Số lần đọc/download: 1496 / 33
Cập nhật: 2017-10-26 21:47:53 +0700
Chương 12 (Phần 2)
P
hong lao ra khỏi căn phòng như luồng gió dữ. Anh gần như sắp đập nát cửa kính thang máy để nó mở. Nhưng không có thẻ xanh, mọi cố gắng đều vô ích. Một lát, một tay anh chống lên kính, hơi thở dồn dập. Anh không thể tiếp tục mất tự chủ lúc này.
Phong tìm Janda Uyliam ở nhà ăn tầng 1.
Vài cô giúp việc suýt hét toáng lên, nhưng bị ném vào cái nhìn đe dọa của Janda, lập tức cúi mặt xuống tiếp tục làm việc.
- Chào buổi sáng. Anh muốn dùng bữa cùng em không?
Cử chỉ thanh nhã, Janda đứng lên ra ý mời Phong ngồi.
- Tôi sẽ thực hiện giao kèo. Nhưng có thêm điều kiện.
Janda hơi sững, Chấn Phong luôn làm cô bất ngờ và không thể đoán trước.
- Anh... okay, em đang chờ nghe điều kiện của anh đây.
Dẫu sao việc Phong sẽ trở thành quản lí của cô, ở bên cô trong biệt thự này vẫn làm Janda kích dộng.
- Tôi sẽ không làm điều gì theo ý cô mà không liên quan công việc. Càng không làm công việc phi pháp.
- Em đồng ý! – Janda đáp lời rất nhanh, như chỉ sợ Phong đổi ý – Anh sẽ nhận phòng, trang phục và mọi thứ thuộc về quản lí của em trong sáng nay. Chào mừng anh đến Vilas Glass và nhận vị trí mới!
Đôi mắt Janda sáng lên, từng câu chữ đều có sự phấn khích. Cô nghĩ rằng cô đã giữ được Lâm Chấn Phong ở lại đây.
Cầm tấm thẻ xanh bề mặt có chữ nổi màu bạc “VIP” – thẻ chuyên biệt, Phong tiến nhanh tới trước cửa thang máy. Tay vệ sĩ đến tìm với mục đích đưa cho Phong những đồ dùng dành cho quản lí, rồi thuật lại nhiệm vụ cần làm. Nhưng vừa nhận được tấm thẻ chuyên biệt – thẻ vào thang máy và hầu hết các phòng trong biệt thự đã ấn định trước, Phong lập tức chạy đi tìm đến hộp thang máy. Đây mới là lí do anh đột ngột chấp thuận giao kèo với Janda.
Thang máy cho thấy biệt thự có 7 tầng. Phong không khó khăn để tìm đường đến phòng ở tầng 2, phía trên phòng Davinci tiếp anh. Không do dự, anh cà thẻ và đẩy cửa bước vào...
Là phòng sách. Chỉ toàn sách!
Cơ mặt Phong giãn ra... Davinci không thể để Phong dễ dàng gặp Băng như thế được! Hình ảnh anh thấy lúc sáng sớm có lẽ chỉ là màn hình lớn thu về từ một căn phòng khác mà thôi!
Và Phong, anh đã cùng lúc đưa hai chân vướng vào căn biệt thự này: kí hợp đồng “bán trí tuệ” cho Davinci Uyliam và nhận làm quản lí cho Janda Uyliam!
Trong phòng riêng của mình, Davinci đang thích thú nhìn biểu hiện của Phong trên màn hình laptop thu về từ camera. Trong mắt Davinci, Phong chỉ như một con rối hắn thỏa sức giật giây, ý nghĩ có thể vờn giỡn được “thiên tài” khiến hắn khoái trá. Đúng như Phong suy đoán, máy chủ của hệ thống an ninh do Davinci điều khiển, và đặt ở phòng hắn. Hắn có thể ở một chỗ quan sát từng ngóc ngách trong căn biệt thự.
- Lâm Chấn Phong chính thức nhận vị trí quản lí của tiểu thư từ hôm nay. Thiếu gia có dặn dò gì thêm không? – Vệ sĩ của Janda kính cẩn cúi đầu khi vào phòng Davinci.
