Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Try Họa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Trao Đổi
hu Hạo Đế trầm tư đưa mắt về phía Huyết Ưng, y hiểu ý, nháy mắt một cái thân ảnh đã biến mất. Chu Hạo Đế điều chỉnh tâm tình xong cầm quyển tấu chương, lạnh giọng nói:
-Tuyên!
Tử Mộc Vạn Quân bước vào hành lễ, Chu Hạo Đế mới phất tay ý bảo hắn đứng lên, nhưng mắt vẫn dán vào quyển tấu chương, nhàn nhạt hỏi:
-Tử Mộc khanh có chuyện gì quan trọng muốn tâu sao?
Tử Mộc Vạn Quân không vội trả lời Chu Hạo Đế, y lặng lẽ quan sát nam nhân đang ngồi trên ngai vàng kia, là người muội muội y yêu, cũng là người bạn chí thân chí cốt của mình. Tử Mộc Vạn Quân cảm thấy vô cùng khó xử và lo lắng, khi y quyết định đến đây gặp, liệu Chu Hạo Đế có đồng ý với lời đề nghị của y không?
-Vạn Quân, có gì thì tâu không thì có thể lui. Trẫm còn rất nhiều chuyện phải xử lý!
-Hoàng thượng, thần có một chuyện muốn trao đổi với ngài! _ Tử Mộc Vạn Quân quỳ xuống, chấp tay thành quyền nói
Động tác lật xem tấu chương của Chu Hạo Đế bỗng ngưng lại, hắn ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía Tử Mộc Vạn Quân, cuối cùng con ngươi đen láy lóe lên:
-Kẻ trong bóng tối cản chân Huyết Trích Tử là khanh? _ Chu Hạo Đế nhướng mi hỏi
-Là vi thần! _ Tử Mộc Vạn Quân cúi đầu thừa nhận
-Thật hay! Thật hay! Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn phí bất công phu*.
Nói xong Chu Hạo Đế từ từ đứng dậy, bước xuống gần Tử Mộc Vạn Quân,
-Người đâu! _ Chu Hạo Đế quát.
-Hoàng thượng, người không muốn biết người có khả năng thi triển Hạt Châm sao? _ Tử Mộc Vạn Quân vội ngẩng đầu nói với Chu Hạo Đế
-Ngươi đang uy hiếp trẫm? _ Chu Hạo Đế từ trên nhìn xuống
-Vi thần không dám, vi thần chỉ muốn trao đổi với hoàng thượng. _ Tử Mộc Vạn Quân thở dài, hắn thật hết cách rồi
Tử Mộc Vạn Quân có thể cảm nhận được hơi thở đầy sự đè nén của Chu Hạo Đế, làm sao y không biết lúc này tâm tình kẻ kia cực kỳ xấu. Tử Mộc Vạn Quân hít một hơi thật sâu, giọng nói kiên định
-Vi thần dùng Hạt châm trao đổi với hoàng thượng được không?
Con ngươi đen láy của Chu Hạo Đế sáng lên. Hắn quay lại long ỷ, tay nhịp nhịp lên mặt bàn, bạc môi mỏng kéo ra một nụ cười quỷ dị
-Nói đi! Điều kiện của ái khanh là gì?
Tử Mộc Vạn Quân cảm thấy rùng mình, nhưng bây giờ y không còn đường lui nữa. Y có thể giúp Tử Mộc Thanh Ninh thoát khỏi sự theo đuôi của Huyết Trích Tử, nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời,một khi Chu Hạo Đế bùng phát thì chuyện tìm ra ai là người hạ chú sẽ rất nhanh thôi. Tử Mộc Vạn Quân chỉ có thể chủ động ra điều kiện, như vậy về sau mới có thể giữ mạng cho tiểu muội của mình.
-Vi thần chỉ cầu hoàng thượng, sau này dù xảy ra chuyện gì, xin hãy chừa cho Thanh Ninh một con đường sống!
-Hừ, Tử Mộc Vạn Quân, khanh nghĩ với những gì nàng ta đã làm, trẫm có thể cho nàng ta toàn thây là đã nhân đức lắm rồi! _ Chu Hạo Đế cười lạnh
-Hoàng thượng, trên đời này, ngoài vi thần ra, không còn ai biết về Hạt châm cả.
-Tử - Mộc –Vạn – Quân!!!!_ Chu Hạo Đế rít lên
-Hoàng thượng, thần biết tiểu muội là tội đáng muôn chết. Nhưng thần chỉ còn một mình muội ấy, xin người hãy vì giao tình gần 20 năm của chúng ta, vì sự hi sinh của cả nhà Tử Mộc mà cho Thanh Ninh một con đường sống …! _ Tử Mộc Vạn Quân ngẩng đầu, giọng y khẩng thiết cầu xin
-Được! Trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần mẫu tử Huyên Nhi bình an vô sự, trẫm sẽ tha cho Tử Mộc Thanh Ninh. _ Chu Hạo Đế sau một khắc suy tư cuối cùng cũng đồng ý thỏa thuận
-Thần tạ ơn hoàng thượng. Sau khi hoàng hậu bình an hạ sinh long thai, thần sẽ đưa gia muội về lại Thanh Tự Sơn, mãi mãi không bao giờ xuất hiện ở kinh thành nữa. Ngày mai thần sẽ đích thân đến Cảnh Dương Cung. _ Tử Mộc Vạn Quân ngẩng đầu, y nở một nụ cười nhẹ nói với Chu Hạo Đế, rồi hành lễ cáo lui
Chu Hạo Đế không trả lời, hắn lại tiếp tục cầm tấu chương để phê duyệt. Khi Tử Mộc Vạn Quân quay lưng rời đi, hắn chỉ nâng mi mắt nhìn bóng dáng thon dài màu trắng đầy bất lực. Đó là người huynh đệ, thần tử mà hắn tin tưởng nhất, người có cùng lý tưởng gầy dựng giang sơn, tưởng chừng như cả hai có thể kề vai sát cánh như đã từng, vậy mà định mệnh lại để một chữ tình chắn ngang tất cả.
-Huyết Ưng!
-Có thuộc hạ.
-Cho người giám sát Ninh phi chặt chẽ. Trẫm không muốn từ đây đến lúc hoàng hậu lâm bồn có bất kỳ chuyện gì xảy ra!
-Thần tuân mệnh! _ Vừa dứt lời, thân ảnh Huyết Ưng biến mất
Nói về phía Tử Mộc Thanh Ninh, từ khi vào cung mặc dù được phong làm Thanh phi, lại được ban Tĩnh An cung, vốn là cung điện gần Vĩnh Thọ cung của thái hậu. Tưởng là vinh quang nhưng tính ra từ lúc được phong phi đến giờ, Chu Hạo Đế chưa một lần đặt chân đến nơi này.
Hiện giờ Tử Mộc Thanh Ninh đi lại bất tiện nên thỉnh thoảng ả ta mới ngồi kiệu đến Vĩnh Thọ cung để hàn huyên cùng Huệ thái hậu, Huệ Từ Vân cũng cảm thấy thích ả nên luôn cho người chiếu cố để ả không phải chịu sự ức hiếp trong hậu cung.
Trong hậu cung lúc này chỉ có thể dùng từ ảm đạm để hình dung. Mọi người thật sự không hiểu cuối cùng thì hoàng hậu mang thai, hoàng thượng là cao hứng hay không? Nói là không thì cũng không phải, vì từ khi hoàng hậu có hỷ, hoàng thượng ngoại từ lên triều, đến Võ Ảnh Điện nghị sự, thỉnh thoảng đến Vĩnh Thọ cung vấn an thái hậu thì hầu như đều ở lại Cảnh Dương cung của hoàng hậu.
Nhưng nói cao hứng thì cũng không phải, vì cũng từ khi hoàng hậu mang thai, không hiểu sao tính tình hoàng thượng cũng âm trầm, bất định hơn rất nhiều. Lúc trước thỉnh thoảng cũng có phi tử khóc lóc với thái hậu vì hoàng thượng mưa móc hậu cung không đều, lúc đó nghe thái hậu khuyên thì hoàng thượng cũng chỉ cười trừ. Nhưng bây giờ, đã có không ít phi tử vì nhỏ to với thái hậu chuyện hậu cung mà bị Chu Hạo Đế hạ lệnh loạn côn đánh chết. Quan lại trong triều lên án chuyện độc sủng Mạc Tịnh Huyên hay chuyện triều đình bắt tay với võ lâm, nhẹ thì bị tước mũ ô sa, nặng thì bị xử trảm. Mặc dù trước giờ Chu Hạo Đế cũng nổi danh huyết sát, nhưng hắn chưa bao giờ thẳng tay như hiện nay.
Tĩnh An cung
-Nương nương, người ngồi đây lâu lắm rồi, nên vào trong thôi không sẽ bị nhiễm phong hàn mất! _ Thái Bích khoác một cái áo choàng lên cho Tử Mộc Thanh Ninh
-Nhiễm phong hàn cũng không chết được đâu! _ Tử Mộc Thanh Ninh vừa nhìn bên ngoài trời vừa nói
-Nương nương, người cứ như vậy, hoàng thượng …_ Thái Bích do dự, nói
-Không sao, ta sẽ chờ! Vài tháng nữa thôi, khi tiện nhân kia chết đi, hoàng thượng nhất định sẽ về lại bên ta! _ Tử Mộc Thanh Ninh cuối đầu, tiếp tục thêu tẩm y mà ả ta định dành cho Chu Hạo Đế.
-Nương nương, tội tình gì người phải như vậy, người chỉ cần nói với thái hậu, thái hậu chắc chắn sẽ có cách đưa hoàng thượng đến gặp người mà. _ Thái Bích bất mãng khuyên ngăn
-Người ở đây nhưng lòng không ở đây thì được gì. Ta đã có thể đợi gần 10 năm thì có đợi thêm mấy tháng nữa cũng như vậy thôi …_ Tử Mộc Thanh Ninh vuốt ve từng đường chỉ trên tẩm y màu vàng rực, nhẹ giọng nói
Ả đã đợi ngần ấy năm, thêm mấy tháng nữa thì đã là gì. Chỉ cần tiện nhân Mạc Tịnh Huyên chết đi, ả sẽ tốt bụng nhận nuôi nghiệt chủng kia … ả sẽ cho Chu Hạo Đế thấy được sự dịu dàng, đôn hậu của mình … rồi Chu Hạo Đế lại trở về là hắn của ngày xưa, yêu thương ả, che chở ả. Phải! Sẽ là như vậy, chỉ cần Mạc Tịnh Huyên chết đi!
Mây Khói Ngang Mi Mây Khói Ngang Mi - Try Họa