Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83
hương 176
Hiên Viên đại đế, ban đêm náo loạn
Lương doanh
Tương Sở sửng sốt.
Đông Phương Cửu nhìn tôi, bỗng dưng, lắc đầu nở nụ cười.
“Lăng nhi, việc này không vui chút nào.” Hắn nói.
“Sáu sáu ba mươi sáu, trong kế có sách lược, sách lược nào cũng tinh thông. Âmdương điều hòa, ẩn chứa thiên cơ. Thiên cơ không thể đoán, đoán cũng khôngđược.” Tôi tháo xuống mũ ô sa đại biểu cho thân phận chưởng ấn thái giám Thượngy giám, mỉm cười tiến lên, nhìn vào con ngươi đen của Đông Phương Cửu, ánh mắtnhư điện, thanh âm vang lên mạnh mẽ, “Biết ta là ai không? Ta là đại quốc sưcủa Lương quốc ngươi, ta đã hướng Thiên Thần phát lời thề, từng nhận triều báicủa vạn dân Lương quốc ngươi!”
Nhiều ngày trước đây, tôi đã từng nói một lần những lời tương tự như vậy, ngàyấy ánh mắt của tôi cũng là thủy chung đặt ở trên người hắn.
***
Đầu tháng ba, thành Phượng Dương tuyết rơi nhiều bay toán loạn.
Hoàng hôn, tuyết ngừng rơi.
Dưới sự trợ giúp của Y Y, Tương Sở tôi lấy được lệnh bài xuất cung thuận lợilẻn ra khỏi hoàng cung, tiến về phía Bắc U tụ hợp cùng Tề Tát.
Khi đó ánh sáng mặt trời đã gần biến mất, chỉcòn một chút ánh sáng đọng lại chỗphía núi xa.
Bầu trời là một mảnh đỏ rực như lửa, trên mặt đất là một mảnh màu bạc.
Rạng mây đỏ đem nửa bầu trời che giấu đi, tà dương sáng lên một chút năng lượngcuối cùng.
Quần áo mộc mạc, ngựa trắng, thiên hạ mênh mông, giang sơn bao la hùng vĩ.
Tôi đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi trước, bỗng nhiên trong lòng khẽ động,quay đầu nhìn lại phía thành lâu (*) Phượng Dương, một người toàn thân khoácáolông chồn màu đen đứng ở phía trên thành lâu, vẫn không nhúc nhích.
(*)Lầu cổng thành.
Là Đông Phương Cửu!
Một mảnh hồng quang cuối cùng chiếu tới, vừa vặn tập trung chiếu trên ngườiĐông Phương Cửu, tôi mới nhìn rõ cặp mắt phượng kia vẫn nhìn thẳng về phía tôi,không chớp mắt.
Bỗng dưng, tôi nở nụ cười, ra sức hướng hắn vẫy tay, dùng sức vẫy, trong lòngmơ hồ có chút đau đớn.
Ngay sau đó, tôi giơ roi, giục ngựa phóng đi. Tên ngốc, không cần lo lắng cholão nương,
con mèo có chín cái mạng, lão nương là thân bất tử!
Chợt nghe đến một trận hỗn loạn từ trên thành lâu truyền đến, tôi nhịn xuốngkhông quay đầu lại, tiếp tục giục ngựa lên phía trước.
Tôi bắt đầu ảo tưởng, lòng bàn tay nắm chặt dây cương chảy ra mồ hôi, tôi ảotưởng có lẽ ngay sau đó hắn sẽ thúc ngựa đến đuổi theo tôi, sẽ giữ chặt dâycương trong tay tôi, cong đôi mắt phượng nhìn tôi cười, ảo tưởng hắn sẽ nói tôikhông được đi...
Tôi mâu thuẫn mà ảo tưởng, chính là không phát giác ảo tưởng này có bao nhiêukhông phù hợp với thực tế.
Hắn đã không còn là tên ngốc trước đây nữa rồi, cho nên, cuối cùng chỉ còn mộtmình tôi đi trước thôi.
Nhưng mà, không bao lâu, phía sau truyền đến một hồi tiếng vó ngựa chạy nhưđiên, nhìn lại thì thật sự là tên ngốc kia đang giục ngựa mà đến, chớp mắt, dây cương trong tay tôi đã rơi vào tay hắn.
