A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:34:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 65: Lưu Manh Sẽ Truyền Nhiễm
gươi đang làm gì đó?” Công Tôn bị Triệu Phổ kéo vào trong một hẻm nhỏ.
Triệu Phổ bảo Tử Ảnh đến hiệu may mang vài bộ quần áo tới, thay đổi một bộ trang phục, ăn mặc như một võ sinh hành tẩu giang hồ, còn cố ý bôi đen cả khuôn mặt mình.
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử ở một bên cười tủm tỉm, “Giống Bao Bao.”
Công Tôn cũng muốn cười, còn chưa cười ra tiếng, Triệu Phổ đã đón lấy tương cháo do Tử Ảnh làm ra, bôi lên mặt Công Tôn.
“A…” Công Tôn vội vàng tránh né, nhưng Triệu Phổ đè lại không cho y chạy, “Thư ngốc, phối hợp đi, nhiều người mới thú vị!”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Công Tôn bị bôi tương đầy mặt, cảm thấy vừa chua lại vừa mặn, khó chịu muốn chết, đáng trách nhất là Triệu Phổ chết tiệt tay chân còn không sạch sẽ!
Công Tôn xoa xoa mặt, hung hăng đạp Triệu Phổ một cước.
Triệu Phổ rất thoả mãn, đồng thời hạnh phúc vì được đánh trúng, xoay mặt hỏi Tử Ảnh cũng đang bôi đen, “Ê, nhìn ra không?”
Tử Ảnh lắc đầu, “Vương gia, trông rất giống lưu manh!”
Triệu Phổ gật đầu, “Được!”
Công Tôn vừa thay đổi một bộ y phục của võ nhân, vừa hỏi Triệu Phổ, “Tại sao lại phải bôi đen mặt như vậy?”
“Chúng ta đi gây sự, bôi lên như vậy, làm chuyện xấu không ai có thể nhận ra.” Nói xong, Triệu Phổ kéo Công Tôn đi.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương tay nắm tay, cũng muốn đi theo “làm chuyện xấu”, Đại Ảnh và Phi Ảnh không biết từ đâu nhảy xuống, chiếu cố hai vật nhỏ.
.
Triệu Phổ kéo Công Tôn đang tâm không cam tình không nguyện ra ngoài phố, không cần đi quá xa, liền nhìn thấy chính giữa con đường phía trước có không ít người vây quanh. Có người giang hồ mặc võ phục, cũng có người đi đường vây xem náo nhiệt.
Công Tôn bị Triệu Phổ kéo vào trong đám người, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng muốn chui vào, bị Đại Ảnh và Phi Ảnh nắm áo kéo lại —— Không được đi!
Chỉ thấy trong đoàn người, có nhiều kẻ đang giằng co với một đám quan binh, trên mặt đất nằm hai cỗ thi thể, có mấy kẻ giang hồ đang gây ồn ào. Các quan binh muốn đem thi thể tới Khai Phong phủ điều tra rõ về người chết, bọn giang hồ thì muốn mang thi thể đi.
Triệu Phổ và Công Tôn nhìn xung quanh một chút, không thấy Triển Chiêu, có chút khó hiểu, liền hỏi một người đi đường đang xem náo nhiệt bên cạnh, “Xin hỏi, nghe nói ban nãy có rất nhiều kẻ làm khó dễ Triển đại nhân, người đâu rồi?”
“Nga, ban nãy có quan binh tới, Triển đại nhân đã bị một bạch y nhân lôi đi.” Người xem náo nhiệt kia nói, “Đám giang hồ này thật không biết lý lẽ.”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— Nga~ Bạch Ngọc Đường xuống tay thiệt là nhanh.
Công Tôn kéo kéo Triệu Phổ, nói, “Nếu không có chuyện gì, chúng ta quay về đi?”
Triệu Phổ xoa tay, cười nói, “Gấp cái gì, nhìn xem náo nhiệt rồi nói tiếp.”
Công Tôn bất đắc dĩ, đành phải ở lại cùng hắn xem.
Lúc này, chợt nghe mấy tên giang hồ nghểnh cổ nói, “Chúng ta giang hồ chuyện giang hồ, cái gì Khai Phong phủ a! Không tới phiên các ngươi quản!”
Đô Thống cấm quân dẫn đầu kia là Dương Nhất Hà, người này võ nghệ cao cường, làm người tương đối nghiêm túc, thấy đám giang hồ kia xỏ lá vô lại, liền quát, “Gây tai nạn chết người há lại là chuyện trẻ con, cản trở phá án hết thảy áp đi!”
Sau đó, cấm quân bắt đầu bắt người, bọn giang hồ này cùng với những người xem náo nhiệt vội vàng bỏ chạy, đám võ lâm nhân sĩ vừa mới ồn ào cũng chửi xéo rồi tháo chạy.
Dương Nhất Hà lắc đầu thở dài, gọi người thu thập một chút, mang thi thể cùng kẻ sát nhân đi, vừa xử lý vừa lầm bầm, “Đã quá loạn, còn thêm phiền!”
Triệu Phổ đi tới, vươn tay vỗ vai Dương Nhất Hà, hỏi, “Này, Dương huynh, chuyện gì xảy ra a?”
Dương Nhất Hà nghe thấy thanh âm rất quen tai, nhìn tới thì càng hoảng sợ, tâm nói tên này từ đâu đến? Tại sao còn đen hơn cả Bao đại nhân? Mà còn biết mình?
Triệu Phổ thấy hắn không nhận ra mình, liền giơ tay chỉ chỉ mặt mình, nói, “Ta, Triệu Phổ nè.”
Dương Nhất Hà sửng sốt, “Vương gia… ngươi…”
Triệu Phổ hắc hắc cười, hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
“Phù…” Dương Nhất Hà thở dài, nói, “Mấy ngày ta chúng ta cũng sắp phiền chết rồi.”
Công Tôn hỏi, “Bọn giang hồ này ngày nào cũng gây sự sao?”
“Đúng vậy.” Dương Nhất Hà gật đầu, “Đáng ghét nhất chính là giáo chúng của bốn đại giáo Nhật Nguyệt Càn Khôn, ngày nào cũng đánh tới khuya, hơn nữa còn có nhiều môn phái khác cũng nhảy vào, muốn giành địa bàn cũng đừng tới Khai Phong phủ mà làm loạn chứ, đúng không?!”
“Nhật Nguyệt Càn Khôn…” Công Tôn suy nghĩ một chút, tựa hồ từng nghe nói qua.
Triệu Phổ hỏi Dương Nhất Hà, “Chính là bốn giáo phái đó khơi mào? Đại môn phái khác đâu?”
“Các môn phái khác thì đỡ hơn một chút, như cái gì Võ Đang Thiếu Lâm đó, những ai có thân phận đều biết tiết chế.” Dương Nhất Hà lắc đầu nói, “Nhật Nguyệt Càn Khôn là giáo phái mới khá có thực lực, cho nên đau đầu nhất! Lũ người đó không làm chuyện nghiêm túc, chỉ biết gây xích mích đủ chỗ. Khiêu khích đại môn phái khi dễ tiểu môn phái, còn xúi giục ly gián người giang hồ và quan phủ, thấy là phiền… Đã vậy bọn chúng còn có vài cao thủ, sau khi nhập giáo hình như còn được cho tiền, nên người tham gia rất nhiều.”
“Vậy bốn môn phái kia, chỉ xúi giục người khác đấu, không nội đấu sao?” Công Tôn hỏi.
“Ai!” Dương Nhất Hà nhướng mi một cái, nói với Công Tôn, “Đây chính là điểm quan trọng, bốn môn phái này, nghe tên thì đã biết, kỳ thực đều là cùng một nguồn, còn có thể nội đấu sao?!”
