Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 92 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 579 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 21:48:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Đi Vào Quỷ Huyệt
ừa nói, Tần Quan Vũ vừa bước ra ngoài.
Mai Tương Phi chạy theo níu lại:
- Công tử, chàng đừng quá thật thà như thế!
Thật ra nàng đã quá lo sợ cho chàng, nhưng riêng Tần Quan Vũ thì thấy rằng kẻ đại trượng phu không thể để cho một nữ nhân vì mình mà chịu khổ.
Chàng khẳng khái lắc đầu:
- Không cần phải sợ. Chúng ta cứ đến đó, không lẽ nhạc mẫu lại đi giết chàng rể hay sao?
Hai từ “nhạc mẫu” từ nơi cửa miệng của Tần Quan Vũ thốt ra, đối với Mai Tương Phi nghe như một dòng nước mát. Rõ ràng chàng đã mặc nhiên thừa nhận nàng là thê tử chính thức rồi.
Từ cảm kích, vui mừng, nàng lại càng muốn cho chàng mau đến Ngọc Long Tuyết Sơn, nên nàng mới thở dài thấp giọng:
- Quả đúng như chàng nghĩ, tuy mẫu thân không nỡ giết chàng, nhưng nếu chàng đi vào Quỷ huyệt thì người sẽ giữ chàng lại và sẽ khống chế chàng. Và điều đó sẽ rất bất lợi cho chàng.
Tần Quan Vũ mỉm cười:
- Lợi hay không lợi là tự nơi mình chứ.
Mai Tương Phi lắc đầu:
- Nhưng nếu mẫu thân giữ chàng lại để đặt điều kiện làm khó dễ với Tam Quốc miếu và Cái bang thì phải làm sao?
Tần Quan Vũ thoáng hơi rúng động...
Nếu đúng như nàng nói, vậy thì khi lâm vào hoàn cảnh như thế thì chàng phải khu xử như thế nào? Đối với Cái bang và Tam Quốc miếu, nhất là đối với Bất Tử Lão Cái và Âu Chính Cầm, cả hai người bọn họ đều xem chàng như tính mạng của họ. Họ sẽ phải làm sao nếu Quỷ huyệt dùng chàng làm con tin để ràng buộc họ?
Nhưng, chàng cũng không thể để cho Mai Tương Phi một mình chịu khổ, nhất là sự đau khổ ấy lại vì quá yêu thương chàng mà ra. Nàng chẳng những chống lại mệnh lệnh của mẫu thân, mà còn tiết lộ chuyện của Huyền kinh và âm mưu của Quỷ huyệt.
Chàng ngẩng mặt lên nhìn nàng và quả quyết nói:
- Tương Phi, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải vào Quỷ huyệt thôi.
Và chàng nắm lấy tay nàng cương quyết kéo đi.
Mai Tương Phi ứa nước mắt:
- Tiện thiếp biết chàng không nỡ để cho thiếp trở về Quỷ huyệt một mình. Tình nghĩa đó thiếp nguyện ghi tâm khắc cốt trọn đời không thể nào quên, tiện thiếp chỉ mong...
- Mong sao?
- Mong một ngày nào đó ân oán võ lâm không còn nữa, tiện thiếp, công tử, và Cầm muội sẽ cùng nhau chung xây hạnh phúc lâu dài.
Tần Quan Vũ mỉm cười thương xót:
- Tại hạ cũng mong có được một ngày như thế. Chúng ta đi thôi.
Biết không thể ngăn cản được nữa, Mai Tương Phi liền lấy ra một hoàn thuốc trao cho Tần Quan Vũ và nói:
- Quỷ huyệt cách đây không xa lắm, công tử hãy uống hoàn thuốc này đi, nó là thuốc phòng độc, vì trong Quỷ huyệt có thể cái gì cũng độc cả. Và tuy uống thuốc này có thể phòng bị được tất cả, nhưng công tử cũng phải hết sức cẩn thận.
Tuy không sợ độc, nhưng vì không muốn làm nàng buồn, Tần Quan Vũ cầm lấy viên thuốc uống vào và dắt tay nàng đi ra khỏi động.
* * * * *
Tuyết càng lúc càng đổ nhiều, xa xa trống lầu canh đã điểm canh ba.
Tần Quan Vũ và Mai Tương Phi băng mình thật nhanh theo thung lũng núi.
Xéo về phía Nam chân núi lớn là một cửa động đen ngòm.
Tần Quan Vũ chạy chậm lại, hỏi:
- Đây là Quỷ huyệt?
Mai Tương Phi gật đầu:
- Đây là cửa vào, trong đó khúc khuỷu lắm. Công tử hãy nhớ kỹ, gặp ngã năm thì rẽ tay trái, gặp dòng nước thì đừng đi qua.
Tần Quan Vũ gật đầu.
Hai người vừa đi lọt vào trong, thình lình có tiếng nhiều người rập lên vang dội:
- Cung nghênh Huyệt chủ!
Tiếp theo đó, từ trong túa ra hơn hai mươi đại hán lực sĩ.
Tần Quan Vũ vừa đi vừa ghi nhận, quả đúng như Mai Tương Phi căn dặn, trên đường đi chàng đã gặp không biết bao nhiêu là ngõ ngách.
Đến trước một cửa động nhỏ, chợt thấy từ trong đưa ra hai chiếc kiệu màu sắc huy hoàng, mỗi chiếc do bốn người khiêng.
Hai chiếc kiệu dừng lại trước mặt hai người và có tiếng thưa:
- Cung nghênh Huyệt chủ và Tần công tử lên kiệu.
Siết mạnh bàn tay Tần Quan Vũ, Mai Tương Phi khẽ nói:
- Cầu mong mọi chuyện sẽ được yên lành, xin công tử hãy bảo trọng.
Rèm kiệu được vén lên, nàng nói tiếp:
- Mời công tử lên kiệu.
Sợ chần chờ sẽ làm mất nhuệ khí, Tần Quan Vũ mạnh dạn bước lên.
Mai Tương Phi cũng bước lên chiếc kiệu thứ hai, rồi ra lệnh:
- Lên đường!
Một loạt tiếng “tuân lệnh” vang lên, rèm kiệu được hạ xuống, hai chiếc kiệu lao như bay về phía trước.
Trong kiệu tối đen ngửa bàn tay không thấy ngón, nhưng chỉ thoáng một lát rồi có nhiều ngọn đèn sáng tỏ bừng lên.
Chợt ở bên ngoài có tiếng nói vang lên:
- Bẩm cáo công tử, từ đây đến Tổng đà, đường còn xa lắm. Xin công tử cứ nghỉ một giấc cho khỏe, vì có lẽ đến sáng mới tới nơi.
Tần Quan Vũ lạnh lùng đáp:
- Được!
Tuy ngoài mặt thản nhiên, nhưng trong lòng Tần Quan Vũ hết sức kinh dị...
Đường đi trong Quỷ huyệt sao lại dài thế?
Vừa lúc đó, từ chiếc kiệu phía sau, tiếng của Mai Tương Phi vọng tới:
- Tần công tử đã bôn ba vất vả nhiều trong mấy ngày qua, xin hãy cứ nghỉ ngơi lấy sức. Nếu có cần điều chi, xin công tử cứ truyền dạy, tiện thiếp vẫn theo sát ở phía sau.
- Không, không có việc chi cả, cô nương cứ nghỉ ngơi.
Ngay lúc đó, một giọng trầm trầm vụt nổi lên:
- Đại Quỷ xin bái kiến Văn Khúc Võ Khôi.
- Xin hỏi có điều chi chỉ giáo?
Tần Quan Vũ vừa trả lời vừa lắng tai nghe.
Sát bên ngoài kiệu có tiếng áo khua trong gió, chàng tuy không ưa gì con người của Quỷ huyệt nhưng cũng phải thầm khen Câu Hồn sứ giả Lâm Khang này, y quả là một tay lợi hại.
Tiếng đối phương vẫn lạnh lùng:
- Tại hạ vâng lệnh Thái thượng huyệt chủ đến đây tiếp rước Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, mong các hạ hãy gác ngoài tai những sự hiềm khích, để chúng ta có thể dễ dàng trò chuyện. Ngay bây giờ, trên suốt lộ trình, nếu có gì cần thiết, mong các hạ cứ sai bảo.
Tần Quan Vũ thản nhiên:
- Đa tạ! Tại hạ không cần điều chi cả, xin các hạ cứ tự tiện.
- Được, vậy tại hạ vẫn đi gần kiệu để chờ sai bảo.
Tần Quan Vũ không buồn đáp lại, và quả thật vì mỏi mệt, chàng lim dim ngủ thiếp đi.
Được một lúc khá lâu, Tần Quan Vũ giật mình thức giấc, chàng thấy đèn trong kiệu đã tắt tối om, nhưng kiệu thì vẫn đang đi tới.
Chợt nghe Mai Tương Phi lên tiếng:
- Tần công tử được ngon giấc chứ?
Tần Quan Vũ trả lời:
- Ngồi trên kiệu như ngồi trên võng nên thật dễ ngủ say.
Chàng chưa nói dứt thì kiệu đã đột nhiên dừng lại.
Tần Quan Vũ ngang nhiên bước xuống, và giọng nói dịu dàng pha lẫn u buồn của Mai Tương Phi lại nổi lên:
- Xin công tử hãy bảo trọng, mọi việc đã có Đại Quỷ thừa tiếp. Tiện thiếp xin cáo biệt ở đây.
Rừng Tử Vong Rừng Tử Vong - Không rõ...