Số lần đọc/download: 2846 / 36
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Phi Châm Thần Uy.
"T
iểu Mục, cầm cung đứng canh ngoài cửa, nếu có người tiến gần trong phạm vi hai trăm bước, lập tức bắn chết!" Hồng Dịch ngồi ngay ngắn trên băng ghế trong thạch động, phân phó cho Tiểu Mục rồi hai mắt nhắm lại vận chuyển thần hồn.
Thực ra cũng không cần hắn phân phó, Tiểu Mục đã nghiêm trang đứng ở cửa động rồi, bên hông đeo kiếm, ở bên tay thuận, có thể trong nháy mắt là rút ra. Cung trên tay cũng đã lắp tên, tinh khí thần cả người tụ hợp lại làm một, sẵn sàng nghênh địch bảo vệ Hồng Dịch.
Hiện giờ Hồng Dịch tu luyện đạo thuật cũng có chút thành tựu, thần hồn ngưng luyện, âm thần cường đại, chỉ hơi vận chuyển một chút thần hồn cũng ào ào ra khỏi xác. Hơn nữa khi âm thần của hắn mãnh liệt chui ra từ đỉnh đầu, bên trong thạch thất bỗng nổi lên một trận âm phong nho nhỏ.
Trận âm phong này khiến cho tro bụi cuộn thành từng vòng xoáy nhỏ một, trông vô cùng quỷ dị.
Tiểu Mục đứng ở cửa động cũng không ngờ rằng bên trong thạch động trống rỗng tự nhiên nổi lên một trận âm phong, giật mình rùng người một cái!
Âm phong là do âm thần của Hồng Dịch xuất khỏi xác, thần niệm vô hình ngưng tụ thành thực chất khiến cho không khí chuyển động. Lúc xuất hồn xuất hiện âm phong, trong Đạo kinh có ghi lại rằng chỉ khi đạo sĩ tu luyện đạt thành tựu mới xuất hiện hiện tượng như vậy.
Âm phong sau khi nổi lên, dần dần dừng lại, huyết văn cương châm bỗng nhiên bay lên hóa thành một tia hồng bay thẳng ra cửa động, phóng về nơi phương xa. Động tác của Hồng Dịch thần thông như vậy khiến cho Tiểu Mục ngây ngẩn cả người.
Mặc dù từng xem qua Hồng Dịch sử dụng huyết văn cương châm, nhưng cho đến bây giờ Tiểu Mục chưa từng cảm thấy rung động như lúc này. Âm phong nổi lên, huyết châm chuyển động, hóa thành tia sáng hồng, bắn ra như điện. Một loạt hành động xảy ra trong nháy mắt khiến cho nàng ta sinh ra cảm giác muốn hoàn toàn dựa dẫm vào Hồng Dịch.
..............................................
Cỏ cây rậm rạp giăng khắp con đường, trận chiến đấu vẫn tiếp tục.
Phụt! Một người áo đen giơ trường đao lên đâm thẳng vào bụng của một võ sĩ đang đứng chắn trước mặt Mộ Dung Yến! Trường đao mà những người áo đen này sử dụng rộng ba ngón tay, dài năm thước, thân thon hẹp, hơi cong, lòng đao lõm vào, thân đao lấp lánh như nước chảy, đây chính là tinh cương trải qua rất nhiều lần tôi rèn mà thành, đao này tên là Hoành Đao, chỉ có những võ sư thượng lưu trong quân đội Đại Kiền mới có tư cách sử dùng, giết người, chặt đầu, mổ bụng, xẻ dạ dầy...có thể nói là vô cùng bén nhọn.
"Tật Phong Đao trận! Thần Cơ doanh Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, hay, hay, hay lắm!"
Mộ Dung Yến cắn chặt răng, hai người võ sĩ bên cạnh đỡ nàng liều mạng chạy vào sơn đạo, nghe tiếng những võ sĩ sau lưng nối tiếp nhau kêu lên thảm thiết mà bỏ mạng, lòng nàng đau như cắt.
"Hắc hắc, hắc hắc!"
Người võ sĩ chặn hậu cuối cùng cũng bị một đao đứt cổ, cơ thể dãy đành đạch trên mặt đất, mắt trợn trừng lên, trước khi chết còn dùng tay kéo mạnh chân của một tên áo đen, muốn ngăn cản hắn đuổi giết Mộ Dung Yến, nhưng bị tên áo đen này tung chân đá ra, cả thân thể văng ra ba trượng.
"Mộ Dung tiểu thư, cô nương trốn cũng không thoát, nên biết điều một chút mà dừng tay lại, để chúng ta mang cô nương đến chỗ Hi đại thống lĩnh, chỉ cần cô nương hầu hạ tốt một chút, nếu Hi đại thống lĩnh cao hứng chắc chắn sẽ mang cô nương dâng tặng cho Thái tử gia, lúc đó cô nương tựu như diều gặp gió, hầu hạ thái tử gia so với thân phận tam tiểu thư của Xích Viêm Hầu Vân Mông quốc thì tốt hơn nhiều lắm."
Mười ba tên áo đen đột nhiên vây quanh Mộ Dung Yến, tạo thanh một vòng vây rồi ngừng chém giết, tên đầu lĩnh chém một đao xuống, máu tươi bắn khắp nơi, phối hợp với giọng nói đầy đe dọa, khiến cho ma quỷ cũng cảm thấy khiếp sợ mà bỏ chạy.!
"Ngự Lâm quân Thần Cơ doanh Lãnh Huyết Thập Tam Ưng cũng chỉ đến thế là cùng, nếu như hôm nay không phải ta bị các ngươi ám toàn mà trọng thương, thì bằng vào mười ba tên phế vật các ngươi ta chỉ cần giơ tay một cái cũng có thể biến các ngươi thành bột phấn!" Mộ Dung Yến cắn chặt răng, hai mắt bắn ra tinh quang muốn ăn tươi nuốt sống, gương mặt vốn xinh đẹp phút chốc vặn vẹo trông vô cùng kinh khủng.
"Hừ! Chết đến nơi rồi mà cũng dám to mồm! Có tin bây giờ ta lột sạch y phục của ngươi hay không! Cho ngươi sống không bằng chết! Thứ tà pháp nho nhỏ của ngươi căn bản không làm gì được huynh đệ chúng ta, huynh đệ chúng ta sống trên chiến trường, bước ra từ núi thây biển máu mà sống, chẳng lẽ sợ chút tà thuật này của ngươi sao?"
Tên đầu lĩnh lông mày nhướng lên, cười gằn đầy vẻ độc ác, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Yến như muốn lột sạch y phục của nàng ta.
"Huyết Ưng đại ca, hay là chúng ta cứ hưởng thụ con quỷ nhỏ này đi. Da thịt trắng nõn, sau khi hưởng thụ xong chặt đầu nó xuống, rồi mang về trình cho Đại thống lĩnh là được, Đại thống lĩnh nói nếu nó ngang ngạnh chống cự thì cứ việc giết chết."
Một tên áo đen đứng sau lưng Huyết Ưng cất giọng âm trầm nói.
Giọng nói này thật âm trầm phát ra những lời lẽ vô cùng độc ác, Mộ Dung Yến nghe thấy sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lấm thấm trên trán.
"Các ngươi dám động vào một sợi tóc của tiểu thư, ta lấy mạng đổi mạng!"
Một võ sĩ bên cạnh Mộ Dung Yên bỗng nhiên quát lên, thiết kiếm trên tay đã thủng lỗ chỗ, nhưng thân thể không hề có một vết thương nào, chứng tỏ người này võ nghệ cũng khá cao cường.
Lúc này bên cạnh Mộ Dung Yến chỉ còn có hai người võ sĩ, đối mặt với mười ba con quỷ khát máu giống như sát thần mà không chút nào sợ hãi, ánh mắt kiên định thể hiện ý chí quyết chết trận.
"A Mông, A Kim, các ngươi giết ta đi! Hạ thủ độc ác một chút, chém ta thành mấy mảnh, không để cho những tên khốn kiếp này chà đạp lên thân thể của ta!" Mộ Dung Yến đột nhiên nói với hai người võ sĩ bên cạnh.
"Tiểu thư!"
Hai người võ sĩ đồng thời kêu to một tiếng.
"Hắc hắc, Mộ Dung tiểu thư, cho dù nàng chết, chúng ta cũng phải hưởng thụ một chút, huynh đệ chúng ta cũng không ngại tử thi đâu. Nghe nói Mộ Dung tiểu thư tu luyện đạo thuật của Huyền Thiên Quán, có thể xuất âm thần, chờ sau khi cô nương chết có thể nhìn huynh đệ chúng ta hưởng thụ thân thể của cô nương, tư vị như thế mới gọi là cảm thụ mà."
Lại là giọng âm trầm độc ác của người áo đen vừa nãy vang lên.
Phụt!
Mộ Dung Yến ói ra một ngum máu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
"Động thủ đi!"
Đầu lĩnh Huyết Ưng phất đao một cái ra lệnh.
"Cái gì vậy?"
Trong nháy mắt, một đạo hồng tuyến đột nhiên từ phía chân trời bay vụt tới, bay nhanh tựa như chim yến mùa xuân điểm nước. Lấy khí thế tựa như chớp giật xuyên thủng đầu của ba người áo đen.
Đầu người cứng rắn như thế nhưng đứng trước đạo hồng tuyến này quả thực chẳng khác nào đậu hũ! Đạo hồng tuyến nháy mắt xuyên qua, không có nửa điểm lực cản!
"Là phi châm truy sát!"
Huyết Ưng hét lên một tiếng, vung đạo lên bổ mạnh xuống, đao vẽ thành đường vòng cung chặn đúng lộ tuyến của phi châm, dùng thân đao chặn ngang thân châm! Một chiêu này lập tức thể hiện đao pháp tuyệt vời của hắn.
Chỉ tiếc đó không phải cây châm bình thường, một cây châm bình thường, thậm chí là băng liệt cương châm cũng không cách nào xuyên qua thân đao của một thanh Hoành Đao, chắc chắn sẽ bị kẹp lại, nhưng đây là huyết văn cương châm!
Châm xuyên thanh đao như xuyên qua đậu hũ, tiếp tục lao tới, xuyên qua ngưu bì khải giáp đâm thủng vào tim hắn!
Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, trong nháy mắt chết bốn người!
"Những người này võ công mặc dù cao, nếu một chọi một thì ngay cả một người ta cũng không đánh lại, nhưng bây giờ thi triển đạo thuật bọn họ sao là đối thủ của ta? Nhất là bọn họ chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên, nếu như tiến vào cảnh giới tiên thiên, quyền thế đao pháp vừa động, chim trên trời cũng khó có thể bay, khi đó có thể nắm bắt được quỹ đạo của châm, từ đó có biện pháp hữu hiệu cản lại. Huyết văn cương châm của ta mặc dù sắc bén linh hoạt nhưng cũng phải chịu thiệt thòi."
Hồng Dịch trong nháy mắt đắc thủ, thúc dục huyết văn châm tung hoành trên dưới, những tên áo đen này sao có thể chống lại, trong chốc lát lại chết thêm ba người!
Hai nhịp hô hấp, bảy người nữa lại chết! Bảy cao thủ thân kinh bách chiến bỏ mạng!
Uy lực của đạo thuật khu vật hoàn toàn hiển hiện ra!