There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 103 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 05:40:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Phiên Ngoại 12 Mộc Mộc Phản Công Kí, Thành Công Thiên (Thượng)
iểu Hoàng phản công thành công rồi, Mộc Lăng cũng coi như đã hung hăng giáo huấn Tư Đồ một trận, tuy rằng trong quá trình còn nhiều khúc mắc, nhưng ít nhất nhìn kết quả mà nói, Mộc Lăng cuối cùng cũng giành được thắng lợi, rốt cuộc cũng đã nấu chè đậu đỏ đưa cho Tư Đồ rồi, rốt cuộc cũng báo thù rửa hận rồi.
Chỉ là, mấy ngày nay Tiểu Hoàng vui hớn hở, khi Mộc Lăng hỏi hắn, hắn lại đỏ mặt cười tủm tỉm, rất giống như ở trên là chuyện rất vui vẻ.
Mộc Lăng bực bội rồi, không lý do gì ngay cả tiểu đông tây mềm nhũn nhã nhặn như Tiểu Hoàng cũng đã phản công thành công đại ác lang như Tư Đồ, mà hắn lại không có cách phản công Vọng Vọng, có phải không? Càng nghĩ càng bực bội, Mộc Lăng cả ngày mặt rũ mày chau, miệng ăn cũng thấy nhạt thếch.
Tần Vọng Thiên theo dõi tâm tình và tình trạng thân thể Mộc Lăng bình thường đều là qua lượng cơm ăn, hiện tại lượng cơm Mộc Lăng giảm xuống rõ rệt khiến hắn kinh hãi, chẳng lẽ bệnh thật rồi?
“Mộc Mộc, làm sao vậy?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng, Mộc Lăng không nói lời nào.
“Mộc Mộc?” Tần Vọng Thiên lại tới gần một chút, Mộc Lăng càng nghĩ càng giận, nhấc chân hung hăng đạp Tần Vọng Thiên một cước, sau đó lại xoay người bỏ chạy.
Sau đó, Mộc Mộc kiên quyết đòi ngủ giường riêng, Tiểu Hoàng thấy Mộc Lăng không vui, liền ôm gối đến ngủ cùng hắn, làm Tư Đồ hận đến nghiến răng.
“Mộc Mộc, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Hoàng đẩy đẩy Mộc Lăng đang chui trong chăn bực bội nói rầm lầm: “Thân thể khó chịu sao?”
Mộc Lăng không ra, Tiểu Hoàng liền cùng chui vào chăn, đối diện với Mộc Lăng: “Mộc Mộc, làm sao vậy?”
Mộc Lăng híp mắt: “Ta cũng muốn phản công!”
Tiểu Hoàng mở to hai mắt, giật mình hỏi: “Đến bây giờ ngươi vẫn chưa phản công sao? Ta còn nghĩ các ngươi là mỗi người một lần…”
Mộc Lăng nghe xong lửa giận càng bốc cao, bật dậy ngồi xếp bằng trên giường, liền mạng đập gối: “Tiểu hài tử chết tiệt, tiểu quỷ lòng dạ hẹp hòi, lòng dạ hẹp hòi!”
Tiểu Hoàng kéo kéo Mộc Lăng: “Mộc Mộc, đừng đập nữa, có phải ngươi muốn phản công không?”
Mộc Lăng híp mắt nhìn Tiểu Hoàng, nói: “Ta không chỉ muốn phản công, còn muốn trói hắn lại, cột vào giường, hung hăng XXOO!”
Tiểu Hoàng đỏ mặt, ôm gối nói: “Mộc Mộc, hạ lưu quá nha.”
Mộc Mộc phát hỏa: “Then chốt là lão tử chỉ hạ lưu được những lúc không có hắn, thấy hắn ta lại không lưu manh nổi nữa, cho nên công tới công lui cũng công không được… A!”
Tiểu Hoàng thấy Mộc Lăng thẹn quá thành giận, nói: “Cái đó, Mộc Mộc, hay là ngươi luyện tập một chút?”
“Luyện tập thế nào?” Mộc Lăng chớp chớp.
“Nga, ngươi lấy cái gối, cột lại, sau đó lưu manh nó, sau đó, cái đó cái đó nó… Ân, sau đó…” Tiểu Hoàng mặt đỏ hồng, giúp Mộc Lăng nghĩ cách, Mộc Lăng im lặng một lúc lâu, đột nhiên nhào đến, ôm Tiểu Hoàng bắt đầu xoa nắn: “Hoàng Hoàng, sao ngươi lại khả ái như thế, sao lại khả ái như thế!!”
“Nha a…” Tiểu Hoàng bị Mộc Lăng đè ra xoa a xoa, nhịn không được kêu lên, quả nhiên… “Ầm” một tiếng, cửa bị đá văng, Tư Đồ vẫn bám riết bên ngoài nghe lén xông vào, bảo vệ bảo bối nhà mình, hung hăng trừng Mộc Lăng: “Ngươi muốn làm gì! Không được khi dễ Tiên Tiên!”
Mộc Lăng trắng mắt lườm Tư Đồ, căm hận nói: “Được rồi được rồi, mang đi đi mang đi đi, ôm bảo bối nhà ngươi về chậm rãi ôn tồn đi, để lại một mình ta oán niệm được rồi.”
Tiểu Hoàng kéo kéo góc áo Tư Đồ, dán qua thì thầm một lúc bên tai Tư Đồ, Tư Đồ dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Mộc Lăng: “Ta nói, ngươi cũng là trúng tà rồi, trước đây chưa từng thấy ngươi chịu thiệt a, hiện tại bị một Tần Vọng Thiên trị triệt để, ngươi xem ngươi thật không tiền đồ!”
“Cái gì a!” Mộc Lăng trừng mắt: “Ngươi không biết xấu hổ nói ta?”
Tư Đồ ho khan một tiếng, nói: “Ngươi bỏ dược mê hắn không phải được rồi sao?”
Mộc Lăng ôm má nói thầm: “Hắn từng uống máu ta, bách độc bất xâm, vô dụng.”
Tư Đồ gãi gãi cổ: “Vậy Độ Tiên Thảo đâu?”
Mộc Lăng híp mắt: “Hắn bảo quản, không cho ai đụng tới.”
Tư Đồ lại nghĩ nghĩ một chút, nói: “Ai nha, phí công thế làm gì? Trực tiếp, đánh bẹp ra, sau đó ngươi cường bạo!”
“Cút!” Mộc Lăng chụp gối vung qua: “Lưu manh thối!”
Tư Đồ thật hận rèn sắt không thành thép trừng Mộc Lăng: “Vậy ngươi chậm rãi tự giày vò đi, nói cho ngươi biết, muốn làm công thì phải lưu manh! Lưu manh không được sẽ bị áp.” Nói xong, ôm lấy Tiểu Hoàng, nhàn nhã về phòng, miệng nói: “Tiên Tiên, quay về làm được không?”
Tiểu Hoàng ôm cổ Tư Đồ nhỏ giọng nói: “Ta muốn ở trên.”
Châm mày Tư Đồ giật giật mấy cái: “Được, ngươi ở trên… Ha hả a.”
Hai người đi, Mộc Lăng một mình nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, Tần Vọng Thiên vì bị hắn đuổi ra ngoài, cho nên mấy ngày nay đều ngủ trong sương phòng, cực kì đáng thương mỗi ngày đeo bám hắn. Suy nghĩ một vòng, Mộc Lăng nghĩ tiếp tục thế này không phải cách, câu kia của Tư Đồ cũng không sai, muốn làm công phải biết lưu manh, có điều mình thiếu lưu manh, vậy thì làm theo lời Tiểu Hoàng… Luyện tập đi.
Nghĩ tới đây, Mộc Lăng lục tung phòng lên tìm được sợi dây, sau đó trói cái gối lại… Chuẩn bị cảm xúc hồi lâu, Mộc Lăng đưa tay sờ gối: “Đến đây, cho đại gia ta hôn một cái!”
Sau khi nói xong, Mộc Lăng sờ sờ cằm, hình như còn thiếu lưu manh, lại điều chỉnh lại ngữ điệu một chút: “Ha hả, đến đây, để đại gia ta vui vẻ một chút…”
… Đêm đó, Tần Vọng Thiên một mình nằm trong sương phòng lật qua lật lại không ngủ được, Mộc Lăng thì ôm gối đầu làm lưu manh trong phòng ngủ.
Sau đó, Mộc Lăng cả ngày không thiết cơm nước, mỗi ngày dành thời gian luyện tập, đồng thời dụng tâm học tập mấy tên tiểu lưu manh hắn gặp được, chăm chỉ nghiền ngẫm tinh túy của lưu manh. Hơn nữa mỗi ngày hắn còn lặng lẽ ôm một đống sách Tư Đồ cho hắn về nghiên cứu, cái gì đông cung đồ, long dương thập bát thức a, đều lật đi lật lại xem, khi vừa bắt đầu, Mộc Lăng vừa xem vừa chửi bậy, mắng Tư Đồ lưu manh. Xem nhiều rồi, Mộc Lăng vừa xem vừa tưởng tượng nhân vật bên dưới là Tần Vọng Thiên, vừa nhìn vừa lau nước bọt.
Mấy ngày nay Tần Vọng Thiên bận rộn xử lý bang vụ, mã tràng đã đến thời kì sinh sản, rất nhiều ngựa mẹ sắp sinh ngựa con, cho nên người trong Tu La Bảo đều bận đỡ đẻ và chăm sóc tiểu mã câu. Hơn nữa mấy ngày nay Mộc Lăng giận dỗi với hắn, Tần Vọng Thiên muốn nghĩ cách gì đó, để Mộc Lăng vui vẻ một chút.
Qua nửa tháng học tập, Mộc Lăng cảm thấy mình đã là một lưu manh đạt tiêu chuẩn rồi.
Hôm nay, Mộc Lăng quyết định thực chiến một chút, chạng vạng, Mộc Lăng cùng Tiểu Hoàng ngồi trong sân nói chuyện phiếm, Mộc Lăng đột nhiên đứng lên, nhìn Tiểu Hoàng chằm chằm.
Tiểu Hoàng bị Mộc Lăng nhìn đến tóc gáy dựng đứng, mờ mịt hỏi: “Mộc Mộc, làm sao vậy?”
Mộc Lăng cười tủm tỉm đi tới, đưa tay nhấc cằm Tiểu Hoàng: “Đến đây, cho đại gia ta hôn một cái!”
“A…” Tiểu Hoàng hít sâu một hơi, đứng tại chỗ ngốc a a nhìn Mộc Lăng, ngây dại.
Mộc Lăng thấy có hiệu quả, tâm tình rất tốt, nghĩ nghĩ một chút, lại đưa tay, nhéo lên lưng Tiểu Hoàng một cái, một vỗ vỗ mông Tiểu Hoàng: “Ân ân, vóc dáng được, ta thích!”
“Nha a!” Tiểu Hoàng kinh hách quá độ rồi, hốt hoảng chạy ra ngoài, vừa lúc Tư Đồ chạy vào, nghe thấy Tiểu Hoàng hét, còn chưa kịp biết chuyện gì, Tiểu Hoàng đã chui thẳng vào lòng hắn.
“Tiên Tiên, làm sao vậy?” Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng, thấy Mộc Lăng đứng trong sân, đang cười xấu xa.
“Ngươi muốn chết.” Tư Đồ xoa xoa đầu Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên, hắn động kinh đấy, đừng chấp hắn!”
Tiểu Hoàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộc Lăng, nói với Tư Đồ: “Tư Đồ, người này hình như không phải Mộc Lăng.”
“A?” Tư Đồ choáng váng: “Có ý gì?”
Tiểu Hoàng sợ hãi nói: “Hắn… Mộc Lăng thật giống như là mấy tên lưu manh hay sắc lang phụ thân gì đó.
= =||| Tư Đồ dở khóc dở cười, Mộc Lăng sẽ không tin mấy lời hắn nói là thật chứ? Đang nghĩ ngợi, không ngờ Mộc Lăng lắc lư đi tới, đi tới sát cạnh Tư Đồ và Tiểu Hoàng, quan sát Tư Đồ một chút, đột nhiên đưa tay nâng cằm Tư Đồ, cười háo sắc: “Đến đây, cho đại gia hôn một cái!”
= 口 =… Tiểu Hoàng há to miệng, Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân tình cờ đi ngang qua cũng há to miệng, Mộc Lăng mới vừa làm gì vậy? Hắn làm gì vậy! Hắn vừa mới trêu ghẹo Tư Đồ! Là trêu ghẹo Tư Đồ đó a.
Miệng Tư Đồ càng há to hơn, hiện trường yên lặng một lúc lâu, sau đó thì Tư Đồ mặt tái mét, nhào qua túm lấy Mộc Lăng, Gọi Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên, nhanh đi lấy đũa và muối tới đây, mộc đầu này bị bẩn đông tây bám vào người!”
Nga!” Tiểu Hoàng gật đầu: “Ta đã nói mà!”
Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân lập tức xoay người đi lấy vật dụng trừ tà, Mộc Lăng bị gắp ngón tay, vẫy muối ăn đầy người, còn bị khói xông cho ho khù khụ, nhưng tâm tình rất hạnh phúc, bởi vì như thế này biểu hiện hắn thành công rồi, hắn hiện tại đã là lưu manh rồi, cho nên hắn đã có thể phản công rồi.
Vấn đề kế tiếp, là làm sao đem tiểu hài tử Vọng Vọng chết tiệt cột lên giường.
Mộc Lăng đi vòng vòng khắp phòng, chiêu lần trước đã không dùng được nữa, đột nhiên tập kích thì tiểu hài tử chết tiệt đã có đề phòng, hơn nữa hắn còn có thể di huyệt, đánh thì đánh không lại, cho nên chỉ có thể dùng trí, hạ độc lại khó khăn, tiểu hài tử chết tiệt bách độc bất xâm, làm thế nào mới được đây…
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Lăng vẫn nghĩ Độ Tiên Thảo là biện pháp tốt nhất, nhưng mà, làm sao mới có thể khiến tiểu hài tử chết tiệt Vọng Vọng trúng dược đây? Mộc Lăng nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ ra một ý tuyệt diệu, trước tiên hắn đi tìm Tiểu Hoàng, bàn kế hoạch với Tiểu Hoàng một chút, Tiểu Hoàng lập tức gật đầu nói nguyện ý hỗ trợ. Sau đó, Mộc Lăng lại chui về dược lư, bắt đầu tập trung nghiên cứu dược vật.
Mấy ngày nay Tần Vọng Thiên đã sắp nghẹn chết, Mộc Lăng không cho hắn đụng đến còn chưa nói, còn không thèm để ý đến hắn, cứ thế này phải làm sao đây a, cả ngày hắn đều khó chịu đến chết.
Hôm nay cùng Tư Đồ uống rượu, Tư Đồ đột nhiên hỏi: “Ngươi và tên mộc đầu đó làm sao vậy? Ngủ xa nhau nhiều ngày như vậy, mấy ngày trước hắn còn nói muốn về Hắc Vân Bảo.”
“Cái gì?!” Tần Vọng Thiên kinh hoảng nhảy dựng lên: “Như vậy sao được?”
“Cho nên mới hỏi ngươi có chuyện gì?” Tư Đồ hỏi: “Các ngươi đã bao lâu không hành phòng rồi?”
Tần Vọng Thiên vô lực: “Nửa tháng rồi.”
Tư Đồ giật mình: “Như vậy làm sao được a? Ngươi cẩn thận thối mộc đầu đó thay lòng đổi dạ a.”
“Có… Có sao?” Tần Vọng Thiên giật mình, thầm nói không phải đâu, Mộc Mộc rất thương hắn mà!
“Loại chuyện này, nói mỗi ngày mỗi làm thì hơi quá, nhưng ít nhất hai ba ngày phải có một lần.” Tư Đồ vừa uống rượu vừa nói: “Nếu không sẽ trở nên xa cách!”
“Nhưng mà, Mộc Mộc không muốn làm a.” Tần Vọng Thiên nói: “Ta lại không thể ép hắn.”
Tư Đồ bật cười: “Có rất nhiều phương pháp khiến hắn muốn, không nhất định phải ép buộc hay liên hống đái phiến, không phải ngươi có thứ tốt hiếm có trong thiên hạ sao?”
“Ý ngươi là… Độ Tiên Thảo?” Trong lòng Tần Vọng Thiên khẽ động, nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ lại uống một ngụm rượu: “Tố ái tố ái, tố rồi mới có ái, có ái sẽ tố, ngươi nói có phải không?”
Tần Vọng Thiên cân nhắc một chút, chạm cốc với Tư Đồ: “Có lý!”
Tần Vọng Thiên mừng vui hớn hở đi chuẩn bị, Tư Đồ thu bình rượu lại nhìn Tiểu Hoàng: “Như vậy được rồi chứ?”
Tiểu Hoàng gật đầu, kiễng chân hôn Tư Đồ: “Ân, ngươi là tốt nhất!”
Đêm đó, Tần Vọng Thiên chuẩn bị một bàn cơm tối cực kì phong phú, lại chuẩn bị một bầu rượu, hắn cẩn thận đun Độ Tiên Thảo trong nồi canh, bưng khay, đi tới trước cửa phòng Mộc Lăng.
Tần Vọng Thiên đưa mắt nhìn vào trong, ngực nói thầm: “Mộc Mộc, ngươi chờ, ta tới rồi! Đêm nay nhất định phải làm được.”
Mộc Lăng ngồi trên giường đọc sách, nguy hiểm nhìn Tần Vọng Thiên ngoài cửa, ngực nói thầm: “Vọng Vọng, ngươi chờ, ta đã chuẩn bị tốt rồi, đêm nay nhất định phải phản công thành công!”
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã