Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 191 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 557 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
hạc Nhạc ngoan. - Cô hôn lên mặt bé. - Nói ẹ nghe, có ăn ngủ ngoan không?
Nhạc Nhạc gật gật trong lòng cô, đôi mắt to vui vẻ đã nói thay bé rằng bé rất ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Bảo Bảo cực kỳ đau lòng, ôm chặt lấy bé, dắt tay Hoan Hoan vào thang máy.
Hoan Hoan chủ trì cuộc họp nên cô phải ở bên cạnh ghi chép, bất đắc dĩ là Nhạc Nhạc cứ ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô với Mục Tư Viễn khuyên như thế nào cũng không chịu buông.
- Em đưa Nhạc Nhạc tới văn phòng đi. - Mục Tư Viễn vừa thắt lại nơ cho Hoan Hoan vừa nói. - Tôi và Hoan Hoan đi họp.
Nói xong anh hôn Nhạc Nhạc một cái mới cùng Hoan Hoan đi ra ngoài.
Trong lòng cô chua xót, bọn họ dường như người một nhà.
Chỉ là dường như thôi.…
- Tới đây nào Nhạc Nhạc. - Cô ôm bé ngồi xuống ghế. - Cùng mẹ xem văn kiện được không?
Nhạc Nhạc nháy mắt một cái, biểu thị sự đồng ý.
- Cộc cộc cộc... - Lúc này tiếng gõ cửa rất nhẹ rất thong thả vang lên, không giống như là Mục Sơ Hàn.
Cô thấy kỳ quái: "Mời vào."
Cửa bị đẩy ra, cô sửng sốt, không ngờ người tới lại là Cổ Tín Dương!
- Phó tổng? - Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc đứng dậy, nhìn anh tới gần, ánh mắt hung ác nham hiểm dừng lại thật lâu trên người Nhạc Nhạc.
Trong lòng cô có chút sợ hãi, ôm chặt lấy Nhạc Nhạc.
- Phó tổng, anh có chuyện gì sao? - Cô kín đáo ra lệnh trục khách. - Mục tổng đi họp rồi, chắc phải hai tiếng sau mới về.
Không ngờ anh ta lại gật đầu.
- Tôi biết.
Ánh mắt anh ta di động nhìn sang bàn làm việc của cô.
- Tôi chỉ đến xem, Mục Tư Viễn có phải đem cả bàn công tác của phụ nữ đặt trong văn phòng của mình không thôi.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, bắt được sự châm biếm lạnh lùng trong mắt anh ta.
Trong lòng cô không phục, nghiêm mặt nói:
- Phó tổng, mặc dù tôi là phụ nữ, nhưng ở công ty, thân phận tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.
Anh ta nhún vai, đến gần, dừng trước bàn làm việc của cô:
- Đứa bé này thật đáng yêu!
Anh ta mà cũng biết nói hai từ "đáng yêu" sao?
Cố Bảo Bảo cúi đầu, lại ngẩng đầu xin lỗi:
- Thật xấu hổ quá, bé bây giờ còn chưa gọi chú được.
Cổ Tín Dương hiểu rõ nhìn cô một cái. Tình hình cô và Mục Tư Viễn với hai đứa con trai anh ta đã sớm điều tra rõ ràng rồi.
Chẳng qua anh ta ngược lại có chút hứng thú với lời cô mới nói:
- Cô để thằng bé gọi tôi là chú?
Cố Bảo Bảo hơi sững sờ:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Anh là em họ Mục Tư Viễn, đương nhiên cũng là chú của thằng bé.
Cổ Tín Dương ngơ ngẩn, ánh mắt lạnh lùng run lên, nhưng anh ta che giấu rất tốt.
- Nó là...?
- Bé là Nhạc Nhạc! - Cô trả lời.
Anh ta gật đầu, vòng qua bàn, như có điều suy nghĩ khẽ chạm tay vào khuôn mặt bé nhỏ của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc lập tức nhìn sang anh ta, không biết trên người anh ta có điểm nào hấp dẫn Nhạc Nhạc khiến bé vui vẻ vỗ tay nhìn Cổ Tín Dương.
Cố Bảo Bảo nở nụ cười:
- Thằng bé thích anh đấy.
- Thích tôi? - Anh ta cúi đầu xuống.
- Đương nhiên rồi. - Cô cười nói. - Anh là chú ruột của thằng bé, cảm giác của trẻ con rất nhạy bén.
Nghe vậy, gương mặt vốn lạnh lùng của anh ta càng trở nên giá rét.
Anh ta chợt giữ chặt lấy cổ tay Nhạc Nhạc, hung dữ nói:
- Là mày, chính mày, cướp đi thứ vốn thuộc về tao!
Cố Bảo Bảo lại càng hoảng sợ, ngược lại Nhạc Nhạc không chút sợ sệt, còn chìa tay kia ra cọ vào người anh ta.
- Phó tổng, phó tổng... - Cố Bảo Bảo đẩy anh ta ra. - Anh đừng kích động, đừng...
Anh ta hất tay Nhạc Nhạc ra, nhìn chòng chọc cô, hét lên:
- Có con trai thì rất giỏi sao? Tôi cũng có một đứa con trai, tôi cũng có...
- Anh, anh...
Cố Bảo Bảo sửng sốt, giọng nói của Mục Tư Viễn bỗng vang lên ở cửa:
- Ai cho phép anh vào đây?
Anh xông lên trước, đẩy Cổ Tín Dương ra, chắn trước Nhạc Nhạc.
