Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 72: Gặp Mặt Số 1
K
hu huấn luyện là một khu đất trống bỏ hoang ở gần ngọn núi Hương Lĩnh, cách thành phố Đông Doanh khoảng 30 km về hướng Tây. Cái khu đất này vốn lúc trước Mã Đống nhìn trúng định đầu tư xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở đây nhưng đúng lúc Vương Minh đang tìm một nơi để lập trung tâm huấn luyện, lại thấy khu đất này nằm giữa rừng sâu hoang vắng, xung quanh cũng ít nhà dân. Đúng là một nơi vô cùng lí tưởng nên đã lấy luôn làm căn cứ tập luyện. Thế là hắn tiện tay trưng dụng luôn.
“Vương ca”
Xe cửa Vương Minh vừa đến nơi thì Lê Minh Đức đã đứng ở cổng đợi sẵn. Vương Minh xuống xe gật đầu với hắn rồi mở cửa xe đằng sao ra, chỉ vào tên béo đang nằm bất tỉnh, nói
“Hàng đây, moi hết tất cả những gì hắn biết liên quan đến Bạch Hổ”
“Vâng”
Lê Minh Đức ra hiệu cho hai thuộc hạ phía sau. Hai người này vội vàng tiến lên phía trước lôi tên béo vào tòa nhà ba tầng cũ kĩ ở cách đó không xa. Vương Minh nhìn khắp một lượt xung quanh khu huấn luyện rồi quay ra nhìn Lê Minh Đức hỏi
“Tình hình thế nào?”
“Mọi thứ đều tốt cả. Nhờ có phương thuốc thần kì của đại ca đã giúp rút ngắn thời gian đi rất nhiều. Tuy rằng thực lực bọn họ vẫn không sánh được với những khí giả chúng ta nhưng đánh nhau với đám lưu manh côn đồ ngoài đường, một chọi một trăm là có thể.”
Vương Minh gật đầu. Hắn cũng hiểu muốn một người bình thường có thể luyện và sử dụng thành thạo nội khí là một quá tình lâu dài nhanh thì cũng phải mất vài năm còn có khi kéo dài đến vài chục năm. Cái phương thuốc mà Vương Minh đưa cho đám người Lê Minh Đức qui chung lại chỉ là thứ thuốc hạng thường nếu so với thứ thuốc ngâm mà Tà lão cho hắn dùng, nguyên do là bởi trong đơn thuốc gốc có một số dược liệu vô cùng quí, rất khó để tìm mua với số lượng lớn vì vậy Vương Minh đành phải dùng một số dược liệu khác thay thế vào. Đương nhiên dược liệu thay thế chỉ có thể phát huy một chút tác dụng mà thôi, không thể mang đến hiệu quả thật sự của phương thuốc này. Nhưng mà nhìn kết quả hiện nay hắn cũng tạm hài lòng rồi. Hiện giờ kẻ địch trước mắt của Vương Minh mới chỉ là những người bình thường, may chăng có vài kẻ có thể trạng mạnh mẽ hơn người thường một chút nên với thực lực hiện nay của đội quân là quá đủ.
“Bao giờ lứa đầu tiên hoàn thành”
Lê Minh Đức nhẩm tính một lúc sau mới trả lời
“Khoảng độ một tuần nữa”
“Một tuần nữa”
Vương Minh nhắc lại. Đồng thời trong não hắn thầm suy tính, chuyến đi đến Vân Nam với Tô Hải thì khoảng hơn tuần nữa là lên đường, mắc dù có thể lui lại vài ngày nhưng như vậy vẫn có chút gấp gáp. Lúc trước khi đến đây Vương Minh tính dùng Hắc quân để đạp tan tên Bạch Hổ nhưng mà một tuần nữa mới có thể hành động thì quá muộn. Hắn muốn phải tiêu diệt tên nguy hiểm này trong thời gian sớm nhất có thể.
“Được rồi anh có hai nhiệm vụ giao cho chú đây.”
Nghe thấy Vương Minh gia nhiệm vụ hai mắt của Lê Minh Đức sáng lên, hắn đã chờ đợi câu nói này của Vương Minh lâu lắm rồi. Hắn muốn có cơ hội, cơ hội để chứng tỏ thực lực, giá trị và thành quả luyện tập vất vả của mình cho Vương Minh thấy.Và cuối cùng cơ hội cũng đến. Lê Minh Đức đứng thẳng người, vỗ ngực tự tin nói
“Vương ca, có việc gì anh cứ sai bảo, dù phải nhảy xuống núi đao biển lửa Đức em cũng không từ”
“Không đến nỗi đao to búa lớn thể đâu. Anh chỉ là chú lấy ra một số người tinh nhuệ nhất trong Hắc quân phân ra làm ba tổ bảo vệ cho ba anh em họ Hầu mà thôi. Có kẻ thuê sát thủ ám sát ba người đó, hiện nay Hầu Dũng đang nằm viện. Anh sợ bọn chúng sẽ ra tay với hai người Hầu Toàn và Hầu Ba nên anh muốn chú cho người bảo vệ bọn họ”
Vương Minh xua tay nói. Lê Minh Đức nghe thấy Hầu Dũng phải vào viện thì tâm tình khẩn trương vô cùng. Tuy rằng lúc đầu giữa hai người có chút xích mích nhỏ nhưng sau này đã được hóa giải lại nói cùng với Hầu Dũng làm việc ở đây khiến Lê Minh Đức càng hiểu và càng thích con người Hầu Dũng hơn. Trong thâm tâm hắn đã coi Hầu Dũng như một người đại ca, một người anh của mình.
“Anh Dũng nằm viện? Thương thế có nặng không?”
“Cũng không nặng lắm, tính mạng không nguy hiểm chắc giờ này đã tỉnh tồi”
Lê Minh Đức nghe thấy vậy thì thởi phào nhẹ nhõm rồi lập tức khuôn mặt lửa giận bừng bừng, nói
“Mẹ kiếp, đám sát thủ chó má kia nếu mà rơi vào tay em thì hãy chờ xem em chiêu đãi chúng ta sao”
Vương Minh cười cười, đây chính là thứ hắn muốn. Sự tức giận trả thù sẽ khiến con người ta quyết trâm vượt trội hơn bình thường. Vương Minh vỗ vai hắn nói
“Anh nghõ điều ước của chú sẽ sớm thành hiện thưc thôi. Anh vừa cho Hầu Toàn đi phao tin Hầu Dũng ngày mai sẽ ra viện. Anh nghĩ sớm nhất là tối nay đám sát thủ sẽ đến.”
“Vậy thì tốt quá. Đúng lúc em đang muốn thử thành quả luyện tập đây”
Lê Minh Đức cười nham hiểm, đồng thời hai tay hắn bóp bóp vào nhau phát ra những tiếng xương kêu răng rắc. Vương Minh cười cười rồi hắn nói số phòng bệnh của Hầu Dũng cho hắn nghe. Nói chuyện trao đổi thêm một chút nữa về phương pháp luyện tập rồi rời đi. Giờ đây Vương Minh không còn lo lắng đến sự an toàn của đám người Hầu Toàn nữa bởi đã có đám Lê Minh Đức tham dự thì mọi thứ đều ổn, Lúc đầu hắn vẫn còn có chút không tin tưởng lắm vào thực lực của đám người trong Hắc quân bởi sát thủ là ai, đó là những kẻ đã được huấn luyện gian khổ từ bé, một đám người mới luyện tập được có hơn tháng mà muốn đấu với một kẻ được huấn luyện kĩ càng từ nhỏ thì đúng là không tưởng. Nhưng khi chứng kiến qua một trận thực chiến giữa hai người trong nhóm 1, những người đầu tiên tham gia, của Hắc quân thì Vương Minh lập tức đập tan mối nghi ngờ này. Thực lực chiến đấu rất được, tuy rằng còn có một số lỗi nhỏ do thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực sự nhưng mà đẻ đối phó với đám sát thủ chuyên nghiệp thì cũng đủ
--------------------o0o--------------------
Hôm nay là chiều thứ 7, đáng nhẽ nếu như thói quen trước đây thì khoảng thời gian này Vương Minh đã ngồi ở nhà mà lướt web tìm kiếm thông tin nhưng chiều hôm nay hắn có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng, một cuộc hẹn mà hắn đã đợi rất lâu rồi. Mặc dù 5:00 mới đến giờ hẹn nhưng từ 4:00 Vương Minh đã đến đây chờ sẵn, ngồi cạnh hắn lúc này chỉ có duy nhất Hầu Toàn.
Trông Hầu Toàn có vẻ mệt mỏi, hai mắt thâm quầng trũng sâu xuống. Đây chính là biểu hiện của chứng thiếu ngủ trầm trọng. Cũng phải thôi, từ khi nghe theo kế sách của Vương Minh tung tin ra ngoài là Hầu Dũng đã an toàn, vì chăm sóc cho anh cũng vì lo lắng cho an toàn nên hai đêm liền hắn không chợp mắt một phút nào. Chỉ là đám sát thủ chết dẫm kia không hiểu nghĩ gì mà mãi vẫn không chịu xuất đầu lộ diện. Đến ngay cả Vương Minh cũng bực mình bởi hành động này của chúng chả giống với tác phong làm việc của một sát thủ chuyên nghiệp chút nào cả. Đối với sát thủ thì việc duy nhất phải làm đó là hoàn thanh hợp đồng của khách hàng trong thời gian nhanh nhất, mục tiêu chưa chết thì ngay lập tức hành động tiêu diệt gọn.
“Giữ gìn sức khỏe. Chú mà gục thì ai giúp anh quản lí Hắc bang đây”
Vương Minh vỗ vai khuyên nhủ Hầu Toàn. Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn thì Vương Minh cảm thấy Vương Minh cảm thấy không đành lòng, hắn không muốn thấy một trong nhũng thủ hạ tâm phúc của mình lại có cái bộ dạng như thế này. Hầu Toàn nở nụ cười cảm kích, tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố
“Em chịu được. Cảm ơn đại ca đã quan tâm”
“Hắn đã đến…”
Vương Minh đột nhiên trầm trọng, ánh mắt âm hàn liền nhìn ra phía cửa sổ ban công. Quả nhiên một lúc sau tấm rèm được vén ra, một thân người đàn ông gầy yếu, đeo khăn bịt mặt che kí nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc lạnh nhìn Vương Minh. Vương Minh liếc nhìn lên đồng hồ trên tường, cười nói
“Ngươi đến sớm”
“Không sớm bằng tiên sinh”
Số 1 cười nói. Không đợi chủ nhà lên tiếng hắn đã đi đến ngồi vào chiếc ghế ở đầu bàn bên kia, đối diện với Vương Minh. Dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn người ngồi đối diện với mình, hắn cười nói
“Có lẽ tiên sinh nên bỏ mặt nạ ra để tỏ thành ý chứ”
“Thành ý? Nếu vậy ngươi cũng phải tỏ chút thành ý chứ”
Vương Minh nhoẻn miệng nói. Hắn không muốn và cũng không thể bỏ chiếc mặt nạ này xuống được bởi Vương Minh không muốn lộ dung mạo thật sự cho kẻ này biết. Số 1 ở đầu bên kia cũng đồng dạng có ý định giống với Vương Minh nên hắn cười nói
“Chẳng phải tôi đến đây đã là tỏ thành ý rồi sao?”
“Nếu vậy thì vụ đặt máy nghe trộm tính sao?”
Vương Minh cũng không vừa lập tức quay ra ép lại Sô 1. Hai bên đều là kẻ cứng đầu không ai chịu nhường nhịn ai dù chỉ là một chút khiến không khí trong căn phòng họp này căng thẳng vô cùng. Hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau một lúc sau thì Số 1 lắc đầu lên tiếng nói
“Đúng là một kẻ khó lường. Được coi như lần này tôi chịu thua.”
Nói xong hắn đứng dậy, bộ dạng nghiêm chính nói
“Mặc dù tiên sinh đã biết tôi nhưng vì lịch sự tôi vẫn xin tự giới thiệu lại lần nữa. Tôi là Sô 1, đại diện của tổ chức, sẽ là người phụ trách vụ làm ăn này”
Vương Minh cũng đồng dạng, đứng dậy nói
“Tôi, Mr.Boss, ông trùm của Hắc bang. Xin hoan nghênh Số 1 tiên sinh”
“Mr Boss. Cái tên rất hay, rất hợp với tiên sinh. Hân hạnh làm quen, hi vọng chúng ta có khả năng hợp tác”
“Tôi cũng hi vọng như vậy”
Vương Minh chìa tay ra bắt tay Số 1. Trông bộ dạng lúc này của hai người, nếu người không biết chuyện thì có lẽ sẽ nghĩ hai người giống như một đôi bạn quái dị thân thiết, lâu ngày mới gặp mặt vậy, hoàn toàn không ai tưởng được rằng lúc trước hai người này còn nhìn nhau như nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.
“Vậy điều kiện của bên các vị là gì?”
Số 1 nói. Vương Minh cười cười, hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn nói
“Các vị là người đến hợp tác, thiết nghĩ theo phép tắc thì các vị phải là người nói trước chứ nhỉ?”
Số 1 lại im lặng nhìn Vương Minh rồi nói
“Điều kiện của chúng tôi rất đơn giản. Các vị cung cấp kho bãi cà vận chuyển, lợi nhuận ba bảy.”
“Ba bảy? Có vẻ quá keo kiệt thì phải”
“Vậy ý của Boss tiên sinh là…”
“Năm năm”
Vương Minh giơ năm ngón tay lên. Không cần suy nghĩ, ngay lập tức Số 1 lắc đầu từ chối nói
“Có vẻ các vị đã quá đề cao giá trị của mình. Với cái giá vừa rồi chúng tôi có thể nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt tại các quận khác”
Vương Minh lắc đầu không đồng ý với lời của Số 1, hắn nói
“Ta đã điều tra. Các vị không thể chọn các quận khác trừ quận này. Thứ nhất quận 13 là nơi rồng rắn lẫn lội, là nơi được xếp vào hàng phức tạp nhất của cả thành phố Đông Doanh này, nơi đây nếu làm nơi cất giấu thì không còn gì lí tưởng hơn. Thứ hai là người dân trong quận này đa số đều là người nghèo vì vậy chỉ cần bỏ một chút tiền là có thể muốn họ làm gì cũng được, coi như là có một nguồn nhân lực lao công giá rẻ. Thứ ba là…”
“Được rồi”
Số 1 ngắt lời Vương Minh.
“Quyền hạn của tôi chỉ có đến mức này. Đề nghị của các vị quá cao tôi không có quyền quyết định. Tôi phải xin ý kiến của ông chủ. Có gì thì sẽ liên lạc sau”
Nói rồi Số 1 đứng dậy Vương Minh cũng đứng dậy chìa ra một tấm danh thiếp. Số 1 nhận lấy, trên đó chỉ ghi duy nhất một dòng chữ mrboss@gmail.com. Hắn nhìn Vương Minh, Vương Minh cười nói:
“Tôi đợi câu trả lời của quí vị. Nếu có kết quả hãy gửi mail vào hòm thư này. Như vậy sẽ đỡ phải khiến Số 1 tiên sinh mất công đến đây lần nữa. Hi vọng lần sau chúng ta đều có câu trả lời vừa ý”
“Hi vọng là như vậy
Số 1 bắt tay Vương Minh rồi lập tức xoay người đi ra ngoài ban công.