Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 96
S
ÁNG HÔM SAU, CHÍNH TIẾNG ĐỘNG CƠ MÁY Của chiếc xe tải khi quay về đã làm cho Sabine chú ý. Rồi tiếp theo, nó nghe thấy tiếng chân nặng nề của Gar Face khi hắn bước lên các bậc tam cấp bằng gỗ ở hàng hiên. Nó nhận ra tiếng đóng cửa đánh sầm của cánh cửa chắn. Sàn nhà phía trên đầu nó kêu cót két dưới sức nặng của gã. Đó là những tiếng động đã từng sống chung với nó từ khi nó mới ra đời. Những tiếng động quen thuộc đến nỗi nó biết được khi nào thì chúng sắp sửa vang lên, những tiếng động đã tạo ra cho nó một khung thời gian để nó sắp xếp những chuyến đi ra ngoài cho riêng mình.
Nó lắng nghe thêm một lúc nữa. Nó dỏng tai về phía mặt tiền căn nhà. Đợi chờ. Kìa! Tiếng đóng sầm của cánh cửa chắn lại vang lên. Có nghĩa là Gar Face đã nhớ đến việc cho Ranger ăn. Nó cảm thấy nhẹ người. Điều đó có nghĩa hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.
Nó nhìn Gar Face đặt cái tô thức ăn trước mặt Ranger. Ranger co rúm người lại khi gã chủ bước đến gần nó. Thường thì đi kèm với tô thức ăn sẽ là một cú đá mạnh và một tiếng chó kêu ăng ẳng. Sabine nín thở. Gã đàn ông bước ra xa. Hắn không đá Ranger hay chế nhạo con chó mà cũng không quát tháo nó. Chỉ đặt cái tô xuống đất, vậy thôi. Sabine thở ra nhẹ nhõm.
Phải, hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp.
Ngay khi nó nghe tiếng chân của Gar Face bước lên những bậc tam cấp, nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm lại, nó liền tiến về phía mép hàng hiên. Trước tiên, nó ló cái mũi hồng hồng của mình ra khoảng trống, mấy sợi râu mép xinh xinh giật giật. À, trời đang mưa, nhẹ nhàng và êm ái, cơn bão tối hôm qua đã làm cho mọi thứ trở nên mới mẻ và sạch sẽ.
Ranger già nua nhìn thấy con mèo nhỏ chuồn ra ngoài. Nó xích lại và mời con mèo cùng dự phần bữa ăn trong tô của mình. Chẳng nhiều nhặn gì, chỉ là một mớ thức ăn dành cho chó đã cũ, loại rẻ tiền nhất, thế nhưng nó cũng vui sướng chia phần với con mèo nhỏ bé, con mèo lông xám dễ thương, đứa con gái của người bạn cũ của nó. Thức ăn, cơn mưa nhẹ như sương, bầu không khí mát mẻ. Thành ra mặc cho cơn mệt lử mà nó đã phải chịu đựng những lúc gần đây như một bộ lông cũ kĩ, nó vẫn nghĩ, hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp.
Cả hai chẳng đứa nào để ý thấy Gar Face đang đứng trên bậc cao nhất quan sát chúng. Cánh cửa đóng sầm lúc nãy chỉ là một trò lừa bịp. “Con mồi sống,” hắn thì thầm. Và con cá sấu chúa như đang bơi qua lại trong những ý nghĩ của hắn, cả nguyên con dài hơn ba mươi mét.
Đối với Sabin thì trời mưa là một điều tốt đẹp. Nó đang đứng bên cạnh người bạn già của mình, Ranger, trong khi con chó đang nhai mớ thức ăn trong tô. Chỉ có mặt trời mới là nguy hiểm. Nhưng hôm nay thì không có mặt trời, chỉ có cơn mưa đang rơi đều. Sabine cảm thấy mưa như đang rơi nhè nhẹ vào bộ lông dày của nó. Nó cảm thấy sảng khoái và mát mẻ. Nó đứng dậy và giũ lông. Những hạt nước mưa mềm mại này sẽ làm bung ra những bụi đất bám vào người nó từ dưới Gầm sàn. Cái sân vung vãi đầy những rác rưởi, có cả những tấm ván cũ. Có một tấm nằm gần ngay cái tô đựng thức ăn của Ranger, trong cái sân đầy những bùn thì tấm ván trở nên một hòn đảo. Con mèo ngồi lên đó, liếm láp chân sau bên phải. Khi cảm thấy dễ chịu, nó bắt đầu liếm sang chân kia. Ngày hôm nay bắt đầu thật ổn. Một tô thức ăn cho Ranger. Một cơn mưa rì rào.
Nó nhanh chóng đắm mình vào trong công việc vệ sinh cơ thể, hoàn toàn chú tâm vào việc liếm từng mớ lông của bộ lông màu bạc. Nó rỉa sạch những cái móng, kể cả phần thịt giữa những ngón chân. Nó quay ra sau và liếm cái lưng thon thả của mình. Nó chúi đầu vào và lau sạch cái bụng mềm mượt như nhung. Cứ vài phút một nó lại dừng lại và liếm sang hai cái tài dài thượt của Ranger. Con chó rất thích mỗi khi được Sabine liếm như thế.
Ranger đã ăn xong khẩu phần đạm bạc của mình và nằm lăm ra. Trong cơn mưa, nó nằm lăn lộn trên nền đất bùn lầy kế bên cái tô trong khi Sabine ngồi sát bên cạnh trên tấm ván. Trong một khoảnh khắc nó cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc. Cơn mưa, thức ăn, người bạn chó săn già của nó. Sabine biết cách tận hưởng từng giây phút sung sướng. và bây giờ đang là thời khắc hạnh phúc đó.
Làm sao nó biết được Gar face chẳng hề bước vào căn nhà, rằng cú đóng cửa đánh sầm lúc nãy chỉ là một trò lừa bịp? Làm sao nó biết được là hắn đã nhìn thấy con cá sấu chúa trên vùng đất đầm lầy nằm giữa hai con sông nhánh Bayou Tartine và Tartine nhỏ? Nó làm sao mà biết được là sự thèm khát chiếm đoạt được con cá sấu của gã còn to lớn hơn chính bản thân con cá sấu? Nó cũng không thể biết được là hắn cần có một miếng mồi ngon lành, một con thú còn sống để cột vào đầu một sợi dây và đặt ở trên bờ con sông nhánh nước chảy lờ đờ? Làm sao nó biết được nó chính là miếng mồi hoàn hảo đó? Nó không thể biết được là Gar Face đang chờ đợi, đang nhìn ngắm nó khi nó ngồi bên cạnh con chó săn già, quan sát cho đến khi nó cuộn bốn chân vào sát người và nhắm mắt lại, để hắn có thể lén lút núp đằng sau và chụp lấy cổ nó, cho đến khi hai bàn tay thô nhám của gã xiết quanh cổ nó, bóp chặt, làm cho nó ngạt thở, rồi túm lấy nó?
Nó kêu thét lên: "MMEOOO!!