- Tôi cảnh cáo anh, cách xa con trai tôi ra!
- Con trai anh? - Cổ Tín Dương lạnh lùng nhếch môi. - Mục Tư Viễn, bây giờ đâu có dựa vào đứa bé để tranh vị trí chủ tịch đâu, anh cần gì phải khẩn trương như thế? Định diễn trò cho ai xem hả?
- Cút ra ngoài! - Mục Tư Viễn giận tím mặt. - Không có sự cho phép của tôi, về sau anh không được vào đây!
Nghe vậy, nụ cười lạnh lùng trên môi Cổ Tín Dương càng đậm hơn.
- Anh sợ sao? Thừa dịp mấy ngày này, anh ở trong văn phòng này nhiều hơn đi, bởi vì sau này anh có thể sẽ vĩnh viễn không vào được đâu!
Nói xong, anh ta bỏ đi, đi được hai bước thì quay đầu lại, ánh mắt dâm tà nhìn Cố Bảo Bảo:
- Mục Tư Viễn, người phụ tá này của anh không tồi đâu, có lẽ đến lúc đó tôi sẽ cân nhắc lưu lại!…
Ánh mắt anh ta khiến người ta sợ hãi, Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc quay người đi.
Đợi sau khi anh ta đi rồi, Mục Tư Viễn cầm điều khiển khóa cửa lại, cả giận nói với Cố Bảo Bảo:
- Em có đầu óc không vậy? Cứ thế để anh ta đi vào sao?
Nói xong anh kiểm tra thật kỹ Nhạc Nhạc.
- Anh ta có làm gì Nhạc Nhạc không?
Sự lo lắng của anh khiến cô dịu lại, anh không giống như lời Cổ Tín Dương nói, sau khi lợi dụng xong đứa con giữ được vị trí tổng giám đốc thì không cần con nữa.
Với con cái, anh là một người bố tốt.
- Nhạc Nhạc không có việc gì. - Cô dịu dàng nói. - Nhạc Nhạc rất thích anh ta, không sợ anh ta!
Anh trừng mắt nhìn cô, đúng là không tim không phổi, trẻ con mà biết được nguy hiểm thì còn cần gì người giám hộ?
Cô ôm Nhạc Nhạc ngồi xuống ghế sô pha, lại hỏi:
- Anh ta nói anh ta cũng có một đứa con trai, là thật sao?
- Anh ta nói với em điều này? - Sắc mặt Mục Tư Viễn biến đổi, quát lên. - Sau này không cho phép em hỏi đến chuyện của anh ta, cũng không cho phép em gặp anh ta.
Cô kỳ quái:
- Vì sao?
- Không có vì sao gì cả. - Anh nổi giận đùng đùng đáp. - Mệnh lệnh của cấp trên, cấp dưới em cứ nghe theo thôi.
Nói xong, anh vội vã lấy tập văn kiện rồi ra ngoài.
May là cuộc họp đã diễn ra được một nửa, bỗng cần tới văn kiện này, bằng không việc Cổ Tín Dương xông vào văn phòng tổng giám đốc không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Anh tức giận siết chặt tay lại, sau khi kết thúc hạng mục này, lập tức cút ngay đi cho anh!
Xe chạy tới dưới nhà, Nhạc Nhạc vẫn cái tư thế ôm chặt cô không buông, tối nay chắc cô phải đợi tới khi bé ngủ say mới đi được.
Bốn người đứng trước cửa, Mục Tư Viễn bấm chuông nhưng không thấy người giúp việc ra mở cửa.
- Đúng rồi. - Hoan Hoan bỗng nói. - Sáng sớm nay con nghe ông nội nói, dì giúp việc nghỉ phép, ông nội cũng đi tụ hội với bạn cũ rồi.
Nói xong, bé lấy trong cặp một cái chìa khóa đưa cho ba.
- Ông nội bảo con tự mở cửa.
Tự mở cửa? Mục Tư Viễn còn lâu mới tin là có chuyện trùng hợp như thế. Ông già nhất định đoán được là anh sẽ cùng Cố Bảo Bảo đưa bọn nhỏ về.
Xem ra cuộc sống của ông ấy quá thảnh thơi, vậy mà lại học cái chiêu số tác hợp của mấy cụ bà.
- Mở cửa gì nữa? - Anh cầm cái chìa khóa trả lại cho Hoan Hoan. - Ra ngoài ăn tối đã.
- Không đâu ba. - Hoan Hoan bám lấy chân anh, mở mắt to cầu xin. - Ngoài nhà hàng không có thịt băm sốt cà chua.
Rồi bé lại cầu xin nhìn mẹ:
- Mẹ ơi, con muốn ăn thịt băm sốt cà chua mẹ làm.
Nhạc Nhạc nghe xong cũng lắc lắc người cô.
- Được rồi, được rồi. - Cố Bảo Bảo cũng đành nghe theo. - Mục Tư Viễn, hôm nay tôi đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà có được không? Sáng mai tôi sẽ đưa hai đứa đi học.
Cô đưa bọn trẻ về, ba mẹ nhất định rất vui.
Không ngờ anh lại nói như chém đinh chặt sắt:
- Không được! Em đưa bọn nhỏ đi về, vậy cơm chiều của tôi thì sao giờ?
Cố Bảo Bảo chán nản, trên thế giới này chỉ có anh đem một yêu cầu vô lý nói thành một chuyện nghiêm túc như vậy.
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Nguyệt Ảnh Đăng