Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Hồ
Thể loại: Lịch Sử
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 182 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 882 / 1
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Ồ Ạt Kéo Đến
hu Thiên Giáng nói: - Bệ hạ, thần có thể đào bạc cho người, nhưng chúng ta đã nói rồi, người phải cho thần một chút đặc quyền.
Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương nhìn nhau, Thành Võ Hoàng gật đầu: - Nói đi, ngươi muốn đặc quyền gì?
- Bệ hạ, chức vị An Sát Sứ này chính là đắc tội với người ta. Nếu sau này phát triển chắc chắn có người nói này nói kia, cho nên người không thể tùy tiện trị tội thần. Chu Thiên Giáng khom người nói.
Thành Võ Hoàng gật đầu:
- Nói có đạo lý, chuẩn!
- Còn nữa, phủ nha tự thần tìm, người tự thần chọn, nha môn dạng này phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể nhận người ngoài. Bằng không nếu muốn điều tra ai, họ nhất định sẽ tiết lộ ra ngoài.
- Ừm, trẫm đồng ý.
- Còn nữa, thần một khi bận rộn, chỉ sợ phải thức đêm phá án, cho nên lâm triều thì... miễn đi, dù sao thần cũng có thể lui tới thượng thư phòng.
Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương, sắc mặt không dễ chịu như khi nãy, nhưng vẫn đáp ứng Chu Thiên Giáng: - Chuẩn luôn!
Chu Thiên Giáng mỉm cười: - Ha ha, học sinh còn có một thỉnh cầu nho nhỏ. Lần trước học sinh bị thương, thắt lưng không được tốt, cho nên người thấy đại lễ ba quỳ chín lạy này có nên đổi thành cúi đầu hay không!
Lúc này Thành Võ Hoàng chưa kịp lên tiếng, Tĩnh Vương nghe cũng không lọt tai nữa: - Ta thấy tiểu tử ngươi ăn nhiều bã đậu rồi đấy, có tin bổn vương đánh chết ngươi trước hay không.
Thành Võ Hoàng nghiêm mặt: - Việc này không được, lễ nghi là cơ bản của quốc gia, không thể loạn!
Chu Thiên Giáng cười khan một tiếng:
- Vậy được rồi, bỏ cái này đi, một điều cuối cùng, người cho thần bao nhiêu quyền lợi?
- Ngươi muốn bao nhiêu quyền lợi? Thành Võ Hoàng hỏi ngược lại.
Chu Thiên Giáng nhướn mắt nhìn Tĩnh Vương: - Ừm... trừ Hoàng thượng ra, bất cứ kẻ nào xúc phạm luật pháp, thần đều có quyền điều tra!
Tĩnh Vương giận dữ, tiểu tử này ngay cả ta cũng muốn tra? Làm sao vậy được, Tĩnh Vương vừa định nói, Chu Thiên Giáng nhanh nhảu nói tiếp: - Đương nhiên, Tĩnh Vương thiên tuế khẳng định ở ngoài.
Thành Võ Hoàng thấy Tĩnh Vương giận run người, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là thích đòi quyền. Tuy nhiên nếu muốn Chu Thiên Giáng moi tiền những quan viên đó, không cho hắn quyền lợi nhất định thì đúng là không được.
- Thiên Giáng, trẫm ngự ban cho ngươi một kim bài "Như trẫm đích thân tới", quyền lợi này đủ lớn chưa.
Thành Võ Hoàng nói xong, ngay cả Tĩnh Vương cũng kinh ngạc. Trước kia Thành Võ Hoàng không cần Chu Thiên Giáng, hễ dùng rồi lại rất dám giao quyền. Có kim bài này, tiểu tử này chẳng khác nào có quyền sinh sát. Thực ra Thành Võ Hoàng cũng không ngốc, kim bài tuy có quyền lợi lớn nhưng không phải binh phù, chỉ cần Chu Thiên Giáng không điều động được binh quyền, y cũng không cần quan tâm. Hơn nữa, theo tổ chế thì thành viên hoàng thất không ở trong phạm vi xử lý của kim bài này, bọn họ thuộc về Tông nhân phủ.
Chu đại quan nhân vui đến mức lòng nở đầy hoa: - Ha ha, tạ long ân của bệ hạ. Học sinh sẽ cố gắng làm đến thịt nát xương tan, tận sức vì nước.
Tĩnh Vương bĩu môi: - Tiểu tử thối, thấy ngươi cao hứng vậy, giờ thì hài lòng chưa?
- Tĩnh Vương thiên tuế, lời không thể nói như vậy, tiểu nhân là người vui buồn không để ngoài mặt, núi lớn đè đỉnh cũng không xoay người.
- Con bà nó chứ, răng sắp rụng rồi mà còn nói vui buồn không để ngoài mặt. Tĩnh Vương tức giận chửi.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng cũng giãn ra, ngón tay gõ lên mặt bàn:
- Thiên Giáng, điều kiện ngươi muốn trẫm đều thỏa mãn ngươi rồi. Nhưng trẫm cũng có yêu cầu, ngươi nhất định phải làm được.
- Xin Bệ hạ cứ nói.
- Trong vòng sáu tháng, gom góp tám mươi triệu lượng bạc cho trẫm. Thành Võ Hoàng nhoài người ra, chăm chú nhìn Chu Thiên Giáng.
- Hả! Chu Thiên Giáng lập tức đờ đẫn, mới vừa rồi còn lòng còn sôi sục lập tức biến thành một đống băng.
- Vậy... vậy thì, vừa rồi những lời học sinh nói, tất cả đều không tính, chức quan này thần không làm nữa. Bệ hạ, trong nhà học sinh còn có chút chuyện, vậy học sinh cáo lui trước!
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng, má nó, hèn gì tốt với lão tử như vậy, cho lão tử thành cướp đường luôn đi.
Rầm! Thành Võ Hoàng vỗ ngự án: - To gan, dám xem lời trẫm nói là trò đùa.
Chu Thiên Giáng đau khổ: - Ta nói Hoàng thượng, người đây không phải là bảo thần cướp tiền sao.
- Đúng vậy, trẫm bảo tiểu tử ngươi cướp tiền, vì toàn bộ triều Đại Phong, trẫm tin tưởng ngươi có thể cướp tiền về.
Thành Võ Hoàng nói xong liền đứng lên: - Chu Diên Thiên bây giờ vẫn còn chèn ép, bên cạnh giường trẫm sao có thể để người khác ngủ say. Nửa năm sau, đại quân của trẫm phải tiến quân mãnh liệt lên bắc, một lần nữa đoạt lại biên giới phương bắc. Tất cả đều phải có bạc mới được. Chu Thiên Giáng, trẫm cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là lĩnh năm trăm gậy rồi cút ra cửa cung, trẫm từ nay về sau tuyệt đối không dùng ngươi, hoặc là ngươi ngoan ngoãn cướp bạc cho trẫm.
Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng, đây chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày đấy ư, không làm thì phải chết. Năm trăm gậy, chẳng phải đánh thành mứt táo luôn sao.
- Bệ hạ, vậy được rồi, thần đồng ý đi lấy khoản tiền này. Nhưng thần cần một vị đức cao vọng trọng làm tham mưu cao cấp. Chỉ cần người này giúp thần, thần tuyệt đối có thể đem đủ số bạc về. Chu Thiên Giáng nói xong liền nhìn Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương bị hù khẽ run rẩy: - Hoàng huynh, thần đệ thể cốt không tốt, loại việc này đệ không làm được.
Tĩnh Vương chỉ sợ Thành Võ Hoàng vì bạc mà đến em ruột cũng lôi kéo. Đừng nhìn Tĩnh Vương bình thường vui thì cười giận thì chửi, nhưng trong suy nghĩ của quan viên lại là một người hiền lành, Tĩnh Vương không muốn đắc tội với những đại thần kia.
Thành Võ Hoàng không để ý đến Tĩnh Vương, lạnh lùng hỏi: - Ai?
Chu Thiên Giáng lại nhìn Tĩnh Vương, Tĩnh Vương trợn trừng mắt, vuốt vuốt Đả Vương Tiên trong tay. Chu Thiên Giáng cũng trợn mắt, đằng hắng nói:
- Là... Vệ Triển đại nhân!
Thành Võ Hoàng tức giận muốn tát hắn hai bạt tai, tiểu tử này thật đúng là cả gan. Vệ Triển thân là Niêm Can Xử Thanh Long Sứ, chỉ nghe lệnh hoàng đế tại vị, đây là luật thép định ra khi mới thành lập, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền thay đổi. Vận mệnh của Niêm Can Xử chỉ có hai trường hợp, hoặc là nghe theo Hoàng thượng, hoặc là giải tán. Nên mới nói hoàng đế tại vị tín nhiệm Niêm Can Xử còn hơn là Hoàng hậu của mình.
- Chu Thiên Giáng, điều này trẫm không thể đáp ứng ngươi. Vệ Triển không phải triều thần, ngoại trừ trẫm, không ai có thể ra lệnh cho y.
Thành Võ Hoàng không vui nói.
Chu Thiên Giáng hụt hẫng, hôm nay hắn nhìn thấy Vệ Triển oai phong ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, quả thật muốn lôi kéo ông ta để cáo mượn oai hùm một phen.
- Hoàng thượng, nếu Vệ Triển đại nhân không thể đảm nhiệm tham mưu cao cấp, vậy thần thay đổi một điều kiện. Chu Thiên Giáng mặt dày nói.
Thành Võ Hoàng thầm nhủ tiểu tử ngươi vẫn chưa xong à, Chu Thiên Giáng chưa kịp nói gì, Thành Võ Hoàng liền liếc mắt với Tĩnh Vương. Hai huynh đệ này phối hợp nhiều năm, Tĩnh Vương sao có thể không biết ý nghĩ của Thành Võ Hoàng.
Tĩnh Vương cầm Đả Vương Tiên gõ lên bàn: - Tiểu tử ngươi còn biết có xấu hổ hay không, ta không quất ngươi sẽ không im miệng đúng không. Cút! Cút ra ngoài cho bổn vương! Tĩnh Vương nói xong, quơ Đả Vương Tiên bắt đầu đuổi người.
Chu Thiên Giáng vừa né vừa la: - Hoàng thượng, một điều cuối cùng... Tĩnh Vương, ngài để tiểu nhân nói xong... Đừng đánh... Tiểu nhân vẫn chưa đi được!
Thành Võ Hoàng khép hờ mắt làm như không nghe thấy, tùy ý để Tĩnh Vương đuổi Chu Thiên Giáng ra ngoài. Tĩnh Vương sợ tiểu tử này chưa từ bỏ ý định, vẫn cầm Đả Vương Tiên đuổi Chu Thiên Giáng ra cửa cung mới coi như xong chuyện.
Trong cung, bọn thái giám cung sai tránh một bên kinh ngạc xem trộm, lần đầu tiên từ khi triều Đại Phong kiến quốc tới nay có một đại thần bị đuổi khỏi thượng thư phòng. Trước kia, nếu Hoàng thượng tức giận, đại thần sẽ bị cung sai đánh một trận gậy rồi khiêng về phủ, hoặc là ngoan ngoãn đi ra thượng thư phòng. Còn như Chu Thiên Giáng la hét chạy ra, cộng thêm Vương gia đuổi đánh phía sau thì đúng là lần đầu nhìn thấy.
Tĩnh Vương đứng ở cửa cung, thấy Chu Thiên Giáng vẫn không đi: - Ta nói tiểu tử ngươi đừng không biết tốt xấu, chọc giận Hoàng thượng thì người sẽ đổi người khác làm đấy.
Tĩnh Vương quả thật xuất phát từ lòng tốt, nếu chẳng may Chu Thiên Giáng chọc giận Thành Võ Hoàng, chỉ sợ hắn đời này đừng nghĩ đến việc làm quan nữa. Có lẽ Hoàng thượng sẽ ra lệnh một tiếng đem tiểu tử này sung quân đến địa phương nào đó.
- Ta nói Tĩnh Vương, thật ra sau cùng tiểu nhân muốn Hoàng thượng chỉ hôn, gả Ngọc nhi nhà ngài cho tiểu nhân. Ai biết người khác không vội, ngài nóng ruột muốn làm cha vợ lắm rồi. Vậy được, đợi một năm sau khi Hoàng thượng gả Thất Công chúa cho tiểu nhân, ngài cũng đừng oán trách. Dứt lời, Chu Thiên Giáng chắp tay sau lưng đi về chiếc "Ferrari" của hắn.
Tĩnh Vương há hốc miệng kinh ngạc nửa buổi, hối hận chỉ muốn chửi đổng. Sớm biết Chu Thiên Giáng muốn đề ra điều kiện này, y mặc kệ cái liếc mắt của Thành Võ Hoàng.
- Con bà nó, tại sao không sớm nói ra điều kiện này, cơ hội tốt như vậy mà. Tĩnh Vương than một câu, thở dài xoay người đi vào cửa cung.
Chu Thiên Giáng ngồi trong xe mà vui muốn chết. Điều kiện này của Thành Võ Hoàng có vẻ khắc nghiệt, song lại cho hắn rất nhiều quyền lợi. Chu Thiên Giáng không rõ Thành Võ Hoàng là vì tín nhiệm hắn hay là bị tiền ép buộc, nếu chẳng may Chu Thiên Giáng đại sát tứ phương, chỉ sợ hai phần ba quan viên trong triều đều ngã ngựa.
Chu Thiên Giáng đang lo lắng An Sát Viện nên thiết lập ở vị trí nào, bỗng nhiên cảm thấy "Ferrari" ngừng lại.
- Đại Ngưu, chuyện gì vậy? Chu Thiên Giáng hét ra ngoài xe.
- Đại nhân, ngài mau ra đây xem một chút đi. Cái này... hình như là đang đợi ngài đấy. Đại Ngưu nói xong liền vươn tay mở cửa xe ra.
Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn Đại Ngưu mở cửa xe, hắn bước xuống xe rồi quan sát, xe ngựa vừa mới đi vào đường chính về phủ đệ của hắn. Thú vị thật, xe quan kiệu nhỏ chen kín mít từ cửa phủ cho đến ngả rẽ.
- Đây là... Có phải chuẩn bị ăn hôi người giàu không? Chu Thiên Giáng nhìn dòng người đen nghịt, da đầu có chút tê tê.
Người đầu phố vừa bắt gặp Chu Thiên Giáng liền ồ ạt xông tới.
- Chúc mừng Chu đại nhân!
- Chúc mừng Chu đại nhân!
- Thiên Giáng huynh, hôm nay nhà ta đã chuẩn bị tiệc rượu, huynh nhất định phải đến đó!
Một đám quan viên vây quanh Chu Thiên Giáng, mặt tươi rói như thể người ta vừa mới cưới vợ, người hầu của những quan viên còn mang cả lễ vật tới.
- Chư vị đại nhân, việc này... thật ngại quá. Hôm nay hạ quan quả thật hơi mệt, không đến tiệc rượu được. Tuy nhiên, nếu chư vị đại nhân đều chuẩn bị lễ mọn, tại hạ từ chối thì bất kính rồi. Đại Ngưu, khẩn trương bảo Chu Nhất bày bàn lớn ở cửa phủ, mỗi vị đại nhân đưa lễ vật đều ghi lại, đừng làm sai đấy. Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng, vừa đi vừa chắp tay chào hỏi.
Đại Ngưu cao hứng chạy bon bon vào phủ, lần này phát tài rồi, chắc có thể chất đầy cả hậu viện.
Chu Thiên Giáng nóng đến đầu đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng chen vào cửa nhà mình. Bên trong, Chu Thiên Giáng đau cả đầu, trong sân vẫn còn một đống người nữa.
Chu Thiên Giáng thầm thở dài một tiếng, khó trách Thành Võ Hoàng phải hạ độc đao. Tại triều Đại Phong, quan viên đút lót hối lộ trên căn bản là công khai hóa, nếu thật sự bắt hết, chỉ sợ khi thượng triều còn mỗi mình Hoàng thượng.
Sau khi Chu Thiên Giáng đuổi chư vị quan viên đi hết, hắn mệt rã cả chân. Chức "Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật" hắn làm cũng thoải mái, căn bản không cần dò trong dò ngoài, cứ chiếu theo danh sách tặng quà mà bắt người là chuẩn.
- Đại nhân, nhà kho chất đầy hết rồi, mấy thứ này làm sao bây giờ? Chu Nhất thân là Đại tổng quản, y nhìn đống lễ vật mà phát hoảng.
- Có thể bán thì bán đi, không thể bán thì giữ lại trước. Bà nội nó, lần sau phải dán thông cáo, hôm nay chúng ta không nhận lễ vật, chỉ nhận vàng và bạc. Dứt lời, Chu đại quan nhân sải bước đến hậu viện, hai chân hắn mệt muốn rã gân rồi, phải mau mau đi nghỉ ngơi.
Bọn Chu Nhất, Hạ Thanh nhìn Chu Thiên Giáng đi khỏi, thầm nhủ quan viên đáng xấu hổ nhất của triều Đại Phong chỉ sợ không có ai khác ngoài vị quan nhân này của chúng ta.
Công văn Hoàng cung thông cáo nhanh chóng được phát đến từng phủ nha. Không ít quan viên vừa nhìn thấy Thành Võ Hoàng coi trọng Chu Thiên Giáng như vậy, bọn họ hối hận đã đưa thiếu lễ vật.
Trước kia khi lão Thái Hậu còn tại vị, vì phải kiềm chế hoàng quyền cho nên quan viên tặng lễ cho nhau đã thành phong trào, làm vậy là để kéo bè kết phái. Sau này hai mẹ con Thành Võ Hoàng công khai mâu thuẫn, làn sóng đút lót hối lộ từ chỗ tối bước ra chỗ sáng. Do Thành Võ Hoàng cần đại thần trong triều ủng hộ nên chỉ có thể ẩn nhẫn. Hơn nữa trong cuộc chiến ở kinh thành, biểu hiện của các quan coi như chính nghĩa, mỗi người đều cảm thấy mình là một thần tử có công, điều này càng làm cho Thành Võ Hoàng khó mà xuống tay.
Nhưng từ khi Tứ Hoàng tử đem bạc thuế về kinh, Thành Võ Hoàng chỉ biết không chỉnh đốn thì không ổn. Toàn bộ triều Đại Phong đoạt lại mấy ngàn vạn lượng thuế phú, không ngờ bị những thần tử đó tham nhũng đến một nửa. Tiếp tục như vậy, triều Đại Phong sớm muộn gì cũng bị sâu mọt gặm sạch.
Thành Võ Hoàng hạ quyết tâm chỉnh đốn triều cương, nhưng việc làm đắc tội với người khác này lại không tìm thấy ứng cử viên thích hợp. Bởi vì sau lưng không ít quan thự đều có quan hệ hoàng thất thân thích, chỉ cần là người thân của hậu cung, người bình thường không làm được gì. Nếu để cho Tĩnh Vương ra mặt, Thành Võ Hoàng sợ mang tiếng mượn gió bẻ măng. Dù sao Tĩnh Vương là hoàng thân, các quan viên sẽ thấy Hoàng thượng đã dùng hết người, bắt đầu bỏ đi thế đối địch.
Hôm nay Chu Thiên Giáng vào triều trả roi đã trúng tâm ý của Thành Võ Hoàng. Trong toàn bộ triều Đại Phong, tiểu tử này là người thích hợp nhất. Cứ như vậy, Thành Võ Hoàng thuận nước đẩy thuyền, cho Chu Thiên Giáng quyền lợi cực lớn.
Chu Thiên Giáng mệt mỏi cả ngày, đang nằm trên giường hưởng thụ màn xoa bóp của Đại Ngưu, chợt thấy Chu Nhị từ bên ngoài đi vào.
- Đại nhân, Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân đại nhân phái người gửi thiệp mời, mời ngài đi một chuyến.
- Sở Vân? Người này sợ cái gì, cho dù y tham không ít, lão tử cũng sẽ không động đến y. Nói cho người tới, đã nói ta hôm nay thân thể không tốt, không thể đi được. Chu Thiên Giáng không buồn ngẩng đầu, phân phó một tiếng.
Chỉ lát sau, Chu Nhị lại đi vào, Chu Thiên Giáng mất kiên nhẫn nói: - Sao vậy, còn chưa đi à? Má nó, không để người ta ngủ gì hết.
Chu Nhị cười bất đắc dĩ: - Đại nhân, lại có một người, lần này chỉ sợ ngài không thể nghĩ ra là ai.
- Bà nó, dù là ai lão tử cũng không đi! Cả buổi chiều Chu Thiên Giáng đã đi khắp nơi tìm địa điểm làm việc, hắn mệt đứt hơi rồi.
- Đại nhân, là Quách lão phu nhân... mời ngài đến quý phủ một chuyến. Chu Nhị cười nói.
- Ai? Bà nội của Dĩnh tử? Ta khinh! Tại sao nàng ta cũng tham gia luôn vậy?
Chu Thiên Giáng nói xong bèn phất tay bảo Đại Ngưu dừng lại.
Chu Thiên Giáng suy nghĩ một lúc, người khác có thể không đi, Quách lão phu nhân cho mời, vậy cũng không thể không đi. Bằng không lão thái thái mà mất hứng, đem Quách Dĩnh gả cho người khác thì phiền toái.
- Ôi... Khổ quá! Đại Ngưu, kêu Hạ Thanh chuẩn bị chút lễ vật, phủ tướng quân cho mời thì không thể không đi. Dứt lời, Chu Thiên Giáng xuống giường mặc quan phục trong cung mới ban cho.
Lúc này sắc trời đã tối, Chu Nhất sợ có nguy hiểm, y cùng Hạ Thanh hộ tống Chu Thiên Giáng đi vào Quách phủ.
Vào cửa phủ liền thấy Quách Dĩnh mặc váy dài hồng nhạt mỉm cười đứng trong sân. Thấy Quách Dĩnh, tâm tình oán thán của Chu Thiên Giáng lập tức thăng lên chín tầng mây.
- Dĩnh tử, hôm nay tại sao không đến công xã, bà chủ muội làm không đủ tư cách. Chu Thiên Giáng nói xong liền đến ôm eo nhỏ của Quách Dĩnh.
- Muốn chết à, mau buông tay, bà nội còn ở đại sảnh nhìn huynh đấy. Quách Dĩnh giật mình khẩn trương né tránh.
- Sợ cái gì, bà nội đồng ý rồi. Nếu không phải lão yêu bà Thái hậu kia chết rồi, có lẽ muội đã xuất giá rồi.
Quách Dĩnh đỏ mặt:
- Thiên Giáng, ngày mai muội gọi Ngọc nhi cùng đến phủ chúc mừng huynh.
- Ha ha, vậy lúc đó chúng ta lén động phòng một chút, tốt nhất là song phi.
Quách Dĩnh nghe thấy liền trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng: - Đáng ghét, mặc kệ huynh luôn! Rồi nàng thẹn thùng chạy tới hậu viện, chưa được vài bước, nàng vẫn không quên quay lại dặn dò: - Ngày mai ở quý phủ chờ bọn muội.
Chu Thiên Giáng vui vẻ cười hai tiếng, vừa quay đầu thì thấy Đại Ngưu cũng cười trộm hì hì: - Cười con khỉ, hèn gì Dĩnh tử không cho ta ôm, hoá ra tiểu tử ngươi làm kỳ đà cản mũi. Ta cảnh cáo ngươi, lần sau gặp phải tình huống này thì trốn xa chừng nào tốt chừng ấy. Chu Thiên Giáng giận dữ chửi một tiếng, sải bước đi về hướng đại sảnh.
Trong đại sảnh, lão phu nhân ngồi ngay ngắn dưới đèn, Chu Thiên Giáng vào cửa liền thi lễ trước.
- Vãn bối Chu Thiên Giáng, bái kiến lão phu nhân.
- Thiên Giáng, không cần khách khí, ngồi đi.
Chu Thiên Giáng liền an vị. Nhìn sắc mặt lão phu nhân không mấy dễ chịu, hắn không biết lão thái thái tìm hắn có chuyện gì, đoán chừng là việc quan viên trong triều. Chu Thiên Giáng suy nghĩ đối sách trong đầu.
- Thiên Giáng, chiều hôm nay... Ngạc Quý Phi có đến đây. Quách lão phu nhân nói.
- Hả? Ngạc Quý Phi? Mẹ ruột của Đại Hoàng tử?
Quách lão phu nhân gật đầu: - Ngạc Quý Phi nhờ ta thay người chuyển cho ngươi một phong thư. Vốn lão thân không muốn đáp ứng, tiếc rằng nhà mẹ đẻ Ngạc Quý Phi và ông của Dĩnh nha đầu có chút quan hệ, cho nên lão thân xem như hoàn trả một phần ân tình cho họ vậy.
Đoạn Quách lão phu nhân lấy ra một phong thư không có dấu phong từ trên bàn. Chu Thiên Giáng khẩn trương nhận lấy, không biết bên trong viết gì.
Chu Thiên Giáng rút lá thư ra, phát hiện đây là một dãy danh sách cực dài.
- Lão phu nhân, đây là?? Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn Quách lão phu nhân.
- Ôi! Lão phu nhân thở dài một tiếng: - Còn không phải chức An Sát Sứ này của ngươi làm loạn sao, đây là danh sách mà Đại Hoàng tử liệt kê, ý là không cho ngươi động đến bọn họ. Thiên Giáng, ngươi không nên nhận chức vị này. Đừng nhìn quyền lợi lớn của nó mà để bản thân ngươi lâm vào cảnh tranh chấp của quần thần. Lão phu nhân thở dài lắc đầu.
- Cái gì, không ngờ còn dùng cách này để uy hiếp cháu? Sắc mặt Chu Thiên Giáng trầm xuống.
- Không phải uy hiếp, là giao dịch. Ngạc Quý Phi cam đoan nếu ngươi không động đến các quan viên trong đó, người có thể cam đoan ngươi và Huyền Minh bình an vô sự.
Chu Thiên Giáng nhíu mày: - Bà nội, bà cảm thấy cháu nên làm sao đây?
Chu Thiên Giáng chỉ sợ lão phu nhân cũng tham gia vào vụ này, nói như vậy, hắn quả thật tiến thoái lưỡng nan.
- Cháu ngoan à, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Yên tâm đi, bà nội không có già đến hồ đồ đâu. Làm như thế nào là chuyện của ngươi, trên dưới Quách phủ tuyệt đối sẽ không nhúng tay. Lão thân từng tuổi này rồi, không sợ người khác nói gì cả.
Thiên Giáng Đại Vận Thiên Giáng Đại Vận - Phá Hồ Thiên Giáng Đại Vận