tham gia cứu CT đó. Sở dĩ vì Văn Lục nhận ra vì tên đó chẳng khác gì một cái que, vừa cao lêu ngêu tới hơn mét tám gần mét chín lại vừa còi còm nhom… dù đã bịt mặt nhưng qua đối chiếu với thông tin trong não hải của Lyeen Xie thì không sai đi đâu được.
Qua những thông tin thu được, Văn Lục đại khái cũng chia mạng lưới của bọn gián điệp ra làm ba tầng lớp. Thứ nhất chính là ba tên trùm cầm đầu ở ba miền đất nước. Thứ hai chính là tầng lớp gián điệp cao cấp. Người thuộc tầng lớp này tên bao giờ cũng có tên riêng, thường thì hay dùng chữ cái viết tắt của tên đó. Bất quá điều Văn Lục nghi ngờ cái tên “yếu ớt” CT đó chẳng lẽ là gián điệp cấp cao? Đánh chết Văn Lục cũng không tin, trừ khi tên đó có thân phận lớn, nếu không một tên mới cấp ba tu luyện giả không đời nào ngoi lên được tầng lớp gián điệp cấp cáo cả. Mà CT là viết tắt của từ quái dị nào Văn Lục cũng đoán không ra.
Tầng lớp thứ ba của mạng lưới gián điệp chính là những nhân vật cấp thấp, hay còn gọi là “lâu la” chuyên môn dưới sự sai bảo của gián điệp “có chữ” mà hành động. Những người này biệt danh thường chỉ là những con số.
Cái tên cao lêu khêu, gầy nhom mà Văn Lục nhận ra có biệt danh là 23. Và hắn cũng chính là nguyên do mà cả tổ đội hai giờ đang đủng đỉnh bước trên đường phố Trần Phú của phố cổ Hội An.
nguồn
Văn Lục nhìn những kiến trúc hai bên, những đình đài, những ngôi nhà cổ hai mái cong cong mà cảm khái:
- Nhiều người dân Việt Nam cực kỳ hâm mộ nền văn hóa Trung Quốc, Nhật Bản nên ra sức tìm hiểu văn hóa, văn minh của họ… mà không biết rằng,
Việt Nam cũng có một nền văn minh đa dạng và hùng tráng không kém ai. Nếu muốn tìm về những nét cổ kính, trầm lắng thời gian, đương nhiên là nơi này cũng là nơi nên chọn a. Một vùng đất vẫn chưa bị “thời gian xóa đi lịch sử”…
Tiểu A Lôi dưới chân “ư ư” lên vài tiếng rồi hếch chiếc mũi về phía một cửa hàng. Văn Lục nhìn theo thì thấy đó là một nhà hàng nhỏ nhỏ mang phong cách cổ đại, bên trong khách hàng thưa thớt vài bóng dáng. Trong khi đó bốn phía xung quanh toàn là những nhà hàng to lớn, xa hoa… khách hàng đông nườm nượp. Xem ra ẩm thực ở đây không tệ… khuôn mặt ai cũng hứng khởi. Văn Lục lại nhìn tổ đội mười hai thì thấy mọi người trong đội đều mặt mày dửng dưng mới chợt nhớ ra, mấy vi công tử tiểu thư này có mon ăn ngon nào mà chưa được nếm qua, có cảnh sắc đẹp đẽ cổ kính nào mà chưa được nhìn… đâu như bộ dạng hai lúa lên phố như Văn Lục.
- Muốn ăn hả…
Văn Lục cúi xuống hỏi con cún nhỏ. Từ lúc tỉnh dậy tới giờ nó vẫn lăng xăng bám gót Văn Lục không rời. Những người khác muốn ẵm nó, nó cũng chẳng ở lâu với ai. Duy chỉ có Vân Nhi là hắn học thói lưu manh của tên Văn Lục, chui tọt vào trong ngực của Vân Nhi mà ngủ ngon lành. Nhưng giờ này Vân Nhi không có ở đây nên nó đành chấp nhận lẽo đẽo theo bên cạnh Văn Lục.
