I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 159 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 618 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:18:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Đoạt Phược Long Tác
riển khai hai qua hai lần chuỗi âm nhân hắn tự biết, nếu như pháp khí bình thường liên tiếp bị chuổi âm nhận trảm trúng, mặt ngoài chắc chắn sẽ lưu lại vết rách, vì so với phi kiếm tu tiên giả, chuỗi âm nhận cũng không có quá nhiều chỗ thua kém, nhưng lần này liên tiếp trảm lên Phước Long Trác, lại không lưu lại nửa điểm thương tích.
Do đó Đế Thích Thiên lập tức biết rõ, cái đầu trường tác này tuyệt đối là một kiện bảo bối bắt phàm. Trong đầu lập tức dấy lên dục niệm nghĩ cách chiếm giữ cho riêng mình.
Phước Long Tác trong yêu vụ bị quái nhận công kích, ngừng lại giữa không trung, toé ra trận trận bạch quang óng ánh, phảng phất như có tính mạng, không ngừng nhúc nhích.
- Không tốt, đã bị hắn phát hiện, Vân sư muội, lần này chúng ta bắt không được yêu hổ, mau chóng thoát thân. Ta phải thu hồi Phước Long trác.
Chung Vân Phi cũng một đời tuổi trẻ thiên kiêu, đã dự liệu lần này hành động, khẳng định bị yêu hổ phát hiện ra, hiện tại muốn đem hắn buộc chặt, giữa hoàn cảnh như vậy đã có chút không thực tế.
Không phải nói Phược Long tác không có lực công kích cường đại mà là nó vốn là pháp bảo quá uy lực, xa xa không phải một cái luyện khí kỳ tu sĩ có khả năng phát huy hết uy ực; không đến Kết Đan, chỉ có thể phát huy một phần uy năng, hơn nữa cho dù tiếp tục dây dưa, xét đến hoàn cảnh hiện tại, nếu trì hoãn thêm nữa, thật có thể xảy ra biến cố.
- Muốn thu hồi sao, nào có dễ dàng như vậy, lưu lại cho ta.
Đế Thích Thiên vốn đã có tâm muốn lưu lại đầu trường tác, nào sẽ trơ mắt nhìn nó chạy trốn, hắn cười lạnh một tiếng, nâng hổ trảo lên, hướng Phược long trác xa xa vươn tới.
- Ngao!!!
Trong lúc hổ trảo giơ ra, một tiếng hổ gầm như có như không đột nhiên từ trong không khí tràn đến, không phải từ miệng Đế Thích Thiên phát ra, mà là tự hành từ khí thế vô hình diễn sinh, kèm theo một cỗ yêu nguyên dũng mãnh tiến vào hổ trảo. Khiến hổ trảo yêu khí tràn ngập, khí thế như cầu vồng mang theo sát khí oanh tạc phía trước.
Ầm ầm!!!
Hổ trảo khí thế lăng lệ ác liệt, tựa hồ muốn giam cầm không gian xung quanh, nhanh như chớp chộp vào Phược long trác bên trên, sau đó bỗng nhiên co rút lại, muốn bắt lấy trường tác.
- Muốn đoạt Phước long trác của ta, mơ tưởng.
Chung Vân Phi sắc mặt đột biến, xuất hiện một tia trắng bệch, hai tay không ngừng vận chuyển pháp quyết, mà theo pháp quyết biến hoá, Phước long tác vốn đang bị hổ trảo nắm chặt, đột nhiên toé ra một cỗ năng lượng cường đại, mãnh liệt giãy dụa, khiến lực đạo hổ trão buông lỏng ra một ít, yêu nguyên ngưng tụ ra hổ trảo phảng phất như bị cỗ lực lượng này kích động đến tán loạn.
- Hừ, đã nằm trong tay ta, chẵng lẽ còn muốn thu về, trở lại cho ta.
Đế thích thiên trong mắt hào quang ngưng tụ, vừa rồi cỗ lực lượng kia thật sự quá cường đại, trong yêu phủ, Luyện Yêu Đỉnh nhanh chóng xoay tròn, một cỗ yêu nguyên xông vào trong cơ thể, quán chú đến hổ trảo, bất kể hậu quả nắm chặt Phược Long Trác. Đồng thời khu sử hổ trảo trở về, muốn đem Phước long trác chính thức nắm giữ trong tay.
Còn chưa hết, Đế Thích Thiên đồng thời nâng hổ trảo lên, hướng Chung Vân Phi oanh ra một trảo, dưới yêu nguyên quán chú, hổ trảo nhanh chư chớp xuất hiện trước mặt Chung Vân Phi, hướng ngực hắn nặng nề oanh kích.
- Ân!
Chung Vân Phi trong mắt mang theo một tia hận ý không cam lòng, trong tay lộ ra một thanh phi kiếm, kiếm chỉ hoá thành một đạo lưu quang, ngăn cản trước người, cùng lúc, hổ trảo oanh đến trên thân kiếm, tuôn ra lực lượng đáng sợ, khiến hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, mang theo thần sắc khó tả, lần nữa nhìn thoáng qua Long tác, rồi dứt khoát quay người, thò tay kéo theo Sở Vân.
- Đi, núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Thù này, về sau nhất định báo.
Bởi vì hắn chứng kiến, người áo bào xanh đang dây dưa cùng Đỗ Mỹ Toa và tuỳ tùng, đang rục rịch muốn rời đi. Nhiều như vậy thú yêu vương giả, tuyệt đối không phải là một vị kết đan tu sĩ có thể địch nổi, nếu không đi, hôm nay tất cả phải chôn xác ở chỗ này.
Bỏ qua Phước Long tác, có thể giữ được tánh mạng, giữa quan hệ lợi và hại, cơ hồ trong nháy mắt có thể nhận ra. Giá ngự phi kiếm dưới chân, hai người hoá thành một đạo lưu quang, xuất hiện bện cạnh người áo bào xanh.
Người áo bào xanh chứng kiến hết thảy, ánh mắt nhìn về phía Chung Vân Phi, hiện lên một tia tán thưởng, nói:
- Đi! Ly hai nơi này.
Người áo bào xanh thấy hai người tiến tới, không suy nghĩ nhiều, quay người sử dụng một phi kiếm so với của Chung Vân Phi nhanh hơn vài phần, mang theo hai người cấp tốc hướng rời khỏi Nam Man bỏ chạy.
- Đi? Nào có dễ dàng như vậy.
Mỹ Đỗ Toa lạnh lạt nhìn, nào chịu đơn giản cho đối phương ly khai, trên người toát ra khí tức dị thường quỷ bí, phảng phất như cả người nàng biến thành hòn đá, lạnh băng không có nửa điểm cảm tình, trong mắt hào quang nhanh chóng nghịch chuyển hiện ra một tầng huyền hoàng ánh sáng màu trạch nhàn nhạt, hướng nhóm người áo bào xanh đang lao đi. Hào quang huyền hoàng không ngừng lập loè.
Lập tức, cành tượng khủng bố xuất hiện.
Chỉ thấy, trong tầm mắt của nàng, một cây cổ thụ che trời, không hề có dấu hiệu báo trước, thân cây bắt đầu nghịch chuyển, lấy mắt thường có thể nhìn thấy, không ngừng hoá thành từng hối huyền thạch cứng rắn, trong chớp mắt cả thân cây triệt để hoá thạch hoàn toàn, sinh cơ lập tức bị diệt sạch.
Đỗ Mỹ Toa chi nhãn. Quả nhiên đáng sợ.
Một khi thi triển, tất cả vật thể trước mắt, toàn bộ lập tức hoá đá, biến thành từng khối thạch đầu băng lạnh, mà trong trong chốc lát, Mỹ Đỗ Toa chi nhãn đã xuất hiện trên người người áo bào xanh.
- Mỹ Đỗ Toa chi nhãn thật lợi hại! Ngự ma thủ.
Người áo bào xanh xác thực không giống bình thường, tại lúc Mỹ Đỗ Toa chi nhãn sắp chiếu lên người mình, dùng tay trái hướng sau lưng thoáng ngăn cản một lúc, tay còn lại như ngọc trắng, lập tức phát ra ti tí ngọc quang, tựa hồ có thể phát giác được lực lượng chi nhãn đáng sợ, toé ra ngọc quang như tuyết, đem ba người bao trùm trong đó.
Người áo bào xanh thân hình chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức đẩy nhanh tốc độ hướng phương xa bỏ chạy.
Mà trong lúc người áo bào xanh cùng chư yêu thú đối kháng, không ít tu sĩ linh cơ, nhìn thấy cục diện tử thương vô số, nhao nhao nắm bắt cô hội, hướng bốn phương tám hướng bỏ trốn.
Bất quá, kì thực cơ hội cũng chỉ ngắn ngủi trong thời gian đủ uống cạn một chung trà, chính thức có thể bỏ trốn cũng không nhiều, toàn bộ nhất tuyến thiên còn lại cũng tới mấy trăm tên tu sĩ.
- Hừ!
Mỹ Đỗ Toa chứng kiến người áo bào xanh rời đi, trong mắt mang theo một tia ngưng trọng, tựa hồ cố kị, cũng không có đuổi theo, chỉ quay đầu hướng những tu sĩ còn sót lại quét ánh mắt tới.
- Ah! Chân của ta, chân của ta biến thành thạch đầu rồi.
- Ngươi tốt, đây nhất định là thiên phú thần thông của Mỹ Đỗ Toa, muốn đêm chúng ta toàn bộ hoá đá.
- Chạy mau!
Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả tu sĩ có thể phát giác trên người mình bất thường, dưới hai chân bắt đầu hóa đá, biến thành thạch đầu bộ vị, căn bản không có nửa điểm tri giác, tựa không còn là của mình. Muốn chạy, đã không kịp, số tu sĩ lưu lại đây, bất quá chỉ là một đám luyện khí kỳ, làm sao ngăn cản được thiên phú thần thông chi nhãn khủng bố như vậy.
Sau mấy hơi thời gian, hiện ra hơn mấy trăm thạch điêu rất sống động. Hơn nữa, thần sắc trên thạch điêu có thể dễ dàng thấy được, là sợ hãi tột độ. Cái tình cảnh này, quả nhiên làm cho lòng người phát lạnh.
Từ lúc Đỗ Mỹ Toa ra tay, bất quá chỉ trong chớp mắt, liền đem toàn bộ cuộc chiến triệt để thay đổi, kết thúc.
Mấy ngàn tu sĩ, tại nhất tuyến thiên triệt để vẫn lạc.
Thoáng nhìn lại, trên mặt đất, khắp nơi tu sĩ chết thảm, máu tươi từ tử thi chảy ra, hội tụ tại một chỗ, mờ mờ ảo ảo hình thành một cái ao nhỏ, tử vong chi khí quẩn quanh trong không khí.
Từng hắc quạ vui mừng nhào vào những thi thẻ này, lộ ra thần sắc hưởng thụ.
- Tốt, một đầu Phước Long Tác, đây chắc là dùng một trường gân thú luyện chế thành, chẳng lẽ thật sự là Long gân?
Đế Thích Thiên đêm Phước Long tác ra ở trước mặt, cẩn thận đánh giá, không khỏi nội tâm vui vẻ một hồi, Phước long tác bên trên có vô số đường vân, tựa như Long lân, cho người ta một cảm giác thần bí. Hơn nữa, khi cầm ở trong tay, lại có một loại khí tức ôn nhuận chảy xuôi, cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Đây là một kiện bảo bối, tuyệt đối lài một kiện bảo bối không đơn giản.
Muốn nói đến pháp khí, hắn cũng xem qua không ít, cũng không có một kiện nào có thể cho hắn cảm giác như vật, hơn nữa lúc trước Phước Long tác giãy dụa, có thể tuôn ra một ực lượng cường đại, có thể thấy được chỗ bất phàm.
Quét mắt qua thêm vài lần, thoáng cái liền thu vào trong túi trữ vật.
Ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Hắc Vượn vương các phía, Đế Thích Thiên rất rõ ràng, lúc trước phải liều mình chém giết, nhưng hiện tại chiến đấu chấm dứt, lại lấy được không ít chỗ tốt.
Thi thể trên mặt đất, tất cả đều là tu tiên giả, hơn nữa mới chết không lâu, trong cơ thể bọn họ tu vị toàn bộ vẫn tụ tại một thân huyết nhục, tinh khí dồi dào, đối với bọn hắn yêu thú mà nói là bổ huyết thực tốt nhất. Luyện hoá xong là có thể tu vị tăng tiến vùn vụt.
Vạn Yêu Chi Tổ Vạn Yêu Chi Tổ - Cô Độc Phiêu Lưu