Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Nhanh Như Thỏ
ưu Khuê một tay cầm đao, dùng tấm giẻ da hươu hết lần này đến lần khác máy móc lau sạch rãnh máu, đồng thời đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn động tác của người thiếu niên đó.
Người thiếu niên đó đi đến bên mấy cái kỉ, nhẹ nhàng đặt cái chùy xuống, sau đó tay bê cái chiêng đồng, đặt nó gác lên cái kỉ, như vậy có thể đề phòng chiêng đồng phát ra âm thanh.
Trên kỉ có một bình nước và một cái chén úp ngược, bên cạnh còn có một cái khác để ngửa, bên trong có nửa chén nước, cái chén đó Lưu Khuê vừa mới dùng xong, người thiếu niên nhẹ nhàng lật cái chén lên, rót đầy nước, sau đó lại rót đầy một chén cho Lưu Khuê.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Lưu Khuê đã sao giảm:
- Đó là một thiếu niên ngoan ngoãn!
Lưu Khuê tự cho mình là kẻ tay nhanh hơn mồm, nên đặc biệt để ý cách cư xử, hành động của người khác. Tên tiểu gia đinh này, Lưu Khuê vừa nhìn đã rất vừa mắt rồi.
Người thiếu niên uống nước xong, nhẹ nhàng đặt cái chén xuống, khom người trước Lưu Khuê, mỉm cười nói:
- Đa tạ Tướng quân, tại hạ đi tuần đây.
Lưu Khuê “ừ” một tiếng, mi mắt kéo xuống, thản nhiên nói:
- Quan phủ phái mấy người các ngươi đến gác đêm, căn bản là để các ngươi tự tìm đến cái chết, tự mình phải cẩn thận chút.
Lưu Khuê trước nay ăn nói kém, đối với quan trên hay đồng liêu thì sắc mặt cũng không chút thay đổi, hôm nay lại có lòng căn dặn một tên tiểu gia đinh địa vị khác y một trời một vực một câu, thực sự là lần đầu tiên phá lệ. Nụ cười của người thiếu niên này có một lực hấp dẫn đặc biệt, khiến người khác rất dễ có thiện cảm với mình.
Người thiếu niên cười càng thêm rạng rỡ:
- Đa tạ Tướng quân quan tâm. Dương lang trung có thể mời được một nhân vật uy vũ như tướng quân đến phủ trấn thủ, chắc hẳn cái tên trộm trèo tường khoét vách đó không dám đến nữa, tiểu nhân còn sợ cái gì nữa.
Một ánh cười nổi lên trong mắt Lưu Khuê:
- Tên tiểu tử nhà ngươi thì hiểu cái gì, tên đó dám làm Dương lang trung bị thương thành bộ dạng này, rõ ràng là có thù không đợi trời chung, còn sợ có người bắt hắn sao? Ngươi vẫn nên cẩn thận chút, nếu thật sự đụng phải kẻ đó, hừ! Ngươi hãy tự cầu phúc nhiều tí đi!
Người thiếu niên ngẫm nghĩ một chút, lo lắng nói:
- Đúng vậy! Tướng quân uy phong, cố nhiên khiến người ta e ngại, nhưng kẻ đó có mối huyết hải thâm thù với Dương lang trung, chắc là……chắc là sẽ không bỏ qua như vậy, tiểu nhân cẩn thận một chút mới đúng, đa tạ đại tướng quân nhắc nhở.
- Ừ!Ngươi chờ một chút!
Lưu Khuê ngừng lau đao, ngẩng mặt hỏi:
- Ngươi có biết kẻ đó và Dương Lang trung thù hận nhau điều gì không?
Nói ra, Lưu Khuê còn không biết Dương lang trung bị ai làm hại, vì lí do gì, con người đều có tính hiếu kì mà, nghe thấy câu này khó tránh không hỏi câu này.