Hắn cong mắt cười nói: “Gia đã suy nghĩ kỹ, nếu gia liên tiếp mười ngày đềukhông nhìn thấy Tiểu Lăng Tử  của gia, trong lòng gia sẽ thấy không thoảimái, cho nên, gia quyết định Tiểu Lăng Tử của gia đến chỗ nào gia liền theo đếnchỗ đó.”
Tô i ‘hứ’ một tiếng xem thường hắn, sau đó rất tự nhiên mà quay mặt qua chỗkhác, mặc cho ai cũng không biết một khắc kia hai mắt tôi mơ hồ.
Lại ngẩng đầu, thì lại thấy một khuôn mặt tươi cười không để ý.
Cuối cùng, tôi đã biết thế nào gọi là tình yêu được ăn cả ngã về không khắc cốtghi tâm.
Bỗng dưng, Đông Phương Cửu túm tôi lên lưng ngựa của hắn, hai tay vững vàng ômvòng qua người tôi, môi lạnh chạm lên vành tai của tôi, hơi thở ấm áp của hắnlàm cho tôi cảm thấy cổ ngứa ngứa, hắn nói: “Ta quên đi quá khứ, nhưng hiện tạihai ta cùng nhau trải qua, Đông phương Cửu ta tuyệt đối sẽ không quên nữa.”
Hắn còn nói: “Tin tưởng.”
Tôi ngẩng cái cổ lên nói lại: “Ai cần ngươi ở chỗ này kích động chứ! Hừ!”
***
Bắc U, đại doanh của quân Lương.
Tuyết lớn bay toán loạn, trời đông giá rét, tới giờHợi, không thấy trăng sao,ngoại trừ quan binh canh gác bên ngoài, các tướng sĩ đều đã ngủ.
Trong lều chủ đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ở trong lều chủ vốn không phải là Lương vương, Đông Phương Cửu đã bá chiếm lềutrại của đại tướng quân Tề Tát.
Giờ phút này, Thượng Quan Lăng tay cầm bản đồ địa hình Bắc U ở trong lều chủ màtỉ mỉ suy xét.
Đột nhiên, phía ngoài lều truyền đến tiếng kêu thảm thiết nhỏ như không thểnghe thấy của quân sĩ canh gác, tôi buông bản đồ trong tay xuống, bước nhanh đira muốn xem đến rốt cuộc là như thế nào. Không đoán được, mới ra đến cửa lều,một cái bóng đen liền đối diện trước mắt, rất nhanh đã lướt vào bên trong, sauđó đèn đuốc trong lều đều tắt hết, tôi mở miệng muốn hô lên, lại bị một bàn taylớn nhanh chóng bịt miệng, cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ không ổn rồi.
Trong bóng tối, một cỗ hơi thở mạnh mẽ hoàn toàn bao vây lấy tôi, giống nhưbuồn bực lại giống như tức giận, khi mạnh khi yếu, khiến cho người ta khôngbiết chắc.
“Hiên Viên Tiêu?”Tôi thử thăm dò hỏi, nhưng chỉ đổi lấy một tiếng hừ lạnh.
Lúc này, bàn tay kìm hãm tôi hơi nới lỏng khí lực.
Tôi nở nụ cười, lại kêu: “Tiểu Bánh Trôi?”
Lúc này người trong bóng tối nổi giận: “Ai cho phép ngươi gọi trẫm như thế?”
“Không gọi thì không gọi, tức giận cái gì chứ.” Tôi tự nhiên tìm một chỗ đểngồi xuống, không sợ hãi chút nào việc đánh lén lều chủ của thủ lĩnh quân địch.“Hiên Viên Tiêu lá gan của ngươi cũng thật lớn nha, một mình lại dám xâm nhậpđại bản doanh củaquân Lương ta, ngươi là cho rằng quân Lương ta từ trên xuốngdưới không ai có thể bắt giữ được ngươi phải không?”
Hiên Viên Tiêu cười lạnh một tiếng, nói: “Không sai.”
Sâu trong lòng thầm oán hắn một chút, tôi lại nói: “Nói đi, ngươi lặng lẽ chạyđến đây tìm ta là có ý đồ gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, thuyết phục ta theongươi là không có khả năng!”
Cảm giác hắn đến đứng ở trước mặt tôi, hơi thở phập phồng, một lúc sau hắn mớimở miệng: “Cùng trẫm trở về.”
Tôi bỗng nhiên có cảm giác buồn cười, đứng lên, chậm rãi đi về phía ngoài lều.Hiên Viên Tiêu đi theo sau tôi không hiểu như thế nào.
Ngây ngốc nhìn lên bầu trời đêm một lát, tôi hắng giọng một cái hô lớn: “Cóthích khách!!!”
Tiếp theo đó là tiếng la hét như sấm: “Có thích khách!” Các tướng sĩ canh gácgiơ những cây đuốc lên cao, đồng loạt vây lại đây.
Đèn đuốc chiếu rọi, quần áo đen tuyền ngạo nghễ mà đứng trong tuyết, đối vớiđám binh sĩ trước mặt cùng không thèm liếc mắt, chỉ tức giận trừng mắtnhìn tôi.
Đôi mắ t màuvàng phẫn nộ của Hiên Viên Tiêu đột nhiên càng lúc càng phát ra tiahung ác, tôi quay đầu nhìn lại, Đông Phương Cửu không biết từ khi nào đã lặnglẽ đứng phía sau tôi.
Vài bông tuyết thản nhiên bay xuống giống như bị sự phẫn nộ của Hiên Viên Tiêulàm cho kinh sợ, lơ lửng ở giữa không trung, một lúc lâu vẫn không dám rơixuống.
Lúc này, binh sĩ quân Lương càng lúc càng đông, trong nhất thời đèn đuốc đầytrời, bốn phía nổi lên tiếng hò hét.
“Là Hiên Viên đế.” “Bắt lấy hắn!”
“Thật to gan, ban đêm dám xông vào đại doanh.”
Bất ngờ, hắn thét lên một tiếng, nhảy vút lên trời cao, trường kiếm giương lên,kiếm khí bao phủ trời đất. Trường kiếm trong tay Hiên Viên Tiêu như một con rắnbạc, rực rỡ chói mắt, nhưng là hướng thẳng mặt Đông Phương Cửu mà áp sát đến.
Đông Phương Cửu liếc mắt nhìn tôi một cái, mắt phượng hơi cong cong, nhưng dướichân không di chuyển nửa bước.
“Hắn chính là Hiên Viên Tiêu.” Đây không giống như câu hỏi, chính là nhẹ giọngtrần thuật lại.
Đông Phương Cửu vung cánh tay lên thoải mái đỡ kiếm khí mạnh mẽ của Hiên ViênTiêu.
Chưởng phong, kiếm khí hỗn loạn, gió lạnh thấu xương thổi qua hai má tôi đaurát.
Hiên Viên Tiêu cũng như tôi không thể tin mà nhìn chằm chằm Đông Phương Cửu, màtôi lại có thêm vài phần trợn mắt há hốc mồm.
Tên ngốc này lại trở nên lợi hại như thế! Có vẻ Hiên Viên Tiêu không phải làđốithủ của hắn nha. Xem ra cái thứ đồ chơi Thất Sắc thảo này thật đúng là rất hữudụng, ai, đáng tiếc, đáng tiếc ghê!
Hiên Viên Tiêu đột nhiên thu thế không hề công kích Đông Phương Cửu nữa, nhảylên cao, liền đứng ở giữa không trung, chân chưa chạm xuống đất, kiếm khí đãxẹt qua trên người binh lính đang ngăn cản hắn rời đi, chỉ nghe một trận tiếngkêu thảm thiết, đèn lồng cây đuốc rơi trên mặt tuyết, nền tuyết trắng chậm rãibiến thành màu đỏ.
Hiên Viên Tiêu đồng thời cũng rơi xuống,hướng đến chỗ không có người ngăn, màĐông Phương Cửu chính là đứng bất động tại chỗ mà nhìn, mắt phượng màu đenkhông nhìn ra bất kì ý nghĩ gì.
Dần dần, binh lính càng thấy sợ hãi Hiên Viên Tiêu, không đợi hắn tiến lên đềuđã tự rút về phía sau.
Đứng ở phía sau Đông Phương Cửu, Tề Tát đã không kiềm chế được nữa, rục rịch,lại bị Đông Phương Cửu đưa một ánh mắt ngăn cản.
“Đông Phương Cửu ngươi đang làm gì đó! Binh lính của ngươi đã chết bao nhiêurồi ngươi vẫn còn đứng ngốc! Nhanh đi!” Tôi nhìn Đông Phương Cửu, nói.
Đông Phương Cửu cười một cái, dùng ánh mắt thăm dò hỏi tôi: “Nàng bỏ được hắn?”
“Ngươi có ý tứ gì hả?” Tôi giận.
“Chẳng phải nàng nói toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Thượng Quan Lăngnàng chỉ một lòng với Hiên Viên Tiêu sao?” Đông Phương Cửu mím môi cười, đôimắt giảo hoạt lại thêm cong:“Nàng không lên tiếng thì làm sao ta dám đụng vàohắn.”
Anh cút đi chết cho tôi!
Anh là tên ngốc! Tên ngốc! Tôi ở trong lòng phẫnhận mà mắng hắn, trên mặt lại cũng chỉ là run rẩy vài cái, xem như hết giận.
“Ngươi nói ngốc cái gì vậy! Ta đã nói ta là quốc sư của Lương quốc ngươi! Ngungốc! Bắt giặc phải bắt vua trước, ngươi bây giờ không đi bắt hắn thì sau nàyngươi sẽ hối hận!”
Bánh Trôi, anh đừng trách tôi nhẫn tâm, nếu như anh bị bắt trong tay ĐôngPhương Cửu, tôi sẽ liều mạng bảo hộanh chu toàn. Tôi cảm thấy chỉ có phươngpháp này có thể chấm dứt chiến tranh, chấm dứt giết chóc trước thời gian, giảmbớt khả năng thương vong.
Không thể nghi ngờ, Hiên Viên Tiêu nghe rõ ràng lời tôi nói.
Nháy mắt, trời đất thay đổi, kiếm khí như cầu vồng, còn hơn gió lạnh thấu xươnggấp trăm lần, vù vù tiếng gió xé gào thét đánh úp về hướng tôi.
Một đôi mắt vàng tựa như nhiễm máu, liền như vậy không tiếng động nói lên hắnđã không thể khống chế được lửa giận khôn cùng này.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 177
Cố nhân đến cửa, may mắn thành đôi
Nhìn về phía Hiên Viên Tiêu đang hướng tôi mà phóng tới, tiếng xé gió chọcthủng màng nhĩ càng lúc càng thấy khó chịu.Lòng tôi nhủ phải lùi lại phía sau,nhưng chân lại giống như mọc rễ, liều chết mà cắm tại chỗ, khôngcó chút độngđậy.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Hiên Viên Tiêu, dáng vẻ của hắn cũng là muốn lấy mạngtôi, so với bây giờ đúng làgiống nhau như đúc.
Nhớ tới điều này, tôi liền nở nụ cười, chính bản thân tôi cũng không nhận rađược, ý cười như có như không.
Hiên Viên Tiêu chỉ dừng kiếm xuống cách chóp mũi tôi nửa tấc.
Tôi giương mắt nhìn hắn, thở nhẹ một hơi, xoay người cười nói: “Đa tạ ơn thamạng của Hiên Viên đế.”
Đôi mắt vàng vẫn như cũ mà căm hận trừng mắt nhìn tôi, dường như tôi có thểthấy được từng sợi gân xanh trên trán hắn đang hiện lên.
Tôi xoay người, trong mắt lập tức mất đi vẻ lạnh lùng hờ hững lúc nãy, một khắcáy náy cứ nhẹ nhàng như vậy mà xẹt qua trong mắt tôi. Đông Phương Cửu như tinhtường thấy được, khóe môi hơi giương lên, đôi mắt phượng mang theo sự châm biếmthật thân thiết cười nhạo tôi.
Tôi thông suốt rõ ràng, chẳng hơi đâu bận tâm tới những thứ vô nghĩa đó, “Lươngvương, Hiên Viên đế tự nguyện đến doanh trại của ngài làm khách, ngài còn khôngphái người tiếp đãi cho tốt?” Nói xong tôi xoay người trở về lều của mình.
......
Mọi thứ lại quay về với sự yên tĩnh, nhưng tâm trạng của tôi lại không yên ổnchút nào, trằn trọc khó mà chìm vào giấc ngủ.
Tôi biết là có thể bắt giữ được Hiên Viên Tiêu, trên đời này không có thầntướng nào có thể lấy một địch một vạn, dù hắn có thần công cái thế cũng khó màchống lại hơn mười vạn đại quân của tôi. Nhưng tôi thật không ngờ lại dễ dàngnhư vậy, một người từ trước đến nay luôn kiêu ngạo như hắn lúc bị bao vây đànhphải thúc thủ chịu trói, khi đó phẫn nộ trong mắt hắn không có nửa phần giảmxuống.
Tôi quả nhiên vẫn còn chút lương tâm, haha còn cảm thấy áy náy, thật là rất kỳdiệu nha.
“Không ngủ thì ngồi dậy đi.”
Người chưa tới mà đã nghe tiếng.
Tôi bật đầu ngồi dậy từ trên giường, tiện tay cầm qua một bộ y phục liền choànglên người. NND tên ngốc Đông Phương Cửu này tùy tiện đi vào khu vực của tôi!
“Đông Phương Cửu ngươi có bệnh hả!”Vốn định mắng hắn dâm tặc, nhưng tôi đối vớihai chữ này có chút mẫn cảm, sau khi bị một con bé nào đó gọi mấy trăm lần rồi,tôi quả thực không dám tùy ý mở miệng đem hai chữ này tặng cho người khác.“Ngươi vào không biết gõ cửa..... cũng không nói một tiếng!”
“Ha ha, ta thật sự có nói nha.” Nhờ ánh sáng nhỏ nhoi của nến, tôi nhìn thấy một đôi mắt đen
láy thấp thoáng ý cười.
“Nhưng mà lão nương là con gái! Ngươi làm ơn giữ cho ta một chút thể diện đượckhông!” Vội vàng đem áo ngoài bọc kỹ, cũng không biết mặc thành bộ dạng gì nữa,tóm lại tôi cũng không để lộ ra bất cứ thứ gì, thực ra cho dù tôi không mặc áokhoác ngoài, cũng không có hình tượng bất nhã gì mà không thể cho người khácthấy được, nhưng cứ nghe đến tiếng nói của tên ngốc kia, không cần biết trênngười có gì khác hay không, theo phản xạ liền cầm y phục khoác lên người.
“Ha ha ha, là con gái?” Tên ngốc kia cười cười sápđến gần tôi, không có ý tốtmà dùng ánh mắt quan sát tôi, hồi lâu mới nói: “Vậy thì phải kiểm tra kỹ lạimới được.” Nói xong liền chìa móng vuốt sói tà ác đến gần tôi, tôi lập tức đáhắn một cước, sau đó coi như không có việc gì mà vuốt vuốt y phục, tức giận hỏihắn:“Hơn nửa đêm không ngủ tìm ta có chuyện gì?Không phải chuyện hệ trọng ta sẽkhông để yên cho ngươi!”
Đông Phương Cửu cười cười, không để ý chút nào đến dấu giày tôi để lại trên áohắn:“Đại quốc sư của ta đã giúp ta bắt giữ thủ lĩnh của quân địch, ta còn cóchuyện hệ trọng gì nữa.”
Vừa muốn mở miệng mắng hắn không có việc gì đừng đến phiền tôi, hắn lại ý cườinhẹ nhàng mà nhìn tôi nói:“Tỷ muội tốt của nàng đến thăm ngươi.”
Trong lòng tôi bỗng chốc hồi hộp.
Tỷ muội tốt? Chẳng lẽ là Sở Sở.........
Đột nhiên tôi trừng lớn mắt nhìn về phía Đông Phương Cửu, tôi còn chưa mởmiệng, hắn liền khẳng định mà quay về tôi.
“Chính là nàng ta.” Tên ngốc kia vẫn như cũ nhìn tôi cười, rõ ràng là vẻ mặtđang xem kịch vui.
......
Tôi đứng ở ngoài lều Tề Tát, có vài phần chùn bước.
“Nàng ta là đến đòi người nha.”Phía sau truyền đến tiếng nói của tên ngốc đángchết kia.
Tôi xoay lại trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Ta tự biết chừng mực,không cần ngươi phải nhắc nhở!”
“Ôi chao, đáng tiếc Hiên Viên đế kia ngay cả ghế cũng chưa ngồi nóng đã rờikhỏi đại doanh Lương quân.”
“Ngươi!—” Tôi hận không thể dùng cổ của tên ngốc Đông Phương Cửu kia đến màirăng.
Đối với loại người vô lại còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể xoay người rời đithôi, kẻ ngu mới cùng người vô lại tính toán chi li.
Tôi trấn an lương tâm của mình trong nháy mắt nổi lên ý định độc ác, vươn taymở lều vải, rồi đi vào.
“Sở Sở.” Tôi ôn nhu gọi.Từ biệt mấy tháng, lại ít khi nhớ đến côấy, bây giờ vừagặp lại, cảm giác áy náy trong lòng dột nhiên cuồn cuộn mà đến, tôi biết nhữnglời nói lo lắng của Đông Phương Cửu sắp trở thành sự thật rồi.
Nếu như côấy nhắc đến, tôi e rằng không cự tuyệt được.
Một thân áo lục, sắc mặt tái nhợt, mắt đẹp vô hồn.Sở Sở như thế này là lần đầutiên tôi thấy được.
Từ trước đến nay đều là Sở Sở xinh đẹp, từ trước đến nay đều là Sở Sở vẻ mặttrang điểm, từ trước đến nay đều là Sở Sở mỉm cười vớiđôi mắt xinh đẹp...
“Lăng nhi......”Một tiếng nhẹ nhàng, Sở Sở liền ngừng lại câu nói mà nhìn tôi.
Thời gian trầm mặc quá mức dài, dài đến nổi trong lúc hoảng hốt tôi thấy đượcmột thân ảnh màu lam rực rỡ vút qua tiến vào trong lều.
“Ta mang thai con của hắn.”
Đây là câu thứ hai Sở Sở nói với tôi, cũng là câu cuối cùng trước khi nàng rờikhỏi.
.........
Lại là đêm.
Vắng lặng trống trải, tôi nhìn bầu trời xa xa mà sáng rực đó, tâm tư mênh mangphảng phất không có mục đích.
Cảm thấy có người đứng ở bên cạnh mình, giây tiếp theo một áo khoác lông chồnrất nặng đem tôi bọc kín.
“Lăng nhi ngốc.”Hắn nói.
Tôi vẫn như cũ nhìn lên bầu trời, sau một lúc lâu mới lắc đầu nở nụcười:“Khoảng cách đến nhân vật chính hoàn mỹ của ta càng ngày càng xa.”Tên ngốckia cũng không nói tiếp, để tôi tự ý lẩm bẩm lầu bầu tiếp tục nói:“Mọi ngườiđều muốn lớn mạnh, vô địch, không có nhược điểm, thậm chí, đến mức là nhân vậtchính siêu lý trí không có tình cảm. Người thiếu quyết đoán, xử sự theo cảmtính, lòng dạ của đàn bà đều không được coi trọng nha!”
“Hả? Ha ha.”
Tôi biết Đông Phương Cửu cái hiểu cái không, hắn cũng biết tôi chỉ là muốn giảmbớt oán hận, như thế là đủ.
“Đông Phương Cửu ta chỉ có thể giúp ngươi thu hồi những đất đai bị mất.” Thảnnhiên mà thở dài, tôi lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn cười cười, gật gật đầu, nói: “Tốt lắm.” “Ta......” Nhìn thấy ánh mắt hắncười dịu dàng, tôi rốt cuộc cái gì cũng không nói nên lời.
Tôi càng hiểu được nhiều năm làm mẹ kế của tôi đều là làm không công, cái gì mànhân vật thánh mẫu thôi bỏ đi, tôi là hình mẫu điển hình của trước làm ngườixấu không được sau lại làm người tốt cũng không xong! NND lợi dụng người cũngkhông dám lợi dụng quá đáng, chỉ dám lấy đức thu phục người, chỉ biết suy bụngta ra bụng người! Nhẫn tâm tính kế người khác lại còn biết giữ lại một chút lươngtâm, là con chồn nhung đen (*) ăn trộm gà không được mà trong lòng còn cực kỳkhó chịu!
“Lăng nhi, nàng xem, bầu trời mênh mông bát ngát, đẹp không?”Hắn hỏi.
Tôi trừng mắt nhìn lại nhìn bầu trời đêm xa xa, gật đầu.
“Giang sơn ngàn dặm, cũng rất đẹp đi.”Hắn nói.
Tôi ngửa đầu, không cóphản ứng gì.
“Trời rốt cuộc là xa bao nhiêu, giang sơn tới cùng mấy vạn dặm?” Hắn hỏi.
Tôi nhìn hắn, “Ta...”
Hắn cười cười: “Có lúc ta thường tự hỏi mình như vậy đó?” Hắn xoay người chậmrãi rời đi.
.......
Sáng sớm hôm sau.
Chỉ có đội ngũ hơn một trăm hai mươi người với dáng vẻ ưu buồn đến đại doanhLương quân.
Đại doanh Lương quân, lều chủ tướng. “Lăng Vô Ưu bái kiến chủ nhân.”
Mặt nạ đồng thau dữ tợn, trường sam màu đen bó sát, người quỳ trên mặt đất ốmyếu nhỏ bé, nhưng hai tay ôm quyền đối với chủ nhân mà hành lễ.
Không nghĩ tới là Bính dẫn người sang đây, trong lòng tôi hơi có chút bất ngờ.
“Đứng lên rồi nói.”Miệng tôi nhấp trà nóng, đem tách trà đặt lên bàn, tầm mắtrơi xuống trên người hắn:“Vô Ưu, đem mặt nạ tháo xuống đi, ta thấy sợ.”
“Dạ, chủ nhân.”Lăng Vô Ưu nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên tháo mặt nạxuống, đôi mắt to màu nâu không hề chớp mắt một cái. Thắt lưng đơn bạc của hắnthật thẳng, nghiễm nhiên là một bộ dạng quân nhân.
“Đến đây tổng cộng có bao nhiêu người?” “Bẩm báo chủ nhân, tử sĩ Diêm điện cómột trăm hai mươi bảy người.”
Tôi hơi chau mày, Vô Ưu tức khắc nhận thấy được tôi không vui, nhắc lại lầnnữa: “Bẩm báo chủ nhân, tử sĩ Diêm điện có một trăm hai mươi bảy người.”
Tôi nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
“Vô Ưu, bọnThiên Thiên......” Trầm mặc một lát, tôi nhịn không được mở miệnghỏi.
“Bẩm báo chủ nhân, bệ hạ, Vĩnh An vương, Tô đại nhân, Lăng đại nhân đều khỏe.”
Tôi cố bĩu môi, không biết nên nói như thế nào. Vô Ưu, Tô đại nhân, Lăng đạinhân của cậu nhìn chung đều rất tốt, Nhưng là Tô đại nhân nào đây? Nhà của tôicòn có ba người! Còn Lăng đại nhân, không thì Tiểu Đinh Tử Mạc Thất đâu, hìnhnhư là còn rất nhiều đại nhân vật khác nha. Ai......
Vô Ưu chớp chớp đôi mắt to màu nâu, trong mắt có vài phần bất an, hiển nhiên làhắn cảm giác được tôi đối với câu trả lời của hắn không phải rất...rất hàilòng.
“Vô Ưu, ngươi có phải là......có phải là.....”Quá khách khí?!Ngày đó tôi banthưởng c h o cậu  họ ‘Lăng’ chính là cho cậu làm một phần tử trong giađình của tôi, nhưng hôm nay cậunhìn tôi sao lại giống như binh sĩ nhìn thấy thủtrưởng....khách khí như vậy! “Vô Ưu, ngươi gọi ta cái gì?”
“Chủ nhân!”Hắn nhìn nhìn tôi, lại nói:“Công chúa!” Thấy tôi vẫn như cũ khôngvừa lòng, nhíu mày nói:“Chủ tử?...” Thanh âm phát ra càng lúc càng không kiênquyết.
“......Quên đi.Không có việc gì, trước tiên ngươi mang người lui xuống nghỉngơi đi, buổi tối ta sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ nhiệm vụ.”Bỏ đi, bỏ đi, bây giờcũng không phải lúc chơi trò gia đình trên dưới một nhà.
......
Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Lều chủ, đèn đuốc sáng trưng.
Một người đầu đội mặt nạ đồng thau, thân mặc hắc y, thân hình cao ngất, ngẩngđầu bước đi thong thả vào bên trong.
“Biểu ca, huynh để ta chờ lâu nha.”Tôi nhìn về phía người đi tới, cười cười, chỉchỉ bàn cờ nói:“Đến đây, làm một ván đi.”
Đổi lấy thiện ý của tôi là một tiếng hừ lạnh, Tô Tử Chiêm tháo mặt nạ xuống, đinhanh tới chỗ tôi, một chưởng đánh lên trên bàn cờ, phẫn nộ quát: “Kế của muộiđây không phải điệu hổ ly sơn, rõ ràng là lấy chính mình làm mồi câu dụ địchthâm nhập!”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Hiên Viên Việt