Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 88
“ Tam tiểu thư” Nàng kêu, khóe miệng nhượng cao thật cao, bất mãn xoa nơi bị thương.
Ánh mắt Phương Thiến lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào cỗ hoa sen, trong lòng như có một tiếng nói dẫn dắt nàng, nhanh như chớp tay nàng ấn đến trên đài hoa sen.
Nàng không giống Xuân Hương bị chiếc áo khoát rực rỡ hào quang bắn trở về, ngược lại bị ánh hào quang đó đưa vào. Chậm rãi, ánh phật quang thẩm thấu toàn bộ cơ thể nàng, vẻ mặt của nàng trở nên an tường ấm áp, lãnh ý cũng biến mất chỉ còn lại sắc thái nhu hòa ôn duyệt.
Hai chân nàng không thể khống chế, chậm rãi bước lên ngồi xuống trên đài sen.
“ Tam tiểu thư.” Xuân Hương hoảng sợ nhìn bộ dáng phiên nhiên phi vũ của Phương Thiến, nàng nhìn xuyên qua ánh sáng thấy thân thể Phương Thiên từ từ trong suốt, nhạt dần.
Xuân Hương vội vàng chạy qua muốn kéo Phương Thiến trở về, nhưng khi thân thể vừa động đến ánh hào quang liền bị bắn ngược trở lại, nang nặng nề té xuống, trên mối chảy ra chút máu tơ.
“ Tam tiểu thư, tam tiểu thư…” nàng cuồng khóc cuồng hô.
Nhưng Phương Thiến bên trong ánh hào quang không hề nghe được bất cứ âm thanh gì, nàng cái gì cũng không thấy, không nghe. Cơ thể chậm rãi ngồi xuống, an nhàn ngồi trên đài sen.
Bên dưới đài sen, dòng nước bay lên, hình thành đóa hoa, xoay tròn bọt nước. Trên đài, đóa hoa triển khai mọc lên như nấm, hiện ra những cánh sen hồng phấn, hương thơm nồng đậm tràn ngập linh phật đường.
Hòa thượng của Linh Phật đường ngửi được hương sen thơm ngát, đều kinh hãi chạy tới hậu viện. Khi bọn họ chạy đến nhìn thấy mọi chuyện trước mắt chỉ biết kinh hãi, sợ ngây người.
Xuân Hương cố chịu đau, cầu xin các hòa thượn, “ van cầu các sư phụ, cứu tam tiểu thư nhà ta, cứu cứu tam tiểu thư nhà ta, mau làm cho tam tiểu thư nhà ta xuống dưới đi, van cầu các ngươi.”
Thanh âm bi thương của nàng chấn động đến các hòa thượng linh phật đường. có vài người xông lên muốn đem Phương Thiến xuống dưới. Nhưng chuyện kì lạ vừa rồi lại xảy ra, tay bọn họ vừa đụng tới ánh sáng rực rỡ kia thì thân thể liền bị văng ra rơi xuống đất.
Xuân Hương gấp đến độ không biết phải làm sao, nàng vừa khóc vừa quỳ rạp lên phiến đá lạnh như băng. Nàng hối hận, nàng hối hận đã không ngăn cản tiểu thư động vào đài sen, nàng thật sự rất hối hận.
“ Nữ thí chủ đừng khó, một canh giờ nữa tiểu thư nha ngươi sẽ tự xuống dưới.” Phục Y hòa thượng miểu miểu đến. Hòa thượng của Linh phật đường không biết khi nào lại xuất hiện một hòa thượng trẻ tuổi như vậy, khiến cho bọn họ ngẩn cả người.
Hắn, cả người tỏa ra khí chất trầm tĩnh mà bình yên, ánh mắt không vướng bụi trần, sáng ngời thanh trừng. Tuy rằng mặc một thân tố y, nhưng chỉ cần người khác liếc mắt đã có thể thấy được hắn tiên phong đạo cốt, tu vi thâm sâu.
“ Vị sư phụ này, van cầu ngươi cứu giúp tam tiểu thư nhà ta, van cầu ngươi.” Xuân Hương hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn vị hòa thượng trẻ tuổi trước mắt. Nàng giống như một người trong bóng tối nhặt được một khối gỗ dẫn đường, gắt gao ôm lấy hai chân vị hòa thượng kia.
“ A di đã phật, thiện tai thiện tai.” Vẻ mặt hòa thượng ôn hòa, hai tay chắp lại thì thầm, “nữ thí chủ, ngươi đứng lên trước đi. Pháp lực bần tăng có hạn, không thể đem tiểu thư nhà ngươi xuống khỏi đài sen. Tiểu thư nhà ngươi có thể ngồi lên đài sen trăm năm chưa khai quang, đúng là duyên phận. Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi sẽ bình yên vô sự, thỉnh nữ thí chủ tĩnh tâm, chờ một lát, cô nương ấy sẽ tự nhiên theo hoa sen dưới đài mà xuống.”
Lời nói của hòa thượng ôn nhã, không có lực nhưng lại làm cho Xuân Hương an tâm, cũng làm cho các hòa thượng ở linh phật đường tin được lí do thoái thác của hắn.
Bọn họ cũng làm như bộ dáng của vị hòa thượng trẻ tuổi, nhắm mát, hướng đài sen, yên lặng niệm phật.
Phương Thiến ngồi trên đài sen, bị vây quanh bởi phật quang, nàng cảm thấy có thể có một nguồn lực cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể mình. Nàng kinh ngạc, khó hiểu cầm tay trái của mình.
“ Phương thiến, Phương Thiến, Phương Thiến….” bên trong không gian, nàng giống như nghe được có người đang kêu nàng, nàng mở mắt nhìn trong phật quang rực rỡ dần dần phác thảo ra một thân ảnh, từ từ rõ ràng là một khuôn mặt trong sáng.