Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 110 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1784 / 7
Cập nhật: 2016-11-21 20:53:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Phá Quyển Lâu
ại sau một lúc lâu, Đường Hoan cuối cùng nói: “Đêm đã khuya, ta đưa nàng trở về.”
Hai người cũng không đốt đèn, lập tức đi ra ngoài.
Lục Vân tại cửa thấy bọn họ một trước một sau đi ra, yên lòng, cười nói: “Thì ra cô nương mới là thần y. Chỉ cần cô nương đến, tứ thiếu lập tức thuốc đến bệnh trừ.”
Mới vừa rồi Đường Hoan nói với Mạc Hi rất nhiều, có điều nhất thời động tình hơn nữa trong phòng cũng không đốt đèn, chỉ là trước khác nay khác, giờ phút này hắn làm sao chống lại Lục Vân trêu chọc, vì thế xấu hổ tức giận nói: “Cô nương phải về ngủ, còn không đi theo.”
Lục Vân le lưỡi với Mạc Hi, làm mặt quỷ. Đợi hai người đi xa, mới chậm rãi đuổi kịp, lại thủy chung cách hai người mười bước.
Đưa tới cửa, Đường Hoan nói: “Hoan ngày mai muốn đi Phá Quyển Lâu tìm ghi chép về Lang Gia trượng, cô nương đi cùng ta nhé.”
Hai chữ ‘phá quyển’ được lấy từ câu “độc thư phá vạn quyển” (Đọc vạn cuốn sách), cho nên Mạc Hi nói: “Phá Quyển Lâu là nơi cất giữ sách của Đường Gia Bảo sao?” Nàng thấy Đường Hoan gật đầu, liền nói: “Được.”
Hôm sau. Mạc Hi vừa dùng xong bữa sáng, Đường Hoan liền đến, trong tay cầm theo bọc quần áo, mở ra chính là một cái áo choàng có mũ bằng the mỏng phỉ thúy (đây là một loại được dệt từ sợi vải tơ và lông chim phỉ thúy), nối giữa cổ áo và mũ tuyết là một vòng lông hồ li trắng, ở vạt áo thêu một khóm thược dược trắng cánh to bằng chỉ bạc, không trang trí gì thêm. Cả bộ áo choàng hoa lệ quý giá đều ẩn trong một mảnh thanh lịch.
Mạc Hi thấy hắn mặc áo choàng màu lục thêu phong lan ở vạt áo, còn gì mà không rõ. Thầm nghĩ: thì ra cổ đại cũng có đồ tình nhân a.
Đường Hoan mỉm cười, nói: “Lần trước hải điêu làm bẩn xiêm y của nàng, cái này là ta thay nó bồi thường cho nàng.” Sợ Mạc Hi cự tuyệt, lại nói: “Nàng ăn mặc đơn bạc, Phá Quyển Lâu ở trên diêu hà, bốn phía toàn nước, phải phủ thêm cái này để chống lạnh.”
Mạc Hi thấy mắt hắn đầy hi vọng, nói nhỏ một tiếng được.
Hai người đi tới cửa, Đường Hoan tự mình thay Mạc Hi khoác áo choàng.
Một lát sau, Lục Vân đi đến bên cửa sổ, thấy hai bóng dáng màu lục một đậm một nhạt, một trước một sau chậm rãi di chuyển trong tuyết, tuyết rơi bay bay, hai người dần dần mờ đi, thầm nghĩ: đây thật sự là một ngày tốt.
Đi đến ven sông, liền nhìn thấy cách đó không xa có một cái đảo biệt lập, mà Phá Quyển Lâu nối liền với đảo biệt lập giống như một con chim biển lẳng lặng đứng trên nước.
Hai người song song nhảy lên một chiếc thuyền con, sóng vai mà đứng, gió cuốn áo bào hai người, tung bay quấn vào nhau. Trong khoảnh khắc, thuyền nhỏ như tên bay chạy nhanh về phía tàng thư lâu trên đảo.
Lúc sắp cập bến, hai người bỏ thuyền nhảy lên bờ.
Đường Hoan nói: “Nơi này ngoại trừ hai vị trưởng lão thay nhau gác ra thì không còn ai khác, cho nên có vẻ hơi hoang vắng.”
Cả tòa tàng thư lâu thật cao, nhìn xuống không thấy đất, giống như ngang trời xuất thế nổi trong nước. Lầu các bóng mây, soi chiếu diêu hà.
Hai bên lầu chính là hành lang lợp ngói xanh có mái hiên tứ giác nối với hai đình nam bắc. Toàn bộ Phá Quyển Lâu giống như một con Côn Bằng* thật lớn hai cánh dang rộng, đạp sóng muốn bay.
Phần dưới đài được xây theo dạng tường thành cổ. Kiến trúc chính của đài theo kiểu “minh tứ ám thất”, nhìn từ bên ngoài là kiến trúc bốn tầng hành lang, mà bên trong lại có bảy tầng, ba ám tầng (tầng bị che giấu) cùng minh tầng (tầng nhìn thấy) giao nhau. Cả tòa kiến trúc đều là ngói xanh nóc đỏ, phi các lưu đan. Ngói diềm mái tạo thành hai chữ “Phá Quyển”, đầu viên ngói trích thủy lấy Đường Môn Tam Đài làm hoa văn.
Trên ngói lưu ly màu ngọc bích lại chỉ có một tầng tuyết mới thuần trắng thật mỏng.
Mạc Hi biết bình thường nơi cất giữ sách kị nhất là xây ở chỗ có nước, bởi vì độ ẩm quá lớn, khó giữ gìn sách. Thầm nghĩ: Phá Quyển Lâu chắc chắn phải có cách gì đó, duy trì nhiệt độ ổn định, để cất giữ sách. Nghĩ tới điểm này, Mạc Hi nhìn nhìn áo choàng trên vai, lại liếc nhìn Đường Hoan một cái, hắn quả nhiên tránh ánh mắt của nàng, nghiêng đầu đi.
Bước lên đài cao dùng đá hoa cương làm lan can chắn, chỉ thấy chính giữa có một tấm bia cẩm thạch, xung quanh khảm mã não đỏ và đá cẩm thạch, ba chữ “Phá Quyển Lâu” bút pháp cứng cáp khoẻ mạnh. Cả tấm bia đá hệt như một cuốn sách lớn trang hoàng tinh xảo, ngạo nghễ đứng sừng sững.
Tiếp tục đi về phía trước là một cái thanh đồng cổ đỉnh ba chân cao chừng một người. Đường Hoan nói: “Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu đời sau của chủ nhân tàng thư lâu vì gia đạo sa sút không thể tiếp tục giữ gìn, đem sách cổ hoặc quyên hoặc bán, mà cuối cùng suy tàn. Cho nên tổ tiên lập cái đỉnh này ngụ ý vững chắc lâu dài.”
Mạc Hi thầm nghĩ: Đường Môn hưng thịnh như thế, không thể không nói đến công của chưởng môn các đời trước đã nhìn xa trông rộng, lúc yên ổn vẫn nghĩ đến những ngày gian nguy.
Lầu chính màu sắc rực rỡ hoa lệ, cùng nền đài phong cách cổ xưa trang trọng hình thành đối lập rõ rệt.
Đi vào trong, mùi sách cuồn cuộn đập vào mặt.
Trên mặt đất đại sảnh tầng dưới cùng có lót thảm đỏ, trên có vân văn màu đen. Hai bên bày bình hoa lớn vẽ mẫu đơn, cao bằng người.
Đường Hoan thấy Mạc Hi tò mò đánh giá, liền nói: “Tầng thứ bảy còn gọi là Thất Trọng Thiên, giữa đại sảnh có giếng trời rào chắn bằng cẩm thạch trắng, có thể nhìn xuống phía dưới. Phía trên có một mái vòm hình tròn, phối hợp cả tòa lầu hình vuông, ngụ ý trời tròn đất vuông.”
Mạc Hi đương nhiên không thể sửa đúng lý luận trời tròn đất vuông với hắn, chỉ tiếp tục hưng trí bừng bừng tham quan.
Chỉ thấy trên chỗ cao nhất của mái vòm treo một chiếc đèn lồng chế tác tinh tế, sẽ biến hóa theo khí lưu, chuyển động không ngừng.
Đột nhiên, một luồng kiếm khí cực sắc bén đến gần hai người, trong khoảnh khắc Mạc Hi tay trái vận khí nhẹ nhàng đẩy Đường Hoan, ra khỏi vòng vây của kiếm khí, bản thân nương theo lực phản chấn trượt ra nửa bước, khó khăn tránh thoát kiếm phong. Trong chớp mắt lại vòng hai bước, tránh thoát sát chiêu khí thế bức người của đối phương.
Chỉ nghe Đường Hoan vội vàng kêu: “Ân tiền bối, Mộc cô nương là khách của ta, xin hạ thủ lưu tình!”
Người tới lại không chút để ý, ra tay càng ác liệt, vết thương nơi tay phải Mạc Hi đang trong thời kì trị liệu quan trọng, tuyệt không thể vì miễn cưỡng động võ mà thất bại trong gang tấc, cho nên nàng quả quyết dùng tay trái lấy Thừa Ảnh ra ngăn địch. Kiếm pháp của đối phương phiêu hốt linh động, tay trái Mạc Hi lại không linh hoạt, khó tránh khỏi chịu thiệt, chỉ có thể dựa vào khinh công bù đắp. Cũng may Thừa Ảnh chính là tuyệt thế thần binh, đè ép kiếm khí sắc bén của đối phương xuống ba phần.
Trong nháy mắt đã qua lại đến ba mươi chiêu, người nọ bỗng nhiên dừng tay, kiếm khí lập tức biến mất vô hình. Chỉ nghe người tới cười to sang sảng một trận, nói: “Mấy lão quái vật kia đều nói chưởng môn mê muội, thích một con nhóc, ngay cả Bích Lưu châu cũng tặng đi.” Ông ta cao thấp đánh giá Mạc Hi một phen, nói tiếp: “Chậc chậc. Trách không được.”
Mạc Hi thấy đối phương tuy là một ông lão hơn bảy mươi tuổi, nhưng hai mắt sáng ngời, nói chuyện trung khí mười phần, hơn nữa Đường Hoan gọi ông ta là tiền bối, liền đoán được ông ta là một trong hai vị trưởng lão trông coi Phá Quyển Lâu theo lời Đường Hoan nói. Lập tức cung kính hành lễ: “Ân tiền bối, mới vừa rồi thật đắc tội.”
Ân Thu Thực thấy nàng làm như thế, cười nói: “Vị cô nương này thật khiến người thích, bị lão phu trước đánh lén, sau lại trêu ghẹo, còn có thể bảo trì bình thản như thế, thật cùng đại tiểu thư năm đó có vài phần giống.” Ông ta lại ha ha cười nói: “Cái gì Phích Lịch Đường nhị tiểu thư, theo ta thấy còn không bằng một ngón tay của cô.” Ngừng một chút, ông lại nói: “Cô nương, mấy lão thất phu kia nói cái gì hôn sự của chưởng môn phải để mọi người bàn luận, lão già ta là người đầu tiên không đồng ý. Nghĩ xem Đường Môn các đời có bao nhiêu nhân vật như vậy, có mấy người chịu nghe theo Trưởng Lão Viện sắp đặt, còn không phải đều là muốn cưới người nào liền cưới người đó, có khi nào nghe đám lão thất phu kia om sòm. Chưởng môn Đường Sùng còn cưới thế gia tiểu thư không biết võ công kìa. Huống chi cô võ công tốt như vậy.” Ông dùng giọng nói như chuông đồng phát ra một chuỗi dài, bỗng ngạc nhiên quay lại nói với Đường Hoan: “Chưởng môn, lão hủ đây là nói chuyện với cô nương mà, ngài mặt đỏ cái gì?” Ông không đợi Đường Hoan trả lời, lại lắc đầu, cứ thế thở dài nói: “Nay là thói đời gì vậy, lưu hành việc nam nhân đỏ mặt hay sao.”
Mạc Hi thấy vị Ân tiền bối này nói thẳng không cố kỵ như thế, thầm nghĩ: chắc người này cùng Mộc Phong Đình năm trăm năm trước là người một nhà đây.
Đường Hoan không còn cách nào, chỉ có thể kiên trì tiến lên nói: “Hoan hôm nay là mang Mộc cô nương đến tìm đọc ghi chép về Đường Môn tứ bảo, xin Ân tiền bối cho phép.”
Ân Thu Thực cười nói: “Người khác tự nhiên không thể vào nơi cất giữ sách, nhưng Mộc cô nương ngay cả sính lễ Đường Môn ta cũng đã thu, là ngoại lệ.” Ngừng một chút, ông lại nói: “Nhị vị thoải mái đi, lão hủ hôm nay là người mù, cái gì cũng không thấy.” Nói xong đi như một cơn gió.
Nghe xong một câu cuối cùng của Ân Thu Thực, Đường Hoan càng không được tự nhiên, Mạc Hi lại nói: “Vị Ân tiền bối này cũng là một người thần kì. Kiếm pháp cũng tốt, chính là chiêu số của ông ấy làm ta có một loại cảm giác quen thuộc, nhất thời lại nghĩ không ra.”
Đường Hoan lại không tiếp lời nàng, chỉ vươn tay mời, ý bảo Mạc Hi đi lầu hai.
Thì ra lầu này nam bắc đều có cửa sổ, dễ bề thoáng khí. Lầu hai tuy là ám tầng, nhưng trên tường và mái trong sảnh nam bắc đều lấy ba chữ “Phá Quyển Lâu” làm thành hoa văn chấn song, thế nên ánh sáng vô cùng tốt, không khác gì minh tầng.
Mạc Hi nhìn thấy trước mắt từng dãy giá sách xếp đầy sách cổ, mới biết cái gì gọi là sách nhiều như núi.
Đường Hoan nghĩ nghĩ, đi đến trước một tủ sách gỗ lim, vừa mở cửa tủ, vừa nói: “Tủ sách hai mặt đều có cửa, vừa tiện lấy sách, vừa để thông gió chống nấm mốc.”
Đường Hoan rất nhanh liền lấy ra một quyển sách đóng buộc chỉ ghi <Đường Môn tứ bảo>, lật xem tới chương Lang Gia trượng, trên đó viết về võ công ẩn giấu trong Lang Gia trượng chỉ ngắn gọn một câu: “Tương truyền võ công này có thể dùng để bơi trong nước.”
Mạc Hi thấy hắn suy nghĩ sâu xa, liền đến gần nói: “Có phát hiện gì sao?” Đợi nhìn thấy câu Đường Hoan chỉ ra, liền nói: “Bơi trong nước từ này dùng thật kì quái, muốn bơi chỉ cần học bơi là được rồi, chưa nghe nói qua còn phải học một loại võ công riêng.”
Đường Hoan vẫn không đáp, chỉ gật gật đầu.
Đường Hoan tiếp tục tìm sách. Mạc Hi liền lững thững đi tham quan. Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng bị một phù điêu cẩm thạch trắng thật lớn thu hút. Toàn bộ hình ảnh chỉ có một nữ tử, nhẹ nhàng nhảy múa giữa đàn bướm, ngay cả giữa mày cũng có khảm một đôi cánh đỏ. Váy của nàng tung bay, tay áo lay động, chỉ một người liền đủ tạo thành một cuộc ca múa thịnh yến. Bướm quanh thân hẳn đã dùng sợi đồng mảnh làm khung, vỏ sò nghiền thành bột làm cánh, cho nên dưới ánh sáng lấp lánh như đang vỗ cánh bay. Mà nữ tử trong đó lại không bị vẻ đẹp của bươm bướm đoạt mất phong thái quyến rũ.
Bên phải phù điêu trích dẫn câu trong bài <nghê thường vũ y vũ ca> của Bạch Cư Dị: “Phiêu nhiên chuyển toàn hồi tuyết khinh, yên nhiên túng tống du long kinh. Tiểu thùy thủ hậu liễu vô lực, tà duệ quần cư vân dục sinh.” Cả bức phù điêu cho người ta cảm giác một loại ca múa mênh mang, ngàn vạn cảnh tượng, đập vào mắt người. Mà dưới chỗ chữ ký lại khắc hai chữ —— Đường Tâm.
Mạc Hi lại quay về bên cạnh Đường Hoan, thấy hắn đã đóng cửa tủ, liền nói: “Còn phát hiện gì không?”
Đường Hoan nghe nàng hỏi, rốt cục cúi đầu đáp một câu không liên quan: “Ta tuyệt sẽ không mặc cho bọn họ bài bố.”
Mạc Hi sửng sốt một giây mới hiểu được hắn nói gì. Thầm nghĩ: hắn từ khi Ân lão xuất hiện liền là lạ, thì ra là đang rối rắm việc này.
Thích Khách Vô Danh Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu Thích Khách Vô Danh