Nghe Văn Lục hỏi, tiểu A Lôi gật gật mấy cái rồi ngậm mép ống quần của Văn Lục kéo vào. Văn Lục cũng cười lớn giải trừ Vụ Ẩn cho cả đội rồi đi vào.Điều kỳ lạ là người dân đi ngang qua dường như chẳng có ai để ý tới nhóm người này cả như thể họ đã đứng, đã tồn tại là đương nhiên ở đó vậy. Duy chỉ có mấy cô mấy cậu nhóc đang chơi là ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời hâm mộ nhìn mấy anh chị với đủ thứ trang phục kỳ lạ kia. Văn Lục có vẻ chưa “động tay động chân” tới linh hồn mấy đứa trẻ này.
Nhìn một chủ một thú dắt nhau vào cái nhà hàng lụp xụp góc phố. Hương bĩu môi:
- Cái nhà hàng bằng cái “lỗ mũi” này thì có gì ngon chứ? Sao không sang bên mấy nhà hàng to lớn bên kia?
Văn Lục nghe được quay lại nói:
- Đôi khi không phải cái gì to lớn cũng là hơn cả. Mà thứ nhỏ không hẳn đã là thứ bỏ đi. Nhất là tiểu A Lôi hiếm khi làm việc vô ích lắm… phải không tiểu A Lôi?
Văn Lục thò tay xuống vuốt vuốt chỏm đầu tiểu A Lôi làm nó thoải mái dúi đầu vào lòng bàn tay Văn Lục hưởng thụ. Tiếp đó nó làm một màn ngoáy cái mông nhỏ xíu về phía Hương lắc lắc vài cái làm “sát thủ” đỏ bừng mặt tức giận, hận không thể lên cho chủ, thú nhà này mỗi tên một cước… thành thái giám.
Văn Lục vừa bước vào trong cửa hàng lập tức nhận thấy không khí phố phường bụi bặm bị cắt đứt từ ngoài cửa. Thay vào đó là cảm giác thanh sảng, linh khí nồng đậm, tạo cho người bước vào tinh thần phấn trấn, nhẹ nhàng.
- Ồh… có ý tứ…
Văn Lục nhận ra đây là một trận pháp, mặc dù chỉ là “tụ linh trận” cấp hai đơn giản nhưng là ở giữa phố thế này mà bắt gặp được thì thật là hy hữu.
Những người còn lại cũng lần lượt đi vào, Hương sát thủ mặc dù đang tức giận cũng không dám phát tác. Do vụ việc lần trước, gần đây cô nàng thu liễm ít nhiều tính cách “mạnh mẽ” của nàng. Theo sau cùng không ngờ là Lyeen. Tên này bị Văn Lục “động tay động chân” trên bộ não của hắn. Giờ Văn Lục nói gì hắn đều ngoan ngoãn răm rắp nghe lời. Văn Lục đã tính vất hắn ở gia tộc Nguyễn cho trưởng tộc muốn làm gì thì làm.
Tuy nhiên do việc tên CT được cứu đi nên Văn Lục lại “cuỗm” hắn từ tay tộc trưởng. Mọi người đều đoán già đoán non xem Văn Lục vác theo cái xác ngớ ngẩn này làm gì.
- Oa… xin mời vào, mời quý khách vào…
Một tiểu cô nương khoảng chừng mười hai mười ba la lên, tiếp đó nhìn bộ dạng của mấy người Văn Lục… người mặc áo choàng đen, người mặc bộ đồ dạ hành tối thui, bịt mặt, người thì mặt bộ váy trắng tinh như một nàng công chúa. Ba tên còn lại còn dị hợm hơn, một tên vác chiếc rìu hai lưỡi to lớn… nhưng lại mặc bộ đồ đánh teniss. Một tên tự trang bị ình một bộ đồ “dân tộc” thiểu số, đủ các màu sắc. Tên còn lại từ đầu tới chân đỏ chót, tóc tai dựng đứng như lông nhím. Văn Lục bị ánh mắt kỳ quái của cô bé đánh giá cũng nhịn không được quay lại nhìn mọi người, tiếp đó hắn bật cười sảng khoái
“Khác người là ở chỗ này đây…”
Điều làm Văn Lục không hiểu nổi là tên Kiệt Hào này tu luyện hệ kim, đáng lý theo thông thường thì hắn phải ưa thích những trang phục màu trắng, tính cách theo lối “âm hiểm”, sát phạt quyết đoán. Đây đằng này ngoài sự sát phạt quyết đoán ra, điều gì Văn Lục nhìn cũng cảm thấy hắn thích hợp làm một kẻ tu luyện hỏa thuật hơn. Quần áo thì đỏ chói, tóc tai thì dựng ngược… thật là dọa trẻ con quá mà.
Cô bé ngẩn ra một hồi sau đó rối rít lau phủi bàn ọi người ngồi.
- Các vị muốn ăn món gì? Ông nội em rất nhanh sẽ nấu xong ọi người…
- Ừhm… có món gì ngon mang hết lên đi em.
Cô bé chạy vào trong một lúc rồi bưng ra một đĩa thức ăn bé xíu. Văn Lục và mọi người tổ đội hai mắt to mặt dẹt nhìn nhau. Vân Trọng giở cái giọng ồm ồm ra chỉ vào đĩa thức ăn nói:
- Này… này… bé xíu vậy thì ai ăn ai đừng?
Na Na cười lủm đôi má lúm đồng tiền túm lấy đĩa thức ăn, hếch cái cằm nhỏ xinh xinh lên nói:
- Ngươi ngồi nhìn đi. Ta với chị Hương ăn là được rồi.
Mọi người còn đang nhìn nhau, cô bé lại bê lên liên tiếp bốn năm đĩa thức ăn và một bát cơm lớn để bên cạnh. Văn Lục nhìn thấy bát cơm trắng trẻo, mùi hương lúa như dậy vào trong mũi không nhịn được nhớ tới cảnh gia đình nhỏ ấm cúng của mình.
Hạt gạo đối với người Đại Việt mà nói chính là thứ đã nuôi nấng nên bao anh hùng, bao kỳ tài vang danh thế giới. Ngồi lặng lẽ nhấm nháp riêng từng hạt cơm trắng ngần mới thấm thía tình cảm của đất mẹ. Nếu ai có hỏi món ăn nào ngon nhất có lẽ Văn Lục sẽ không ngần ngại mà nói. Cơm…chính là món ngon nhất mọi thời đại. Từ xưa tới nay đã trải qua bao đời, quanh năm xuốt tháng ăn cơm mà có ai chê cơm đâu, có ai nói rằng chán quá không ăn được đâu…
Văn Lục nhìn bát cơm lớn, lại nhìn dòng chữ bên dưới cái bát.
“Cơm Đại Việt”.
Văn Lục bỗng nhiên kỳ quái nghĩ rằng mình vừa đi dạo một vòng quanh đất nước Việt Nam. Giật mình tỉnh lại, Văn Lục toát mồ hôi khi nhìn thấy những người bên cạnh mình cũng đang ngẩn ngơ nhìn mấy món ăn đến xuất thần.
Văn Lục quan sát lại những món ăn trên bàn lẩm bẩm:
- Không đơn giản… thực không đơn giản. Tại sao có thể chế biến món ăn tới mức độ này chứ?
Văn Lục nhìn về phía sau cửa hàng, đã thấy một cụ già và một cô gái nhỏ đứng ở cửa hậu nhìn mọi người mỉm cười. Cụ già khuôn mặt nhăn nheo, có một cái sẹo dài từ trên mắt phải chạy xuống tới cằm, làm cho nụ cười của cụ lão biến dạng trở nên khó nhìn. Cụ già thấy Văn Lục tỉnh táo lại nhanh vậy thì thoáng chốc ngạc nhiên, cất tiếng nói:
- Ồ… không ngờ hôm nay quán ta gặp khách quý… ha ha! Thời gian ngắn như vậy đã tỉnh… haha…không tệ chút nào…
Hồn Thuật Hồn Thuật - Cửu Trảo Ma Long