- Thu điện thoại hay bất cứ thứ gì hắn mang theo tới đây. Chỉ đưa hắn duy nhất một chiếc điện thoại không thể kết nối internet, và mọi tín hiệu của điện thoại ấy phải được thu về máy tính của ta.
- Nhưng công việc của một quản lí...
- Janda không quan tâm hắn làm việc hay không đâu. Nhưng nếu hắn có được chiếc máy tính hay bất kì thiết bị có thể kết nối mạng nào, hệ thống an ninh trong biệt thự này sẽ lập tức mất an toàn. Ta không thể coi thường khả năng thiên tài kia được! Có thể xây dựng và bảo mật những hệ thống an ninh siêu việt nhất, hắn hoàn toàn cũng có thể phá hoại bất kì hệ thống nào chỉ bằng một chiếc laptop.
Davinci biết phải đề phòng Chấn Phong từ mọi phương diện, để những dự tính lâu dài của hắn không bị phá vỡ.
- Ta có thể từ từ bóc lột trí óc thiên tài kia, rồi cuối cùng để hắn hiểu, hắn mãi mãi không thể có được “thiên thần” của ta nữa... Ta muốn thấy sự tuyệt vọng và đau đớn tột cùng của hắn. Muốn hắn sống còn không bằng chết... Dù sao thì cũng phải biết ơn Lâm Chấn Phong một chút, thiết kế khu biệt thự Lâm Chấn đã giúp ta xây dựng an ninh hoàn hảo cho biệt thự Vilas tuyệt vời này!
Tên vệ sĩ hơi lạnh sống lưng vì những ý nghĩ thâm hiểm của thiếu gia. Hắn thấy trong giọng điệu của Davinci có sự hận thù, và cả những đố kị.
- Là ý của Janda?
Phong hơi nghi ngờ khi tên vệ sĩ của Janda yêu cầu khám và thu mọi thứ anh mang theo khi đến biệt thự, đổi lại anh chỉ được nhận một chiếc điện thoại đời cũ không thể kết nối mạng.
- Hãy làm như được yêu cầu, và quản lí phải biết rằng không được phép gọi tên chủ nhân như vậy. Hãy gọi là “tiểu thư”.
- Tôi sẽ giao tất cả, nhưng chỉ sau khi tôi gọi một cuộc cho người thân.
***
Nghĩa trang thành phố X-LP.
Hai anh em vận đồ đen, đeo kính đen vừa rời khỏi phòng cất giữ tro cốt. Người quản lí nghĩa trang rất ngạc nhiên vì thi thể đem đến hỏa tang được
yêu cầu là để bia trắng, không ảnh.
- Ở đây chúng tôi chưa để bia trắng bao giờ. Người đã khuất quan hệ thế nào với cô cậu?
- Kẻ thù!
Chấn Thiên đáp ngắn gọn, rồi rời đi.
Bước vào xe ô tô đen, cả Thiên và Vy cùng tháo kính. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi khu vực nghĩa trang.
- Em thích ô tô hơn mô tô làm màu của anh!
- Ok, anh cũng bắt đầu thấy xế hộp ít gây chú ý hơn.
- Em mừng vì “cô ta” đã “được” sát hại. Nếu không thì chịu sự dày vò tới chết của anh, em cũng thấy có chút đáng thương.
Kẻ vừa chết là người đã đóng giả mẹ của hai đứa, Thiên hận vì còn chưa kịp để cô ta nếm thêm mùi đau khổ. Dám giả làm mẹ cậu, chết chưa đáng. Nhưng cô ta đã bị sát hại bởi một kẻ vest đen Thiên không thấy mặt. Hai anh em đều suy luận rằng vì vở kịch đã bị vạch trần nên cô ta phải trả giá bởi chính chủ nhân sai khiến mình. Dù sao những lời cô ta nói sau khi bị vạch mặt, cùng vẻ kiệt quệ do di chứng của phẫu thuật thẩm mĩ và tiêm hooc-môn quá nhiều cũng khá thương tâm.
“Tôi không có gì cả. Thiếu gia đưa tôi về, cho tôi ăn, cho tôi chỗ ngủ, tôi phải đền đáp. Thiếu gia bắt tôi phải nghĩ mình là người khác, cái tên khác, muốn tôi chỉnh hình, phẫu thuật, thay đổi giọng nói, thay đổi cả những thói quen, tính cách bẩm sinh... Tôi sẽ bị vứt bỏ nếu không thay đổi được như thiếu gia muốn... Tôi trải qua hàng chục ca phẫu thuật, không giống một ai đó lại phải chỉnh nắn lại. Tôi học hàng ngày, cách đi đứng, cách trả lời, cách ăn, cách mặc... của một ai đó. Sai thì phải nhịn ăn. 7,8 năm trời trải qua mọi nỗi đau đớn của phẫu thuật, luyện tập chỉnh sửa từng ngày, tôi đã trở thành cô gái như thiếu gia muốn... Hạnh phúc lắm, chính tôi còn say đắm bản thân khi soi gương. Chính là thiếu gia đã cho tôi mọi thứ ấy. Thiếu gia xem tôi như búp bê nâng niu trong lồng kính, ngày ngày ngắm nhìn ôm ấp đến quên ăn. Hạnh phúc lắm... cho đến ngày, ngày mà thiếu gia nhìn thấy cô gái ấy trên tờ báo sáng. Là “nữ hoàng băng giá” ở lễ hội, nhưng thiếu gia gọi cô ta là thiên thần... Tôi bị vứt bỏ. Mọi thứ đều vỡ nát. Tôi bị vứt bỏ. Tôi chỉ là vật thay thế, là đồ mua vui. Tôi bị vứt bỏ. Tôi chỉ là để mua vui... Tôi căm hận bề ngoài này, mọi thứ! Tại sao tôi không phải là cô gái ấy thực sự, tại sao lại chỉ là giả dạng... Tại sao?? Tôi hàng nghìn lần hỏi bản thân như thế, tại sao...”
Davinci đã bắt những cô giúp việc ở cạnh Băng trong biệt thự Lâm Chấn để giúp cô gái giả mạo bắt chước y hệt Băng, từ cử chỉ, lời nói, thái độ. Hắn thật sự đã điên vì tình.
- Em đã cảnh báo trước rồi, để ba mẹ tham gia một lễ hội hàng nghìn người quá nguy hiểm!
- Ok, anh bắt đầu cảm thấy cần phải nghe mọi cảnh báo của em.
- Lâm Chấn Thiên, em cảm thấy anh đang mỉa mai em.
- Anh không, anh thề!
Dù bề ngoài hay tranh luận, và luôn tỏ ra dửng dưng, nhưng từ khi biết sự thật về kẻ giả mạo mẹ, và ba rời khỏi nhà với lời hứa “Sẽ sớm đưa vợ ba về”, Thiên và Vy đã biết cần phải chín chắn hơn, và thương yêu nhau hơn. Gia đình chúng đang phải đối mặt với những điều thật kinh khủng, chưa bao giờ chúng nghĩ đến.
Có chuông điện thoại, Thiên dừng xe bên đường, rồi mở loa ngoài, nghe máy. Là Phong gọi. Hai anh em đều lập tức tập trung.
- Thiên, ba chưa thể về nhà ngay nên gọi dặn hai anh em vài điều. Nhắc Vy đi học đem đầy đủ giấy bút.
Thiên liếc sang em gái định ra hiệu, nhưng đã thấy Vy lôi ra giấy bút chuẩn bị ghi lại những điều ba nói.
- Ba sẽ không thể liên lạc thường xuyên. Hãy chăm sóc em gái con, nhắc Vy đừng onl mạng xã hội nhiều. Con chim xanh ba nuôi ở phòng 8760 khu chăm sóc vật nuôi nhớ đến thăm nó. Và đừng tiết kiệm, cứ rút tiền ở thẻ tín dụng để dùng. Rõ lời ba chưa?
- Con rõ, ba ổn không?
- Đều ổn.
Thiên chưa kịp hỏi thêm thì đầu bên kia đã tắt máy. Thiên hay Vy đều hiểu ba đang bị theo dõi hoặc quan sát nên không thể nói nhiều hơn. Nhưng ba nói ổn làm chúng yên tâm.
