Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 83: Cuối Cùng Ta Đã Đạt Được
Vương Minh khó hiểu hỏi. Bạch Phá Thiên nói
“Ngươi biết Vân Nam này nổi tiếng là nơi có các cánh rừng rậm rạp, trải dài bất tận. Bên trong cánh rừng sâu là hàng ngàn loại thú hung dữ và còn độc tính khỉ không phải nói. Trò chơi sinh tử là bắt nguồn từ điều này. Người tham gia sẽ phải ở trong cánh rừng đó một tuần, bằng bất cứ cách nào phải sống sót đến nơi tập kết đã hẹn. Tiểu tử ngươi có dám không?”
Vương Minh hơi dò dự. Hắn đã nghe nhiều về ác danh của những cánh rừng Vân Nam, nơi đây không chỉ có các loại thú hung dữ mà các loại cây cối trong này cũng có độc, đó là còn chưa kể đến địa hình hiểm trở và bên trong tồn tại rất nhiều loại khí gây nguy hại cho cơ thể của con người. Đi vào trong đấy thì tỉ lệ chết cầm chắc chín phần chết. Một bên là sức mạnh, một bên là mạng sống thật là một sựa lựa chọn khó khăn nhất từ trước đến nay.
“Sao ngươi sợ à”
Bạch Phá Thiên nheo mắt nói, giọng điệu vô cùng coi thường. Nghe thấy vậy Vương Minh tức chí hắn vỗ ngực đầy tự tin nói
“Chỉ là sống một tuần thôi sao. Chuyện nhỏ”
“Vậy là ngươi đồng ý”
“Đương nhiên”
Vương Minh tự tin nói. Bạch Phá Thiên gật đầu rồi liếc nhìn Liễu quản gia đang đứng ở phia sau. Liễu quản gia hiểu ý liền lập tức rời đi. Lúc này Bạch Phá Thiên quay ra nhìn Vương Minh cười một nụ cười mà Vương Minh cho là rất đang sợ.
“Có chí khí. Thế mới là đàn ông con trai chứ. Nào đi thôi, chúng ta dùng bữa trưa rồi sáng ngày mai ta cho người đưa ngươi đến nơi”
Vương Minh gật đầu theo thứ tự đi phía sau Tô Hải cùng với Bạch Phá Thiên vào trong phòng ăn. Nếu như ở ngoài phòng khách Vương Minh đã cảm thấy nó rộng rãi lắm rồi thì khi vào trong phòng ăn thì Vương Minh thật sự được mở rộng tầm mắt. Căn phòng ăn này rộng phải nói là gấp đôi phòng khách, tuy rộng rãi như vậy nhưng bên trong căn phòng chỉ có duy nhất một cái bàn dài và những hàng ghế ở hai bên. Nguồn sáng duy nhất chiếu sáng cả căn phòng ăn này là chính từ bộ đèn chùm pha lê đồ sộ ở giữa căn phòng. Xung quanh ven tường là vô số các bức tranh chữ, tranh mạc thủy của Trung Quốc. Nhìn căn phòng bếp này Vương Minh cảm thấy nơi đây quả là một nơi giao thoa tinh tế giữa hai trường phái kiến trức phương đông và phương tây. Ngồi xuống bàn, không để Vương Minh đợi lâu, Liễu quản gia cùng với mấy người hầu phía sau đẩy lên mấy cái xe đồ ăn, bày ra trước mặt Vương Minh một đống thức ăn. Bạch Phá Thiên cười nói
“Đây là các món ăn đặc sản của Vân Nam, tiểu tử hi vọng là hợp với dạ dày của ngươi”
Bạch Phá Thiên liền động đũa. Chủ nhà đã động thì khách không việc gì lại không động cả. Vương Minh không khách sáo, mỗi món hắn gắp một tí, nhấm nháp thử. Phải nói là những món ăn này rất ngon nhưng có vẻ như dạ dày hắn vẫn chưa thích ứng với mấy món ăn này nên làm sức ăn giảm đi đáng kể so với ở nhà, mới ăn được một lúc đã cảm thấy đầy bụng không thể ăn thêm được nữa. Ôm cái bụng đầy ự, Vương Minh dưới sự sắp xếp của Liễu quản gia đi đến căn phòng của hắn tại tầng 3 khu nhà phía Đông. Đứng ở cửa sổ Vương Minh nhìn quanh cảnh thiên nhiên hùng vĩ bên ngoài, hít một hơi thật sâu để không khí trong lành của thiên nhiên tràn đầy buồng phổi rồi mới thở ra. Vương Minh rút điện thoại gọi điện cho Triệu Vận thông báo mình đã đến nơi, hỏi thăm dặn dò, nói vài câu đường mật rồi cúp máy.
Cộc… cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên. Vương Minh không quay lại, hắn nói
“Mời vào”
Cánh cửa mở ra, Tô Hải bước vào nhìn thấy Vương Minh đang chăm chú ngắm cảnh bên ngoài thì cười.
“Đẹp lắm phải không”
Vương Minh lúc này mới quay đầu lại, liếc nhìn Tô Hải một chút rồi lại trở về tư thế cũ, hắn nhàn nhạt nói
“Rất đẹp. Nếu về già mà đến đây an dưỡng thì đúng là không còn gì bằng”
Tô Hải gật đầu tán thành với ý kiến của Vương Minh. Tô Hải kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, nhìn dáng vẻ đăm chiêu của Vương Minh, Tô Hải nói
“Có phải đang suy nghĩ về trò chơi sinh tử đúng không?”
Vương Minh không nói gì, hắn không phủ định mà cũng không đồng ý. Tô Hải thấy vậy liền nói tiếp
“Ta cũng không giấu ngươi. Cái trò chơi này thật sự là rất kinh khùng. Trong 100 người gần nhất vào đây thì chỉ có 10 người là sống sót trở về nhưng không phải ai cũng trở về lành lặn. Trong 10 người thì có tới 5 người bị thiếu sót một bộ phần nào đó trên thân thể, 2 người khác thì sức khỏe giảm sút trầm trọng, 2 người thì thần kinh bị ảnh hướng duy nhất chỉ có một kẻ sống sót trở lành lặn như ban đầu nhưng mà hắn trở thành một con người hoàn toàn khác trước. Thế nào nghe qua thành tích này đã muốn rút lui chưa, giờ vẫn còn kịp đó”
Vương Minh nghe thấy vậy thì sắc mặt vẫn bình thản, dường như các con số khủng khiếp đó không dọa cho hắn sợ hãi dù chỉ là một chút. Ngược lại trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một sự hứng thú vô cùng. Hắn quay lại nói với Tô Hải
“Nếu vậy thì hãy để tôi làm người đầu tiên đi”
Tô Hải thấy khí thế bừng bừng của Vương Minh thì giơ hai tay lên ý bảo không còn gì để nói nữa rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trước khi đi còn không quên để lại một câu
“Nếu như ngươi đã quyết định như vậy thì ta cũng không còn cách nào. Hi vọng một tuần sau thật sự thấy ngươi lành lặn trở về”
Tô Hải nói xong thì thân người biến mất sau cánh cửa gỗ. Vương Minh nhìn theo hướng của Tô Hải, mỉm cười ngạo nghễ, hắn nắm chặt tay trái, giơ lên nói
“Nhất định”
Tối hôm nay quả thật là một đêm khó ngủ với Vương Minh. Không biết có phải vì sắp phải đi vào tử địa hay không mà tâm tình hán có chút nhộn nhạo lại pha một chút gì đó của hưng phấn khiến hắn nằm ngủ mãi vẫn không chợp mắt được. Ngồi trên giường Vương Minh khẽ thở dài, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài Vương Minh lại nhớ về quá khứ năm xưa, nhớ về quãng thời gian mình làm sát thủ. Ngẫm lại, mọi chuyển xảy ra trong cuộc đời Vương Minh không khác gì một cuốn truyện tranh vậy. Không hiểu sao tự dưng ở trên cái bàn có một bao thuốc, Vương Minh đứng dậy châm một điếu, hít một hơi. Vương Minh không phải là kẻ nghiện thuốc thậm chí bình thường hắn còn không đụng đến bao thuốc huống chi là một điếu thuốc nhưng mà thói quen hồi trước, cứ mỗi khi căng thẳng hoặc phải suy nghĩ một vấn đề phức tạp Vương Minh toàn dùng ba thứ để giải tỏa là rượu vang, âm nhạc và thuốc lá. Ba thứ này mang lại cho hắn cảm giác nhẹ nhõm, rít một hơi dài Vương Minh nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay rồi ném xuống sàn dưới, dúi mũi chân dập tắt, hắn thở dài nói
“Đây là điếu cuối cùng”
Cứ thế Vương Minh ngồi cả đêm trước cửa sổ cho đến khi Tô Hải đi vào phòng hắn vào sáng sớm hôm sau. Tô Hải thấy sắc mặt của Vương Minh, quan tâm hỏi thăm
“Không ngủ được à”
Vương Minh gật đầu. Mặc dù một đêm dài thức trắng nhưng cơ thể và tinh thần của Vương Minh không có chút mệt mỏi gì giống với người thức đêm cả. Hắn đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh, tắm rửa vệ sinh cá nhân rồi đi ra.
“Đã đến giờ xuất phát rồi à”
“Ừm. Ta đến đây là chúc ngươi may mắn”
“May mắn ư. Đó chính là thứ mà vãn bối cần nhất lúc này”
Vương Minh cười một cách đầy mỉa mai rồi đi xuống cái rộng lớn phía trước tòa nhà, lúc này một chiếc máy bay trực thăng của quân đội Trung Quốc đang đợi hắn sẵn ở đấy. Vương Minh tạm biệt Tô Hải rồi lên trên máy bên. Máy bay cất cánh bay thẳng lên trời. Bay được một lúc Vương Minh nhìn ra bên ngoài thì thấy bên dưới chỉ có duy nhất một tông màu đó là tông màu xanh đậm của những cánh rừng nhiệt đới rậm rạp. Lúc này Liễu quản gia ném cho Vương Minh một cái dù rồi nói
“Cậy sẽ nhảy dù từ đây. Địa điểm một tuần sau chúng tôi sẽ đón chính là ngọn ngúi kia. Lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh ngọn núi. Đến thời gian, chúng tôi sẽ đợi cậu 1 ngày, nếu trong một ngày đó cậu vẫn không xuất hiện thì mặc định chúng tôi sẽ cho là cậu đã chết và rời đi. Đã hiểu rõ rồi chứ”
“Đã hiểu”
Vương Minh đứng dậy đi đến cửa máu bay. Mặc áo dù lên, một tay hắn nắm lấy cái tay vịn ở gần cửa còn một tay thì cầm lấy chốt của. Hít một hơi thật sâu, Vương Minh đè cái nắm tay xuống, cánh cửa bật tung ra kèm théo đó là những luồng không khí cực mạnh muốn hút Vương Minh ra ngoài. Vương Minh cười cười rồi nhảy xuống bên dưới.
Vương Minh vừa dáp dù xuống thì lập tức xung quanh hắn vang lên nhiều tiếng xột xoạt. Vương Minh nhìn xung quanh thì thấy từ bụi rẫm xuất hiện rất nhiều con mắt dã thú đang nhìn mình. Vương Minh cười cười, thủ thế đồng thời vận động hắc ám nội khí, hắn gầm lên
“Lại đây nào lũ súc sinh. Để tao chơi với chúng máy một phen”
------------------o0o-------------------
Một tuần sau…
Đúng như đã hẹn, Liễu quản giâ dừng máy bay ở trên đỉnh núi chờ Vương Minh. Thực sự ông ta đã đến đây từ đêm hôm trước rồi. Đứng trên định núi lạnh giá, ông ra rút một điếu thuốc từ trong bao bắt đầu châm rồi lại nhìn đồng hồ lẩm nhẩm nói
“Còn một giờ nữa”
Đợi mãi đợi mãi, một giờ cuối cùng cũng trôi qua, Liễu quản gia lắc lắc đầu thở dài nói
“Vẫn như vậy”
Nói xong ông ta ném điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng mũi giày dập tắt. Vừa bước một chân lên máy bay thì đột nhiên ông ta dừng lại, nhìn về phía con đường mòn đầy bùn đá và sương mù bên phải, một bóng đen đang dần dần hiện ra. Bóng đen này đi về phía ông ta, bóng đen nhìn ông với ánh mắt sắc bén lạnh giá khiến Liễu quản gia cảm thấy cả người không rét mà run. Đã rất lâu rồi ông ta mới lại có thú cảm giác như lúc này, cũng đã ít phải 30 năm rồi. Đó là lần đầu tiên ông ta đến xin làm việc ở Bạch gia, lần đầu tiên gặp ông chủ của mình, Bạch Phá Thiên mang lại cho ông cũng chính là cảm giác này. Nhưng với bản lính của mình, rất nhanh sau đó Liễu quản gia lấy lại bộ dạng uy nghiêm thường ngày, ông ta nhìn bóng đen nói
“Cậu đếm muộn”
Từ trong màn sương dày đặc của rừng núi Vân Nam, Vương Minh xuất hiện trước mắt của Liễu quản gia. Vương Minh giờ đây toàn thân trên ở trần, phía dưới thì may mắn được cái quần rách nát che đi bộ phận nhạy cảm. Trên vai thì đang vác một túi da lớn.. Trông bộ dạng của hắn lúc này rất thê thảm. Nếu người khác không biết thì nhìn hắn lúc này chắc ngỡ tưởng hắn là đệ tử chân truyền của Cái bang mất. Liễu quản gia nhìn khắp cơ thể gầy gò nhưng cơ bắp cuồn cuộn của hắn thì khó hiểu nghĩ
“Chẳng lẽ không có một vết thường nào”
“Có phải thấy lạ bởi cơ thể tôi không có một vết thương đúng không?”
Vương Minh như nhìn thấu được suy nghĩ của Liễu quản gia, hắn nói. Liễu quản gia bị Vương Minh nói đúng suy nghĩ cũng không có loạn mà cũng không có ý phủ nhận. Vương Minh liền trả lời luôn
“Cũng không phải là không có vết thương gì, chỉ là cơ thể tôi có khả năng hồi phục rất nhanh nên các vết thương giơ đã lên da non rồi.”
Nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì Liễu quản gia giờ mới chú ý kĩ. Trên cánh tay, trên ngực, trên lưng và trên bắp đùi của hắn có vài chỗ da không giống như các chỗ khác. Lại nhìn lên tóc của Vương Minh thì thấy một số sợi tóc đã chuyển từ màu đen sang bạc trắng, sự phối hợp giữa hai màu đen và bạc khiến bộ tóc của Vương Minh trông cực kì bắt mắt, giúp hắn tăng thêm vài phần tiêu sái. Quan sát chán rồi ánh mắt của Liếu quản gia tập trung vào chiếc túi da làm từ da hổ của Vương Minh đang vác trên vai, ông ta tò mò hỏi
“Trong túi kia có gì vậy?”
Vương Minh nhìn chiếc túi nói
“Chỉ là một số sản vật rừng rú tính khi về nước làm quà”
Liễu quản gia gật đầu đứng sang một bên, giơ tay mời nói
“Chúc mừng cậu đã sống sót. Mời cậu lên máy bay, lão gia và Tô tiên sinh đang đợi”
Vương Minh gật đầu, không chần chừ bước lên trên chiếc máy bay. Ngồi trên máy bay, nhìn từ trên cao xuống cánh rừng rậm rạp phía dưới Vương Minh nở một nụ cười mãn nguyện. Hắn lẩm nhẩm nói
“Cuối cùng ta cũng đã đạt được”