Người thiếu niên này có chút ngạc nhiên, nói:
- Tiểu nhân nghe quản sự của quí phủ nói, khi cái tên đại đạo tặc đó vào phủ, từng nói với Dương lang trung, hắn đến vì vụ huyết án Thiều Châu của năm Vĩnh Thuần thứ hai nên có mối thù không đội trời chung với Dương lang trung, sao ạ? Tướng quân được Dương lang trung mời đến, lại có thể không biết tên đạo tặc kia có thân phận gì sao ạ?
- Năm Vĩnh Thuần thứ hai….huyết án Thiều Châu….
Lưu Khuê cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, y bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói:
- Kẻ đó là Thiều Châu Đào Nguyên…..
Lưu Khuê ngẩng đầu, hai mắt bỗng trừng trừng, bởi vì y nhìn thấy thiếu niên vốn còn đứng cách hơn một trượng đột ngột xuất hiện trước mặt y, năm ngón tay quắp lại như mỏ chim, mãnh liệt lao đến cắm vào cổ họng y.
- Ngươi dám….
Lưu Khuê gầm lên một tiếng, thanh đao trong tay vung mạnh lên.
Người thiếu niên vội vàng cáo lui, đột nhiên lại đứng lại cách hơn một trượng, vẫn là chỗ cũ, giống như chưa từng rời đi khỏi vị trí đó vậy.
Tĩnh lặng như xử nữ, di chuyển nhanh như thỏ.
Thanh Thiên Ngưu Đao sáng loáng trong tay Lưu Khuê vung lên không trung những vệt sáng trắng như tuyết, nhưng người dưới đao đã không ở đó nữa, Lưu Khuê vung đao trên không, kinh sợ muốn đứng lên, nhưng y bỗng nhiên phát hiện toàn lực dường như đã bị rút sạch trong chốc lát, đôi chân y đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa.
Y định ngoạc mồm kêu to lên, nhưng mồm ngoác ra rất rộng lại không gào nổi một tiếng nào, thì thầm kêu lên vài tiếng trong cổ họng, máu liền tràn ra theo khóe miệng.
Tay y vẫn còn nắm đao, nhưng đôi cánh tay cứng như sắt thép của y cũng chợt mềm rũ xuống, thanh đao thép vốn được lau rất sạch rất sáng rơi leng keng một tiếng xuống đất, dính vào một chút bùn đất.
Người thiếu niên ngón tay quắp lại như mỏ chim, với tốc độ nhanh hơn cả sét đánh đâm trúng cổ họng Lưu Khuê, lại nhanh chóng lui ra trước khi lưỡi đao của y kịp vung lên.
Lưu Khuê mắt trợn tròn xoe, hai con ngươi như sắp lòi ra khỏi hốc mắt, y dùng hết lực toàn thân, cũng không thể thổ ra một chữ, bởi vì xương cổ của y đã bị cái mỏ đó bẻ gãy nát rồi, dây thanh bị xương gãy đâm nát thành cháo thịt, căn bản là không còn cách nào để phát ra bất cứ âm thanh gì.
Lưu Khuê ngạt đến mức gương mặt trướng đỏ như bôi máu gà, y miễn cưỡng phun ra mấy âm tiết ý nghĩa khò hiểu, thân thể bắt đầu lung lay.
Người thiếu niên dường như biết y định nói gì, hắn bước lại, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Lưu Khuê, nhẹ nhàng cúi lưng xuống, nhặt thanh Thiên Ngưu Đao lên, đứng thẳng lên, nhìn vào mắt Lưu Khuê, nhẹ nhàng hỏi:
- Nếu như ngươi đã biết Thiều Châu có thôn Đào Nguyên, lẽ nào lại không biết tại sao ta lại ra tay?
Những tiếng ồ ồ phát ra từ họng Lưu Khuê, đó là tiếng làn khí đi qua họng y, y vẫn không thể nói ra lời nào.
Người thiếu niên đó càng không chần chừ, đột nhiên giơ thanh đao kia lên, đao vừa vung lên không trung, vẽ ra một quầng sáng mờ ảo, thứ ánh sáng trắng như tuyết, trong nháy mắt biến thành đỏ.
Câu nói sau cùng Lưu Khuê nghe thấy là:
- Thôn Đào Nguyên một trăm bốn mươi bảy cái oan hồn đang đợi ngươi, mời lên đường!
Một cái đầu người cằm yến râu báo, con ngươi phẫn nộ mặt đỏ bay lên giữa không trung.
-Đao, đích thực là đao tốt!
***
Sau khoảng thời gian nửa nén hương, một phường đinh đi tuần phát hiện ra thi thể của Lưu Khuê.
Trên cổ tên phường đinh này đeo một cái tiêu, nhưng tên này chỉ dùng một tiếng hét chói tai đã hoàn thành sứ mạng triệu tập mọi người.
Khi rất nhiều người lên tiếng chạy tới, thấy Lưu Khuê đường hoàng ngồi trên ghế, đã thành"Nhất tự tịnh kiên vương”, trên cổ trống trơn, cái đầu lăn đến tận sau cây cột bên cạnh.
Máu tươi đầy đất, theo tình trạng những vết máu bắn tung tóe này thì Lưu Khuê không phải là bị đặt về chỗ ngồi sau khi chết, mà là bị kẻ đó chém một đao bay đầu khi đang ngồi ở vị trí đó, hơn nữa….thanh đao mà kẻ đó dùng lại chính là đao của Lưu Khuê, kẻ đó rốt cuộc làm như thế nào mà tạo nên hiệu quả như vậy?
Cùng với cái chết của Lưu Khuê, cả Dương trung phủ ồn ào sôi sục một vùng, vài người nghe tiếng xông vào phòng sách, kết quả là a hoàn trông thấy cảnh tượng đẫm máu liền nôn thốc nôn tháo ra, đám tuần bổ thì ai nấy sắc mặt âm u, giống như người khác thiếu nợ mình ba trăm xâu tiền.
Phụng Thần Vệ Trung Lang Tướng-Thái Đông Thành dẫn ba Thiên Ngưu Bị Thân Thẩm Gia Huy, Ngô Thiếu Đông, Hoàng Kỳ Lân từ sau khi đi vào thư phòng nơi xảy ra vụ án cũng không thấy trở ra nữa. Để đề phòng kẻ xấu điệu hổ li sơn, Dương Minh Sanh đương nhiên cũng bị bọn họ khiêng vào trong đó.
Tiếng khóc bi phẫn của ba người Thẩm Gia Huy từ trong thư phòng truyền ra, cắt đứt những tiếng xì xào bàn tán của đám võ hầu, phường đinh, cả khoảng sân rơi vào tình trạng tĩnh lặng, chỉ có tiềng khóc bi thống loáng thoàng truyền đến, làm kinh sợ lũ quạ đen ngủ đêm ở đầu cành, bay lững lờ luẩn quẩn trong bầu trời đêm.
Đám võ hầu phường đinh sắc mặt đều không được tốt cho lắm, người được phái đến có thể lẻn vào thư phòng trong tình trạng nghiêm mật như thế này mà quỷ không hay thần không biết, lấy đi cái đầu Lưu Khuê trong tình trạng y không có chút phản kháng nào, nhân vật này phải đáng sợ đến mức nào?
Mấy tên phường đinh võ hầu phụ trách tuần tra mai phục tại chỗ tối đều âm thầm thấy may mắn và sợ hãi, nghĩ đến chuyện tên thích khách có khả năng đi qua bên cạnh mình, mà bản thân lại không hề phát giác, cũng không khỏi có cảm giác rợn tóc gáy.
Bất kể là phường đinh cũng được, võ hầu cũng được, đều không có giác ngộ đi bắt tên đạo tặc nguy hiểm này, những võ hầu này chỉ có chút bổng lộc ít ỏi, bình thường chỉ phụ trách những chuyện trộm vặt móc túi, lừa gạt hãm hại, phòng lửa phòng cướp, mà phường đinh xem như sụ bổ sung cho bọn họ, nhiều lắm là giải quyết những chuyện nhỏ nhặt như chút tranh chấp làng xóm, ẩu đả đầu đường, có bao giờ tiếp xúc với vụ án lớn như vậy.