- Chúng ta có gì? – Thiên quay sang em gái vừa ghi chép đầy đủ những lời ba nói ra giấy.
Rõ ràng là Phong sẽ chẳng bao giờ dặn dò dài dòng những điều vô nghĩa kia nếu không có ẩn ý.
- Là mạng xã hội Con chim xanh, web này không phổ biến lắm – Vy nói
- Phòng chat 8760 và mật khẩu phòng là số Pin thẻ tín dụng – Thiên tiếp lời
- Anh có nghĩ là “chúng” cắt đứt liên lạc của ba với bên ngoài không? Ba muốn bí mật liên lạc với chúng ta qua cách này.
- Tại sao lại là phòng 8760 nhỉ? – Thiên hơi suy nghĩ. Còn Vy, lần đầu thấy anh trai ngốc như vậy.
- Anh làm em thất vọng đấy. 87-60, là số đo vòng 1, 2 của mẹ!!
Sau khi hài lòng với sự sắp xếp cho quản lí mới của em gái, Davinci đứng dậy, vươn vai, làm vài động tác thư giãn. Trước đây Black Uyliam từng có ý muốn hợp tác với với “bộ não” của biệt thự Lâm Chấn nhưng không thể, bây giờ mà biết được con trai ông, Davinci, lại có thể nắm giữ “bộ não” ấy như thế này, có lẽ không khỏi ngạc nhiên. Davinci thỏa mãn bật cười. Hắn tiến tới bức tường kính gần giường ngủ, đặt tay lên một ô vuông có đường viền không rõ nét. Ô vuông hiện vệt sáng xanh. Một chiếc cửa tự động kéo sang, lộ hộp vuông thang máy bên trong. Nếu không biết trước, không ai nghĩ sau mặt kính xanh nhẵn có hệ thống thang máy.
Cửa mở, Davinci bước vào một căn phòng yên tĩnh. Phòng bày trí đơn giản chỉ với giường ngủ và ghế đệm, sàn kính rộng. Một cô gái váy satin trắng dài đang nằm dưới sàn. Mái tóc đen xõa ra tự do, mềm như sóng nước.
- Nếu em chỉ ngủ và không chịu ăn, cơ thể em sẽ không trụ được lâu đâu.
Davinci ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dài.
- Em có thể lười biếng, nhưng không thể bắt cơ thể mình chịu đựng được. Anh rất buồn vì nghĩ rằng anh không thể chăm lo tốt cho em.
Cô gái từ từ nâng nửa người dậy, đôi mắt hai màu, một nâu khói, một đen sẫm café, vô hồn nhìn ra phía cửa kính. Băng nhìn vẫn y hệt một cô gái đôi mươi, làn tóc, làn da đều mượt mà tươi trẻ.
- Em không thích những món ăn anh chuẩn bị, em có thể yêu cầu những món em muốn – Davinci vẫn rất ân cần.
- Tôi bị giam! – Đáp lại, giọng Băng lạnh băng.
- Anh không giam hãm ai cả. Nếu em hứa không chạy lung tung, để anh lo lắng, anh sẽ để em tự do đi lại. Anh chỉ muốn an toàn cho em. Và chỉ cần em bên anh, anh có thể thực hiện mọi điều em mong muốn.
Với những lời nói như rót mật như vậy của một gã đàn ông nhiều tiền, địa vị cao, các cô gái thường sẽ lay động. Nhưng trong đó không có Băng.
- Tôi muốn 1 chiếc mp3.
Davinci như vui sướng phát điên khi cuối cùng Băng cũng chịu mở lời yêu cầu, lại là một yêu cầu quá đơn giản.
- Em muốn loại nào? Anh sẽ mang đến mọi thiết kế mới nhất, đắt tiền nhất để em lựa chọn!
- Một cái đời cũ, không màn hình, màu xanh dương.
Hơi hẫng hụt vì yêu cầu kì lạ của thiên thần, Davinci vẫn tỏ ra vui vẻ.
- Sẽ có ngay một chiếc như thế cho em.
Hắn không biết là, cái Băng yêu cầu phải là chiếc mp3 cũ của Chấn Phong, cái anh đã dùng trong biệt thự Lâm Chấn ngày trước.