Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 97: Cô Bé Bí Hiểm
V
ương Minh làm vẻ kinh ngạc giật mình bộ dạng giống như thể Colombo phát hiện ra châu Mỹ vậy. Hắn nói nói
“Ồ hóa ra là quân sư cơ à. Đúng là hôm nay số của ta đỏ thật, phải đi làm vài con lô con đề mới được”
Thiết Quyền nghe ra trong đó là sự chế giễu mình nhưng hắn lúc này lực bất tòng tâm chỉ có thể câm hận trong lòng mà thôi. Vương Minh nhìn bộ dạng bất lực của Thiết Quyền, đương nhiên không khó để đoán ra tâm trạng của hắn lúc này. Vương Minh nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa nên không muốn dây dưa với tên này thêm. Hắn đanh mặt lại hỏi
“Có phải Tam Hổ bang bọn mày đã sát nhập vào Liên Minh?”
“Phải”
Vương Minh hỏi tiếp
“Có phải bọn mày định gây chiến với Hắc bang rồi chiếm quận 13, tiện thể chiếm luôn Giang Kiều này đúng không?”
“Phải”
“Bọn mày tạo sao biết bọn tao muốn nhắm đến Giang Kiều?”
Đây chính là điều mà Vương Minh băn khoăn nhất. Hành động lần này rất bí mật, cả đám người Hầu Ba và Hắc Cẩu khi hành động ở Giang Kiều này cũng hết sức cẩn thận, khó có khả năng bị phát hiện. Nhưng khi nghe câu trả lời của Thiết Quyền, Vương Minh còn giật mình hơn
“Là do một người rất có địa vị trong Liên Minh đến nói chuyện với ba vị lão đại, người này nói là muốn trả thù cho Bạch Hổ”
Vương Minh có chút không ngờ. Mọi hành động hắn tính kế với tên Bạch Hổ đều được tính kế rất gọn ngàng. Nhưng suy ngẫm lại một lúc thì thấy việc này cũng dễ đoán thôi, vào thời gian đó kẻ có mối hận sâu đậm nhất với Bạch Hổ chỉ có duy nhất Hắc bang. Việc Bạch Hổ bị bắt trong hộp đêm đó nếu người nào thông minh, chịu khó tìm hiểu thì có thể lần ra một số điểm sơ hở. Và khi có sơ hở thì mọi nghi vẫn chắc chắn sẽ dồn lên đầu Hắc bang. Vương Minh nghĩ đến đây thì đã thông suốt được phần nào, lúc này hắn trách mình quá tự mãn, tự ình là thông minh, coi thường địch thủ. Vương Minh hỏi hắn thêm vài câu rồi đi lên phòng khách, Hắc Cẩu ngồi ở phòng khách với một số anh em xem tivi, thấy Vương Minh lên vội vàng đứng dậy hỏi
“Tên đó đã mở miệng chưa đại ca”
“Đã mở miệng. Anh cũng đã thu thập đủ thông tin cần thiết rồi. Chú tí nữa cho người dọn dẹp dưới đó cho anh”
Vương Minh ngồi xuống salon. Mấy người đang ngồi thấy đại ca ngồi xuống thì vội vàng đứng dậy. Vương Minh thấy vậy phất tay ra hiệu bảo mọi người cứ tùy ý. Mấy đàn em thấy đại ca ra hiệu như vậy thì cũng ngoan ngoan ngồi xuống nhưng không kẻ nào dám ngồi ngả ngớn như lúc trước. Vương Minh rút điện thoại gọi cho Hầu Toàn
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Hầu Toàn ở đầu bên kia đáp
“Đã xong. Hiên giờ Nguyễn Dũng đang dẫn đội đầu tiên xuống”
“Có bao nhiêu người”
“Khoảng 70 người. Cũng vừa mới xuất phát chắc khoảng vài giờ nữa là xuống đến Giang Kiều”
Vương Minh gật đầu, cúp điện thoại rồi quay ra phía Hắc Cẩu ra lệnh
“Hắc Cẩu chú dẫn người chờ ở trạm thu phí trên đường quốc lộ. Khi thấy Nguyễn Dũng và các anh em đến thì lập tức dẫn họ đến nơi ở”
“Vâng em sẽ đi lo liệu ngay”
Nói rồi Hắc Cẩu cũng không chần chừ thêm, dẫn theo các anh em có mặt trong phòng đi ra ngoài. Căn phòng đang đông người bỗng chốc trở lên vắng vẻ, chỉ còn lại mỗi Vương Minh đang ngồi trên ghế salon, tay mân mê cái điện thoại suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ. Suy đi tính lại thấy việc gì cũng không có hứng thú, Vương Minh quyết định ra ngoài thăm thú xung quanh một phen. Hắn đi vào gara vừa hay có một chiếc Matiz màu xanh còn lại, hắn mặc dù không thích loại xe này nhưng hiện giờ có cái đi là may lắm rồi nên đành phải đi. Xác định là đi dạo để tìm hiểu đường xá nơi này nên Vương Minh đi rất chậm, vừa đi hắn vừa ngước nhìn khung cảnh xung quanh. Đang đi qua một con ngõ trên con đường lớn vắng người thì từ trong ngõ một bóng đen phi ra, Vương Minh kịp phản ứng lập tức đạp chân phanh. Chiếc xe vang lên vài tiếng “két, két” chói tai. Vương Minh vội vàng xuống xe thì thấy một cô bé gái tầm khoảng 15, 16 tuổi đang nằm trên đường. Có lẽ cô bé vì sợ quá mà ngất đi. Vương Minh vội vàng bế cô bé lên thì từ phía trong con ngõ, tiếng ồm ồm của đàn ông vang lên ngăn hắn lại
“Để con nhóc đó lại”
Vương Minh quay ra nhìn thì thấy có khoảng bốn năm nam nhân tuổi khoảng 28, 29 trên tay lăm lăm gậy gộc đi đến, nhìn qua cũng biết không phải là dạng người tốt lành gì cả. Vương Minh nhíu mày nói
“Các ngươi là ai?”
“Hỏi nhiều làm gì. Mày chỉ biết một việc là đặt con bé kia xuống rồi cút đi”
Vương Minh nhìn cô bé trong lòng, thấy quần áo trên người cô bé xộc xệch, cúc áo phía dưới có vài cái bị đứt, tay áo và vai áo bị xé một số chỗ. Nhìn thế này Vương Minh đoán được tám phần chuyện gì đang xảy ra với cô bé này. Vương Minh như vậy thì càng quyết tâm phải mang cô bé này đi. Hắn nói
“Nếu tao không làm theo thì sao”
Năm tên nam nhân thấy Vương Minh nói vậy thì giật mình. Một tên tiến lên, chỉ cây gậy bóng chày gỗ vào mặt Vương Minh, quát lớn
“Thằng nhóc có lẽ mày không biết chữ chết viết như thế nào rồi hả”
“Chữ chết ư! Cái chữ đó tao viết nhiều lần lắm rồi”
Vương Minh cười khẩy, không thèm mảy may đến lời hăm dọa của tên nam nhân kia. Vương Minh nói đúng hắn đã chết đi sống lại không dưới ba lần, chẳng lẽ đến chữ chết hắn còn không biết viêt sao. Đúng là quá buồn cười. Tên cầm gậy bóng chày gỗ thấy Vương Minh cứng như vậy thì tức điên lên tình chuẩn bị xông đến giáo huấn một phen thì một tên trong đám người phía sau lên tiếng ngăn lại
“Dừng lại”
Tên cầm gậy thấy vậy thì nhìn Vương Minh “hừ” một tiếng rồi lui ra. Một tên nam nhân có vẻ giống đại ca bước lên, nhìn Vương Minh. Tên này là một tay lăn lội lão luyện, vừa nhìn thấy sắc mặc Vương Minh khi bị đe dọa không chút gì sợ sệt, thậm chí còn có chút cười nhạo hắn biết tên thanh niên gầy yếu trông như thư sinh này có vẻ cũng là kẻ trong nghề. Hiện giờ tình hình đang rất phức tạp, hắn không muốn vì một chuyện cỏn con này tự nhiên gây thù chuốc oán với một bang phái nào đó. Vì vậy hắn mới cẩn thận hỏi Vương Minh
“Người anh em không biết lăn lộn ở chỗ nào”
“Lăn lộn chỗ nào?”
Lúc đầu nghe Vương Minh không hiểu lắm nhưng một lúc sau hắn mới hiểu ra. Hắn tươi cười nói
“Vị đại ca này có lẽ anh nhầm rồi. Em chỉ làm một sinh viên lương thiện, luôn tuân thủ qui định của pháp luật. Làm sao có thể ở cùng chỗ với đám chó ghẻ các anh cơ chứ”
Tên đại ca nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì khuôn mặt biến sắc. Hắn không kìm chế được nữa, vung tay quát lớn
“Lên, các anh em phải dạy dỗ thằng nhóc miệng còn hôi sữa này biết hâu quả khi dám xen vào chuyện của Liệp bang”
Đại ca đã phát lệnh, bốn tên đàn em phía sau không chút do dự xông lên. Vương Minh nghe thấy là người của Liệp bang thì càng hứng thú muốn dạy dỗ đám này một bày học. Tuy rằng hai tay của hắn đang bố cô bé kia nhưng cũng chẳng gây chút khó khăn gì cho hắn. Cước bộ linh hoạt, thân thể Vương Minh uyển chuyển tránh né từng chiếc gậy vung đến. Vương Minh trêu đùa với đám này một lúc thì đột nhiên xuất cước, vươn dài chân đạp vào bụng dưới của tên trước mặt. Cả cơ thể tên này bay về phía sau mấy mét rồi mới nặng nề rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Trong lúc ba tên còn lại đang thất thần Vương Minh thu chân lại, áp sát vào tên bên trái lên gối thúc vào bụng hắn. Tên này kêu lên một tiếng rồi ôm bụng, mắt trợn tròn như muốn lồi ra khỏi hốc, nằm dưới đường run rẩy dữ dội. Vương Minh xử lí xong tên thứ hai thì thấy sau lưng có người tấn công, theo bản năng hắn vung chân về phía sau, tung một cú đá hậu
“Hụ”
Một tiếng kêu vang lên. Tên thứ ba tiếp bước hai tên đi trước, nằm đất luôn. Tên đại ca và tên còn lại thấy tình hình không ổn, quay lưng chuẩn bị chạy nhưng bị Vương Minh phát hiện. Hắn lạnh giọng nói
“Muốn chạy ư. Không dễ đâu”
Rồi cơ thể hắn di chuyển áp sát vào thân thể tên chạy phía sau, một cước từ sau đạp gãy ống đồng. Tên này ngã đập một cú thật mạnh mẽ mặt xuống sàn đường nhựa, từ trong miệng hắn chảy ra một đống hổ lốn gồm răng và máu. Tên đại ca quay đầu lại thấy canhrn ày thì mặt xánh mét vì sợ hãi, hắn càng lúc chạy nhanh hơn. Vương Minh thấy hắn chạy cũng khá xa vào con ngõ lại nhớ đến cô bé đang nằm bất tỉnh trên tay mình thì đành bỏ ý định đuổi theo lái xe chở cô bé đến bệnh viện gần nhất.
…
“Bác sĩ tình hình thế nào rồi”
Vương Minh nhìn nữ bác sĩ khám cho cô bé hỏi. Bác sĩ lúc này thu lại cái tai nghe nói
“Không có việc gì. Chỉ là do sợ hãi quá mà ngất đi, nghr ngơi thì một lúc nữa sẽ tỉnh lại”
Vương Minh nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc cô bé này chạy vọt ra từ trong ngõ trước mũi xe của Vương Minh khiến hắn sợ đến suýt đứng tim. Bây giờ không có việc gì là tốt rồi. Vương Minh đi ra ngoài thanh toán viện phí, thanh toán xong vừa đứng trước của phòng bệnh thì Hắc Cẩu gọi điện đến
“Đại ca, Dũng ca đã đến rồi”
“Ừm. Đã lo chỗ ăn ở ọi người chưa”
Vương Minh hỏi. Hắc Cẩu đáp
“Đã lo liệu ổn thoải”
“Tốt. Chú bảo các anh em nghỉ ngơi. Tối nay anh sẽ đến nhậu với mọi người một bữa no say”
“Vâng. Em sẽ chuẩn bị mọi thứ”
Vương Minh cười cười dặn dò thêm Hắc Cẩu một số việc nữa rồi cũng cúp máy. Vương Minh đẩy cửa phòng ra thì thấy cô bé vẫn nằm trên giường. Lúc này Vương Minh mới có thời gian nhìn kĩ cô bé này. Khuôn mặt thanh tú, rất đáng yêu. Cơ thể đang trong giai đoạn đầu của quá trình phát dục nhưng các bộ vị như ngực, eo, mông mẩy thì cái nào ra cái này. Vương Minh trộm nghĩ con bé khả ái này lớn lên chắc chắn là một mĩ nhân a. Đột nhiên Vương Minh nhớ ra một chuyện là phải báo cho người thân cô bé này biết chứ không chẳng lẽ lại mang cô bé này theo về nhà. Vương Minh cầm bộ quần áo của cô bé đã được thay ra đang vắt ở giá treo, lục một lúc thì Vương Minh chả thấy bất cứ một cái gì liên quan về thân thế của cô bé này đã. Hắn giũ giũ quần áo đột nhiên một chiếc cúc áo rơi xuống. Vương Minh cúi người xuống nhặt chiếc cúc áo thì mắt hắn híp lại. Hắn nhận ra cái cúc áo này, đây là loại cúc áo tín hiệu. Chiếc cúc này chính là một loại thiết bị định vị được nối với vệ tinh, khi gặp nguy hiểm thì chỉ cần ấn vào chiếc cúc áo này thì lập tức tin tức sẽ chuyển về trung tâm dữ liệu. Mà quan trọng hơn người sở hữu lại cúc áo này thì thuộc vào hàng thân phận không phải là tầm thường. Vương Minh nheo mắt nhìn cô bé đáng yêu đang nằm trên giường bệnh, cảm thấy rất kì không biết thân phận của cô bé này sâu đến mức nào. Hắn suy một lúc rồi bấm vào cái cúc áo sau đó thản nhiên lấy tờ tạp chí ô tô bên cạnh, khoanh chân rung đùi ngồi đợi