Số lần đọc/download: 478 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:26 +0700
Chương 57
L
úc ra về, Nhật Dạ có tài xế riêng tới đón, cô bé vui vẻ quay sang định gọi Kei đi cùng thì đã thấy cậu và Lucy nắm tay nhau đi về trạm xe bus…
Cô bé lặng yên nhìn. Có gì đó bực bội ùa về trong cô, đôi mắt xám của cô bé nhìn về hai người rơm rớm nước. Cô bé cứ đứng lặng yên nhìn theo Kei với bao nhiêu tủi hờn ở trong lòng. Không biết đã bao nhiêu lần cô bé đã chứng kiến cảnh này rồi, và Nhật Dạ cũng đã biết từ lâu là Kei đã trở thành người yêu của Lucy. Kei đã từ chối cô. Không! Đúng hơn là Kei chưa bao giờ nhận lời làm người yêu của cô cả. Nhưng không hiểu sao Nhật Dạ vẫn không thể quên Kei đi được. Và cô bé cũng chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc cho đến khi Kei trở thành người yêu của mình.
Thanh Phong ra đến cổng đã chứng kiến việc này, cậu không nói gì, chỉ nhìn theo xe Nhật Dạ cho đến khi đi khuất…
Ngoài bờ sông, Lucy đang loi choi chạy theo những con châu chấu ngô to đùng một cách thích thú. Kei thì vẫn ngồi ngậm một cọng cỏ mỉm cười nhìn theo. Lucy của cậu thật giống y như con mèo con, hiếu động và vô cùng đáng yêu. Có lẽ vì bị giam trong bàn học suốt hai tuần rồi nên bây giờ Lucy chạy nhảy khắp nơi mà không biết gì đến mệt mỏi cả.
Kei ngồi lặng yên, cậu có thể ngồi ngắm Lucy cả ngày cũng được. Hai tuần không gặp sao mà thấy nhớ kinh khủng, nhiều lúc đang ngồi bên đống sách vở mà Kei chỉ muốn lao đến nhà gặp Lucy ngay lập tức. Phải khó khăn lắm hình ảnh Lucy trong đầu cậu mới thôi bay lượn để cậu tập trung vào học được. Nhưng mỗi lần nằm xuống chiếc giường ấm áp thì những hình ảnh thân thương ấy lại tiếp tục ùa về. Và hình ảnh của Lucy lại ngập tràn trong trái tim lẫn tâm trí cậu, làm cho cậu phải bồn chồn, bối rối. Kei không thích coi phim Hàn đâu. Nhưng bây giờ cậu đã nghĩ đến một điều y như trong phim Hàn “Một ngày không gặp lại em, anh sẽ nhớ đến chết mất”.
Mùa hè này Kei sẽ có những giây phút thật hạnh phúc bên cạnh Lucy…
-Kei! Nhìn nè!
Lucy từ bụi cúc dại chạy lại ngồi phịch xuống trước mặt Kei hớn hở. Trên tay cô bé cầm theo một con chuồn chuồn ớt đỏ rực. Kei mỉm cười đưa tay lên vuốt những lọn tóc hơi rối của Lucy dịu dàng.
-Dễ thương không Kei? Tớ bắt mãi mới được đó!
-Ừk!
Kei nhìn con chuồn chuồn đang cố ngọ nguậy trong bàn tay nhỏ xíu của Lucy, rồi cậu đỡ lấy bàn tay cô bé gỡ nhẹ con chuồn chuồn ra.
-Lucy!
-Sao thế?
-Cậu thả con chuồn chuồn này ra đi
Kei vừa nói vừa chạm nhẹ và đầu trái ớt đỏ xinh xinh đang giẩy dụa đó. Lucy thì nhìn cậu ngơ ngác không hiểu gì. Khó khăn lắm cô mới bắt được, sao Kei lại muốn thả nó chứ.
-Chuồn là ân nhân của tớ. Nhờ chúng mà tớ đã được một cô nhóc ôm hôn thắm thiết. Tớ rất biết ơn chúng nên Lucy hãy tha cho chúng đi nhé!
Lucy nhăn nhó đấm bụp bụp vào người Kei, nhưng rồi cô nhóc cũng buông tay, con chuồn chuồn bay vút lên trời rồi lại quay về bờ sông khi nãy. Lucy vẫn còn nhìn Kei phụng phịu. Cậu nhóc bật cười. Mổi khi Lucy giận dỗi cậu chuyện gì, cái miệng nhỏ xíu của cô bé lại chu ra, trông đáng yêu kinh khủng. Kei cúi xuống hôn vội lên cái miệng nhỏ xíu đó rồi đưa tay ôm chặt cô bé vào lòng thì thầm:
-Tớ rất nhớ cậu. Lucy! Hai tuần không gặp mà tớ cứ tưởng là hai thế kỉ trôi qua cơ. Nếu thời gian đó còn kéo dài thêm một phút nữa thôi chắc tớ sẽ phát điên lên vì nhớ cậu mất.
Lucy lặng im nghe Kei nói mà thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc. Lucy cũng thế. Cô bé cũng nhớ Kei chết đi được. Mặc dù ngày nào Kei cũng nhắn tin cho cô, nhưng đối với Lucy như thế vẫn chưa đủ. Cô bé muốn được gặp Kei cơ. Được gặp cậu ấy và được Kei ôm vào lòng như lúc này vậy.
-Kei à! Lucy ngước lên, đôi mắt long lanh.
-Sao?
-Cậu nói là thi xong sẽ tặng tớ một thứ thật ngọt ngào!
Kei đưa tay véo má Lucy mỉm cười.
-Nhớ rồi!
Mở khóa ba lô cậu lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho Lucy, cô bé hơi ngạc nhiên, còn tưởng thứ ngọt ngào là bánh hay kẹo hay…một thứ khác chứ…
-Thứ ngọt ngào mà cậu nói là đây hả Kei?
-Ừk! Cậu mở ra đi.
Lucy nhẹ nhàng mở chiếc hộp nhỏ ra. Bên trong là một thỏi son môi cực đẹp, cô nhóc reo lên thích thú:
-Wao!!! Dễ thương quá. Nhưng rồi cô nhóc ngước lên thắc mắc.-Nhưng nó ngọt ngào chổ nào vậy Kei?
Kei đưa tay mở nắp thỏi son và dịu dàng quệt nhẹ nó lên môi Lucy, một màu hồng nhạt phủ lên bờ môi nhỏ bé của cô, thơm dịu.
-Nếm thử xem Lucy!
Lucy đưa lưỡi ra nếm theo lời Kei thì quả thật trong miệng cô bé có một hương vị ngọt ngào y như kẹo dâu vậy, cô bé thích thú cười toe toét:
-Đúng là ngọt thật! Thơm nữa!!! Y như kẹo dâu vậy!!!
Thế là cô nhóc quét lên rồi lại nếm, rồi lại quét, nếm mãi không thôi. Kei nhìn Lucy nhăn nhó giành lấy thỏi son nắp lại cằn nhằn:
-Dù thơm hay ngọt thì chức năng chính của nó vẫn là son môi, cậu đừng có ăn nó như ăn kẹo thế chứ Lucy!
-Hơ…!!!! Nhưng tớ muốn ngọt mà…Lucy phụng phịu.
Kei ghé môi hôn lên môi cô bé một nụ hôn dài. Dịu dàng! Đây chính là viên kẹo ngọt nhất mà Lucy muốn. Quả thật sau đó thì cô nhóc không còn đòi gì nữa mà đỏ đỏ mặt ngồi lặng im ngắt những cánh hoa trắng muốt bên cạnh. Kei mỉm cười khoác vai cô bé ngồi dựa hẳn vào vai mình và cả hai ngẩng lên ngắm mặt trời đỏ rực đang lặn dần….
Nhưng cả Lucy và Kei đều không biết rằng, chính lúc hai người đang hạnh phúc nhất, thì có một kẻ đang đau khổ đứng núp ở phía sau gốc cây gần đó. Đó là Nhật Dạ. Cô bé đã chứng kiến từ đầu cho đến cuối nụ hôn ngọt ngào của hai người mà thấy trái tim dường như tan nát. Nắm chặt hai bàn tay, cô bé gạt nước và chạy thẳng về phía nhà thờ…
Kei và Lucy thì cứ rong ruổi từ bờ sông cho đến con đường về nhà. Lúc này đã 20h00. Đèn trong nhà Lucy tối om. Chú Khánh và dì Thanh vẫn chưa đi làm về. Kei đưa cô bé lên nhà và ngồi chọc phá con mèo mập. Cô nhóc của cậu thì cứ dán mắt vào chiếc gương với cây son môi nghịch ngợm…
-Cậu vẫn chưa chán hả Lucy?
-Hì hì!!! Chưa!!!
Lucy không nếm vệt son nữa mà ngồi im ngắm nghía màu hồng phớt tươi tắn trên môi mình. Kei đúng là có con mắt tinh tường mà, quả thật màu sắc này rất hợp với cô bé, rất tự nhiên và rạng rỡ nữa. Kei vẫn ngồi im quan sát Lucy, khi thấy nụ cười của cô bé thì khuôn mặt cậu có lúc hơi đỏ và hơi ngây ngô. Lucy đáng yêu quá. Dù ở bên cạnh cô bé khá lâu nhưng cậu vẫn không thể không ngạc nhiên khi thấy vẻ dễ thương của cô bé. Nhất là khi đôi môi bé nhỏ phớt hồng rung rinh và đôi mắt long lanh như có bao nhiêu ngôi sao băng trong đó ngước lên nhìn cậu.
Kei gãi đầu bối rối, Lucy quả thật rất dễ thương. Nhưng mà cái vẻ dễ thương đó…nó làm cho Kei có cảm giác muốn phạm tội quá… Ngồi được một lúc thì cậu chậm chạp đứng dậy. Có vẻ như Kei lo lắng ở lại một chút nữa cậu sẽ tự biến mình thành kẻ xấu thật mất…
-Cậu đi ngủ đi Lucy! Tớ về đây.
Lucy nhìn lên ngạc nhiên, nhưng cô bé vội bật dậy chạy lại ôm chầm lấy cậu từ phía sau nhỏng nhẽo:
-Khoan đã! Tớ chưa muốn ngủ đâu. Kei!!!! Cậu ở lại chơi với tớ một lát nữa đi. Ở nhà một mình tớ sợ ma lắm!
Được ôm như vậy thì Kei cũng hạnh phúc lắm, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng gỡ tay Lucy ra.
-Không được Lucy! Ngày mai chúng ta phải đi chơi từ sớm. Cậu không đi ngủ thì mai không có sức để đi đâu. Ngoan lên giường ngủ đi nào!
-Không! Không! Không!!!!!!
Cô nhóc vẫn ôm chặt lấy Kei, có nói thế nào cũng không chịu buông ra. Con mèo mập ngồi nhìn hai người ngáp dài chán ngán rồi nhảy lên giường, đã đến giờ ngủ của nó rồi, thế mà cô chủ cứng đầu của nó vẫn còn nhỏng nhẽo với người yêu, không chịu noi gương nó tí nào cả. Thật là hư quá!
Dùng dằng một lúc thì Kei hết kiên nhẫn, cậu gỡ mạnh tay Lucy ra rồi đẩy cô nằm vật ra giường. Đang lúc cô nhóc còn ngơ ngác thì cậu cũng nằm đè lên Lucy và hôn lên môi cô bé, một nụ hôn dài kéo dần xuống cổ. Tự nhiên tim Lucy đập loạn thình thịch, cả người cô bé cứng đơ và cô thấy hình như môi mình hơi run. Lucy cố đẩy Kei ra, nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy cô trên giường, đôi môi ấm áp vẫn lướt nhẹ trên cổ cô bé…
Kei đang làm gì thế này? Lucy run run, cô bé nhắm chặt mắt sợ hãi. Đôi môi hồng mấp máy, hơi thở Lucy vội vã hơn và nhịp tim cô cũng nhanh hơn bình thường…
Ôm chặt Lucy trên giường một lát, Kei từ từ thả cô bé ra cười tinh quái:
-Ha Ha Ha! Xem tim ai đang đập thình thịch kìa. Muốn tớ ở lại thì cũng được thôi. Nhưng báo trước cho cậu biết. Tớ còn đáng sợ hơn mấy con ma nhà cậu gấp mấy lần nữa đó!
Lucy nhìn cậu phụng phịu. Cô nhóc đã quên mất Kei của cô là người nguy hiểm như thế nào rồi. Đúng là nếu đem so với Kei thì mấy con ma ở nhà Lucy chẳng là gì cả. Đưa tay xoa xoa đầu cô bé cậu mỉm cười ra lệnh:
-Ngoan ngủ đi!!!!
Hiển nhiên Lucy phải ngoan ngoãn làm theo rồi. Lằng nhằng một lát Kei mà lột xác biến thành ác quỷ và ăn tươi nuốt sống cô thì chết! Kei đi ra ngoài rồi Lucy mới dám bước xuống giường đến bên cửa sổ nhìn xuống. Kei cũng biết cô bé sẽ làm như vậy. Cậu đứng dưới sân đưa tay vẩy vẩy, miệng lẩm bẩm:
-Con nít thì phải đi ngủ sớm chứ!