“Nga.” Công Tôn gật đầu, sau đó, Dương Nhất Hà trở lại làm việc, Triệu Phổ kéo Công Tôn đi ra, phân phó Phi Ảnh và Đại Ảnh dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương về trước, bọn họ có chuyện phải làm.
.
“Ngươi chuẩn bị làm gì?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Ta nghĩ có người muốn làm loạn, cố ý gây sự!”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Triệu Phổ nghĩ nghĩ, mỉm cười, nói, “Đi, thư ngốc, chúng ta đi đùa chơi một chút!”
Công Tôn cảnh giác nhìn hắn, vươn tay muốn lau tương trên mặt.
“Ai, lau sạch sẽ bị người phát hiện.” Triệu Phổ nắm tay Công Tôn.
“Ngứa!” Công Tôn nói.
“Ngứa à?” Triệu Phổ sấn tới hỏi, “Ta thổi thổi cho ngươi?”
Công Tôn hơi sửng sốt, Triệu Phổ liền nhích tới, giúp Công Tôn thổi… Phù phù hai cái, quả thật đã đỡ hơn.
Công Tôn cảm thấy rất hưởng thụ, chỉ là…
“Chụt…”
“Uy!” Công Tôn che mặt, Triệu Phổ tuy hôn trộm thành công, nhưng cũng khổ ra mặt, “Đều là vị tương, mặn chết!”
Công Tôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, hung hăng trừng Triệu Phổ, “Đáng đời ngươi!”
.
Hai người chạy tới nơi tổ chức võ lâm đại hội, nơi đó là vùng ngoại thành, bên cạnh khu chợ ở ngoại ô phía Đông Khai Phong phủ. Đông ngoại ô toàn là người, còn có nhiều vườn cây.
Chợ là nơi mọi người bán sức lao động, cũng là nơi bán vài món ăn thôn dã.
Công Tôn và Triệu Phổ thong dong đi tới, Triệu Phổ thấy Công Tôn thay đổi một bộ y phục thì không còn nhã nhặn như thường ngày, đi đường mà không ngừng vung vẩy cánh tay, dáng vẻ tùy tiện, cảm thấy rất thú vị, liền cười hỏi, “Thế nào thư ngốc? Khó có được một lúc làm người xấu, rất thú vị đúng không?”
“Ừ… cũng được.” Công Tôn nhoẻn miệng cười tủm tỉm, nói, “Đúng rồi… Ngươi một hồi chuẩn bị đi khiêu khích ly gián hả?”
“Vậy cũng không hẳn… đúng hơn là gậy ông đập lưng ông!” Triệu Phổ cười bí hiểm, “Đừng nói bọn chúng tìm Triển Chiêu gây phiền… Dù không phải thì cũng rất khả nghi! Trước đã tra ra một Uông Minh Hàn, hôm nay lại tra ra một Phương Bác Giang, một thái tử Cao Ly tới một hoàng tử Liêu quốc… Chắc chắn còn có âm mưu nào đó, hẳn là cố ý làm loạn để gây thêm phiền phức, tiện thể nhân cơ hội làm chuyện xấu, cho nên phải tiên hạ thủ vi cường, giải quyết những kẻ này.”
“Vậy ngươi muốn khiêu khích như thế nào?” Công Tôn hỏi, “Còn nữa a, muốn ta theo làm gì? Ta không biết đánh nhau.”
“Hà, ngươi không biết đánh nhau nhưng mồm ngươi độc!” Triệu Phổ vẻ mặt bỡn cợt, “Khiêu khích ly gián đều dựa vào cái miệng của ngươi, hôm nay ngươi cứ thoải mái mắng người! Quá quá đã ghiền.”
Công Tôn híp mắt lại nhìn hắn, tâm nói… Ách, chuyện này có vẻ không tồi!
Hai người lại đi tiếp một hồi, liền thấy phía trước có một lôi đài, dưới đài vây quanh nhiều người, người trên đài mải mê đánh nhau kịch liệt.
Triệu Phổ nhìn nhìn bốn phía quanh lôi đài, chỉ thấy có bốn đội hình màu mè sát cánh bên nhau, không có cùng một lá cờ, xem ra là thuộc về những môn phái khác nhau.
“Màu đỏ chính là Nhật giáo, màu trắng là Nguyệt giáo, màu xanh là Càn giáo, màu nâu là Khôn giáo.” Công Tôn nói, “Ừm, người giang hồ hình như rất thích dùng màu sắc phân biệt môn phái!”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, tiến tới bên tai Công Tôn nhỏ giọng nói, “Bởi vì ngu ngốc, không biết dùng tới cái đầu, nên chỉ nhớ được một vài thứ lặt vặt.”
Công Tôn nhịn không được bật cười, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, “Ngươi lại nói bậy.”
Triệu Phổ thỏa mãn nhìn Công Tôn, tâm nói… Thư ngốc này trông thật là đẹp, cái mặt bị bôi đen ơi là đen, mà còn dễ nhìn như vậy?!
Lúc này, hai người trên lôi đài đã phân rõ thắng bại, một người đá người kia xuống đài, người bị đá kia rơi bịch xuống thật thảm, đồng môn vội vàng tới dìu hắn.
Trong đó có một người đồng môn quay đầu lại tức giận chỉ vào kẻ trên đài, “Luận võ ngừng đúng lúc là được, tại sao ngươi lại hạ sát thủ?!”
Gã nọ chỉ cười cười, nói, “Ai, muốn trách thì trách Cuồng phái của các ngươi công phu quá kém, chỉ một kích cũng chịu không nổi, kỹ thuật của mình không bằng người, thì không nên trách người khác! Ha ha ha!”
Công Tôn nhíu mày, nói, “Đây là người từ đâu tới a. Thật đáng ghét!”
Triệu Phổ cười, “Một lát nữa ngươi phải càng đáng ghét hơn hắn nữa đó!”
“Các vị, ta chính là đệ tử Côn Lôn, gia sư là Côn Lôn Chân Nhân, hiện nay trên thiên hạ võ công Côn Lôn của ta là tối cao!” Nói xong, đệ tử Côn Lôn liền đắc ý xuống đài, lại có đôi thứ hai lên đấu.
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, kéo Công Tôn một cái, “Thư ngốc, đi theo xem.” Nói xong, kéo Công Tôn, lặng lẽ chạy theo đệ tử Côn Lôn.
Công Tôn không biết võ công, bị Triệu Phổ một tay ôm chặt, hai chân không chạm đất, mất tự nhiên vô cùng, Triệu Phổ phóng qua từng thân cây… Liền phát hiện đệ tử Côn Lôn càng chạy càng nhanh, cuối cùng, đứng lại ở một khối đất trống giữa rừng.
“Thế nào rồi?” Lúc này, trong rừng có một nam tử áo đỏ đi ra.
Công Tôn và Triệu Phổ trốn một bên nhìn ra, Công Tôn ngước mắt, có chút giật mình nhìn Triệu Phổ —— Là người của Nhật giáo!
Triệu Phổ nhướng mi một cái —— Quả nhiên có trá.
“Đã làm theo yêu cầu của ngươi! Người của Cuồng phái bây giờ chắc chắn hận chết Côn Lôn phái.” Đệ tử Côn Lôn khấp khởi nói xong, tiếp nhận tấm ngân phiếu mà đệ tử Nhật giáo đưa qua, hoan hoan hỉ hỉ xoay người chạy.
Người nọ mới vừa đi, trong rừng cây, lại có vài tên đệ tử Nhật giáo mặc áo đỏ đi ra, hỏi người dẫn đầu, “Sư huynh, lần này tại sao sư phụ lại muốn chúng ta đi ly gián võ lâm quần hùng của Trung Nguyên a?”
Đệ tử Nhật giáo được gọi là sư huynh kia nói, “Dù sao thì cũng là sư phụ an bài, chúng ta cứ theo đó mà làm.”
“Sư huynh, đi ăn cơm đi?” Một tiểu đệ tử tuổi tương đối nhỏ nói, “Sáng nay mải lo náo loạn võ lâm Trung Nguyên, chết đói!”
Cả bọn gật đầu, cùng nhau rời đi, chạy tới tửu lâu.
Triệu Phổ sai Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đi theo bọn chúng, sau đó, ôm Công Tôn đáp xuống đất.
“Quả nhiên có âm mưu khiêu khích ly gián, không biết xuất phát từ mục đích gì.”
“Dù sao cũng là không tốt.” Triệu Phổ lắc đầu nói, “Thư ngốc, chúng ta bắt đầu thi hành phản gián kế.”
“Ngươi muốn làm gì?” Công Tôn có chút lo lắng, Triệu Phổ tiến đến bên tai Công Tôn, thầm thì nói nhỏ.
Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi, “Thực sự làm bậy như vậy cũng được sao?”
“Ừ!” Triệu Phổ gật đầu một cái, “Tùy ngươi!”
“Hảo.” Công Tôn nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Dù sao ta cũng tức giận no cả bụng mà chưa bộc phát, nhân cơ hội chơi đùa một chút.”
“Cái gì?” Triệu Phổ khó hiểu nhìn Công Tôn.
“Không.” Công Tôn nghĩ nghĩ, vươn tay vỗ vai Triệu Phổ, nói, “Đi thôi! Chúng ta đi đùa giỡn lưu manh!”
Sau khi rời khỏi khu rừng, Tử Ảnh và Triệu Phổ lặng lẽ bắt ba giáo chúng của Nguyệt giáo, trói chặt bọn chúng để ảnh vệ mang đi, sau đó ba người thay ra y phục màu trắng của bọn họ.
Lúc này, Bạch Ảnh trở về báo, đám giáo chúng của Nhật giáo ban nãy đã đến Vạn Hòa tửu lâu cách đó không xa dùng bữa.
Triệu Phổ cười, lôi kéo Công Tôn đi.
Công Tôn đang chuẩn bị, một hồi phải hảo hảo đùa giỡn lưu manh như thế nào, y hồi tưởng lại lời nói việc làm hằng ngày của Triệu Phổ, còn có vài tên lưu manh khác, tận lực học cho thật giống.
.
Tới tửu lâu, liền thấy mấy tên giáo chúng Nhật giáo đang ăn, bọn Triệu Phổ nghênh ngang đi lên lầu ba, một thân áo trắng rất nhanh khiến cho bọn áo đỏ chú ý.
Gã dẫn đầu nhìn nhìn ba người, thốt lên một câu, “Nhật Nguyệt Càn Khôn chiếu cửu châu.”
Triệu Phổ cả kinh, tâm nói —— U, còn có ám hiệu a!
Tử Ảnh giật giật khóe miệng liên tục —— Đám giang hồ này vì sao vĩnh viễn cứ nhàm chán như vậy hả trời?!
Công Tôn nghe được như lọt vào sương mù, tâm nói đây là loại thơ gì? Quá tục, đám giang hồ này cũng vậy, cứ thích dùng ám hiệu liên lạc.
Chỉ là người ta đã nói ra, đáp không giống chẳng phải để lộ sao? Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— Thư ngốc, ngươi giỏi văn, đối đi!
Công Tôn vô lực, tâm nói, cái này giỏi văn cỡ nào cũng không xài được, chỉ có những kẻ đầu óc có vấn đề, lại lỗ mãng lại ngu ngốc cộng thêm ngớ ngẩn mới đối được!
Triệu Phổ thấy Công Tôn không phản ứng, liền trừng y —— Nói đi!
Công Tôn trừng lại —— Ta mới không muốn mất mặt, muốn nói ngươi tự nói!
Triệu Phổ hết cách, mắt thấy tiếp tục không trả lời sẽ khiến đối phương hoài nghi, liền nhanh miệng nói bừa một câu, “Thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ.”
Công Tôn trầm mặc, Tử Ảnh phía sau cũng trầm mặc… Đám ảnh vệ trên nóc nhà cũng trầm mặc. Trong lòng mọi người chỉ hiện lên một ý niệm… Bọn họ không quen biết tên này!
Nhưng không nghĩ tới là, Nhật giáo cũng nở nụ cười, nói, “Thì ra là Nguyệt giáo bằng hữu, đến, mời ngồi!”
Triệu Phổ nhướng mi một cái —— Hm, vận khí thật tốt!
Công Tôn thì có chút xung động muốn đập đầu vào tường.
Triệu Phổ thấy Nhật giáo giáo chúng khách khách khí khí, còn chưa kịp mở miệng nói, chợt nghe Công Tôn đột nhiên thốt lên một câu, “Mụ nội nó, lão tử đã nói hôm nay không may rồi mà… Ăn một bữa cơm mẹ nó lại gặp phải Nhật giáo ăn hại.”
Triệu Phổ và Tử Ảnh mở to hai mắt vẻ mặt kinh dị nhìn Công Tôn.
“Rầm”, sau khi chấn lăng, một đệ tử của Nhật giáo đập bàn đứng dậy, quát, “Ngươi nói cái gì?”
Sư huynh kia vội vàng ngăn cản, quay sang nói với Công Tôn, “Huynh đài, Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo từ trước đến nay tình như thủ túc, cho tới bây giờ cũng không nội loạn!”
Triệu Phổ dùng cánh tay khều khều Công Tôn một cái, Công Tôn xoay mặt nhìn hắn —— Muốn gì?
Triệu Phổ chớp chớp mắt với y —— Tiếp tục xỏ bọn chúng hai câu, nôn chết bọn chúng!
Công Tôn chớp chớp mắt, suy nghĩ —— Tiếp tục hai câu nữa sao?
“Các ngươi thuộc phân đà nào? Đệ tử của ai? Cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn?!” Một đệ tử Nhật giáo nói, “Nhìn lại mấy người các ngươi kìa, đen như than, còn gầy như cây đậu!”
Công Tôn đời này, hận nhất người ta dùng mọi cách mắng y gầy! Tên này còn dám nói y gầy như cây đậu hả?
Công Tôn mỉm cười, ngước mắt nhìn nhìn bọn chúng, nói với Triệu Phổ, “Ai, ầm ĩ cái gì, sư phụ nói, người của Nhật giáo, múa mép khua môi ghê gớm lắm, còn dặn chúng ta nếu như sau này có xung đột, nghìn vạn lần đừng tính toán với bọn người của Nhật giáo làm chi! Bởi vì chúng đều quá yếu, chịu không nổi một kích.”
Nhật giáo giáo chúng đều có chút choáng váng, tâm nói… Giáo chủ Nguyệt giáo này luôn theo chân giáo chủ Nhật giáo bọn chúng xưng huynh gọi đệ, không ngờ đằng sau lại nói bọn họ như vậy.
Công Tôn nói xong, nhìn Triệu Phổ, nhướng nhướng mi, như vậy là hỏi —— Sao hả?
Triệu Phổ nhún vai một cái —— Tàm tạm!
Công Tôn hơi nheo mắt lại, hôm nay bôi tương lên mặt, làm xằng làm bậy cũng không sợ, bèn nói, “Đều trở về luyện lại công phu cho gia gia! Cả đám nhìn chỉ tổ bẩn mắt, đừng lang thang khắp nơi làm mất mặt!” Nói xong, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Phổ và Tử Ảnh, nghênh ngang đi đến một cái bàn gần đó, tiện chân đá ngã cái ghế, quát, “Tiểu nhị, dọn thức ăn, phải so với bàn bên kia ngon hơn gấp mười lần!”
“Ách… Dạ đại gia!” Tiểu nhị nơm nớp lo sợ chạy xuống chuẩn bị thức ăn, tâm mắng, đám giang hồ này một người so với một người càng khó ưa!
Triệu Phổ tới bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, ngước mắt, thấy Nhật giáo giáo chúng đều tái cả mặt rồi, liền khẽ nói với Công Tôn, “Nè, thư ngốc, bình thường lại chút đi, không cần nhập tâm như vậy chứ?”
Công Tôn tâm tình tốt lộ rõ ra trên mặt, ồn ào, “Ngươi con mẹ nó nói cái gì?”
Triệu Phổ giật khóe miệng… Công Tôn hít sâu một hơi —— Quá mức nghiện!
Mà nguyên bản, Công Tôn bọn họ muốn chờ người của Nhật giáo phát hỏa, nhưng không ngờ, những người đó tựa hồ nhịn xuống, cúi đầu tiếp tục ăn, vẻ mặt tức giận.
Công Tôn có chút giật mình, nhìn Triệu Phổ —— Thật sự nhịn được kìa!
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, liền thấp giọng nói, “Tiếp tục chút nữa đi.”
Công Tôn cười tủm tỉm, hảo nha.
Triệu Phổ thấy Công Tôn lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh hiếm có, trong lòng như bị móng vuốt của một con mèo nhỏ gãi nhẹ, ngứa a ngứa!
Công Tôn ngước mắt, nhìn đám người phía sau một chút, nói, “Ta đã bảo tửu lâu có mùi thối thoang thoảng đâu đây mà, cũng phải thôi, ngồi cùng người của Nhật giáo mà, vậy còn không thối sao!”
Triệu Phổ nhìn Công Tôn —— Được!
Công Tôn nghĩ nghĩ —— Thỉnh thoảng làm ác bá một lần, cảm giác thật hả hê!
“Nè, ngươi muốn gây sự phải không hả?” Nhật giáo có vài đệ tử trẻ tuổi nhịn không được, quay sang rống Công Tôn.
Công Tôn lắc đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói, “Hờ, sư phụ nói một chút cũng không sai, Nhật Nguyệt Càn Khôn tứ giáo a, vị trí nên điều chỉnh một chút, Nhật giáo rõ ràng là vô dụng nhất, làm sao có thể đứng trước nhất được? Phải đặt ở sau cùng mới đúng! Phải là Nguyệt Càn Khôn Nhật giáo!”
“Ngươi thối lắm!” Một Nhật giáo giáo chúng nghe hết nổi, đột ngột đứng bật dậy.
Công Tôn cười nói, “A, ngươi cho là ta giống như ngươi sao, trên dưới há mồm đảo ngược sự thật?!”
Triệu Phổ và Tử Ảnh mở to hai mắt nhìn Công Tôn, mồm há thật to, giơ tay đỡ lấy cái cằm… coi chừng cằm rớt.
Công Tôn vẻ mặt bỡn cợt nhìn Triệu Phổ —— Giống không? Thực sự giống côn đồ lưu manh không?
Triệu Phổ cắn răng nắm chặt nắm tay —— Thật đáng yêu!
Tử Ảnh ở một bên thở dài —— Nồi nào vung nấy!
“Hảo!” Nhật giáo giáo chúng rốt cuộc nhịn không được, hắn một cước đá cái bàn lật ngược, nói, “Hôm nay ta thà phá bang quy bị phạt, cũng phải hảo hảo giáo huấn các ngươi!”
Công Tôn và Triệu Phổ nghe xong liếc mắt nhìn nhau, bàn tay đặt dưới bàn nhẹ nhàng vỗ —— Khiêu khích thành công!
Du Long Tùy Nguyệt Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã