Số lần đọc/download: 501 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:11 +0700
Chương 63
T
rong ánh mắt thương hại của đồng nghiệp, Bảo An đau khổ vào phòng giám đốc. Không ngoài dự đoán, nửa tiếng sau, cậu ta lại xám xịt chạy ra.
_Chết mất thôi, không khéo tôi lên cơn đau tim quá! – Tần Lan ôm ngực rên rỉ. Tình trạng này rốt cuộc còn kéo dài đến khi nào, cô nghi là tới lúc đó mình cũng mắc bệnh căng thẳng thần kinh! Hải Lam ơi Hải Lam, cô hại thảm chúng tôi rồi!
_Không biết quản lý Lam bao giờ mới… – Ai đó đang nói tự dưng im bặt. Lập tức tất cả lại cắm cúi viết viết viết, gõ gõ gõ… Điển hình kiểu những con ong làm việc chăm chỉ, tựa như mấy câu ca thán vừa nãy chưa hề phát sinh.
Tầm mắt Đình Phong tùy ý đảo qua các bàn, sau đó không nói lời nào rời đi, lưu lại sau lưng hơn chục người hai mặt nhìn nhau, âm thầm lau lau mồ hôi trên trán. Gần đây chỉ cần nghe thấy bất kì từ gì dính đến chữ “lam”, giám đốc bọn họ nhất định sẽ trở mặt, âm trầm chẳng khác nào giông bão trên biển Đông. May mắn, anh chưa nghe thấy…
Vừa nghĩ thế xong, cửa phòng lại bật mở, Đình Phong mặt không biểu cảm bỏ thêm một câu.
_Ngày mai, mỗi người nộp hai bản kế hoạch mới cho tôi.
Rầm!
Hoang vu… Yên ắng… Lặng ngắt như tờ. Năm phút sau, từ phòng kế hoạch bắt đầu truyền ra từng tiếng kêu la thảm thiết.
Thờ ơ với cú sốc mình vừa gây ra cho nhân viên, anh ấn nút thang máy, lên tới tầng 15 thì bỏ qua thông báo, trực tiếp xông vào phòng tổng tài.
_Có tin tức gì chưa?
_Vẫn chưa. – Trịnh Duy mệt mỏi ngả lưng ra ghế, trên mặt hốc mắt trũng sâu, hiển nhiên là dấu ấn của nhiều ngày mất ngủ.
_Lâu như vậy còn chưa tìm được?
_Khả năng là họ không còn ở Hà Nội nữa. Tôi đã phái người đi tra các bến xe cùng nhà ga, nhưng gần dịp Tết lượng khách tăng mạnh nên hơi khó khăn.
Đình Phong âm thầm nắm chặt tay, cảm giác nôn nóng lẫn bực bội khiến anh có xúc động muốn đập phá mọi thứ.
_Này Phong, Tịnh Yên thì không nói làm gì, nhưng sao cả Hải Lam cũng đi?
_Làm sao mà tôi biết? – Anh phiền chán gắt giọng, tiếp theo đột nhiên nheo mắt. – Hay cậu đe dọa đuổi việc cô ấy?
Trịnh Duy cười khổ.
_Cậu nghĩ tôi còn tâm trí để ý mấy chuyện đó sao?
Đình Phong trầm mặc. Anh biết không phải nguyên nhân này, nhưng anh nghĩ mãi không ra… Hơn nữa cô còn một thân một mình đi xa, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì… Anh thật không dám tưởng tượng.
_Duy, thử nhớ lại xem, thật sự Tịnh Yên không còn người thân nào khác à?
_Không có, cô ấy là trẻ mồ
côi… – Bỗng trong óc anh chợt lóe, cả hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng hiểu ý. Một lát sau, Trịnh Duy nhấc điện thoại lên.
_Khánh Huy, tìm cho tôi tư liệu về cô nhi viện nơi Tịnh Yên lớn lên.
…
Ngày hôm sau, cuối cùng toàn công ty có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vì hai “tảng băng” đã đi công tác đột xuất, vậy nên tạm thời họ được giải thoát! Mặc dù vẫn có người không nhịn được thắc mắc, chẳng hiểu chuyện to tát gì khiến cả hai “sếp” phải cùng nhau giải quyết, nhưng rất nhanh họ vứt nghi vấn đó ra sau đầu. Dù sao đấy cũng không phải việc họ nên quan tâm, việc họ cần làm bây giờ là tổ chức tiệc ăn mừng đã!