Đây là một vụ án giết người đẫm máu, hơn nữa hung thủ đến giết cả văn võ đại thần Đại Đường là Hình Bộ Lang Trung và Phụng Thần Vệ Thiên Ngưu Bị Thân nhanh như chớp, kẻ liều mạng hạng này, lại có võ công cao siêu đáng sợ như thế này, kêu bọn họ chịu chết, ai chịu?
Bọn họ yên lặng đứng ở đó, không phải là đang thương tiếc cho cái chết của Lưu thiên vệ, mà là nghĩ đến chuyện Dương Lang Trung là mục tiêu của tên thích khách đó, chỉ cần Dương Lang trung không chết, thì tên thích khách đó nhất định còn có thể lại đến, ai không cẩn thận thì mình sẽ bị giết như giết một con gà mà sợ hãi.
Sắc mặt Dương Phàm đương nhiên cũng trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ. Mặc dù người khác có chăm chú quan sát, cũng đừng mơ có thể tìm thấy một chút khác thường nào trong biểu hiện của hắn, càng huống hồ bây giờ căn bản là chẳng có ai đi quan sát biểu hiện của bọn họ, bởi vì chẳng ai nghĩ đến hung thủ lại ở ngay trong bọn chúng.
Sau khi phát hiện thuật liên thủ hợp kích của bốn gã Thiên Ngưu Bị Thân, Dương Phàm liền quyết định trước tiên sẽ loại bỏ một tên trong số bọn chúng, Thái sư phụ của hắn đã từng nói với hắn, binh sĩ huấn luyện có tố chất liên kết cùng đánh, tiến thoái ăn ý, có thể gấp mấy lần sức lực của mỗi người, mọi khả năng được phát huy ra khi liên thủ cùng đánh, bội số thậm chí gấp mười lần tổng chiến lực mấy binh sĩ cộng lại.
Bốn gã Thiên Ngưu Bị Thân này rõ ràng đều có võ công không tầm thường, sức mạnh mà bọn họ liên thủ cùng đánh phát huy ra rốt cuộc lớn đến mức nào, Dương Phàm không rõ, hắn cũng không muốn phí công làm rõ làm gì, việc hắn cần làm là cẩn thận từng bước một, không cần mạo hiểm làm gì. Nếu như có thể dùng thân phận bí ẩn của mình giết chết một tên trong số bọn họ, đạt được mục đích của mình, là được rồi.
Bốn người này đã luyện thuật liên thủ hợp kích đã vài năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm, cái kiểu ăn khớp với nhau khiến bọn họ thành một khối, như cùng một người, giết chết một người, sẽ phá hủy kiểu ăn khớp này.
Bởi vì bốn gã này quen với thủ đoạn công thủ cùng nhau, phối hợp cùng nhau, một khi loại bỏ một tên trong số đó, thì ba người còn lại đột nhiên thay đổi phương thức công kích quen thuộc, thậm chí còn không bằng ba tên lần đầu thử phối hợp càng xoay tròn như ý, thế này tức là hoàn toàn làm tan rã khả năng liên thủ hợp kích của bọn họ.
Sau khi hắn vào thư phòng có đối đáp với Lưu Khuê vài câu, chỉ muốn xác nhận xem Lưu Khuê có phải là một trong số những người đã tham gia vào huyết án Thiều Châu năm đó hay không, đương nhiên, bất luận Lưu Khuê phải hay không phải, nếu y đã bước chân vào vòng lốc xoáy này thì nhất định phải chết.
Lời của Lưu Khuê chỉ có nửa câu, tuy chỉ nói có nửa câu nhưng sự thay đổi của nét mặt, ngữ khí của lời nói, đến cả cái tên thôn Đào Nguyên mà y buột miệng nói ra, đều đã chứng minh rõ ràng, y chính là kẻ đã tham gia vào vụ huyết án thôn Đào Nguyên năm đó, ít nhất cũng là người trong cuộc.
Lưu Khuê như vậy, thế còn ba người còn lại của “ tường đồng vách sắt” thì sao?
Còn vị Phụng Thần Vệ Trung Lang Tướng Thái Đông Thành kia thì sao?
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan