Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Tây Tử Tình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 451 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 78: Ám Sát Liên Hoàn
au khi Vân Thiển Nguyệt rời đi, trong đình hồ uyên ương phút chốc yên lặng.
Sắc mặt Lãnh quý phi cực kỳ khó coi, nghĩ tới hôm nay để cho Vân Thiển Nguyệt rời đi dễ dàng như vậy thật sự quá tiện nghi cho nàng, nhưng mà ngày còn dài. Nàng quay đầu âm dương quái khí với hoàng hậu đang trầm tư: “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngài cũng nên hảo hảo giáo huấn Thiển Nguyệt tiểu thư này một chút. Nàng thật sự là không nghe giáo hóa (giáo dục cảm hóa), đâu có chút bộ dáng tri thư đạt lễ (biết đọc sách, hiểu lễ nghĩa? Bôi nhọ danh tiếng Vân vương phủ không nói, còn bôi nhọ danh tiếng của ngài.”
“Lãnh muội muội, chuyện này hoàng thượng đều không quản, Bản cung quản như thế nào?” Hoàng hậu thu hồi trầm tư, nhìn Lãnh quý phi, thản nhiên nói: “Vả lại cháu trai, cháu gái của ngươi so với Nguyệt Nhi cũng không thấy tốt hơn? Nàng chính là quần áo lụa là không nghe giáo hóa, không tuân thủ lễ nghi một chút, tối thiểu cũng không làm cái loại lấn nam bá nữ, ép người lương thiện thành kỹ nữ, chuyện ác tàn nhẫn thích giết chóc. Những năm này Lãnh tiểu vương gia lại làm không ít chuyện ác, hoàng thượng mắt nhắm mắt mở, thế nhưng không có nghĩa là không biết. Về phần chuyện Lãnh tiểu quận chúa mấy ngày trước đánh nhau với nhị tiểu thư của Vinh vương phủ ở phủ thái tử cũng không tính là tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ gì, nàng và Nguyệt Nhi chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Cùng là cô cô, ngươi cái cô cô này không quản được cháu gái, Bản cung lại quản giáo như thế nào?”
Sắc mặt Lãnh quý phi cứng đờ, á khẩu không trả lời được.
“Ta xem Thiển Nguyệt tiểu thư quả thực khả ái lắm! Hẳn là có ưu điểm, nếu không nơi nào có thể được Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia cùng nhau che chở? Hai ngươi kia thế nhưng là những nhân vật công tử số một số hai trong kinh thành chúng ta. Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt của bọn họ.” Minh phi vẫn không có nói lúc này liền mở miệng.
“Có ưu điểm gì chứ? Quần áo lụa là không thay đổi, chữ đại không biết, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là có một gương mặt dễ nhìn một chút mà thôi.” Lãnh quý phi hừ lạnh, “Hai người kia đều là nam nhân, chẳng qua là bị nàng mê hoặc mà thôi.”
Sắc mặt hoàng hậu lập tức lạnh đi, trước kia Lãnh quý phi dù nói Vân Thiển Nguyệt không tốt như thế nào cũng sẽ không nói trước mặt nàng, nàng lạnh giọng nói với Lãnh quý phi: “Có thể có một dung mạo tốt đó là trời sinh, có vài người dung mạo lại dùng đến phấn son tốt như thế nào cũng tô vẽ không ra một phần đẹp đẽ. Có thể mê hoặc nhân vật trong kinh thành này thậm chí là cả thiên hạ cũng là bản lĩnh.”
Lãnh quý phi từ trước đến giờ để ý nhất là dung mạo của mình, nghe vậy nhất thời giận dữ, “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi đây là đang nói ai?”
Hoàng hậu đón nhận tức giận của Lãnh quý phi cười nhạt, “Lãnh muội muội, ta tự nhiên là đang nói cháu gái kia của ta không nên thân. May là có dung mạo tốt, vẫn không phải là kẻ vô dụng. Hôm nay ta thấy dung mạo kia của nàng so với Tần tiểu thư của phủ Thừa tướng còn hơn một phần đây! Lãnh muội muội tức giận cái gì? Cho là ta đang nói ngươi sao?”
Lãnh quý phi tức giận nhìn chằm chằm hoàng hậu, đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (nói bóng nói gió)! Đừng tưởng rằng nàng nghe không hiểu.
Hoàng hậu tiếp tục thản nhiên nói: “Ngươi đều đã từng này tuổi, hoàng thượng cũng đã sớm qua cái tuổi thưởng hoa, trong cung này cũng đã lâu không có người mới vào, Lãnh muội muội cũng không cần quá để ý dung mạo của mình đâu. Nữ nhân tuổi tác sẽ già đi, cho dù năm đó có là đệ nhất mỹ nhân, thì hai mươi năm sau nhìn lại cũng khó mà vừa mắt. Dung mạo nữ nhân cũng không phải là quá trọng yếu. Bản cung đang nói Thiển Nguyệt, Lãnh muội muội tội gì chụp vào bản thân mình?”
Lãnh quý phi trong lòng một cỗ căm tức bị kìm nén, nhưng nàng dù sao cũng có chút bản lĩnh, nếu không cũng không thể ngồi vào vị trí đứng đầu bốn phi, nàng nén căm tức xuống, cười nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ nói những lời này xác thực rất đúng. Cho nên Thiển Nguyệt có dung mạo cũng là vô ích, nam nhân mà! Liền có chuyện như vậy, Cảnh thế tử là người trên đỉnh cao xa như vậy, hắn hẳn là xứng với nữ tử cũng tài hoa quan lại như hắn, hôm nay mắt khác đối đãi với Thiển Nguyệt tiểu thư ước chừng là cảm thấy nàng chơi thật khá, vui đùa một chút mà thôi.”
Mắt phượng của hoàng hậu cũng tích tụ tức giận, cố gắng khắc chế cơn tức giận, nụ cười trên mặt cũng ngày càng lãnh đạm hơn, “Thiên hạ có bao nhiêu thiếu nữ sợ là hận không được làm đồ chơi của Cảnh thế tử đâu! Mặc dù có thể được hắn liếc mắt nhìn một cái cũng là phúc khí, nhưng là Cảnh thế tử đến nay trừ Nguyệt Nhi ra ai cũng không thể lọt vào mắt hắn, nói như vậy những cô gái kia không được một ánh nhìn của hắn chẳng phải là cả đồ chơi cũng không bằng? Tỷ như tiểu quận chúa của Hiếu thân vương phủ.”
Lãnh quý phi tức giận nghẹn ở trong ngực, gân xanh trên trán nổi lên, nếu là nữ nhân ngồi trước mắt nàng không phải là hoàng hậu, nàng sợ là đã sớm xông ra khóc lóc om sòm rồi. Nàng trong lúc nhất thời tìm không được lời nói phản bác, chỉ là hận nhìn hoàng hậu.
“Mặc dù nói như vậy, chỉ là Lãnh muội muội nói chuyện vẫn là nên thận trọng mới phải. Phải biết đạo lý họa từ miệng mà ra. Cảnh thế tử chỉ là được phụ thân ta dặn dò, mới trông nom Thiển Nguyệt một hai. Hoàng thượng cũng không nói gì, liền chịu không được người khác sắp đặt. Ngươi đặt điều Nguyệt Nhi cũng không có gì, cho dù trước mặt bản cung, bản cung cũng sẽ không so đo. Nhưng là lời ngươi vừa mới nói nếu truyền đến trong tai Cảnh thế tử, ngươi đoán sẽ như thế nào?”
Lãnh quý phi biến sắc.
“Còn có vừa nãy ngươi cũng nghe tin tức từ thượng thư phòng truyền đến. Nhiễm tiểu vương gia cũng là đối với Nguyệt Nhi hết sức che chở, ngươi khác nói nàng một câu không tốt hắn đều không cho phép, chứ nói chi là đặt điều ác độc. Ngay cả Hoàng thượng đều không có cách, đương nhiên, nếu Lãnh muội muội không sợ Nhiễm tiểu vương gia thì có gì cứ nói. Đến lúc ngươi chọc giận Nhiễm tiểu vương gia, bị tội, cũng đừng tìm Hoàng thượng với bản cung để khóc lóc kể lể.” Hoàng hậu cả người thẳng tắp, nói xong lời nói đoan trang uy nghiêm, khí thế đè nén Lãnh quý phi.
Thân thể Lãnh quý phi không khỏi run rẩy, biết hôm nay đã chọc giận hoàng hậu. Cảnh thế tử cùng Nhiễm tiểu vương gia đích xác là không thể tùy ý đặt điều, hôm nay nàng đúng là bị chọc tức đến hồ đồ. Gắng gượng nặn ra một nụ cười nói: “Muội muội nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, kính xin hoàng hậu tỷ tỷ chớ trách, nói trắng ra là Thiển Nguyệt tiểu thư vẫn là con nít mà thôi, là muội muội nhìn tỷ tỷ cực khổ, không đành lòng, muốn khuyên tỷ tỷ răn dạy nàng một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác. Nhưng mà tỷ tỷ nói rất đúng, ta và ngài đều là cô cô, bọn họ trên vẫn còn gia gia phụ thân mạnh khỏe, nơi nào đến phiên người cô cô như chúng ta dạy dỗ.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi!”Hoàng hậu không mặn không nhạt ném ra một câu.
Lãnh quý phi mặc dù rất là tức giận, nhưng lửa giận này cũng phải đè xuống. Bởi vì nàng không chiếm được lý lẽ, ở hậu cung vẫn là hoàng hậu lớn nhất. Nàng trong lúc nhất thời không tìm được ngôn ngữ, định rời đi, bỗng nhiên liếc thấy Tần thái phi ngồi bên cạnh hoàng hậu từ đầu đến cuối không nói chuyện, tựa hồ là đang tự đánh giá cái gì, nàng nhất thời tức giận trong lòng, cười nói: “Ta vừa nãy quên rồi, tỷ tỷ sợ là nói sai rồi. Không chỉ là mỗi Thiển Nguyệt tiểu thư được Cảnh thế tử mắt khác đối đãi, còn có một người cũng được Cảnh thế tử mắt khác đối đãi.”
“Nga? Muội muội không ngại nói một chút.” Hoàng hậu thấy Lạnh quý phi liếc về phía Tần thái phi, trong lòng cũng đoán được vài phần.
“Ta vừa mới nghe nói hôm nay Cảnh thái tử ở thượng thư phòng dạy học, là về luận học, lời nói của Tần tiểu thư khiến Cảnh thế tử rất tán thưởng, nói Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu, còn nói Thiển Nguyệt tiểu thư chính là quần áo lụa là ngu dốt, so ra không bằng một phần của Tần tiểu thư đâu! Hoàng hậu tỷ tỷ, lời nói như vậy cũng nói ra, ngươi xem đây không phải rõ ràng là Tần tiểu thư được Cảnh thế tử tán thưởng hơn sao?” Tức giận trên mặt lãnh quý phi rút đi, thay vào đó là cười đắc ý, tựa hồ người được tán thưởng là cháu gái của nàng, nàng nhìn về phía Tần thái phi, “Thái phi nương nương, nô tì thật là hâm mộ ngài có cháu gái như vậy!”
Tần thái phi nhìn Lãnh quý phi một cái, cười cười, mặc dù tuổi gần bảy mươi, nhưng là từ những nét loáng thoáng trên gương mặt có thể thấy được năm đó là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, khóe mắt quét qua hoàng hậu ngồi ngay bên cạnh sắc mặt bình tĩnh, nàng chậm rãi mở miệng, “Ngọc Ngưng đứa bé kia là đa tài đa nghệ, tiểu thư trong kinh thành có thể vượt qua nàng là rất ít, nàng có thể được Cảnh thế tử khen ngợi một câu cũng là nên. Nhưng mà lời nói quốc mẫu này vẫn là lời nói với cao quá rồi.”
“Thái phi nương nương, ngài nói như vậy là không tin ánh mắt Cảnh thế tử. Cảnh thế tử là ai a? Đây chính là kỳ tài của Thiên Thánh chúng ta, coi như là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng không quá. Lời nói của hắn cho tới bây giờ đều được tôn là châm ngôn cảnh giới người đời. Cảnh thế tử nói Tần tiểu thư có thể làm quốc mẫu, liền đích thị là lời nói không ngoa.” Thỉnh thoảng Lãnh quý phi lại nhìn về phía Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu càng bình tĩnh, nàng càng cười châm biếm.
“Có thể làm quốc mẫu hay không, vẫn còn cần có phúc khí, chỉ có tài không cũng là vô dụng.” Tần thái phi không muốn nói thêm nữa, đứng dậy, có chút mệt mỏi nói: “Người đã già, rốt cuộc là không còn dùng được rồi. Ngồi lâu như vậy liền mệt mỏi. Các ngươi người trẻ tuổi ngồi lại đi! Ta liền về cung trước.”
“Thái phi đi thong thả!” Hoàng hậu đứng lên, nhợt nhạt hành lễ.
“Cung tiễn Thái phi!” Minh phi cùng một đám phi tần đều đứng lên, hành lễ đối với Tần thái phi.
Lãnh quý phi thật vất vả mới tìm được lời đả kích hoàng hậu, không nghĩ tới Tần thái phi cư nhiên không nể mặt. Tổ huấn của thủy tổ hoàng đế noi theo trăm năm, cũng nên ngừng lại rồi, huống chi đức hạnh của Vân Thiển Nguyệt lại không chịu nổi như thế, vị trí đứng đầu hậu cung này cũng không thể để cho Vân vương phủ bọn họ tiếp tục nắm giữ nữa, không phải là Lãnh gia nàng, cũng muốn đổi lại một nhà. Nàng cũng không tin Tần thái phi cùng Tần thừa tướng lại không có cái ý nghĩ kia. Nàng cười nói: “Ta đúng lúc thật lâu không có tới trong cung Tần thái phi, ta tiễn Thái phi hồi cung đi!”
Tần thái phi dừng bước, gật đầu một cái, “Cũng tốt! Vậy thì cực khổ Lãnh quý phi rồi!”
“Không cực khổ, hoàng thượng hiếu thuận ngài, chúng ta là con dâu cũng nên hiếu thuận không phải sao? Một chút chuyện nhỏ này nên làm.” Lãnh quý phi tiến lên đỡ lấy cánh tay Tần thái phi, cười nói.
“Đúng vậy a, hoàng thượng hiếu thuận, lão bà ta mới có thể an hưởng tuổi già.” Tần thái phi cũng cười cười.
Lãnh quý phi quay đầu lại nhìn Hoàng hậu một cái, giả bộ quan tâm nói: “Nhìn sắc mặt hoàng hậu tỷ tỷ không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái hay không? Vẫn là mau chóng hồi cung mời thái y xem một chút đi! Ngài là trụ cột của tỷ muội chúng ta, nếu ngài ngã bệnh chúng ta liền không còn người tâm phúc rồi.”
“Lãnh muội muội yên tâm. Thân thể bản cung còn tốt lắm. Lãnh muội muội cả ngày mệt nhọc ưu tư, nên chút ý hơn mới phải.” Giọng nói hoàng hậu vẫn là không mặn không nhạt, thấy Lãnh quý phi muốn nói tiếp, nàng nhắc nhở: “Lãnh muội muội nếu tiễn Thái phi hồi cung, tốt hơn nên trông nom Thái phi, bậc thang này nhìn cũng rất dễ ngã quỵ, bằng không nếu mà làm Thái phi té ngã, sợ là hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Lãnh quý phi tỉnh táo lại, không dám nói, vội vàng dè dặt đỡ Tần thái phi bước xuống bậc thang.
Nhìn Lãnh quý phi cũng Tần thái phi đã đi xa, Hoàng hậu lại ngồi xuống, phất tay đối với mọi người, “Sắc trời không còn sớm, chắc hẳn các muội muội đều ngồi mệt mỏi cả, đều trở về đi thôi! Bản cung ngồi lát nữa.”
“Dạ!” Tất cả mọi người đứng dậy cáo lui.
Minh phi cũng không động, mà là nhìn Hoàng hậu ấm giọng nói: “Ta vẫn không mệt, liền ở lại ngồi cùng tỷ tỷ một lát.”
“Cũng tốt!” Hoàng hậu gật đầu, vui tay lên với đám người Tôn ma ma, đám người Tôn ma ma hiểu ý, đều lui xuống.
“Tỷ tỷ chớ đem lời nói của Lãnh quý phi để trong lòng. Theo muội thấy Thiển Nguyệt tiểu thư là một người có phúc. Đều nói “người có phúc sẽ không thuộc về nơi vô phúc” Có một số việc vẫn là phải nhìn ý hoàng thượng, chẳng qua là một câu nói của Cảnh thế tử mà thôi, rốt cuộc như thế nào còn chưa biết chừng!” Minh phi im lặng chốc lát, do dự một chút, ấm giọng khuyên nhủ hoàng hậu đang có sắc mặt không tốt lắm.
“Muội muội cho là ta bởi vì cái này mà lo lắng?” Hoàng hậu cười nhạt.
“Chẳng lẽ tỷ tỷ không phải?” Minh phi ngẫn ra.
Hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bông hoa sen trong hồ uyên ương, không hề nói nữa.
Minh phi cũng theo ánh mắt hoàng hậu nhìn về phía bông hoa sen trong hồ uyên ương, chỉ thấy một đám chim uyên ương đang vây quanh hoa sen chơi đùa, nàng cười nói: “Những đôi uyên ương này cũng rất đáng yêu.”
“Minh muội muội, ngươi chẳng lẽ chỉ thấy được uyên ương đáng yêu thôi sao? Không thấy được cái khác?” Hoàng hậu không nhìn Minh phi, không đợi Minh phi hỏi, nói thẳng: “Hồ uyên ương này giống như hoàng cung vậy, chim uyên ương trong ao giống như chúng ta mỗi ngày tranh giành rượt đuổi chơi đùa, cũng chỉ là tự tiêu khiển mà thôi. Nào biết ngoài cảnh sắc hồ uyên ương ra, lại là bực nào thiên địa?”
Đáy lòng Minh phi chấn động, nhìn hoàng hậu, đè thấp giọng, “Tỷ tỷ, vậy hoàng thượng giống như cái gì? Là hoa sen trong hồ này sao?”
“Hoàng thượng? Ha ha….” Hoàng hậu nhướng mày, cười lắc đầu, thở dài nói: “Hoàng thượng chính là trăng sáng thỉnh thoảng chiếu sáng trong ao này. Thấy được, sờ không được, cho đến khi già đi, trăng sáng kia cũng không bị chúng ta mò tới.”
Đáy lòng Minh phi lần nữa chấn động, chuyển mắt nhìn khắp nơi, phát hiện trừ ma ma, cung nữ của nàng và hoàng hậu canh giữ ở nơi xa cũng không có người nào khác, trên mặt nàng lúc này mới lây vẻ bi thương, “Tỷ tỷ nói đúng, hồ uyên ương này giống như hoàng cung vậy, trong hồ này chim uyên ương giống chúng ta, hoàng thượng chính là trăng sáng thỉnh thoảng chiếu xuống mặt hồ, chúng ta cả đời bị vây ở chỗ này, mà người đem chúng ta vây không cả đời này cũng là người với không tới tay.”
“Là vậy, cho nên, Minh muội muội còn cảm thấy ta sẽ bởi vì Nguyệt Nhi không được làm hoàng hậu, Vân vương phủ không có nữ tử nào nữa để tiến cung mà thương tâm sao? Đây chỉ là một cái lồng chim mà thôi, bởi vì lúc Vân vương phủ có một nữ tử có được tình cảm chân thành cả đời của thủy tổ hoàng đế, liền theo lệ trăm năm này, liên lụy mấy người nữ tử con vợ cả của Vân vương phủ. Hoàng thượng của Thiên thánh từ thủy tổ hoàng đế về sau lại có người nào si tình như thủy tổ hoàng đế? Chỉ đều là bác ái bạc tình mà thôi. Địa vị hoàng hậu này, đến ta ngừng lại cũng chưa hẳn không tốt.” Hoàng hậu chậm rãi nói. Lúc này nàng không phải là một hoàng hậu khí thế cao cao thượng tại áp chế Lãnh quý phi, mà chỉ là một nữ nhân rất đáng thương mà thôi.
Minh phi im lặng không nói, lúc này cảm giác của hoàng hậu khiến nàng cảm động theo. Vinh hoa phú quý hơn nữa, cẩm y ngọc thực hơn nữa, lăng la tơ lụa hơn nữa, phỉ thúy vàng ngọc hơn nữa, cũng chỉ là ở nơi này trong bốn bức tường lớn mặc cho chính mình nhìn mà thôi. Dung hoa (nhan sắc như hoa) già đi, không còn sủng ái, sau này hoàng thượng băng hà, các nàng hoặc là sẽ chết theo, hoặc là sẽ chết già trong cung. Nàng ngồi nơi này, nhìn uyên ương trong hồ uyên ương, tựa hồ là đã thấu hết cuộc đời mình.
“Nói như vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư nếu không tiến cung, mới thật sự là có phúc khí.” Minh phi im lặng hồi lâu, thở dài nói.
“Đúng a! Bản thân ta là hâm mộ Nguyệt Nhi, cái gì cũng không biết, không hiểu lễ nghi, không biết gì cũng không hẳn đều là có hại. Ít nhất có chỗ tốt, có lẽ có thể tránh khỏi ở trong cửu trọng cửa cung thâm sâu này. Trước kia ta vẫn cảm thấy nàng bướng bỉnh không nghe quản giáo, dốt nát không có điệu bộ của tiểu thư khuê các mà tức giận, nhưng hôm nay đột nhiên cũng không cho là như thế nữa, nếu là ban đầu ta cũng có thể giống như nàng, có lẽ hôm này cũng không phải ngồi chết già ở đây.” Hoàng hậu lại nói.
“Tỷ tỷ chớ suy nghĩ như vậy, Hoàng thượng nếu là biết người…” Minh phi thấp giọng khuyên nhủ.
“Hoàng thượng? Hừ!” Hoàng hậu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Minh phi,
“Minh muội muội, ngươi cho rằng ngươi vui vẻ sao? Ngươi được sủng ái hai mươi năm mà không suy, trong cung này có biết bao nhiêu người hâm mộ ngươi, nhưng là ngươi cảm thấy vui vẻ sao?”
Minh phi rũ mắt xuống, im lặng hồi lâu, vẫn là lắc đầu một cái.
“Này không phải sao! Ngay cả ngươi đều cảm thấy không vui vẻ, trong cung này còn có ai là vui vẻ đây? Đây chính là một tòa Hoàng kim ốc, chúng ta ở đây từ từ chờ bị nó làm hao hết cả đời thôi.” Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trời cao, “Ta đã bị phá hủy, nhưng không muốn có thêm nữ nhân nào của Vân vương phủ bị hủy ở nơi này nữa. Năm đó cô cô nói với ta một câu ta đều không nghe, cắm đầu đi vào. Vốn cho là Nguyệt Nhi cũng vậy, hôm này nhìn nàng đối với Dạ Thiên Khuynh tuyệt tình, nhìn đứa bé đối với địa vị hoàng hậu không nhiệt tình, ta cảm thấy vẫn là còn có hi vọng.”
“Tỷ tỷ, tổ huấn của thủy tổ gia không phải là hủy bỏ dễ dàng như vậy, theo ta thấy thái độ Hoàng thượng đối với Thiển Nguyệt tiểu thư rất là kỳ quái. Sợ rằng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa Thiển Nguyệt tiểu thư hiện tại ngày càng bị chú ý, có Cảnh thế tử cũng Nhiễm tiểu vương gia che chở, hoàng thượng sợ rằng ý nghĩ sẽ không giống trước kia nữa.” Minh phi châm chước nói.
“Không giống thì thế nào? Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm chỉ là hoàng quyền mà thôi.” Hoàng hậu dường như hơi mệt, không muốn nói thêm gì nữa, dừng lại cười nói với Minh phi: “Minh muội muội vẫn có hi vọng, ngươi ít nhất còn có ba nữ nhi, mà ta không con không cái.”
Thốt lời này ra khỏi miệng, có thê lương không nói ra lời.
Minh phi hốc mắt đau xót,”Tỷ tỷ còn có ta, chỉ cần muội muội ở một ngày, tỷ tỷ liền không sợ không có chỗ nương tựa”
Sắc mặt hoàng hậu hơi ấm áp, ánh mắt bén nhọn thường ngày tỏa ra một chút ấm áp nhu hòa, có chút áy náy nói: “Năm đó nếu không phải bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không bị đưa vào trong cung, vây hai mươi năm ở trong lồng giam này.
“Tỷ tỷ chớ nói vậy, là muội tự nguyện. Đại ân tỷ tỷ cứu giúp, Tử Hàm trọn đời không quên. Nếu không có tỷ tỷ, nơi nào còn có ta, hôm nay sống được một ngày cũng là trộm tới, ta đã mãn nguyện rồi.” Minh phi lắc đầu một cái.
“Năm đó ta len lén chạy ra cung đi cứu ngươi là may mắn lớn nhất cuộc đời này. Mà gả vào Hoàng cung là bất hạnh lớn nhất cuộc đời này của ta. Cuộc đời này ta không còn cầu gì, chỉ cầu khi ta còn sống Vân vương phủ sẽ vẫn bình yên vô sự. Ta liền hài lòng.” Hoàng hậu sâu kín nói.
“Đáng tiếc Vân thế tử không thích Thanh Uyển, nếu là Thanh Uyển có thể gả vào Vân vương phủ, Hoàng thượng yêu thương Thanh Uyển nhất, có lẽ không chừng… Đáng tiếc hôm nay Thanh Uyển bệnh như vậy, càng không thể có được tâm của Vân thế tử nữa….” Minh phi nói.
“Minh muội muội, làm sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không rõ? Cho dù Thanh Uyển có được tâm Mộ Hàn gả vào Vân vương phủ, Vân vương phủ có thể bình yên vô sự sao?” Hoàng hậu nhìn Minh phi, thanh âm lạnh lùng: “Vì sao ta không có con? Vì sao ngươi không có con trai? Vì sao Lãnh quý phi không có con? Vì sao mẫu phi Tứ hoàng tử cùng Thái tử đều chết sớm? Vì sao Thất hoàng tử thiên tư thông minh nhất hoàng thất, mẫu tộc lại bị nhổ tận gốc? Vì sao hoàng thượng những năm này đều không tấn chức phi tần? Vì sao một vài hoàng tử khi còn bé không có bất kỳ chỗ dựa gì? Những năm này từng sự việc, từng chuyện tình, Minh muội muội, ngươi nghe được bao nhiêu, nhìn được bao nhiêu, còn chưa đủ để ngươi hiểu? Hoàng thượng hắn vô tâm, phụ tử thân tình tùy thời cũng bị hắn lấy ra dùng. Cái hắn muốn chỉ là giang sơn vĩnh viễn bền vững, hoàng quyền tập trung vào một người, hắn muốn người thừa kế thân không vướng bận, mạnh mẽ vang dội, quyết đoán ngoan tuyệt, không chịu bất kỳ ngoại thích nắm trong tay, đây mới là điều hắn muốn.”
Minh phi biến sắc, cả kinh thoáng lập tức đứng lên, không dám tin nhìn Hoàng hậu, “Tỷ tỷ….”
Hoàng hậu không hề nói nữa, dời đi tầm mắt, nhìn về phía Thánh dương điện. Nơi đó có nam nhân nàng từng yêu, sau lại trở thành nam nhân nàng hận sâu sắc, hôm nay nàng đã sớm chết lặng.
Minh phi kinh hãi một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, không hề nói nữa.
“Thanh Uyển thích Mộ Hàn, sợ rằng có thích mười năm nữa cũng không có kết quả. Ngươi tốt nhất có biện pháp làm cho nàng ngừng lại đi! Tránh làm chậm trễ hạnh phúc của hài tử, từ trước tới giờ dưa ép không ngọt cái gì mới là hạnh phúc, chúng ta đều là người từng trải, ngươi hẳn là rõ ràng. Còn có Lục công chúa thích Cảnh thế tử, chỉ sợ cũng là vọng tưởng, nếu không muốn tạo thành cục diện không thể thu thập được, ngươi phải kịp thời ngăn cản. Còn có bệnh của Thất công chúa thật ra thì vẫn chính là tâm bệnh, năm đó nàng tận mắt nhìn thấy trận ám sát Văn bá Hầu phủ kia còn có thể sống sót đã là một kỳ tích, tìm cơ hội tuyên Dung Phong tới làm cho nàng tận mắt thấy, Dung Phong dù sao cũng là hậu nhân của Văn bá hầu phủ, có lẽ có cơ hội làm cho nàng có thể mở miệng từ trong mộng tỉnh lại cũng không chừng.” Hoàng hậu lại nói.
“Tỷ tỷ nói rất đúng, ta hiểu rồi! Ba nữ nhi này vốn cho là Tiểu lục để ta bớt lo chút ít, không nghĩ nàng lại vọng tưởng Cảnh thế tử, mặc dù nàng là công chúa nhưng là như thế nào xứng đôi với Cảnh thế tử? Coi như hoàng thượng có tâm chỉ định cười, Cảnh thế tử không thích là không được.”
Minh phi gật đầu, dừng một chút, nàng nhìn Hoàng hậu lại lo lắng nói: “Tỷ tỷ, Thiển Nguyệt tiểu thư xem ra là thật sự muốn gả cho Dung Phong. Ngộ nhỡ Hoàng thượng cho phép thì sao?”
“Vậy thì càng tốt. Ta mặc dù còn không có thấy qua Dung Phong, nhưng hắn nếu là hậu nhân của Văn bá hầu phủ, tự nhiên là không kém.” Hoàng hậu cười cười, “Nguyệt Nhi từ nhỏ làm cho người không hiểu được tính tình của nàng, nàng cho tới bây giờ đều sẽ làm ra chuyện ngoài dự tính. Lúc này hoàng thượng chỉ sợ cũng không ngờ rằng nàng lại náo loạn ra như vậy.”
“Trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư mặc dù bất hòa với Thanh Uyển, nhưng lại rất tốt với tiểu Thất, mỗi lần tiến cung cũng sẽ đi thăm tiểu Thất, cũng sẽ chạy đến cung của ta ngồi một chút. Hôm nay ta xem đứa bé kia giống như là không nhận ra ta, thấy ta không nói câu nào cũng đã lâu không có tới chỗ tiểu Thất.” Minh phi cười nói: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ đắc tội nàng, nàng liền cả ta cũng hận đi?”
“Đại khái là vậy đi! Tính tình nàng trước giờ luôn cổ quái, có thể là chuyện ở ngự hoa viên hôm đó gây sợ hãi cho nàng. Phụ thân muốn mượn thái tử thử dò xét tâm tư hoàng thượng, hết lần này tới lần khác dùng ta làm ác nhân, tiểu nha đầu kia hận ta hơn một tháng, hôm nay ta từ chỗ hoàng thượng xin được lục noãn ngọc cũng không thể làm cho nàng ở lâu một khắc, thật đúng là đối với ta cực kỳ hận.” Hoàng hậu vừa nói vừa nở nụ cười.
“Nàng dù sao cũng là còn bé, rồi sẽ hiểu rõ tỷ tỷ đối với nàng một phen khổ tâm.” Minh phi cười nói.
“Không rõ cũng không có gì. Ta thủy chung nhớ lời dặn dò của chị dâu.” Hoàng hậu thoáng nhìn qua sắc trời, đứng lên, nói với Minh phi: “Buổi trưa rồi, chúng ta trở về đi thôi!”
Minh phi gật đầu, cũng đứng lên, hai người ra khỏi đình ở hồ uyên ương, một đám ma ma cung nữ thái giám vây quanh đi về phía nội cung.
C.78.1
Hoàn Khố Thế Tử Phi Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình